- Chu Nghi chạy tới đưa tài liệu như vậy, chắc chắn là chưa ăn cơm đúng không?
Trần Đan muốn giữ Chu Nghi ở lại cùng nhau ăn cơm.
Chu Nghi nhìn thấy Thẩm Hoài kéo tay áo, trên hông buộc tạp dề, bộ dạng đầu bếp đang cầm dao, nghĩ tới những món ăn trên bàn hôm nay hẳn là anh xuống bếp nấu.
Cô nhớ tới hơn hai năm trước khi bị thương cũng được Thẩm Hoài chăm sóc, cũng đã nếm qua tay nghề xuống bếp của anh, mùi vị khi đó vẫn như cũ trong lòng cô, bèn có tâm tưởng muốn ở lại, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt của Thẩm Hoài, nói:
- Tôi cũng đã nếm qua món ăn do bí thư Thẩm làm rồi, nhưng mà nếu tôi ở lại, chỉ e rằng nhất định bí thư Thẩm sẽ chê tôi phiền phức.
Thẩm Hoài đang xem tài liệu do Chu Nghi mang tới, nghe cô cố ý dùng lời nói khi nhẹ mình, liền giả vờ tức giận trừng mắt nhìn cô ta, hỏi:
- Cô cùng Trần Đan kẻ tung người hứng, không phải là cho rằng tôi ở đây chướng tai gai mắt các cô đó chứ?
Trần Đan hờn dỗi, đi qua liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, sau đó kéo Chu Nghi vào phòng bếp, lấy bát đũa bày ra.
- Rốt cuộc Thánh quỹ có vấn đề gì?
Chu Nghi giúp cầm bình Trúc Diệp Thanh đi ra, thấy Thẩm Hoài nhíu mày nhìn tập tài liệu ở trên đầu gối, tò mò hỏi.
- Có người Thánh quỹ đem tài liệu hạng mục Tân Giang tiết lộ ra ngoài.
Thẩm Hoài đối với Từ Chí cũng có ấn tượng, nhưng anh lại không biết chuyện Trương Hoa, Vương Minh của Viện quy hoạch thiết kế lôi kéo Từ Chí chung vốn thành lập sở xây dựng thiết kế Thánh Quỹ, chợt nhìn thấy trong phần giới thiệu của tài liệu, Từ Chí là phía đối tác, Phó tổng giám đốc của Thánh Quỹ, đồng thời lại là người phụ trách liên lạc hạng mục Tân Giang, anh vẫn có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh, Từ Chí tính tình có phần thanh cao, năng lực không quá giỏi, giải quyết quan hệ nam nữ cũng không thành thục, vẫn chưa đạt tới trình độ độc chắn một bên, làm sao có thể trở thành phía đối tác của Thánh Quỹ được, trong đầu thầm nghĩ chẳng lẽ Từ Chí không biết bối cảnh như thế nào?
Đâu phải Thẩm Hoài dự đoán được, lúc trước hoàn toàn là Trương Hoa, Vương Minh hiểu lầm quan hệ giữa anh và Từ Chí nên mới kéo nhập hội.
Thẩm Hoài cũng không biết rằng sau sự kiện say rượu rốt cuộc Chu Thiến có hoàn toàn chia tay Từ Chí hay không, không biết chuyện đó Chu Thiến có liên quan tới hay không, anh cũng không muốn gây nhiều chuyện trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện, sẽ không nói cho Chu Nghi chi tiết quá, mà chỉ nói đơn giản với cô.
- Cô cũng đừng cho cha mình biết chuyện gì, coi như không có chuyện gì xảy ra. Hai ngày nữa, kỳ đăng ký tham gia tổ chức bán đấu giá mảnh đất Tân Giang của Ủy ban nhân dân thành phố Từ Thành sẽ hết hạn, đến lúc đó tôi sẽ bớt một chút thời gian đi một chuyến đến Từ Thành. Đến Từ Thành sẽ gặp mặt cha cô.
- Ồ....
Chu Nghi lẩm bẩm, gật đầu đồng ý.
Trường học đang trong kỳ nghỉ đông, Chu Nghi không cần ở lại trường học, trước mắt cũng chỉ là trợ lý giúp cha của mình, đối với chuyện của công ty chưa đặc biệt hiểu rõ, nhưng cũng biết lúc này có người hao tâm tổn sức đi theo đối tác thăm dò bí mật của hạng mục Tân Giang, với việc đăng ký tham gia đấu giá mảnh đất Tân Giang có hàm ý không khác biệt lắm, rất có thể sẽ có người nhảy ra cạnh tranh khó lường trước được.
