Chu Nhậm Quân thấy Hồ Lâm và La Hiểu Thiên, Cố Trạch Hùng nhìn nhau, biết bọn họ cũng không ngờ Thẩm Hoài lại nhanh như vậy tuyên bố rời khỏi có điều kiện, điều này không phù hợp với dự đoán của bọn họ.
Lúc này lại thấy đám người Từ Bái, Hùng Văn Bân, Lý Thanh Phúc đều đang nhìn về phía Hồ Lâm, đợi Hồ Lâm đưa ra câu trả lời rõ ràng, Chu Nhậm Quân yên lặng như ngầm giao quyền chủ động cho Thẩm Hoài, trên thực tế làm xáo trộn dự đoán của đám người Hồ Lâm.
Chu Nhậm Quân biết bây giờ Hồ Lâm đang có người giúp đỡ, cười nói với Hùng Văn Bân:
- Dung Tín, Mai Thép đều là những doanh nghiệp có khả năng làm khu thương mại khép kín Tân Giang phât triển. Hôm nay tôi biết Dung Tín muốn tham gia vào xây dựng khu thương mại Tân Giang, tôi đã rất vui nhưng lại lo lắng. Vui mừng thì khỏi phải nói rồi, nhưng lại lo lắng, nói trắng ra cũng là sợ Dung Tín, Mai Thép vì cạnh tranh mua bán mảnh đất Tân Giang mà làm tổn thương hòa khí. Tôi hi vọng hai doanh nghiệp có thể tham gia xây dựng thành phố Từ Thành, như vậy sẽ có thể thúc đẩy hơn việc xây dựng thành phố Từ Thành, chứ không phải giữ một nhà còn một nhà rời đi. Thẩm Hoài đã bày tỏ thái độ rồi, lo lắng trong lòng tôi cũng đã được buông bỏ, mọi người có vấn đề gì, ngồi xuống bàn bạc, đó là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Thị trưởng Hùng, ông cảm thấy như thế nào?
Hùng Văn Bân gật đầu cười, nói:
- Thị trưởng Chu nói rất đúng, Bí thư Từ ban nãy cũng đã nói rồi, chúng ta nên cổ vũ cạnh tranh công bằng hợp lí, phát triển cộng đồng là mục tiêu từ trước đến nay của mọi người.
Chu Nhậm Quân lại nói với Từ Bái:
- Lại thêm rất nhiều điều kiện chuyển nhượng sử dụng đất xây dựng, chính quyền thành phố có thể cùng doanh nghiệp trực tiếp kí thỏa thuận chuyển nhượng. Tôi từ trước đến nay hết sức tập trung vào buổi đấu giá, trong suy nghĩ vẫn còn nhiều thiếu sót. Hiện tại thì tôi đang nghĩ, chúng ta nên tiếp tục cạnh tranh thị trường, nhưng đối với việc điều tiết, khống chế thị trường chính phủ cũng nên từ bỏ. Nếu như trước mắt Mai thép và Dung Tín có thể được công nhận, giá bán mảnh đất Tân Giang có phải là có thể giảm xuống, thủ tục chuyển nhượng cũng trực tiếp tiến hành?
Từ Bái nghĩ, cũng không muốn sau buổi tối hôm nay chuyện này lại xảy ra trắc trở gì, nói với Chu Nhậm Quân
- Vấn đề này có thể đưa lên đảng tổ chính phủ thành phố bàn bạc.
Từ Bái cũng cảm thấy không nên quá ép Chu Nhậm Quân, để cho ông ta một chút quyền chủ động, nhưng việc này lại xảy ra trắc trở, ông ta cũng không chút lưu tình mang Chu Nhậm Quân ra đánh.
Nghe Chu Nhậm Quân và Hùng Văn Bân, Từ Bái nói như vậy, Hồ Lâm cũng hiểu được, Thẩm Hoài tuyên bố rút lui có điều kiện, chủ đề tối hôm nay chính là bàn bạc điều kiện rút lui của Mai thép. Chỉ cần Mai thép chấp nhận điều điện, buổi đấu giá cũng có thể hủy bỏ, Dung Tín có thể kí hai bản thỏa thuận chuyển nhượng đất cùng với Chính quyền thành phố, công nghiệp Mai Khê, không cần lo lắng sẽ lại có trở ngại gì.
