Thẩm Hoài cầm cặp công văn cùng áo khoác xuống xe, lái xe Mã Tân Phi sau khi mở nắp động cơ xem xe bị làm sao chạy tới giải thích với Thẩm Hoài:
- Trước khi đi tôi thật sự đã kiểm tra, mọi thứ trên xe đều tốt. Có thể xe dùng lâu, hối hả ngược xuôi, số chuyến xuống nông thôn cũng nhiều nên mới bị như thế.
Lái xe Mã Tân Phi cúi xuống, gã có chút chột dạ. trong nhà gã hôm nay có chút việc, trước buổi trưa còn chưa có ở huyện, buổi chiều đột nhiên Thẩm Hoài cần dùng xe, gã không có thời gian kiểm tra tình trạng xe, không ngờ đến nửa đường thì xe thực sự xảy ra vấn đề.
Gã cũng không dám để Thẩm Hoài biết là trong công việc mình có chỗ sơ xuất, bằng không cho dù Thẩm Hoài không có ý kiến gì, nếu trưởng ban thư ký Đỗ Kiến biết được cũng có khả năng sẽ điều gsc rời khỏi Thẩm Hoài, đổi cho người khác đảm nhiệm trách nhiệm lái xe cho Thẩm Hoài.
Làm lái xe cho Thẩm Hoài đã hơn một năm, tuy rằng không giống lái xe cho lãnh đạo khác được coi là tâm phúc, nhưng phụ trách lái xe cho Thẩm Hoài, địa vị của Mã Tân Phi ở huyện cũng không cần phải nghi ngời gì cả.
Có chuyện gì nhỏ nhặt gã không cần nói với Thẩm Hoài, Đỗ Kiến, chỉ cần nói với phó huyện trưởng được phân công quản lý vài câu đều được giải quyết thỏa đáng.
Những tài xế lái xe con có ai là không nhìn chằm chằm vào vị trí này chứ?
Mã Tân Phi không biết Thẩm Hoài có tin lời giải thích của gã hay không, trong lòng có chút không yên.
Mã Tân Phi có hơn mười năm tính tình nguyện xuất ngũ và trở thành một trong số ít người hiểu biết công tác tại huyện ủy, bình thường trong công việc đều hết sức cẩn trọng, cũng coi như là giữ đúng mực, Thẩm Hoài cũng sẽ không vì một rắc rối nhỏ mà nhớ ở trong lòng, cười vỗ vai Mã Tân Phi cười nói: - Sau khi trở về chúng ta sẽ đổi chiếc xe khác.
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy Mã Tân Phi liền hưng phấn đề nghị: - Huyện ủy dùng xe hạn chế nhưng cục xúc tiến đầu tư có mấy chiếc dùng tiếp khách cũng không tệ, thực sự không được thì mượn về đây vài ngày.
Khi đang ở nhiệm kỳ, xe dành cho Đào Kế Hưng, lãnh đạo cao nhất huyện ủy lúc đó chính là chiếc xe màu đen BUICK của Đào Kế Hưng.
Đào Kế Hưng được điều đến ủy ban nhân dân thành phố làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố lại không có xe tốt, mấy chiếc Santa kia cũng không đủ cho mấy phó huyện trưởng tranh giành nhau, Thẩm Hoài bảo Đỗ Kiến chiếu cố lão lãnh đạo trên danh nghĩa để chiếc xe buick kia cho Đào Kế Hưng tiếp tục sử dụng.
Đào Kế Hưng cho rằng Thẩm Hoài chướng mắt chiếc Buick kia, còn có thể đổi chiếc khác tốt hơn nên không từ chối, cho nên ông ta hưởng thụ sự chiếu cố của Thẩm Hoài, quan trọng hơn là còn thể hiện một tầng ý nghĩa khác, chính là không cảm thấy xa lạ.
