Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 946 - Chương 921:. Không Buông Tha.

Chưa xác định
Chương 921:. Không buông tha.

Không muốn để cho Cố Trạch Hùng nhìn thấy mình thất bại thảm hại, cho dù Hồ Lâm có quay kính xe xuống kích động đập điện thoại, từ trong kính chiếu hậu hắn vẫn nhìn thấy Thẩm Hoài vẫn hướng bên này vẫy tay tạm biệt.

Biết trong lòng Hồ Lâm không thoải mái, sau khi lên xe La Hiểu Quân cũng không nói nhiều, lông mày nhíu lại từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Thẩm Hoài và Chu Lập.

Hồ Lâm có chỗ hơn người, La Hiểu Thiên sau sự kiện say rượu bị mất mặt, thiếu chút nữa biến thành trò cười trên quan trường Nghi Thành, Hồ Lâm đột nhiên chạy tới mời y đến Dung Tín tổ chức và thành lập tập đoàn bất động sản Dung Tín, làm cho y kinh ngạc, lúc này y vẫn còn nhớ như in.

Hồ Lâm không những là người quyết đoán trong công việc, mà còn là người có thủ đoạn xảo quyệt và có năng lực chuyên môn, chỉ cần muốn dùng người thì sẽ có đầy đủ,thiếu sót chính là không có cách nào bỏ được bộ dạng kiêu ngạo của thái tử Hồ gia, mới nhiều lần giương cung về phía Thẩm Hoài, mà những người bên cạnh để sử dụng dường như ít đi một chút. La Hiểu Thiên cũng không biết lúc nào Hồ Lâm mới có thể lấy lại được tâm trạng bình thường để đối phó với chuyện này.

Còn không đến 20 ngày nữa là đến năm mới, Từ Thành cũng đã đến mùa lạnh nhất trong năm, mặt đường bên ngoài cửa xe đóng băng đến trắng xóa, cho dù rất đông đúc,đèn đường lờ mờ chiếu lên cũng cảm giác có mấy phần hoang vắng.

La Hiểu Thiên cũng không biết chặng đường phía trước sẽ như thế nào, Thẩm Hoài tuyệt đối không thể chỉ là vì khoe ý chí tiểu nhân mà vội vã truy cùng giết tận Hồ Lâm,Cố Trạch Hùng.

Nhìn thấy ngoài cửa xe người đi đường bị gió lạnh bao lấy, bước đi run rẩy, thân thể La Hiểu Thiên cũng cùng cảm nhận, nhưng y cũng biết, y không thể nào không khuấy đục hồ nước này. Trong lòng y chưa hề nghĩ đến tình cảnh yên lặng không màng danh lợi. Cơ hội y có thể nắm bắt thật sự không nhiều lắm.

Nơi mà Hồ Lâm thường nghỉ lại ở Từ Thành là một tòa nhà trong khu câu lạc bộ đầu tư tư nhân Tân Giang, trên danh nghĩa tập đoàn Thiên Ích. Trụ sở của câu lạc bộ nằm ở trong khe núi trước lầu Sư Tử danh tiếng lẫy lừng của Từ Thành, vài tòa lầu nhỏ thấp thoáng giữa núi rừng cây cối, phong cảnh thanh tú hết sức cuốn hút.

Xe vào đình Viên Tử rồi dừng lại, có thể nghe được tiếng sóng nước vỗ vào bờ, bước vào ngôi nhà nhỏ mới sẽ phát hiện dưới vách ngoài cửa sổ chính là Chử Giang.

Thích Tĩnh Dao, Chi Ích Văn đều ở Từ Thành, nhưng Chu Ích Văn không có quan hệ trực tiếp với chuyện tối nay, không thích hợp lộ diện trước mặt Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái. Thích Tĩnh Dao là Phó bí thư huyện Hà Phổ, theo lý mà nói, rời khỏi Đông Hoa cũng phải nói một tiếng cho Thẩm Hoài, dĩ nhiên càng gặp khó lộ diện. Bọn họ đều ở khu hội đợi Hồ Lâm gặp Từ Bái, và Thẩm Hoài trở về.

Thấy Hồ Lâm, Cố Trạch Hùng đều xanh mặt, trong lòng Thích Tĩnh Dao hồi hộp nhảy dựng biết chuyện tối nay Hồ Lâm không được như ý.

