Tống Hồng Quân đã hạ cánh lúc 7:30, ngồi lên xe chạy vào trong thành phố, nhưng trên đường không có cách nào chạy đến nhà khách Hoài Hải góp vui, chỉ có thể chạy đến khách sạn lớn Đông Hoa đợi Thẩm Hoài trở về.
Tống Hồng Quân ngồi trên máy bay vẫn chưa ăn gì, nhân lúc Thẩm Hoài bọn họ chưa về, cũng rất hào hứng dẫn nhân viên theo cùng đi tìm chỗ để ăn cơm. Đám người Thẩm Hoài chạy xe đến khách sạn Đông Hoa, lúc này anh ta đang ngậm xì gà gấp gáp trở về.
Tống Hồng Quân thân hình cao lớn, dạo này lại hơi mập lên một chút, hai tay chống hông đứng ở cửa ra vào, gần như chắn trọn cánh cửa, nhìn thấy đám người Thẩm Hoài đều mang theo sắc mặt hưng phấn, cười nói: - Tên nhãi Hồ Lâm kia vẻ sắc mặt hôm nay như thế nào, nhanh nói cho tôi nghe đi?
- Anh biết Hồ Lâm như nhất định sẽ kinh ngạc sao? Thành Di chứng khiến toàn bộ sự việc tối nay, thấy Tống Hồng Quân đầy nhiệt tình hỏi chuyện này, cười hỏi ngược lại.
- Hồ Lâm bỏ chẳng được cái thói kiêu ngạo Thái tử gia Hồ gia kia, mãi mãi không là đối thủ của Thẩm Hoài. Lúc này Tống Hồng Quân tràn đầy lòng tin với Thẩm Hoài, cười ngồi xuống giữa Thẩm Hoài cùng Chu Lập, khách khí nắm chặt tay Hùng Văn Bân.
Hùng Văn Bân, Chu Lập ngẫm nghĩ lời nói của Tống Hồng Quân cũng cảm thấy rất đúng. Hồ Lâm tối nay công khai sử dụng La Hiểu Thiên nắm giữ bất động sản Dung Tín, chứng tỏ gã không phải là không có điểm đáng khen, nhưng tính tình xốc nổi của Hồ Lâm cũng đã bị bên này suy xét thấu rồi, làm sao còn có thể nắm được chủ động được cơ chứ?
Thẩm Hoài cười nói: - Tôi là thật tâm muốn nỗ lực cùng mọi người làm nên khu thương mại Tân Giang. Hồ Lâm, La Hiểu Thiên cũng nhìn thấy chúng ta gặp áp lực về việc cung ứng tiền vốn, mới hoàn toàn tự tin làm loạn. Quyền chủ đạo khu thương mại Tân Giang để bọn hắn lấy được, con người La Hiểu Thiên này rất có năng lực, bọn họ có thể nén tức giận xuống làm từ từ, vẫn có thể giành được quyền lợi đấy.
- Về sau ai quản chứ, chỉ cần nghĩ đến Hồ Lâm hôm nay bị cậu làm cho tức đến hộc máu, tôi đã vui vẻ nhẹ nhõm cả người rồi. Tống Hồng Quân lớn giọng nói, - Cậu có biết, nếu không sợ phiền phức, tôi cũng muốn bao cả máy bay mà bay tới sớm rồi. Ài, đáng tiếc quá! Thật sự là đáng tiếc!
Nhìn Tống Hồng Quân bức thiết muốn thấy bộ dạng hộc máu của Hồ Lâm, Thành Di cười trêu chọc: - Không phải người anh thích từng bị Hồ Lâm giành lấy đấy chứ?
Tâm trạng Tống Hồng Quân rất tốt, nhìn Thành Di hỏi đùa, cũng sảng khoái thừa nhận: - Trước kia anh rất thích một cô gái, là Hồ Lâm đã đoạt đi mất. Cái này cũng không có gì, ai kêu anh năm đó có nhiều tật xấu, hành động chậm chứ. Chỉ có điều cô gái này sau này bị Hồ Lâm chơi chán rồi, từ đó về sau anh bắt đầu không ưa hắn.
Hẳn cô gái kia bị làm hại rất thê thảm. Thành Di không có hỏi chi tiết chuyện thương tâm cũ của Tống Hồng Quân, cũng không muốn biết cô gái từng làm Tống Hồng Quân động lòng bây giờ tình hình như thế nào.