Thẩm Hoài sau đó đúng là vì để cho thuận tiện huyện thu hút đầu tư, tiếp đãi khách quan trọng có quy cách, có đẳng cấp, đã đặc biệt phê duyệt cho Cục xúc tiến đầu từ hai chiếc Audi, bình thường cũng có quy định chỉ có việc đối ngoại bộ phận mặt trận tổ quốc mới có thể mượn dùng từ Cục xúc tiến đầu tư, nhưng bản thân anh vẫn luôn dùng chiếc xe cũ kỹ từ lúc còn đảm nhiệm phó huyện trưởng thường vụ huyện Hà Phổ.
Thẩm Hoài muốn đổi xe chuyên dụng cũng không thể lộ liễu đổi Audi, Marcedes- Benz, vì loại xe này sang trọng này dưới thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nhưng nếu lấy danh nghĩa mượn xe, dùng xe tiếp khách của Cục xúc tiến đầu tư hoặc là mượn chiếc xe sang trọng từ Mai thép và các doanh nghiệp liên quan để dùng, người khác cũng không thể nói gì được.
Nghe lái xe Mã Tân Phi nói như vậy, Thẩm Hoài biết gã đã để ý đến hai chiếc Audi của Cục xúc tiến đầu tư kia lâu rồi, lắc đầu cười nói: - Ở huyện đã thống nhất đổi xe công vụ, đến lúc đó anh thay tôi chọn chiếc tốt nhất.
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Mã Tân Phi muốn xì hơi. Nếu ở huyện muốn mua xe công đều phải công khai, còn theo sở thích của Thẩm Hoài. Mặt khác chính phủ đặc biệt bài xe xe hơi Nhật Bản và Hàn Quốc, nếu theo như sở thích của Thẩm Hoài thì những nhóm xe tốt nhất đó là xe liên doanh Passat mới nhất, nếu so với hai chiếc Audi của Cục xúc tiến đầu tư thì xấu hơn, nói: - Bí thư Thẩm, anh yêu cầu nghiêm khắc với bản thân quá rồi...
Thẩm Hoài mỉm cười để Mã Tân Phi ở chỗ này chờ xe kéo của nhà máy sửa chữa đến, anh xoay người đem áo khoác cùng cặp công văn bỏ vào chỗ ngồi phía sau Tạ Chỉ, anh mở cửa trước ngồi vào ghế lái phụ.
Sau trận lũ lụt tại Du Sơn, chiếc xe màu đỏ Mercedes Benz tuy rằng được sửa chữa nhưng tổng quan luôn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, Tạ Chỉ gần đây lại có thói quen lái chiếc xe Grant Cherokee.
Tạ Chỉ dáng người vừa phải thon dài, mang giày cao gót làm cho người ta cảm giác rất cao trên thực tế thân thể của cô cũng chỉ cao tầm một mét sáu mươi hai, sáu mươi ba, ngồi ở bên trong Grand Cherokee rộng lớn thì lại có phần thanh tú.
Theo như ấn tượng trước đây của Thẩm Hoài thì Tạ Chỉ trong chiếc xe màu đỏ Mercedes benz dường như rất nóng bỏng, khiêu gợi, lúc này ngồi vào trong xe này nhìn thấy dáng vẻ Tạ Chỉ lại xinh xắn, mới cảm nhận được trên thực thế cô thật sự rất mềm mại chứ không cứng rắn, mạnh mẽ như trong tưởng tượng.
Trong xe tuy rằng có hệ thống sưởi hơi nhưng Tạ Chỉ mặc áo khoác màu đỏ , mái tóc thẳng dài đen nhánh xõa qua vai và áo khoác cổ hơi cứng làm nổi bật khuôn mặt tinh tế, trắng nõn.
Hai má đầy đặn làm cho người ta có cảm giác mềm mại, trông rất giống với Tạ Đường, không hổ là chị em họ Tạ. Nếu không phải Tạ Chỉ có một khí chất chín chắn quyến rũ riêng biệt thì hầu như mọi người khó có thể dựa vào gò má mà phân biệt được cô và Tạ Đường, với lông mi dài bao trùm đôi mắt sáng phía trên, rất giống Tạ Giai Huệ mấy chục năm trước.