Thích Tĩnh Dao nghĩ mãi không hiểu, các cô đều chiếm giữ tiên cơ, lùi hay tiến đều cùng có lợi, hẳn là chỉ đứng nhìn Thẩm Hoài trở thành tên hề mới đúng, tại sao sắc mặt của Hồ Lâm, Cố Trạch Hùng lại khó coi như vậy?

Thích Tĩnh Dao kìm nén kích động, giúp Hồ Lâm cởi áo khoác treo lên kệ, giúp hắn đốt điếu xì gà xong mới quay sang hỏi nhỏ La Hiểu Thiên đang đứng hơi xa nói chuyện cùng với Chu Ích Văn:

- Chuyện không thành à?

La Hiểu Thiên cười đau khổ, cái gì gọi là đàm phán thành hay không thành?

La Hiểu Thiên kể lại tỉ mỉ chuyện tối nay cho Thích Tĩnh Dao nghe. Hồ Lâm đứng cùng Cố Trạch Hùng đối diện với bóng đêm Chử Giang trước cửa sổ hút xì gà, đột nhiên quay đầu lại nói;

- Mặc kệ Thẩm Hoài cố ý muốn lừa chúng ta đến đâu, chúng ta trước tiên vẫn phải làm tốt khu thương mại Tân Giang.

Nghe Hồ Lâm nói như vậy, La Hiểu Thiên biết gã ở trên xe trầm mặc không nói là đang suy nghĩ cái gì đó, không có để tức giận lấn át lý trí.

- Bảo Hòa là công ty bất động sản lớn nhất Hongkong, trung tâm thương mại Tân Giang có đáng giá để làm hay không, mảnh đất Tân Giang có đáng với cái giá này hay không, Cố tiên sinh gia truyền uyên bác, hẳn là có tầm nhìn chuẩn hơn so với chúng ta.

La Hiểu Thiên nói: - Dù sao hình mẫu trung tâm thương mại thành phố trong nước vẫn chỉ có vài tuyến thành phố, ở nơi khác, bao gồm cả chúng ta, kinh nghiệm tích lũy cũng đều rất ít.

Bảo Hòa không thể coi là công ty bất động sản lớn nhất HongKong, nhưng lĩnh vực khai thác phát triển vật nghiệp, bất động sản chắc chắn cũng có thể lọt vào top 3 của Hong Kong.

Nghe La Hiểu Thiên coi trọng như vậy, Cố Trạc Hùng cảm thấy dễ chịu hơn, nói:

- Sau khi La tổng đem tư liệu của Từ Thành cho tôi, tôi cùng các nhân viên đều nghiên cứu rất nghiêm túc. Sau khi thành lập đất nước đã mở rộng thêm quy mô nhà máy lọc dầu Từ Thành, khi đó dân số của thành phố Từ Thành chỉ có 50~60 vạn, khu Tân Giang tương đường với khu công nghiệp mới của Từ Thành. Nhưng cùng với sự gia tăng nhanh chóng dân số ở thành phố Từ Thành, đã làm chung quanh nhà máy lọc dầu Từ Thành là trung tâm của khu vực Tân Giang có nhiều người dân ở. Bất luận là trên vị trí địa lý thực tế, hay là trên sự phân bố dân bố thành phố, khu vực Tân Giang đều có tiềm năng và không gian trở thành trung tâm thương mại phát triển thứ hai Từ Thành. Bỏ 2 hay 4 tỷ để lấy được mảnh đất này, tôi cảm thấy đáng.

Cố Trạch Hùng cũng không muốn để Hồ Lâm, La Hiểu Thiên xem nhẹ mình, sẽ không giống như đàn bà nhắc mãi sắc mặt ngang ngược đêm nay của Thẩm Hoài. Có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng. Nếu như Thẩm Hoài hắn không có ý định rút khỏi, vậy phải có thêm càng nhiều tài nguyên ở HongKong cùng hợp tác với Dung Tín, đẩy khu thương mại Tân Giang phát triển lên, mới là thỏa đáng. Sau này tự có cơ hội trả đũa Thẩm Hoài cùng với ả Dư Vi kia.

Bằng không còn có thể làm gì, còn có thể giở thủ đoạn giang hồ lên đầu họ Thẩm ư? Cố Trạch Hùng dù tức giận cũng bất lực.

Nghe Cố Trạch Hùng nói như vậy, La Hiểu Thiên cùng Chu Ích Văn liếc qua nhau một cái, rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm.

