Thẩm Hoài và Trần Đan đang ở trong phòng bếp làm bữa tối, nhưng mà TV tại phòng khách lại mở đúng lúc kênh truyền hình Đông Hoa đưa tin tức buổi tối.
Thẩm Hoài rất ít khi xem tin tức trên tivi, nhưng nếu có thời gian đều sẽ cố gắng xem tin tức trên CCTV, tỉnh đài và thị đài Đông Hoa một chút. Rất nhiều thông tin ẩn giống như trong các cuộc hội nghị, các sự kiện báo cáo nhàm chán, chủ yếu vẫn là do tự người xem nhạy bén mà nhận ra và phân tích.
Thẩm Hoài cầm miếng gan dê bỏ vào trong nước nóng một lúc cho mềm, rồi lấy đưa dưới vòi nước để rửa sạch bọt. Điện thoại di động anh đặt trên bàn ăn gỗ cao su kêu “Tích tích tích”, cho thấy có tin nhắn tới.
Thẩm Hoài kêu Trần Đan giúp anh cầm điện thoại lên xem là ai vào giờ này gửi tin nhắn tới.
Trần Đan lắc đầu nói:
- Em không giúp anh xem tin nhắn đâu. Kế cả tin nhắn Thành Di gửi tới cũng thế. Để em nhìn thấy những cô gái khác nói chuyện yêu đương với anh, chẳng phải khiến anh giết người diệt khẩu à?
- Em có tin bây giờ tôi xử lý cái miệng của em không?
Thẩm Hoài quay đầu lại, ý muốn cắn đôi môi đỏ mọng kiều diễm cùng ướt át của Trần Đan.
Trần Đan cười né tránh, tới góc bàn lấy điện thoại di động tới, đưa cho Thẩm Hoài xem, cũng không nhịn được tò mò mà liếc mắt nhìn tin nhắn.
Tin nhắn này là của một dãy số xa lạ gửi tới, chỉ vẻn vẹn bốn chữ “Từ tổng Thánh Quỹ”, trừ ở chính giữa có một khoảng trắng ra thì ngay cả dấu chấm đều không có. Trần Đan tò mò hỏi:
- Rốt cuộc ai gửi tin nhắn cho anh vậy, tại sao chỉ có bốn chữ?
Thánh Quỹ chẳng qua là một xí nghiệp nhỏ có cùng hợp tác với Chử Giang kiến thiết, số nghiệp vụ cũng không lớn, Thẩm Hoài đương nhiên sẽ không chú ý, trong nhất thời cũng không nhớ nổi “Từ tổng của Thánh Quỹ” này là chỉ nhân vật nào, nhưng số điện thoại gửi tin nhắn tới, anh lại nhận ra.
Thấy Trần Đan tra hỏi, Thẩm Hoài liền chỉ chỉ vào kênh truyền hình đang đưa tin tức về một sự việc ở địa phương nào đó trên TV:
- Họ Từ này là ai, anh còn muốn tìm người hỏi, chẳng qua là cô ta lại gửi tin nhắn tới...
Trần Đan nghiêng người nhìn, cô trợn trừng mắt khi thấy hình ảnh TV đang phát trong phòng khách, dù có thế nào cũng không ngờ được tin nhắn do người phụ nữ kia gửi tới, mất công suy nghĩ chi bằng hỏi Thẩm Hoài:
- Đới Ảnh thường xuyên đến Thượng Khê Viên ăn cơm, em nhận ra được cô ấy. Chỉ có điều không phải đều nói cô ấy cùng Chu Ích Văn của tập đoàn Thiên Ích có quan hệ với nhau sao, làm thế nào lại thân quen với anh vậy? Người phụ nữ này thật không đơn giản nha.
- Cái gì mà thân quen với anh, em nghĩ đi đâu vậy?
Thẩm Hoài lấy gan dê đã rửa sách bọt đặt vào trong bát, nói:
- Vài năm trước Thích Tĩnh Dao vẫn là Phó trưởng ban ban Tuyên giáo Thành ủy, đến Hà Phổ để điều tra nghiên cứu công tác tuyên truyền, gặp được Đới Ảnh, hai người liền ngưu tầm ngưu mã tầm mã, liền muốn điều động Đới Ảnh đi tới Đài truyền hình thành phố. Em nghĩ đi đâu rồi, anh ở Hà Phổ làm Đại Vương, mấy tên tai mắt của anh tìm kiếm ngọn nguồn vẫn không thể lưu lại chút tiền mãi lộ hay sao? Anh nói với Đới Ảnh, anh không ngăn cản chiêu trèo cành cao đó của cô ta, thăng quan tiến chức vùn vụt, nhưng nếu bên kia có gió thổi cỏ lay gì cô ta phải báo cho anh trước tiên. Xem ra cô ta vẫn nhớ rõ việc anh đã nói với cô ta. Em giúp anh xóa tin nhắn này đi.