Có lẽ trước kia đối với Tạ Giai Huệ còn mang sự thù hận, nên Thẩm Hoài không có ký ức gì đặc biệt đối với người mẹ kế xinh đẹp, nhưng dì út vẫn luôn hận cha đã bị Tạ Giai Huệ mê hoặc, đã cưới người kết hôn lần thứ hai lại có con với chồng trước mà không tiếc bỏ rơi vợ con.
Thẩm Hoài thấy Tạ Chỉ đã cởi bỏ đai an toàn mới hiểu được Tạ Chỉ vừa rồi cũng cởi áo khoác ra, nhưng vì muốn cho anh đi nhờ xe về Đông Hoa nên lúc này mới đem cởi bỏ đai an toàn để mặc áo khoác vào.
Thấy Tạ Chỉ cảnh giác với mình đến mức độ này Thẩm Hoài cũng cảm thấy chán nản, thực sự là hối hận không bảo Liêu Đức Chí hoặc ai đó phái chiếc xe đến đây để đưa anh trở về Hà Phổ.
Thẩm Hoài cài đai an toàn lại, nhắm mắt dưỡng thần, cũng lười nói chuyện cùng Tạ Chỉ.
Nhìn thấy Thẩm Hoài như vậy Tạ Chỉ cũng có thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Tuy rằng muốn Thẩm Hoài đi nhờ xe mình về Đông Hoa là muốn thăm dò nhiều tin tức từ miệng anh, nhưng khi Thẩm Hoài thực sự lên xe cô lại phát hiện không biết nên nói gì cùng Thẩm Hoài, thấy anh nhắm mắt dưỡng thần thì cũng im lặng nịt dây an toàn, nhanh chóng khởi động xe.
Nghĩ khi về đến Đông Hoa cũng đã rạng sáng, lúc đó có khả năng là không có phà đi Bình Giang. Tạ Chỉ vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Hồng Kỳ, nghĩ nếu như Hồng Kỳ kết thúc công việc sớm thì có thể nhân lúc hôm nay phà chưa qua được sông, hai người có thể trở về nơi ở của cô ở Đông Hoa.
Tiếng tút trên di động đã tắt, Tạ Chỉ đoán rằng Hồng Kỳ hẳn không mang theo di động bên người, cô có thể gọi vào điện thoại công của Hồng Kỳ nhưng điện thoại đó ở trong tay thư ký tiểu Chu của Hồng Kỳ, Tạ Chỉ nghĩ lại thôi, nghĩ bụng nếu không có phà, ban đêm chỉ có một mình ở Đông Hoa cũng không sao. Cô cũng không muốn cho người khác nhìn chăm chú đến mức ngột ngạt
Thẩm Hoài mở mắt thấy Tạ Chỉ đầu tiên không gọi được điện thoại, sau đó lại ấn vài phím lại thôi, một vẻ do dự thiếu quyết đoán. Anh di chuyển thân thể, thay đổi tư thế cho thoải mái tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết xe đi được bao lâu, Thẩm Hoài bị tiếng thắng xe sắc bén kéo dài làm cho bừng tỉnh, sức mạnh quán tính khổng lồ khiến anh bị quăng ra khỏi chỗ ngồi, nhưng đai an toàn lại ràng buộc anh ở chỗ ngồi, ngực cùng với xương sườn trong nháy mắt cảm giác như bị cắt đứt làm Thẩm Hoài đau đến không thở nổi.
Thẩm Hoài tỉnh dậy, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, qua cửa kính xe thấy màn đêm đã buông xuống, chiếc xe sau khi phanh gấp đã dừng lại.