Cha của Hồ Lâm mới vừa rút khỏi Dung Tín liền tiến vào Hội đồng nhân dân, bác của Hồ Lâm cũng là một trong những thành viên trong bộ máy đó, tiếng tăm Hồ gia đang ở mức nở rộ nhất, lúc này không cần lo lắng nội bộ Dung Tín có cựu thần nào có dũng khí muốn làm phản.

Chẳng qua, bất động sản Dung Tín mới thành lập, cho dù có thể được ngân hàng Dung Tín ủng hộ vốn gần như vô hạn, nhưng cũng cần phải có một hạng mục lớn như thế mới có thể làm tập đoàn bất động sản chính thức vững vàng đi lên, mới chân chính hình thành lực lượng dòng chính để Hồ Lâm có thể sử dụng. Bằng không tập đoàn bất động sản mãi mãi chỉ là một cái thùng rỗng, không có cách nào đứng trong hàng ngũ thương nhân bất động sản trong nước.

Mà xoay quanh khai thác phát triển tổng hợp mảnh đất Tân Giang, các nhà cung cấp, đối tác cũng không phải là những doanh nghiệp vừa và nhỏ tầng thấp gì, bọn họ đều muốn có liên quan đến bất động sản Dung Tín, hình thành mạng lưới quan hệ qua lại mật thiết, có thể làm cho Hồ Lâm ngoài Dung Tín ra cũng không quá dựa dẫm vào Hồ gia tự tạo nên sức ảnh hưởng của riêng mình.

Như vậy mới xem như là hoàn thành bước đầu tiên Hồ gia truyền lại quyền lực tại nội bộ Dung Tín.

Có thể đạt được mục đích này, khai thác tổng hợp mảnh đát Tân Giang chẳng sợ thiệt hại hơn 1 tỷ hay 8 tỷ, cũng không sao cả. Cố Trạch Hùng có thể quyết định tin tưởng,đem tài sản bất động sản, kinh doanh vật tư của Cố gia đến Từ Thành, cùng Dung Tín hợp tác, quả quyết sẽ có lợi ích càng lớn.

Đây hết thảy đều là mục tiêu mà bọn họ bên này rất sớm nghĩ ra và quyết định, La Hiểu Thiên cũng không ngờ Hồ Lâm mới bị Thẩm Hoài khiêu khích vài ba câu đã trở thành như vậy. Tuy nhiên thấy Hồ Lâm đã khôi phục lý trí, La Hiểu Thiên cũng thoáng yên tâm một chút.

Thấy Cố Trạch Hùng dường như bị Thẩm Hoài khiêu khích đến mức ý chí chiến đấu càng ngày càng mãnh liệt. Tâm tình của Hồ Lâm cũng có chút ít dễ chịu.

Lúc này một tiểu minh tinh Cố Trạch Hùng dẫn theo HongKong đến đi mua sắm trở về bước vào chào mọi mọi người, lại nhẹ giọng phàn nàn với Cố Trạch Hùng trung tâm thành phố Từ Thành ngày cả một nhà hàng cao cấp để bước chân vào cũng không có, chỉ có thể chạy đến hội sở dùng cơm.

Cố Trạch Hùng còn chưa giành được tình cảm của tiểu minh minh này, lúc này ra vẻ nịnh bợ lấy lòng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang hờn dỗi, xương cốt liền mềm nhũn, bảo Hồ Lâm nghỉ ngơi một chút trước, gã thì đưa tiểu minh tinh đến phòng ăn chút đồ rồi quay lại nói chuyện tiếp.

Cố Trạch Hùng mới vừa đi khỏi, Hồ Lâm lại u ám lo lắng nghiêm mặt phân phó La Hiểu Thiên:

- Anh đi tra xem có ai cấu kết cùng với Thẩm Hoài, con mẹ nó, tôi sẽ không tha cho đâu.

La Hiểu Thiên còn tưởng rằng Hồ lâm đã nghĩ thông rồi, nhưng nghe lời nói ẩn ý tàn nhẫn, trong lòng biết tối nay đã để lại cho hắn bóng ma trong thời gian ngắn không thể xóa trừ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Khách sạn Hoài Hải là nơi tiếp đãi của Tỉnh Uỷ và Uỷ ban nhân nhân tỉnh, Hùng Văn Bân là lãnh đạo trong thành phố Từ Thành, ở chỗ này cũng chưa từng tùy ý sử dụng quyền hạn ủy viên thường vụ, mà mặc dù bọn họ có phòng ở lầu chính khách sạn, nhưng cũng không có không gian bí mất để mọi người ngồi xuống có thể thoải mái nói chuyện.

