Bất kể nói như thế nào, Từ Thành cũng là khâu trọng yếu nhất trong cuộc đời làm quan của Từ Bái. Bất kể sau này ông ta lên đến vị trí nào, thì thành tích công tác của ông ta ở Từ Thành cũng sẽ được người khác thường nhắc tới. Mà ông ta muốn tiếp tục đi lên, thì trong lý lịch của Từ Thành không thể không được nhắc đến.
Nói cho cùng Từ Bái là người rất thực dụng, lúc này đúng là ông ta muốn thể hiện cùng lúc khả năng khống chế đại cục và lực ảnh hưởng của mình cho cấp cao trung ương xem. Ông ta không thể để hạng mục quan trọng như vậy xảy ra sơ xuất.
Cho dù Từ Bái muốn áp chế Chu Nhậm Quân, lại bức Triệu Thu Hoa, lúc này cũng sẽ không giương nanh múa vuốt biểu lộ ra ngoài. Chính quyền trung ương sẽ không muốn xuất hiện một tỉnh trưởng, Bí thư tỉnh ủy hiếu chiến.
Thái độ của Chu Nhậm Quân thì càng ngày càng rõ ràng.
Thẩm Hoài cũng hoài nghi, Dung Tín tham gia vào đây, nói không chừng Chu Nhậm Quân mới chính là người sắp đặt trực tiếp. Dung Tín có thể lấy được quyền khai thác phát triển tổng hợp mảnh đất Tân Giang, mới có thể làm cho Chu Nhậm Quân giữ được một chút ảnh hưởng ở Từ Thành.
- Thẩm Hoài cậu với Thành Di lúc nào mới cho bọn tôi uống rượu mừng đây.
Từ Bái đến chỗ Thẩm Hoài và Thành Di, lại bắt đầu nói đến chuyện tư, nhìn như có vẻ thân thiết, cười nói,
- Lần trước tôi về Yến Kinh một chuyến, gặp tỉnh trưởng Thành, có nói đến sự phát triển của tỉnh Hoài Hải và tỉnh Ký. Nói chuyện rất nhiều, đều cho rằng, địa phương muốn phát triển vẫn cần phải dựa vào sự phấn đấu của thế hệ các cậu. Chúng tôi cùng lắm chỉ là người ở trên đưa ra phương hướng cho các cậu mà thôi.
Từ Bái hàn huyên thân thiết, Thành Di cũng khéo léo gọi “chú Từ”.
Thẩm Hoài rất nghiêm túc nghe Từ Bái nói chuyện, không hề có chút gượng gạo kiêu ngạo nào.
Số người so với dự đoán nhiều hơn, Từ Bái sai nhân viên cố gắng kê thêm nhiều ghế nhất có thể. Vương Vệ Thành và thư kí, cùng với nhân viên khác không có cách nào để sắp xếp chỗ ngồi, đành sắp xếp ngồi ở bữa tiệc phòng bên cạnh. Lê Văn Tăng tự nhận việc qua chào hỏi khách tiếp đón khách, mọi người một mực từ chối cuối cùng cũng ngồi hết bàn, Thẩm Hoài giúp Thành Di cởi áo khoác ngoài, rồi giúp cô đặt trên ghế dựa.
Trong lòng thật đúng là hận không thể nhào tới bàn đó mà đánh nhau, bởi thế chào hỏi hàn huyên một lúc, bầu không khí đã dịu đi không ít.
Khi phục vụ đưa manu tới cho Từ Bái. Từ Bái xem qua thực đơn, liền trực tiếp đưa cho Trưởng ban thư kí thành ủy Lý Thanh Phúc, nói:
- Anh xem một chút, nếu không có gì thì cứ theo như này đi.
Trước khi đưa manu cho Lý Thanh Phúc, Từ Bái đưa mắt liếc nhìn Chu Nhậm Quân một cái, lộ ra chút ý trưng cầu.
Chỉ là điều khác thường nho nhỏ này, liền làm cho cả bàn trở nên tĩnh lặng, dường như ai cũng quên mất trò chuyện.