Cô biết Tống Hồng Quân mấy năm nay ở bên ngoài giữ mình so với Thẩm Hoài còn chưa nói tới, nhưnng đối với Diêu Oánh rất thật lòng. Bởi vì giới nghệ sĩ khiến cho người ta có ấn tượng rất tệ, Tống gia sẽ không cho phép Tống Hồng Quân cưới một ngôi sao diễn viên vào cửa. Tống Quân Hồng nhất quyết không muốn kết hôn, cô lớn, dượng lớn cũng hết cách với Tống Hồng Quân, thực tế cũng coi như ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân giữa Tống Hồng Quân cùng Diêu Oánh.
Còn về phần những cô gái khác, tuy rằng Tống Hồng Quân sẽ không bỏ ra nhiều tình cảm, phần lớn đều là theo nhu cầu mỗi bên, sau khi chơi chán sẽ không dùng cách bạc tình bạc nghĩa để hủy hoại người khác. Thành Di không hề nghĩ đến trong lòng Tống Hồng Quân còn giữ lại một tấc Niết Bàn vì một cô gái nào đó, liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, nghĩ bụng không biết một tấc Niết Bàn trong lòng Thẩm Hoài sẽ vì ai mà giữ?
Nghĩ đến đây, Thành Di lại cảm thấy cô đúng là tự tìm đến phiền não, chỉ có điều tất cả mọi người đều thúc giục cô và Thẩm Hoài lấy nhau, có chút vấn đề nổi lên luôn kìm lòng không được.
Tống Hồng Quân không biết trong lòng Thành Di đang suy nghĩ gì, kéo qua bờ vai của Thẩm Hoài hỏi: - Chuyện này sẽ không như vậy mà xong rồi chứ, tôi có thể cảm giác chuyệm này mới chỉ là bắt đầu thôi.
- Anh không phải đã nói không quan tâm đến chuyện sau này sao? - Thẩm Hoài cười hỏi.
- Con người Hồ Lâm này vẫn còn có chút tài năng đấy, khó bảo đảm anh ta không thể khắc phục được tính tự cao, thói khinh địch. Thật sự muốn khiến hắn thất bại, thủy chung rất phiền phức. - Tống Hồng Quân tiếp tục giật dây nói với Thẩm Hoài: - Thật sự muốn như vậy, tôi có thoải mái hay không không cần nói nữa, trong lòng cậu cũng ấm ức.
- Lão Hùng, Tân Lương đều ở bên đây, kế tiếp có kế hoạch hay hành động gì, chẳng phải đã gọi anh và lão Hùng, Tân Lương đến đây cùng nghiên đó sao? - Thẩm Hoài nói.
- Cậu như thế này là cố ý làm tôi không được vui vẻ đến cùng đúng không? - Tống Hồng Quân nheo mắt, giả vờ giận hỏi Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cười.
Bọn anh cũng vốn là dồn hết sức lực, muốn mượn cuộc chiến xây dựng khu thương mại Tân Giang để Hùng Văn Bân được yên ổn tại Từ Thành, để Chử Giang kiến thiết trở thành xí nghiệp có tên tuổi trong hàng ngũ doanh nghiệp bất động sản trong nước. Hơn một tháng trước trong thời gian mọi người trù bị cùng đã dành hết tâm huyết và nhiệt tình vào đó.
Căn bản giai đoạn tiếp theo của Mai thép vẫn là muốn thúc đẩy một loạt hạng mục của Hoài điện đông tống đi vào hoạt động, còn muốn tham gia tiếp tục đầu tư lượng vốn lớn vào công trình tu sửa lại đường ray điện khí hóa cùng đường sắt hai chiều Từ Đông, xây dựng cảng Tân Phổ.
Mai thép lúc này gặp phải áp lực tài chính rất lớn, muốn đơn thuần ác đấu cùng Dung Tín ở mảnh đất Tân Giang, đối với Mai Thép sau này có ảnh hưởng cực kì lớn đấy.
Nếu Dung Tín muốn tranh giành quyền khai thác phát triển mảnh đất Tân Giang, vậy bức Hồ Lâm vào tròng, để Mai thép lấy được càng nhiều tiền, mới chính là mục đích trọng yếu tối nay của bọn anh.