Từ Tây Cúc các đi ra, nhóm người Thẩm Hoài liền trực tiếp ngồi lên xe chạy tới khách sạn Đông Hoa.

Khách sạn Đông Hoa trên danh nghĩa là nơi nghỉ ngơi xử lí mọi việc ở thành phố Đông Hoa, nhưng bên trong cũng không tách rời lắm với nơi làm việc khu huyện phía dưới, mọi người đến đây bất kể là ngủ lại, hay là nói chuyện, ăn cơm đều tiện, hơn nữa có thể tránh tầm nhìn của một số người có ý.

Chiếc xe chạy thẳng đến ngôi nhà nhỏ trước nơi giải quyết công việc Hà Phổ. Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Lê Văn Tăng xuống xe sau, tìm cơ nói với Hùng Văn Bân:

- Vừa rồi đi qua tầng dưới của bữa tiệc khách sạn, tôi nhìn thấy có chiếc xe của một người bạn dừng ở đó, bây giờ tôi qua quá chào hỏi một tiếng rồi lên luôn.

Lê Văn Tăng không nhúng vào, dĩ nhiên muốn tìm cớ rời đi, để cho Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân bọn họ dễ nói chuyện. Trường hợp trước đây cũng như vậy, Lê Văn Tằng cũng sẽ tìm cớ rời đi, nhưng sẽ đi thẳng về nhà, để lại lái xe cùng Trương Thác ở lại đợi Hùng Văn Bân là được, hôm nay có chỗ khác biệt, ông ta cũng không biết Hùng Văn Bân và Thẩm Hoài có cảm thấy không.

Hùng Văn Bân cũng không biết lời nói của Lê Văn Tăng là thật hay là giả, tạm thời cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà nghĩ cái gì, khẽ gật đầu đồng ý cho ông ta đi trước.

Mọi người bước vào phòng khách văn phòng ở lầu hai, bên trong đã bật hệ thống lò sưởi, Thẩm Hoài cởi áo khoác nỉ ra, để ở tay vịn ghế sô pha, vuốt nhẹ ống tay áo, ngồi xuống thoải mái, nói cùng Chu Lập:

- Anh nhớ hai ngày nữa có một hóa đơn lớn cho Thánh Quỹ đấy.

Chu Lập Khẽ gật đầu, ngỏ ý đã nhớ.

Chu Lập bây giờ cũng biết cái Thánh Quỹ bên kia đã xảy ra vấn đề, không biết là ai tiết lộ tài liệu bên này với Dung Tín, nhưng ông kiên nhẫn không truy hỏi Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài chỉ bảo ông hai ngày nữa có một cái đơn thiết kế lớn đưa Thánh Quỹ, dụng ý đã rõ ràng rồi, chính là muốn dụ dỗ Hồ Lâm tin tưởng người của Thánh Quỹ đã tiết lộ ra cơ mật, để bọn họ biết thực tế là bên này dùng kế phản gián, mà cố ý lấy phương pháp đơn lớn đáp trả lại kế phản gián, chính là muốn dụ Hồ Lâm tin tưởng Thánh Quỹ không phải là dòng chính của Mai thép nên mới trao đổi lợi ích trực tiếp như thế, Hồ Lâm muốn có động tác trả thù gì, cứ việc đến đây đi.

Hồ Lâm chưa chắc đã hoàn toàn tin, nhưng người như Hồ Lâm sẽ không phí tâm tư với tiểu nhân vật, chỉ cần có thể tránh tiếp tục xung đột quyết liệt cùng với Mai thép, tùy ý làm chút chuyện mờ ám, cũng không hoàn toàn để tiểu nhân vật sống không bằng chết. Đến lúc đó, rốt cuộc là ai ở đằng sau bán đứng Mai thép, cũng sẽ tra ra manh mối rồi.

Nhưng lúc này Chu Lập không biết là giữa ba nhà đối tác Thánh Quỹ ai đã giở trò, nghĩ tới Trương Hoa, Vương Minh Đạt, Từ Chí khi chung vốn thành lập Thánh Quỹ,cũng là doanh nghiệp có năng lực thiết kế xây dựng, ông cũng rất quan tâm bọn họ, thật không ngờ trong bọn họ có người sẽ bị Dung Tín lôi kéo, muốn ở đằng sau giúp Dung Tín đâm một dao vào Mai Thép.

Người như vậy, đổi là ông cũng sẽ không chút nương tay.

Bình Luận (0)
Comment