Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 949 - Chương 924: Say Rượu Trên Du Sơn..

Chưa xác định
Chương 924: Say rượu trên Du Sơn..

Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Tạ Chỉ, vẻ mặt Tạ Chỉ không được tự nhiên liền quay đi.

Thẩm Hoài biết phụ nữ khi bị đả kích khi nói chuyện đều mang mùi thuốc súng nên cũng không thèm chấp bộ mặt của cô ta, anh khởi động xe, chỉ mong sớm tới Đông Hoa để thoát thân.

- Có phải anh thấy tôi rất đáng thương không?

Thấy Thẩm Hoài không nói gì chỉ đạp chân ga đi về phía trước, Tạ Chỉ quay lại tìm anh nói chuyện:

- Tôi thực sự đã sớm nghĩ thông suốt rồi, đàn ông không có mấy người tốt, Hồng Kỳ dù có kém mấy, so với anh còn tốt hơn. Thành Di biết Trần Đan, nhưng cô ấy có biết anh có quan hệ mờ ám họ Chu, họ Dương, họ Khấu, họ Hồ không?

- Ngừng.

Thẩm Hoài thực hận không thể một cước đá cô nàng này xuống xe, vội ra hiệu ngừng đề tài này lại, nói:

- Tôi không cảm thấy cô đặc biệt đáng thương, tôi cảm thấy cô đặc biệt đáng ghét. Cô có biết vừa rồi cô để những xe khác suýt đâm chúng ta chết thì cũng dọa tôi gần chết rồi. Hiện tại đùi tôi vẫn còn đang run rẩy, giờ tôi nghĩ an toàn lái xe đến Đông Hoa.

Thẩm Hoài nghĩ lại tình huống vừa rồi mà sợ. Anh không biết Tạ Chỉ khi phanh gấp xe thì tốc độ xe là bao nhiêu, chắc cũng không quá thấp. Grand Cherokee cũng coi như là một dòng xe tốt hiếm thấy trong nước, xe không bị lật tại chỗ chỉ có thể coi như bọn họ mệnh tốt, càng may mắn chính là lúc đó đằng sau không có xe nào chạy gần, bằng không hai người họ chắc chắn xe bị hủy người bị thương hoặc tử vong, hoặc có thể gây ra tai nạn liên hoàn.

Tuy nhiên Thẩm Hoài thấy cô nàng này không có vẻ gì là sợ hãi cả, nghĩ bụng cô ta đại khái đã chịu đả kích lớn. Anh nhớ lại tình hình năm đó khi cô ta cầm cây gậy đánh gôn đánh vào đầu mình, hiện tại không ngờ cô lại bị đả kích đến mức mất đi lý trí như thế.

Thẩm Hoài nhấn chân ga tiếp tục lái xe bỏ mặc Tạ Chỉ quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn những thanh chắn bảo vệ, biển báo hiệu trôi qua vun vút. Cô không hẳn là đặc biệt khó chịu, đối với kết quả ngày hôm nay cũng không quá khó tiếp nhận, chỉ là trong lòng có sự hoảng loạn không nói ra được.

Tạ Chỉ nghĩ cho dù tùy tiện tìm một người nói chuyện cũng được nhưng trong xe chỉ có một người khiến cô rất căm ghét, mà thông qua cửa kính xe chiếu ngược cô có thể nhìn thấy Thẩm Hoài đang nghiêm túc tập trung lái xe, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của cô, điều này làm cho Tạ Chỉ buồn bực.

Bắp đùi của Thẩm Hoài có run hay không Tạ Chỉ cũng không rõ lắm, cô nghiêng đầu nhìn qua đồng hồ đo tốc độ, tốc độ xe của Thẩm Hoài lúc này là tám mươi kilomet trên giờ, trong lòng biết vừa rồi đã dọa anh không ít. Nghĩ đến việc có thể dọa Thẩm Hoài sợ đến mức như vậy, trong lòng Tạ Chỉ lại có một khoái cảm khó nói, khiến cho sự hoảng loạn trong lòng cô cũng tan biến.

- Hồ Lâm cùng với các anh đã ký thỏa thuận chuyển nhượng nhà máy lọc dầu kia, nhìn như là các anh bị ép thối lui khỏi quyền khai thác phát triển Tân Giang, nhưng tài năng của anh đâu chỉ có như vậy, nói một chút xem sau này các anh có hành động gì? Tạ Chỉ nói.

Thẩm Hoài biết Tạ Chỉ chỉ muốn tìm đề tài để chuyển hướng tâm tư của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô nói:

- Quan hệ giữa chúng ta thân thuộc đến mức này à?

Mặc kệ có phải Tạ Chỉ có phải muốn chuyển hướng tâm tư của cô hay không, Thẩm Hoài cũng không thể đem kế hoạch tiếp theo nói cho cô nghe, hai người thật sự không thân quen đến như vậy.

Tạ Chỉ chán nản, giận dỗi nói:

- Anh có muốn nói hay không, không nói thì thôi. Nói tôi cũng không thích nghe, trong bụng anh toàn chủ ý dơ bẩn, những người suy nghĩ dơ như anh, tôi cũng có thể đoán ra được.

Đối diện với sự khiêu khích của Tạ Chỉ, Thẩm Hoài ngậm miệng không nói một tiếng nào.

- Những cô gái có quan hệ không minh bạch với anh ngoại trừ họ Hồ, họ Chu, họ Dương, họ Khấu thì còn có ai mà tôi không biết không, anh nói nghe một chút đi?