Trong tay Mai Thép nắm được không chỉ hơn 1 tỷ tiền vốn, hơn nhữa khoản tiền này lại đào được từ Dung Tín, Thẩm Hoài còn có thể không hài lòng không?
Trước đây Chử Giang kiến thiết, đầu tư Hồng Cơ mọi mặt vì đấu giá mảnh đất Tân Giang đã bỉ ra 2 tỷ, hơn nữa tương lai chuyển nhượng mảnh đất nhà máy lọc đầu lấy được 1 tỷ 1 tiền mặt, như vậy Mai Thép ở Từ Thành có thể huy động tiền đầu tư cho dù lại không hề tăng giá, đã đem tích lũy được trên 3 tỷ. Mà thành phố Từ Thành cũng có thể ngoài kế hoạch 2 tỷ từ trước đến nay lại thu vào hơn 1 tỷ từ đất đai.
Thẩm Hoài ở thành phố này đã bốn năm rồi, tình yêu và tình cảm trong lòng ấn xuống sâu như vậy, sự quen thuộc và cảm tình với thành phố này không có người nào có thể tưởng tượng được.
Từ Thành được đánh giá là một nơi có sức đầu tư lớn, Thẩm Hoài dĩ nhiên cũng có thể nhìn ra được. Chỉ là trước đây mọi người đều chủ yếu dồn ý nghĩ cùng tầm nhìn vào việc khai thác mảnh đất Tân Giang.
Thẩm Hoài hi vọng sau khi Tống Hồng Quân đến đây, có thể cùng Hùng Văn Bân, Chu Lập cùng với tập đoàn Trường Thanh cùng nhau nghiên cứu tốt hướng đi ở thành phố này, anh mới tham gia trao đổi về những ý tưởng thay đổi thì sẽ càng hợp lý hơn. Cho dù bên này thật sự có động thái mới gì, vậy cũng muốn để cho Hồ Lâm vui vẻ đem 1,1 tỷ chuyển tới rồi mới tính.
Điện thoại trong túi kêu lên. Thẩm Hoài móc ra xem là điện thoại của Tạ Chỉ, biết cô ta hẳn đã biết được kết quả đàm phán ở Tây Cúc các rồi.
Rất nhiều người chằm chằm nhìn vào kết quả gặp mặt tối nay, tin tức truyền đúng là cực kì nhanh.
Bản thân Từ Bái, Lý Thanh Phúc, Chu Nhậm Quân có lẽ không bán tin tức, nhưng hôm nay thư kí của mọi người đều ở đây, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, còn có thể có tin tức nào truyền không ra?
Tuy nhiên, chỉ có điều tin tức truyền ra từ trên bàn tiệc chưa chắc đã có thể làm hài lòng Tạ Chỉ, hơn nữa buổi chiều gặp ở trên đường cao tốc, Tạ Chỉ cũng nói sẽ đến gặp Tống Hồng Quân, lúc này chạy tới đây cũng rất bình thường.
Thẩm Hoài nhận điện thoại, quả nhiên là Tạ Chỉ đã lái xe đến cửa khách sạn Đông Hoa rồi. Anh nói với Thành Di: - Tạ Chỉ đến rồi, lát nữa cô ta cũng muốn trở về Đông Hoa cùng chúng ta. Đám người Vương Vệ Thành cũng muốn ở lại Từ Thành hơn hai ngày.-
Đêm nay Thẩm Hoài muốn trở về Hà Phổ vì còn phải chủ trì một hội nghị vào sáng mai, mà Vương Vệ Thành lúc này đảm nhiệm chức trợ lý huyện trưởng, chủ yếu chịu trách nhiệm về việc thu hút đầu tư ở trong huyện, Thẩm Hoài đương nhiên không cần y lúc nào cũng đi bên mình, để y ở cùng Tống Hồng Quân, Chu Lập, càng có thể mở rộng tầm nhìn của y.
Anh không muốn cùng tài xế một mình trở về, liền muốn kéo Thành Di cùng anh ngồi xe trở về Đong Hoa, đợi hai ngày nữa xử lý tình hình ở bên kia Hà Phổ thì sẽ cùng nhau trở về Từ Thành.
Thành Di thở dài bất đắc dĩ nói: - Anh cho rằng em giống anh nói đi là đi hả. Ngày mai vẫn phải tăng ca đó.