Mặc dù không bị lật xe nhưng phanh lại mạnh như vậy lại còn ở chính giữa của đường cao tốc cũng dọa cho Thẩm Hoài một phen toát mồ hôi. Ngoại trừ làn xe chạy theo hướng về Từ Thành ra, đường xe bên này trước sau đếu không có xe gì, không phải là truy đuổi hoặc là va vào xe gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Hoài định hỏi Tạ Chỉ xảy ra chuyện gì thì thấy cô trố mắt giật mình nhìn chằm chằm sang đường xe chạy hướng về Từ Thành. Chiếc xe đó vượt ngang qua xe của Tạ Chỉ, Thẩm Hoài có thể nhìn thấy có hai chiếc xe chạy về phía hướng đi Từ Thành, bởi vì cách khá xa, anh cũng không rõ là loại xe gì.
- Trước tiên cô hãy lái xe đến ven đường đã. Thẩm Hoài không biết Tạ Chỉ mắc bệnh gì mà muốn làm như vậy, xe vẫn còn dừng ở ngang đường cao tốc, anh không dám nói gì để kích thích cô gái này, bảo cô ta đem xe nhanh chóng rời khỏi chỗ nguy hiểm trên đường cao tốc.
Tạ Chỉ mặt không biến sắc đánh xe dừng ở ven đường, nhanh chóng rời khỏi chỗ nguy hiểm. Không bao lâu có mấy chiếc xe bồn hóa học theo sườn bên chạy qua, lái xe còn tưởng bên này phát sinh chuyện gì, nhìn xuyên qua cửa kính xe qua bên này.
Thẩm Hoài toát mồ hôi lạnh, may nhờ ban đêm xe ít, nếu như Tạ Chỉ phát bệnh chậm một chút nữa thì chiếc xe bồn sẽ nghiền nát chiếc xe Grand Cherokee, anh có mấy cái mạng chỉ sợ cũng đều phải nộp tại chỗ này
Thẩm Hoài từ ghế lái phụ mở cửa xe bên tay trái, bảo Tạ Chỉ ngồi vào ghế phụ. Tạ Chỉ không lên tiếng, đi sang ngồi, để Thẩm Hoài lái xe.
Thẩm Hoài khi đã ngồi vào vị trí lái cũng không khách khí nữa mắng Tạ Chỉ: - Cô mắc bệnh gì vậy, hay là nhìn thấy quỷ nên bị kích thích lớn mà làm như vậy? Hay là cô muốn đợi đến ngày hôm nay để cùng chết với tôi?
Tạ Chỉ hai tay nắm chặt, trán gục vào bảng điều khiển không lên tiếng.
- Fuck. Thẩm Hoài còn không tin không có cách để trị cô gái này nói:
- Tôi đi bảo mấy bảo vệ cho chắn lối ra của đường cao tốc
Thấy Thẩm Hoài lấy điện thoại từ trong túi quần ra thật sự muốn gọi người để chắn lối ra của đường cao tốc, Tạ Chỉ ngồi thẳng người, thở dài một hơi nói: - Là Hồng Kỳ cùng một cô gái, lúc này anh ấy hẳn đang họp ở thành phố Bình Giang.
Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn đường xe chạy hướng đi Từ Thành thì bóng dáng hai chiếc xe kia sớm đã không còn thấy nữa, cũng không biết Tống Hồng Kỳ ngồi ở trên chiếc xe cùng với cô gái nào mà có thể khiến Tạ Chỉ bị đả kích lớn như vậy, thiếu chút nữa hai người bọn họ đã bỏ mạng ở trên đường cao tốc rồi.
- Cô chán sống rồi nên muốn tìm cái chết, nhưng cô có thể đừng kéo theo tôi được không?
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ trên mặt điện thoại, oán hận mắng: - Nếu hai chúng ta chết ở đường cao tốc, cô cho là có thể giải thích rõ ràng sao? Để cho người khác nhìn vào còn tưởng răng tôi ngồi bên cạnh động tay động chân với cô khiến cho cô chịu đả kích. Con mẹ nó chứ sẽ chết thật sự oan, có biết không hả?
- Anh cho là anh là người tốt à? Tạ Chỉ nói.
Nhìn khuôn mặt đáng ghét của Tạ Chỉ, Thẩm Hoài cũng không thèm cãi nhau với cô ta, nếu không phải đây là xe người ta thì anh đã đem cô nàng này đá xuống rồi.