- À?
Trần Đan ngẫm nghĩ, ban đầu đúng là Đới Ảnh từ Hà Phổ điều động đến đài truyền hình thành phố, nhưng cô cũng không nghĩ tới là do Thích Tĩnh Dao điều Đới Ảnh vào đài truyền hình thành phố đấy, càng không ngờ tới Đới Ảnh lại là cơ sở ngầm của Thẩm Hoài cài cắm ở bên kia.
Có điều Trần Đan lại hiếu kỳ, tại sao Đới Ảnh lại bằng lòng làm cơ sở ngầm cho Thẩm Hoài, liền nói:
- Khi Thích Tĩnh Dao phụ trách tập đoàn truyền thông, đều nói tập đoàn truyền thông có một số bầu không khí không tốt, em còn tưởng rằng anh...
- Cái gì mà bầu không khí không tốt, chẳng phải Thích Tĩnh Dao tuyển chọn rất nhiều nữ chủ trì, nữ phóng viên vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp làm việc ở đài truyền hình sao,sau đó thường dùng các cô ấy quan hệ phối hợp với chủ xí nghiệp thành phố, mưu kế muốn quan hệ hữu nghị, xây dựng mối quan hệ. Sao anh có thể dễ dàng cho các cô ấy trở nên sa đọa như vậy?
Thẩm Hoài nói.
Khi Thích Tĩnh Dao phụ trách tập đoàn truyền thông, về điểm làm những chuyện mờ ám, đương nhiên anh đã sớm nghe thấy.
Hơn nữa, nếu không phải ngay lúc đó, Thích Tĩnh Dao nhìn trúng người phụ nữ tên Đới Ảnh,vừa trẻ tuổi, xinh đẹp lại quyến rũ, tác phong lạc quan lại có năng lực nghiệp vụ tốt, làm sao anh nghĩ ra kế sách điều động cô đến đài truyền hình thành phố chứ?
- Cũng không biết tốt như thế nào.
Trần Đan trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, cô lại hỏi:
- Anh nên biết Thích Tĩnh Dao điều Đới Ảnh vào đài truyền hình với mục đích gì, anh một chút cũng không ngăn cản, còn yêu cầu cô ta làm cơ sở ngầm của anh?
Thẩm Hoài cũng không dám đem chuyện trước kia, Đới Ảnh không mặc nội y chạy đến quyến rũ anh lôi ra kể cho Trần Đan, chỉ nói:
- Cô ta cũng không phải một đứa bé ba tuổi hồn nhiên, ngây thơ. Cô ta một lòng muốn đi loại đường tắt này, ý muốn thăng quan tiến chức như diều gặp gió, nếu anh cứng rắn ngăn cản cô ta, không phải sẽ bị cô ta hận sao? Hơn nữa, nếu người phụ nữ này không có dã tâm, cô ta sẽ đồng ý làm cơ sở ngầm của anh sao?
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Trần Đan chỉ khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm, Đới Ảnh đúng là một người phụ nữ có tâm kế, chấp thuận làm cơ sở ngầm cho bên này, ít nhất không cần lo lắng sau khi bị người bên Hồ Lâm đùa giỡn thành không đáng một đồng bị ném bỏ, nhưng lại nghĩ chính bản thân cô có tư cách gì để quở trách người khác không đúng?
Cô dựa vào cửa, đem xóa tin nhắn trong điện thoại của Thẩm Hoài đi, để tránh trong lúc vô tình có ai đó đọc được.
Thẩm Hoài thấy Trần Đan cúi đầu giúp anh xóa tin nhắn, đã biết rõ cô đang nghĩ lạc sang những chuyện khác rồi, cười hỏi:
- Em nói xem, nếu Hồ Lâm biết rõ việc này, có phải sẽ tức giận đến hộc máu không?
- Hồ Lâm cũng chẳng phải hạng người lương thiện, thật muốn cho hắn biết chuyện này, đương nhiên anh sẽ chẳng xảy ra việc gì, nhưng Đới Ảnh có thể không gặp nguy hiểm sao?