Hồ Lâm và La Hiểu Thiên, Cố Trạch Hùng trao đổi qua ánh mắt, tay đặt trên bàn, cười nói:
- Bí thư Thẩm là người rất là thẳng thắn, tôi rất thích cùng làm việc với người như Bí thư Thẩm đây. Dung Tín tính toán giá trị khai thác của mảnh đất Tân Giang, cho rằng 2,5 tỷ đúng là đáng đấy.
Thẩm Hoài nắm chặt bàn cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào mặt Hồ Lâm, hồi lâu không nói. Cái nhìn chăm chú đó làm trong lòng Hồ Lâm cảm thấy sợ hãi, một lúc sau Thẩm Hoài mới lại người nói:
- Tôi muốn nói với Hồ Tổng, Mai Thép đồng ý vì đề xuất 2,5 tỷ cho mảnh đất Tân Giang, Dung Tín thì rút khỏi, Hồ tổng có làm hay không? Tôi đến không phải là muốn cùng Hồ tổng cò kè mặc cả đâu. Bí thư Từ, Thị trưởng Chu, Thị trưởng Hùng cũng sẽ không hy vọng chúng ta làm mất hòa khí. Như vậy đi, mọi người đều đợi ở đây uống rượu ăn cơm, tôi cũng không nói nhiều lời với Hồ tổng, mảnh đất Tân Giang, chúng tôi có thể bỏ ra 3 tỷ, mong Dung Tín có thể rút khỏi, sau này chúng tôi có dự án gì,Dung Tín cảm thấy có hứng thú, mọi người có thể ngồi cùng nhau thương lượng, chứ không cần đánh bất ngờ như vậy nữa, rất vô nghĩa. Tất nhiên, Dung Tín đồng ý bỏ ra nhiều tiền hơn, chúng tôi rút lui.
Miệng Thẩm Hoài nói không làm tổn hại đến hòa khí, chỉ là giọng điệu như vậy làm cho Hồ Lâm nghe xong liền nổi giận lôi đình.
Ý tứ của Thẩm Hoài rất rõ ràng, Mai Thép lần này có thể bỏ ra 3 tỷ để lấy được mảnh đất Tân Giang, nhưng sau này có dự án nào, mời Dung Tín đi vòng qua. Ý nói như vậy chỗ nào khách sáo, có chỗ nào không làm tổn thương hòa khí đây?
Chỉ có điều lấy 3 tỷ để có được mảnh đất Tân Giang, sau đó lại bỏ số tiền tương đương để lấy được 400 mẩu đất của công nghiệp Mai Khê, cái giá này hoàn toàn lại là hạn mức tối đa của bên bọn họ.
Dung Tín không phải là không thể dùng cái giá đó để lấy được hai mảnh đất này, nhưng lại không hề cảm thấy được hời một chút nào.
Mảnh đất dùng để xây dựng khu thương mại của công nghiệp Mai Khê, là thành phố vì muốn bù lại tổn thất của dự án xây dựng lọc dầu Từ Thành trước kia, lúc đó quy thành tiền chỉ có 400 triệu.
Bây giờ nếu đáp ứng cái già này của Thẩm Hoài, bọn họ sẽ phải thanh toán với số tiền rất lớn một tỷ. Cũng có hàm ý, giai đoạn trước Mai thép lập kế hoạch đầu tư vật chất,nguồn nhân lực hơn một tháng, tổng chi phí nhiều nhất cũng chỉ 700 triệu, nhưng giờ có thể thu được số tiền 1 tỉ. Nhìn như thế nào cũng không giống như là Mai Thép bị thua lỗ.
Trong lòng Hồ Lâm nghẹn muốn chết, nhìn sang phía La Hiểu Thiên.
La Hiểu Thiên cũng rất bất ngờ. Hồ Lâm nhìn sang ngoài có ý muốn trưng cầu ý kiến ra còn có ý khác y cũng có thể hiểu: làm sao Thẩm Hoài có thể đoán ra được cái giá thấp nhất bên bọn họ?
Trong lòng La Hiểu Thiên cũng sinh nghi, vài hôm trước cho dù Hồ Lâm và y có xuất hiện ở Thượng Khê Viên, có ý rút dây động rừng, mục đích chính là muốn làm rồi loạn thế trận của Mai Thép. Hành động này chỉ có thể làm cho Mai Thép càng có nhiều dự tính, tuyệt đối không thể đoán ra mức giá tối đa của Dung Tín. Trừ khi Mai thép sớm đã biết cái mức giá thấp nhất của bọn họ đã bị lộ ra ngoài rồi.
