Ai cũng nhận ra lần này Cố Trạch Hùng được Hồ Lâm kéo đến đây hẳn chẳng phải chuyện tốt lành gì, mà trong lời nói lúc này Thẩm Hoài ôn hòa đáp lại, còn trên trán Cố Trạch Hùng nổi gân xanh, mắt lộ vẻ oán hận, ai cũng nhìn ra được gã đã bị Thẩm Hoài làm cho nổi cơn rồi.
Lê Văn Tăng nhìn thấy những người này khó tránh nghĩ: Con cháu Cố gia sao lại kiềm chế đến như vậy?
Lê Văn Tăng lại chưa hề nghĩ tới, loại con cháu gia tộc quyền thế giống như Cố Trạch Hùng này sinh ra đã ngậm khóa vàng, từ nhỏ chắc chắn đã được dạy bằng nền giáo dục ưu tú nhất, nhưng bị đả kích lớn như vậy, nào có thể chịu đựng nổi?
Ở Nghi Thành, sau sự trả đũa của Dư Vi, lại càng đánh vào nỗi đau thầm kín của Cố Trạch Hùng.
Bên trong Cố gia, vì của cải cũng tranh giành đến máu chảy đầu rơi. Chẳng qua là ông cụ vẫn đang ở bệnh viện chưa chết, nên bọn họ còn có điều cố kị không có đấu đến mức trở mặt. Tuy nhiên, bọn họ đều biết hành động của Cố Trạch Hùng ở nội địa không phải tố giác, bị người ngoài bắt được nhược điểm chạy về Hong Kong không nói,còn không chỗ dung thân tại đóng tàu Bảo Hòa, ngửi thấy mùi máu tươi, còn không liều mạng công kích cơ chứ?
Bản thân Cố Trạch Hùng tại Cố gia bị đại phòng, nhị phòng xem thường, đả kích không nói, đại phòng, nhị phòng còn thường xuyên trút cơn giận lên người mẹ gã, nói tam phòng là xuất thân con hát, bản thân vốn đã không được giáo dục, không biết cách dạy con, nuôi con không có đức, làm ô uế danh tiếng của Cố gia.
Nói cho cùng không muốn con cái của tam phòng có giành được sản nghiệp của Cố gia, việc phân chia tài sản trong tương lai, số tiền của tam phòng sẽ bị giảm xuống thấp nhất.
Tam phòng, ngoại trừ Cố Trạch Hùng, ở trên còn có một anh trai, một chị gái. Tuy rằng cũng oán trách Cố Trạch Hùng không có năng lực khiến Dư Vi đuổi ra khỏi đóng tàu Bảo Hòa, nhưng lúc này người của tam phòng cần phải đoàn kết, hy vọng Cố Trạch Hùng có thể ngã từ chỗ nào đứng lên ở chỗ đó. Hơn nữa Cố Trạch Hùng rất muốn tìm lại thể diện đã bị mất, cho nên nhận lời mời của Hồ Lâm, anh ta mới xuất hiện ở nơi này.
Cố Trạch Hùng lòng mang đầy oán hận mà đến, là muốn thấy Thẩm Hoài nhục nhã, là muốn Thẩm Hoài thấy dự án Tân Giang khó giữ được mà cảm thấy hoảng loạn,nhưng không hề nghĩ tới Thẩm Hoài chẳng những không vì sự xuất hiện của gã mà kinh sợ, ngược lại còn nhắc lại chuyện xưa cười nhạo gã, làm cho tính nóng nảy của Cố Trạch Hùng cũng khó mà kiềm chế.
Trong lòng Cố Trạch Hùng như đang bốc cháy, nhưng cũng biết trong lúc này gã không được phép nổi giận, cũng chỉ có thể nhịn xuống, quay sang nhìn chỗ khác.
Chỉ là người khác khó đoán mưu kế của Cố Trạch Hùng, cũng đều biết người này bên ngoài thì xem trọng nhưng trong lòng thì bất hòa, chuyến đi này Cố Trạch Hùng rõ ràng là muốn làm Thẩm Hoài mất mặt, nhưng Thẩm Hoài mới nói vài ba câu đã chọc gã không thể kìm được, khó tránh khỏi khiến cho người khác xem thường gã vài phần.Chí ít nhận định con cháu trong Cố gia, Cố Trạch Hùng không phải có thể làm nên chuyện đấy.
Mà nhìn lại ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hoài thấy sự ung dung, bình tĩnh,cho dù là ngoài mặt công khai dùng lời nói công kích Cố Trạch Hùng, nhưng phong thái ôn hòa kia, khiến cho Lê Văn Tăng thấy mà kinh hãi.
Doanh nghiệp nhà nước như quan trường, Lê Văn Tăng ở doanh nghiệp nhà nước lăn lộn cũng đã nửa đời người, sau khi rời khỏi từ lọc dầu Từ Thành tiến vào vòng quay quan trường, ngoài năng lực thì không phải nói, khả năng hiểu người nhận thức được xu thế cũng là nhất.
Nếu người nào ở cương vị lãnh đạo nhiều năm, có thể sẽ có khí độ trầm ổn như Thẩm Hoài, cũng sẽ không khiến cho người khác bất ngờ. Nhưng Thẩm Hoài còn trẻ tuổi như vậy, dù cho đã qua mấy năm làm lãnh đạo, nhưng cán bộ trẻ tuổi như anh cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy mạnh mẽ sắc bén.
Mà ngôn ngữ của Thẩm Hoài hết sức sắc sảo, gần như đem da mặt của Cố Trạch Hùng bóc xuống máu chảy đầm đìa ngay tại trận, song khí phách thậm chí khí thế lại cực kì vững vàng, bình tĩnh, khiến cho Lê Văn Tăng cảm nhận mãnh liệt được lúc này Thẩm Hoài dùng lời nói đâm Cố Trạch Hùng chính là hành động vòng đầu tiên của anh khống chế cục diện.