Tính chất sự việc so với tưởng tượng có nghiêm trọng hơn, nhưng nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Chu Nghi cũng không hỏi nhiều, dùng sức vặn mở chai rượu.
Rượu Phần Sơn Tây được sản xuất đóng gói bởi Trúc Diệp Thanh rất đơn giản, chỉ là bình thủy tinh thêm nắp kim loại.
Sức lực Chu Nghi khá nhỏ, lòng bàn tay lại đặc biệt mềm nhẵn, vặn xoắn cả buổi cũng không mở được nắp chai rượu, thấy Thẩm Hoài nhìn cô cả buổi, đỏ mặt đưa chai rượu cho anh, gắt giọng:
- Sức lực anh lớn, sao lại ngồi bên cạnh nhìn tôi, cười châm biếm như vậy?
Trần Đan dựa vào cửa, nhìn dáng vẻ vui buồn lẫn lộn của Chu Nghi khi đưa chai rượu cho Thẩm Hoài, đã biết rõ trong lòng cô ấy vẫn chưa thể quên tên Thẩm Hoài xấu xa này, chẳng qua là trong nội tâm cô muốn đố kỵ, ghen ghét cũng không thể đố kỵ nổi, bình thường chỉ thấy dáng vẻ Chu Nghi xinh đẹp đến chói mắt, nhưng hiếm có người đã nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng dễ thương của cô ấy, nghĩ rằng cũng thật sự nghiệt trái.
Thẩm Hoài mở chai rượu, muốn rót rượu cho Chu Nghi. Chu Nghi nói:
- Tôi còn phải lái xe chứ, nếu để cha tôi biết tôi lái xe mà vẫn uống rượu sẽ mắng chết tôi đấy, đến lúc đó anh nhận bị mắng thay tôi chứ.
- Cô nói cha cô sẽ mắng tôi không?
Thẩm Hoài cười hì hì hỏi.
- Xe đã đỗ ở trong này, đợi lát nữa để cho Thẩm Hoài tiễn cô về.
Trần Đan nói. Khi cô ở cùng Thẩm Hoài cũng thích uống rượu, Chu Nghi lại không muốn uống, chỉ cô cùng Thẩm Hoài uống cũng không hay, liền khuyên Chu Nghi cũng uống cùng bọn họ một ít. Nhà cũ của Chu Nghi cũng cách đây không xa, đi qua đường rẽ, đi thêm một dặm mà thôi.
Con gái không còn gì kiêng dè, uống rượu cũng khiến người khác kinh ngạc, một chai trúc Diệp Thanh, Thẩm Hoài cũng uống được một phần ba, Trần Đan cùng Chu Nghi uống rượu, khuôn mặt đỏ thêm phần xinh đẹp dưới ánh đèn, Thẩm Hoài nhìn thấy tâm tình liền lay động.
Ba người vô cùng vui vẻ nhiệt tình, một bàn đầy thức ăn cùng rượu đều hết sạch, Chu Nghi cũng Trần Đan dọn dẹp bát đũa, quét sạch sẽ phòng bếp.
Khi rửa bát, nhìn thấy vết sẹo mờ trên cổ tay của Chu Nghi, Trần Đan hỏi cô:
- Cô vẫn còn hận tên khốn kiếp kia sao?
Chu Nghi ngoảnh đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Hoài đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách xem tài liệu, cúi xuống cắn môi nói:
- Còn hận.
Trần Đan cười cười, nói:
- Tên khốn kiếp này đáng bị cô hận.
*****************************
Trần Đan và Thẩm Hoài, cùng nhau đưa Chu Nghi trở về, vừa tới trước lầu Chu gia thì mới quay về.
Đường về ngược hướng gió Bắc, gió thổi trúng người, cảm giác lạnh rét thấu xương, Trần Đan liền lùi người về phía sau, để cho Thẩm Hoài nhìn đường giúp cô, nói với Thẩm Hoài:
- Cô ấy còn hận anh, anh có biết không?
- Hôm nào anh đây sẽ lóc hai khối thịt trên người mình cho cô ấy.
Thẩm Hoài nói với cô.
- Anh đó, sao mà người đẹp nào cũng bị anh chiếm vậy?
Trần Đan đối với Thẩm Hoài cũng hết cách, tuyệt vọng nói:
- Cũng chẳng biết anh tốt bao nhiêu, chuyện vô liêm sỉ cũng làm không ít.
- Vậy em có yêu thích anh không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Không yêu thích.
Trần Đan mím môi cười, nhìn xung quanh dù sao cũng không có ai, lại không kìm nổi hôn lên khuôn mặt của Thẩm Hoài.