Trần Đan vượt qua rồi liếc Thẩm Hoài một cái, nói:
- Mặc dù em cũng là phụ nữ, nhưng có một số phụ nữ đến cả em cũng nhìn không ra. Đới Ảnh này thật ra rất can đảm đùa với lửa, dám tiếp cận Chu Ích Văn, Hồ Lâm. Đổi lại là người khác cũng không có tố chất như vậy.
Thẩm Hoài chép chép miệng. Tính khí Trần Đan cứng cỏi, tuy đã trải qua không ít đau khổ nhưng nói đến tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn ác độc, cũng không phải là đối thủ của Hạ Nguyệt Liên, Thích Tĩnh Dao, Đới Ảnh. Thậm chí ngay cả Từ Nhàn cũng thủ đoạn quyết đoán hơn cả cô.
Thẩm Hoài nói:
- Bọn người Hồ Lâm cũng dốc lòng suy nghĩ để đào lấy góc tường của chúng ta, làm sao anh có thể không cùng hắn chơi đùa mưu mô quỷ kế một chút? Thánh Quỹ đúng là đơn vị có tham gia thiết kế một hạng mục Tân Giang, Đới Ảnh gửi tin nhắn này, tuy nhìn chỉ có bốn chữ nhưng ý tứ vẫn rất rõ ràng đấy.
Trần Đan gật gật đầu, từ phía sau lưng đi tới, ôm Thẩm Hoài, nói:
- Có anh thật tốt.
Nói cho cùng Hồ Lâm cũng là một tên ăn thịt người, mấy năm nay lúc nào cũng muốn đối đầu, nhắm vào Mai thép, muốn tranh giành “miếng thịt to” trong mâm của Mai thép. Nếu Thẩm Hoài không có chút mánh khóe đề phòng, nói không chừng Mai thép dù là mấy mảnh xương cốt cặn bã cũng không còn thừa rồi. Mà nói lý ra Hồ Lâm cùng các công nhân Thánh Quỹ có qua lại, không chỉ đơn giản là ăn cắp hạng mục Tân Giang của Mai thép mà hơn hết đó là cơ mật thương nghiệp.
Nghĩ tới đậy, Trần Đan lại không nhịn được lo lắng:
- Nếu để cho Thánh Quỹ lấy được những tư liệu bí mật hạng mục Tân Giang đem tiết lộ cho Dung Tín biết rõ, không phải là Mai thép sẽ rơi vào thế bị động sao?
- Trước mắt hạng mục thiết kế Tân Giang vẫn là một bản thảo kế hoạch, một phần thì bọn anh đã báo cáo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Từ Thành, một lần nữa yêu cầu ở thành phố phải quy hoạch cho hoàn chỉnh khu dân cư và đường xá xung quanh. Hẳn là Hồ Lâm cũng có thể biết rất nhiều thứ từ phía Chu Nhậm Quân. Thánh Quỹ tiết lộ bí mật, cuối cùng sẽ đem giá quy định để đấu giá hạng mục Tân Giang của chúng ta để lộ ra ngoài...
- Dung Tín muốn ngăn, biết giá khởi điểm quy định của chúng ta bên này biết cũng rất đau đầu nha.
Trần Đan đương nhiên biết rõ việc giá khởi điểm bị tiết lộ ra ngoài sẽ gây nên nhiều hậu quả nghiêm trọng.
Nếu như không do bất động sản Dung Tín nhảy ra làm xáo trộn thế cục, gần như chắc chắn Chử Giang kiến thiết có thể chi ra hai tỷ giá quy định, lấy về hơn 1100 mẫu đất xây dựng Tân Giang từ trong tay Ủy ban nhân dân thành phố Từ Thành.
Hiện tại ở bên này, giá khởi điểm đã bị tiết lộ ra ngoài, nếu thực sự Dung Tín muốn ngăn chặn Hồ Lâm, chỉ cần đem mảnh đất Tân Giang kia đi mở phát, có thể căn cứ vào tài liệu mà Thánh Quỹ tiết lộ, cũng có rất nhiều kế hoạch nhắm vào. Không cần nói thị trưởng Từ Thành Chu Nhậm Quân sẽ thiên vị bên kia, nếu Dung Tín muốn có phương án tốt hơn, bằng lòng trả khoản tiền đất đai nhiều hơn Mai thép, thái độ của Từ Bái cũng sẽ trở nên lập lờ nước đôi.