Trước đây Lê Văn Tăng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hoài, từ sau khi rút khỏi lọc dầu Từ Thành cũng được điều đến làm việc ở ủy ban nhân dân thành phố trợ giúp cho Hùng Văn Bân, mới chính thức tiếp xúc với Thẩm Hoài.
Lê Văn Tăng biết rõ Mai thép hệ có thể quật khởi, giành được xu thế, tuyệt đối không phải gặp may, nhưng lại chưa từng nghiêm túc sẽ có liên quan sâu sắc đến Thẩm Hoài. Cũng vì vậy tuy ở trong thành phố sắp xếp ông làm việc cùng Hùng Văn Bân, nhưng ông chưa chắc Hùng Văn Bân có thể đứng vững gót chân được ở Từ Thành, vì thế phụ trách trong công việc thì cứ phụ trách, nhưng cũng không hề hết lòng, trong lúc vô tình hay cố ý khó tránh làm cho người khác cảm thấy xa cách.
Lê Văn Tăng thầm thở dài một hơi, thành kiến trong lòng của con người thật đáng sợ. Theo lý ông ta cũng biết Mai thép hệ đắc thế tuyệt đối không phải là may mắn, nhưng vẫn duy trì khoảng cách với Mai thép hệ, nói cho cùng vẫn bị chút thành kiến trước đây đối với Mai thép, đối với Thẩm Hoài trói buộc.
Lê Văn Tăng tâm tư phức tạp, nhưng cũng không biểu lộ cảm xúc mời hai nhóm người Thẩm Hoài, Hồ Lâm đến Tây Cúc các.
Đám người Hồ Lâm không biết tâm tư của Lê Văn Tăng, cũng không nghĩ lúc hạng mục Tân Giang thuận lợi như vậy, Lê Văn Tăng chẳng những không hòa nhập vào Mai thép hệ, ngược lại còn cảnh giác duy trì khoảng cách. Nhưng khi bọn hắn chặn ngang một chân, lại hết sức muốn đuổi Mai thép ra khỏi dự án khai thác phát triển mảnh đất Tân Giang, trái lại trong lòng lại càng thân cận với Mai thép hệ.
Từ Bái là phó bí thư tỉnh ủy, bình thường có chuyện gì, tìm người đến nói qua là xong, mà hôm nay cùng lúc phải tiếp xúc với hai nhóm người, sự việc cũng đều khó giải quyết như nhau. Ngẫm nghĩ bèn rút khỏi tiệc chiêu đãi, sai người bố trí bữa tiệc ở Tây Cúc các này, thầm nghĩ phải giữ Thẩm Hoài và Hồ Lâm có nhiều thời gian để giải trừ cơn tức.
Thẩm Hoài cùng với Lê Văn Tăng bước vào, nhìn trong phòng ngoại trừ Từ Bái, Hùng Văn Bân, phó bí thư thành ủy, thị trưởng Từ Thành Chu Nhậm Quân cùng trưởng ban thư kí thành ủy Lý Thanh Phúc cũng ở đây, xem ra, hôm nay có nói cũng sẽ không được kết quả gì, Từ Bái sẽ không dễ dàng để bọn họ rời đi.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hoài và Hồ Lâm bước vào, Từ Bái đứng dậy, bắt tay Hô Lâm cười nói:
- Hôm nay nghe cấp dưới nói, Dung Tín cũng vừa lúc nhìn trúng quyền khai thác phát triển tổng hợp mảnh đất Tân Giang, đã gửi tài liệu lên trung tâm dự trữ đất thành phố,tôi liền đoán được cậu đang giở trò. Cũng khó trách cha của cậu khăng khăng muốn để cậu vào Dung Tín. Bây giờ tôi mới hiểu được, con mắt cậu thật sự rất độc.
Lại cười quay sang nói với Chu Nhậm Quân, Hùng Văn Bân:
- Tuy nhiên mảnh đất Tân Giang có thể dẫn đến việc hai nhà cạnh tranh, điều này cũng nói rõ thời điểm thành phố chúng ta khởi động xây dựng khu thương mại Tân Giang rất thỏa đáng, sự quan sát cũng thực độc đáo.
Câu nói của Từ Bái làm mọi người cười ha ha. Chu Nhậm Quân cũng nói:
- Có cạnh tranh cũng là chuyện tốt, muốn phát triển thì nên khuyến khích cạnh tranh, ủng hộ cạnh tranh. Nhưng mục đích căn bản của cạnh tranh, vẫn là nên làm tốt mọi chuyện. Mọi người cũng sẽ không hi vọng cạnh tranh làm tổn thương đến hòa khí.
Từ Bái nói xong, Thẩm Hoài lại bắt tay với Chu Nhậm Quân, vừa nghe lời nói của ông ta như muốn hùa theo câu nói của Từ Bái, nhưng vô tình hàm ý lại càng có chút cảnh cáo.
Từ Bái chắc có lẽ không thích Hồ Lâm chọc vào chuyện này, dù sao toàn bộ hạng mục cũng đều được Chu Nhậm Quân, Triệu Thu Hoa chống đỡ rất mạnh.
Chẳng qua là, nếu không có cách nào từ chối Hồ Lâm nhảy vào chuyện này, mục tiêu của Từ Bái liền chuyển thành đảm bảo việc xây dựng khu thương mại Tân Giang sẽ tiếp tục được tiến hành thuận lợi, Thẩm Hoài cũng có thể hiểu rõ.