Thẩm Hoài mượn cơ hội này, nói:
- Bí thư Từ, Thị trưởng Chu bảo tôi và Hồ tổng qua đây, có ý gì tôi cũng hiểu rõ. Có lẽ Hồ tổng cũng lo lắng sau khi giành được quyền khai thác phát triển tổng hợp mảnh đất Tân Giang, công nghiệp Mai Khê có từ bỏ mảnh đất trong tay kia không, không phối hợp với kế hoạch khai thác phát triển của Dung Tín. Bí thư Từ và Thị trưởng Chu đều có ở đây, tôi có chút thái độ muốn bày tỏ trước. Bất luận là công nghiệp Mai Khê, Chử Giang kiến thiết, hay là tập đoàn đầu tư phát triển cảng Tân Phổ tham gia khai thác mảnh đất Tân Giang, cũng là vì muốn hợp tác tốt với Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố thúc đẩy nghị quyết xây dựng khu thương mại sầm uất Tân Giang. Bây giờ và về sau, cũng sẽ không có hành động làm trì hoãn việc xây dựng khu thương mại Tân Giang, càng không làm loạn đại cục phát triển thương nghiệp thành phố Từ Thành. Ở trước mặt Bí thư Từ và Thị trưởng Chu, tôi cũng không nói cái gì khách sáo. Trước đây là tôi không cân nhắc Dung Tín cũng sẽ nhiệt tình tham gia tiến vào, thúc đẩy sự phát triển của thành phố Từ Thành, cho nên vì mảnh đất Tân Giang, chúng tôi chỉ có thể đưa ra con số dự tính 2 tỷ, nhiều hơn cũng không thể lấy ra được. Dung Tín hiện giờ cũng tham gia vào, Bí thư Từ ban nãy cũng nói rồi, đây là chuyện tốt, điều này chứng tỏ mọi người càng ngày càng có lòng tin vào sự phát triển trong tương lai.Lực lượng xây dựng Từ Thành cũng càng ngày càng lớn mạnh, mọi người phải cạnh tranh lành mạnh, không nên dùng thủ đoạn để cạnh tranh. Do đó, nếu Hồ tổng có thể mang báo giá khởi đầu của Dung Tín thông báo ra ngoài, tôi cảm thấy nếu chúng ta cạnh tranh không nổi, tôi có thể đứng trước mặt Bí thư Từ, Thị trưởng Chu, Thị trưởng Hùng, đại diện Chử Giang kiến thiết, đại diện Công nghiệp Mai Khê, đại diện tập đoàn đầu tư cảng Tân Phổ tuyên bố rút lui. Đồng thời, cái mảnh đất kia ở công nghiệp Mai Khê, tôi cũng sẽ chuyển nhượng cho Dung Tín. Giá tiền tương đương với mảnh đất Tân Giang như vậy là được rồi. Lý do tôi cũng vừa mới nói, tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau dựng xây thật tốt thành phố này, trách nhiệm xây dựng khu thương mại Tân Giang sẽ giao cho Dung Tín, tôi cũng tin Dung Tín có năng lực, có quyết tâm để xây dựng thật hoàn hảo khu thương mại Tân Giang.
Hồ Lâm đương nhiên lo lắng Thẩm Hoài sẽ dùng mảnh đất của công ty Mai Khê đang cầm trong tay để ép y. Cho dù Dung Tím lấy được mảnh đất Tân Giang hơn 1 vạn 100 mẫu trong thành phố với cái giá cao nhất, nhưng mảnh đất mà công nghiệp Mai Khê nắm chắc trong tay vừa không chuyển nhượng, cũng không khai thác, tùy ý để hoang, đều cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc khai thác tổng thể mảnh đất Tân Giang cùng với việc xây dựng chỉnh thể thương quyển Tân Giang.
Hôm nay Hồ Lâm đến, đã đánh trúng vào tâm tư của Từ Bái cũng là muốn thúc đẩy xây dựng khu thương mại khép kín Tân Giang, có ý định mượn Từ Bái và Chu Nhậm Quân ép Thẩm Hoài phải cúi đầu khuất phục.
Chỉ có điều ông ta thật không ngờ, bên này ông ta vừa mới chuẩn bị tư thế muốn vào cuộc chiến, Thẩm Hoài lại trực tiếp tuyên bố có khả năng rút khỏi có điều kiện. Tay nắm đầy lực nhưng không thể đánh ra, cái cảm xúc kia, thật khiến ông ta khó chịu.
Câu nói của Thẩm Hoài khiến cho đám người Từ Bái, Chu Nhậm Quân, Lý Thanh Phúc rất bất ngờ.
Dung Tín không chỉ là người trong doanh nghiệp trung ương, ai lấy được dự án là có quyền ưu tiên, sau lưng Hồ Lâm cũng có ngân hàng Dung Tín chống đỡ, mới có thể sử dụng tài khoản gần như có thể nói là vô hạn ấy. Nếu như Dung Tín có được mảnh đất Tân Giang to lớn đó, mà Mai thép lại dùng mảnh đất của Công nghiệp Mai Khê để làm điều kiện, toàn bộ sự kiện kéo thành tàn tục lưỡng bại câu thương.
Từ Bái cũng không phải quan tâm Mai thép hay là Dung Tín sẽ chủ đạo xây dựng khu thương mại Tân Giang, nhưng chỉ sợ việc này kéo theo tàn cục. Điều này đối với bên ông ta có ảnh hưởng tiêu cực nhất, ông ta cũng bởi vì chuyện này mới lo lắng gọi Thẩm Hoài, Hồ Lâm để bàn bạc, giải quyết.
Từ Bái trong miệng thì nói Dung Tín tham gia cạnh tranh cũng là hợp tình hợp lí, nhưng trong lòng đều rõ lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Thẩm Hoài thật sự muốn ôm, một bước cũng không chịu nhường, vậy thì theo quy tắc buôn bán bên ngoài, cùng Dung Tín đấu đến cùng, thật là cứng rắn không còn cách nào để nói cũng không phải là ông ta.
Tính khí của Thẩm Hoài, không ít người đã lĩnh giáo rồi, trong lòng Từ Bái cũng có một chút đấu tranh: Mặc dù ông ta hạ quyết tâm không để cho chuyện này bị ảnh hưởng, nhưng Thẩm Hoài thực sự muốn ôm lấy, ông ta có nên dùng thủ đoạn gì sau đó, hay còn mặt dày muốn Thành Văn Quang ra mặt khuyên con rể tương lai hay không?
Thẩm Hoài trực tiếp tuyên bố điều kiện rút khỏi, Đêm nay, nỗi lòng lớn nhất của Từ Bái xem như có thể bỏ xuống rồi. Chỉ cần Thẩm Hoài có thể suy nghĩ lấy đại cục làm trọng, cục diện đêm nay sẽ không đến nỗi bị phá vỡ, bây giờ chỉ còn xem Hồ Lâm đại diện Dung Tín có thể đưa ra điều kiện gì khiến Mai thép trực tiếp rút khỏi mà thôi.