Ở nông thôn, dù đường xi măng cũng ít có người cùng xe cộ qua lại, Thẩm Hoài và Trần Đan cười cười nhốn nháo trở về nhà cũ.
Đại khái là, sau khi Chu Nghi trở về, gọi cho cha cô nói nguyên nhân, Chu Lập rất nhanh gọi điện thoại hỏi.
- Dung Tín thật sự muốn làm xáo trộn thế cục, chúng ta cũng không nên vì chuyện này mà đau đầu. Hai ngày nữa tôi đến Từ Thành họp mặt với mọi người.
Thẩm Hoài thương lượng với Chu Lập ở đầu bên kia.
Bên kia, Chu Lập ngẫm nghĩ lời của Thẩm Hoài nói cũng đúng, thời điểm này không đáng vì chuyện này mà mất địa thế. Bất kể là Dung Tín thật sự muốn ngăn chặn Hồ Lâm, hoặc chẳng qua là chọc một chân vào phá rối, vì chuyện này mà đau đầu nhất hẳn phải là Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái.
*****************************
Hai ngày nữa, bất động sản Dung Tín đem tài liệu và mười triệu tiền đặt cọc giao cho trung tâm trữ bị đất đai thành phố Từ Thành, trước khi kỳ đăng ký đấu thầu hết hạn sẽ chính thức tham gia vào buổi đấu giá mảnh đất Tân Giang khu vực Tần Giang Từ Thành.
Lập tức cũng trở thành một tảng đá lớn làm kinh động hàng nghìn cơn sóng. Thẩm Hoài cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý, đối với chuyện này cũng không ngoài ý anh, nhưng đối với đại đa số người không nghĩ tới Dung Tín đột nhiên lại nhảy ra khuấy đảo nước.
Trước đây Từ Bái cũng không nghĩ có liên hệ với anh, Chử Giang kiến thiết dưới cờ Mai thép hệ đảm nhiệm cái gì đó, mới khiến cho Tân Giang kiến thiết dùng trình tự “chiêu quải phách” để chuyển nhượng đất đai. Nói cách khác, sau khi Hội nghị thường ủy thành phố Từ Thành thảo luận, thông qua nghị quyết, do Chử Giang kiến thiết và chính phủ thành phố Từ Thành trực tiếp kí kết vào thỏa thuận chuyển nhượng lại đất đai, cũng không có gì là không thể.
Coi như là qua thủ tục kết thúc, bất kể là chính phủ thành phố dùng 2 tỷ làm giá khởi điểm để dọa người, bên trong tài liệu đấu thầu vẫn kèm theo rất nhiều điều kiện cưỡng chế, có thể nói là khiến cho Chử Giang kiến thiết phải làm theo yêu cầu.
Lúc bắt đầu, Thẩm Hoài cũng không nghĩ tới Hồ Lâm sẽ ngang ngạnh đối mặt giành hạng mục này từ bọn anh, đối với Từ Bái bên kia lại càng không ngờ tới. Ngẫm lại,thật sự có người nhảy ra đoạt hạng mục này, cũng chỉ có Dung Tín.
Bất kể là giảm bớt khó khăn trước mắt cho nền tài chính của thành phố Từ Thành, hay là thúc đẩy quá trình mở rộng thành phố Từ Thành sau này, phát triển, hệ thống lại mảnh đất Tân Giang đối với thành phố Từ Thành đúng là có tầm quan trọng rất lớn. Tuy việc này giao cho Phó thị trưởng thường trực thành phố Hùng Văn Bân chịu trách nhiệm, nhưng trước sau Từ Bái vẫn quan tâm triến triển của chuyện này.
Trước khi Chử Giang kiến thiết chính thức mang 2 tỉ giao nộp khoản đất đai đến, thậm chí Từ Bái cũng không yên tâm, bất cứ lúc nào Thẩm Hoài cũng đều có khả năng giở thủ đoạn.
Buổi sáng Trung tâm dữ trữ đất đai thành phố nhận được tài liệu đấu thầu cũng tiền đặt cọc mà Bất động sản Dung Tín gửi tới trước, người phụ trách trung tâm biết sự việc này can hệ trọng đại, ngay sau đó liền lấy điện thoại gọi tới văn phòng làm việc của Từ Bái.
Lúc ấy Quách Thành Trạch cùng với Lý Cốc đang trên tỉnh, được Từ Bái gọi đến văn phòng thảo luận về thí điểm cải cách tài chính khu vực kinh tế vịnh Hoài Hải.