Nói như vậy, mọi công sức cố gắng của Mai thép trước đây hóa thành số không, đánh mất đi thời cơ số một, đối với Hùng Văn Bân cùng Hoàng Tân Lương, Trương Thác mới nhiệm chức ở Từ Thành đều là một đả kích rất lớn.
Mà nếu bọn họ bên này không ngại cùng Dung Tín cạnh tranh đến cùng, rồi lại không có cách gì thông qua Đới Ảnh cho bọn họ biết giá khởi điểm, không có thứ tự cạnh tranh tiếp nữa, chắc là sẽ vì mảnh đất kia chi ra mấy tỷ thậm chí là mười mấy tỉ. Đây không phải là một số tiền nhỏ, vấn đề tài chính của Mai thép sẽ gặp phải áp lực nghiêm trọng nhất.
- Không có việc gì đâu.
Thẩm Hoài khẽ cau mày, không muốn để cho Trần Đan quá lo lắng, nói:
- Thật ra Dung Tín chỉ biết nhìn chằm chằm miếng thịt ngon trong mâm của người khác, cái này sẽ hạn chế vận mệnh của bọn họ...
- Dù muốn hay không vẫn phải gọi điện cho Chu tổng, hỏi thử xem Từ tổng Thánh Quỹ rốt cuộc là ai mà lại cùng Hồ Lâm qua lại?
Trần Đan hỏi. Thánh Quỹ cũng không phải xí nghiệp thiết kế nổi tiếng, cô cũng không rõ Thánh Quỹ có vị tổng giám đốc nào họ Từ, nhưng ghĩ Chu Lập có thể nghĩ đến người đó là ai.
- Nếu lúc này gọi điện thoại tới, Chu Lập bọn họ nhất định sẽ khẩn trương chạy tới, rất mất hứng đó?
Thẩm Hoài nói.
- Tài liệu hạng mục thương mại Tân Giang đã bị người ta tiết lộ ra ngoài, bọn họ nghe xong đương nhiên sẽ phải khẩn trương rồi!
Trần Đan nói làm cho Thẩm Hoài không có cách nói lại.
- Vậy em giúp anh gửi tin nhắn cho Chu Lập, bảo ông ấy cho người cầm tài liệu do Thánh Quỹ đưa tới đây, chớ vội nói với ông ấy chuyện gì cả.
Thẩm Hoài nói.
- Thánh Quỹ cũng chỉ là xí nghiệp thiết kế nhỏ, hẳn không có mấy tổng giám đốc, giám đốc họ Từ đâu?
Trần Đan thấy Thẩm Hoài muốn tự mình cắt tỏi để xào gan dê, liền ra bàn ăn lấy điện thoại di động của Thẩm Hoài, gửi tin nhắn cho Chu Lập.
Cuối cùng Thẩm Hoài cũng nấu xong đồ ăn, ngoài sân có tiếng người gõ cửa, nghĩ là do Chu Lập cho người đem tài liệu của Thánh Quỹ sang đây, anh để thịt dê kho bỏ vào trong bát sứ Thanh Hoa, bảo Trần Đan đi ra mở cửa.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Trần Đan dẫn Chu Nghi đi tới, Thẩm Hoài sợ hết hồn, thiếu chút nữa làm rơi bát thịt dê kho xuống đất.
Chu Nghi cầm tài liệu chạy thẳng tới, cũng không nghĩ đến Thẩm Hoài đang ở cùng Trần Đan, đỏ mặt nói:
- Cha tôi, ông ấy vẫn đang ở tại Từ Thành, nói anh vội vàng muốn biết tài liệu của Thánh Quỹ. Bình thường anh ít khi chú ý tới loại xí nghiệp thiết kế nhỏ Thánh Quỹ này,cha tôi nói nếu anh muốn xem tài liệu Thánh Quỹ, hơn phân nửa là đã phát hiện ra có vấn đề gì rồi. Tôi liền đến công ty cầm tài liệu chạy tới...
- A, a, tôi chính là cảm giác được nhà thiết kế công việc Thánh Quỹ này có gì đó không đúng, nhưng cũng không muốn đánh rắn động cỏ. Tôi không nghĩ tới cô cũng đang ở Đông Hoa, sớm biết đã trực tiếp gọi điện thoại cho cô rồi...
Thầm Hoài lắp bắp nói.