Nghĩ đến đây, La Hiểu Thiên cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, cái khác thì không sợ, chỉ sợ tất cả chuyện này đều là cái bẫy mà Mai Thép lập ra cho bọn họ.
Thấy Hồ Lâm bên này im lặng, Hoài Lâm thản nhiên cười, hỏi:
- Thế nào, Hồ tổng suy nghĩ lâu như vậy, sẽ không phải trước đó ngay cả giá trị của mảnh đất Tân Giang cũng chưa từng tính toán nghiêm túc chứ?
Nghe Thẩm Hoài ám chỉ bọn họ thật đúng là chỉ đơn thuần đến phá đám, Hồ Lâm thu lại ánh mắt, nụ cười, nói:
- Không thể không nói Bí thư Thẩm là một người rất là lợi hại. Giá dự định của Dung Tín đối với mảnh đất Tân Giang, cao nhất cũng là 3 tỷ.
Nói đến đây, trong lòng Từ Bái cũng không nhịn được vui lên: Hồ Lâm tự cho rằng đã quấy rối được Mai thép, nhưng không ngờ con bài cuối cùng còn chưa lật thì bên này Thẩm Hoài đã sớm nhìn thấu rồi.
Nhưng bây giờ cục diện đã rõ ràng rồi, cho dù là Dung Tín, hay là Mai Thép rút lui, ngân sách thành phố có thể thu được hơn 1 tỷ từ chuyển nhượng sử dụng đất xây dựng,thì càng không thể nói Dung Tín không đúng.
Thẩm Hoài cười ha hả, cả người khẽ dựa đằng sau, bắt chéo hai chân, nói:
- Vậy được, Hồ tổng sau này có chuyện gì, tới chỗ tôi thương lượng là được rồi, không cần thiết phải làm thành như vậy nha. Bí thư Từ, Thị trưởng Chu, Thị trưởng Hùng,Trưởng ban thư ký Lý bọn họ đều rất bận rộn. Hơn 1 tỷ mà thôi, chúng ta vẫn có thể bàn cùng nhau.
Khăn trải bàn che lấp chân Thẩm Hoài ở dưới, nhưng thân mình dựa vào đằng sau, mọi người đều có thể nhìn thấy anh bắt ngồi bắt chéo hai chân, hoàn toàn bày ra bộ dạng kiêu ngạo “Dung Tín lấy đất, không phải họ Hồ tự bỏ tiền túi ra. Mà lấy ra hơn 1 tỷ để đấu, cũng không cần bản thân tự mình bỏ ra một chút tiền.”
Hồ Lâm dù biết rằng đây rất có thể là chiêu khích tướng của Thẩm Hoài, nhưng có nhiều người như Từ Bái, Chu Nhậm QUân, Lý Thanh Phúc… ở trước mặt, gã không nhịn cơn tức này xuống, về sau ở Hoài Hải còn mấy người có thể giúp hắn làm nên chuyện?
Hồ Lâm sờ trong túi quần thấy có một đồng tiền xu. Gã cũng không biết tại sao trong túi mình lại có đồng tiền này, dường như đúng là chuyện này đã được sắp xếp. Gã đem đồng tiền xu này ra thả “keng” một tiếng ở trên bàn, nói:
- Dung Tín bỏ ra hơn một đồng đấu với Mai Thép, cũng có khả năng đấy.
- Cũng được, Mai thép rút khỏi.
Thẩm Hoài nói cực kì dứt khoát, lại quay sang nói với Chu Lập ngồi bên cạnh:
- Hợp đồng trao quyền của công nghiệp Mai Khê cùng với hiệp nghị dự thảo của Chử Giang kiến thiết, ông có thể đưa cho Hồ tổng, La tổng xem một chút, không có vấn đề gì thì kí đi.
Chu Lập rất phối hợp từ chiếc cặp đựng công văn ở đằng sau ghế lấy ra một tệp giấy đánh máy, nhìn qua cũng đã biết là bản dự thảo thỏa thuận chuyển nhượng đất.
Trong ngực Hồ Lâm tích cả một bụng máu, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài. Ngay trong bữa ăn Thẩm Hoài lấy ra hai bản thỏa thuận này, gã càng không thấy dễ chịu chút nào.