Tin tức truyền tới nói Dung Tín lấy 1 tỷ 1 thu mua về toàn bộ đất của Công ty Thượng Thị công nghiệp Mai Khê, sau đó sẽ cùng chính phủ thành phố trực tiếp kí kết thỏa thuận. Đại diện bên mua dùng 3 tỷ, tiếp nhận trong tay 1100 mẫu đất xây dựng từ Uỷ ban nhân dân thành phố, từ đó Dung Tín thế chỗ Mai Thép trở thành chủ xây dựng khu thương mại sầm uất Tân Giang.
Cái này đối với bất động sản Kim Đỉnh cùng các công ty thương mại bất động sản vừa và nhỏ tiến tới khai thác khu thương mại Tân Giang, xem như là uống thuốc an thần. Chỉ cần thời gian xây dựng khu thương mại Tân Giang có thể đúng hạn, bất kể lãnh đạo là Mai thép hay là Dung Tín, vấn đề đều sẽ không đặc biệt lớn.
Nhất định phải nói điểm khác biệt, có lẽ Tạ Chỉ cũng không muốn thừa nhận, trên thực tế cô có lòng tin với Mai Thép, với Thẩm Hoài hơn rất nhiều.
Bất động sản Dung Tín có ngân hàng Dung Tín chống đỡ, Hồ Lâm chẳng sợ dựa vào cái tiếng con cháu Hồ gia, lập tức có thể tập trung rất nhiều nhân lực, vật lực, tài nguyên, thực lực tuyệt đối không kém. Nhưng thực lực của Thẩm Hoài cùng Mai Thép lại càng được kiểm nghiệm thực tế qua mấy năm gần đây.
Đổi là người khác, là tin tưởng thực lực tồn tại của Dung Tín trên lý thuyết, hay là tin tưởng thực lực đã được kiểm nghiệm trên thực tế của Mai Thép?
Tạ Chỉ nhìn cảnh đêm mênh mông bên ngoài cửa xe, thầm nói với chính mình: Lý trí nói nên có chút tin tưởng Mai Thép, nhưng Thẩm Hoài là đồ cặn bã.
Tạ Chỉ đến là bởi vì dò la tin tức, nhưng Thẩm Hoài đời nào sẽ dễ dàng để cô ta cùng với những kẻ ẩn nấp đằng sau lưng ngay cả mặt mũi cũng không dám được như mong muốn?
Tạ Chỉ dừng xe lại, Thẩm Hoài liền nói thời gian không còn sớm, anh phải trở lại Hà Phổ trước rạng sáng, sẽ lập tức lên đường rời khỏi Từ Thành, ngay sau đó tạm biệt Hùng Văn Bân cùng Chu Lập, đưa Thành Di về khu ký túc trước.
Tạ Chỉ nói muốn đi cùng với Thẩm Hoài trở về Đông Hoa, mà Tống Hồng Quân chạy vào trong thành phố mới ăn cơm xong, cô ta cũng không thể nhắc lại chuyện mời ăn khuya, đành phải lái xe rời đi theo sau xe Thẩm Hoài, trước tiên đưa Thành Di về kí túc xá Ngân hàng nhân dân tỉnh, hai chiếc xe một trước một sau lại chạy về hướng cao tốc.
Thẩm Hoài đến hiện tại cũng không đổi xe, vẫn là chiếc Santa đầu thập niên 90 mua ở huyện kia, theo anh từ khi làm Phó huyện trưởng thường trực huyện Hà Phổ đến nay, vẫn luôn là xe riêng của anh.
Chiếc Santa kia rắn chắc kiên trì chạy, nhưng qua một năm không ngừng làm xe chuyển dụng của Thẩm Hoài chạy hết mấy vạn km đường, cách đường cao tốc không xa, chiếc xe liền giở bệnh, khựng lại giữa đường.
Trong lòng Tạ Chỉ không thích để Thẩm Hoài ngồi xe của cô ta, nhưng cô ta không tìm được cơ hội tốt thăm dò tin tức từ Thẩm Hoài, đành dừng xe lại nói:
- Nếu muốn trở về trước rạng sáng, hay là cậu ngồi trên xe của tôi đi.
Thẩm Hoài suy nghĩ mọt chút cũng được, liền để lái xe ở lại đợi xe kéo đến đây kéo xe đi sửa, anh cũng không gọi cho văn phòng hay Tống Hồng Quân đem xe đến đây đưa anh về Hà Phổ, mà trực tiếp ngồi trên xe của Tạ Chỉ.