Từ Bái nhận được điện thoại, nghe chuyện này, lập tức hít một hơi sâu, không do dự, liền trực tiếp gọi điện cho Hùng Văn Bân, hỏi ông có biết sự việc Dung Tín đã quyết định tham gia vào đấu giá mảnh đất Tân Giang hay không.
Bên kia Hùng Văn Bân hiển nhiên chối đẩy, nói cũng không biết chuyện gì xảy ra, nói dối ông ta cũng vừa nghe thấy chuyện này, cảm thấy rất bất ngờ, đang muốn gọi cho phía Dung Tín để nghe ngóng tình hình kĩ càng.
Lí do xí nghiệp này tham gia đấu thầu, tài liệu và tư cách đều phải tiến hành xét duyệt. Bất động sản Dung Tín lấy tư cách là công ty con dưới trướng của tập đoàn Dung Tín, cho dù ngày hôm qua vừa mới thành lập, tư cách cũng sẽ không có vấn đề gì. Từ Bái thấy qua điện thoại cũng không hỏi Hùng Văn Bân được tình hình cụ thể như thế nào, bèn gọi Hùng Văn Bân đến văn phòng ông ta một chuyến.
Từ Bái đặt điện thoại xuống, cau mày nhìn cây cối trụi lá bên ngoài cửa sổ, cân nhắc một lát, lại gọi điện thoại cho thị trưởng Chu Nhậm Quân, để cho ông ta sang đây một chuyến.
Lý Cốc và Quách Thành Trạch cũng không muốn trong lúc mấu chốt vậy lại xuất hiện một con thiêu thân, cũng biết Từ Bái gọi Chu Nhậm Quân, Hùng Văn Bân trực tiếp đến là muốn mặt đối mặt chất vấn, là hy vọng có thể dứt khoát giải quyết chuyện này. Chỉ có điều, cả chuyện này có đơn giản như vậy không?
Lý Cốc và Quách Thành Trạch nhìn nhau một cái, cảm thấy bọn họ không thích hợp trực tiếp tham gia chuyện này, liền nhấc mông muốn rời đi trước.
Từ Bái nói:
- Việc khai thác phát triển tổng hợp mảnh đất Tân Giang, chẳng những đối với việc mở rộng thành phố Từ Thành có tầm quan trọng rất lớn, mà đối với việc mở rộng khu vực kinh tế thành phố Hoài Hải sau này đều có ý nghĩa hàng đầu. Hiện tại, Dung Tín muốn tham gia vào, là chuyện tốt, các anh cũng nên để ý tới chuyện này.
Nghe Từ Bái nói như vậy, Lý Cốc và Quách Thành Trạch cũng ngồi xuống, chờ Hùng Văn Bân và Chu Nhậm Quân sang đây, xem hai người họ giải thích gì.
Chu Nhậm Quân điều tra ở bên ngoài, một lát nữa mới có thể trở về. Hùng Văn Bân đang ở tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, không lâu sau thì thấy ông gõ cửa đi vào.
Từ Bái cũng không cho Hùng Văn Bân nói gì, trực tiếp hỏi:
- Không phải là hôm nay Thẩm Hoài đang ở Từ Thành sao?
Nghe Từ Bái vừa mở lời liền hỏi vấn đề này, Lý Cốc suy đoán, có lẽ ông ta không tin trước khi sự việc này xảy ra, Thẩm Hoài lại không nhìn ra một chút dấu vết, trực tiếp hỏi như vậy làm khiến cho Hùng Văn Bân không thể làm sự việc phức tạp hơn.
Hùng Văn Bân thản nhiên đáp:
- Tôi cũng không biết rõ Thẩm Hoài có ở Từ Thành hay không, không hề nghe nói anh ta sẽ đến. Để tôi gọi điện hỏi một chút.
Nghe Hùng Văn Bân trả lời thản nhiên, Từ Bái gãi gãi trán. Dung Tín nhảy ra làm xáo trộn thế cục, Mai thép cũng là người bị hại, phía ông ta cũng hoàn toàn không phát giác, cũng không chắc chắn trước khi sự việc xảy ra Thẩm Hoài nhìn ra dấu vết gì đó, trước tiên cứ để Hùng Văn Bân gọi điện cho Thẩm Hoài, ngẫm nghĩ một chút nói thêm:
- Nếu như không có chuyện gì, để Thẩm Hoài đến Từ Thành là tốt nhất. Hôm nay Dung Tín đưa tài liệu đến, chắc chắn người của họ đều đang ở Từ Thành. Có cạnh tranh là chuyện tốt, nhưng phải có yêu cầu phối hợp gì đó ở thành phố hoặc tỉnh, mọi người có thể ngồi xuống đàm phán, cũng là chuyện tốt.