Tạ Chỉ hoảng loạn, nếu không trò chuyện chuyển hướng tâm tư, cảm giác trong lòng sẽ buồn phiền, lúc này cũng chỉ có thể dây dưa hỏi Thẩm Hoài không ngớt.

- Cô có tin là tôi sẽ đá cô xuống xe không? Thẩm Hoài hung tợn hỏi.

- Vậy cũng tốt, tùy anh.

Tạ Chỉ coi thường không thèm để ý nói.

Thẩm Hoài tiếp tục im lặng không nói câu nào.

Tạ Chỉ hỏi nhiều câu với Thẩm Hoài. Tạ Chỉ cũng chỉ muốn nói một chút để phân tán đầu óc của bản thân mình để cho mình dễ chịu đi một chút, Thẩm Hoài không lên tiếng cũng được.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, điện thoại di động của cô rung lên, cô rướn người đến chỗ ngồi phía sau đen túi xách ra lấy điện thoại di động ra.

- Vâng, tạm thời đến Đông Hoa còn một số việc. Em và Thẩm Hoài cùng nhau trở về. Xe của anh ta giữa đường bị hỏng, hiện tại đang ngồi trên xe đây này. À anh họp xong còn muốn đi Giang Ninh à, vậy cũng được, buổi tối em ngủ ở Đông Hoa, không về Bình Giang nữa…

Nghe Tạ Chỉ trả lời điện thoại Thẩm Hoài cũng có thể đoán được là Tống Hồng Kỳ gọi đến, đoán Tống Hồng Kỳ đại khái là vừa mới biết Tạ Chỉ vừa mới rời khỏi Từ Thành vào buổi tối, sợ Tạ Chỉ đến Bình Giang thấy người của y sẽ nghi ngờ, rõ ràng lén lút dẫn theo gái đi Từ Thành, rồi lại công khai nói đi Giang Ninh. Điều làm cho Thẩm Hoài kinh ngạc là Tạ Chỉ ở điện thoại cũng không vạch trần Tống Hồng Kỳ, ngạc nhiên nhìn cô thì thấy vẻ mặt cô không có cảm xúc nhìn chằm chằm vào cửa sổ trước mặt, đôi mắt vô hồn không có buồn vui bi thương.

Tạ Chỉ cúp điện thoại, tâm mỏi lực kiệt gục đầu xuống không nói tiếng nào. Từ góc nhìn của Thẩm Hoài, đầu cổ của Tạ Chỉ giống như bị bẻ gẫy, mái tóc đen dài rối tung che khuất khuôn mặt của cô để lộ ra một đoạn cổ trắng như ngọc.

Qua trạm thu phí, từ đường cao tốc đi tiếp, Thẩm Hoài coi như thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa hết sợ hãi. Trần Đan đang ở Từ Thành, Thẩm Hoài nghĩ đến chỗ Hùng Đại Ny ở qua đêm, liền trực tiếp lái xe đến dưới lầu khu Tạ Chỉ ở, nhìn tinh thần của cô rất suy sụp hỏi:

- Có muốn tôi ở cùng với cô một lúc không?

Tạ Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, đôi mắt xinh đẹp dường như khinh thường chất vất Thẩm Hoài:

- Tâm tư anh có thể không xấu xa như vậy hay không?

Thẩm Hoài hận không thể phỉ nhổ vào chính mình, người đàn bà thất tình này có chết thối hay không, có điểm nào là đáng để cho anh an ủi chứ, trước khi đi còn lắm mồm nói một câu để nhận được sự khinh bỉ như vậy.

Thẩm Hoài rút chìa khóa xe, cầm lấy áo khoác và cặp công văn đấy cửa bước xuống đi khỏi tiểu khu. Thẩm Hoài lấy di động gọi cho Hùng Đại Ny, trước tiên phải xác nhận cô ấy lúc này có ở chỗ ở không.

Khi Hùng Đại Ny nhận điện thoại, đầu dây bên kia thấy có tiếng cười đùa của mấy cô gái, dường như có người đuổi theo Hùng Đại Ny hỏi:

- Muộn như vậy còn có người gọi tới, có phải là có người yêu gọi điện đến kiểm tra không thế?

Thật là hỗn độn, Thẩm Hoài cũng không nghe rõ cô gái bên kia nói gì, một lát sau chợt mới thấy Hùng Đại Ny ở đầu dây bên kia thở hổn hển nói:

- Đơn vị chúng em tổ chức đi du lịch núi Du Sơn, có cuộc hội nghị của ban tuyên truyền thành ủy ở Du Sơn, chị Chu Dụ cũng ở đây. Tại sao anh lại đột nhiên nhớ tới em mà gọi điện thế, hại em phải trốn trong nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại với anh đó. Anh đang ở đâu?

Thẩm Hoài toát mồ hôi, không nghĩ tới Hùng Đại Ny không những không ở thành phố mà còn cùng với Chu Dụ ở Du Sơn.

- Anh mới từ Từ Thành trở về, xe bị hỏng ở dọc đường, một mình đứng lẻ loi trong thành phố đây, không ai để ý tới anh.

Thẩm Hoài tỏ vẻ đáng thương nói:

- Còn tưởng rằng có thể tới chỗ em tìm chút an ủi chứ.

Lúc này đột nhiên Thẩm Hoài nghĩ đến Tạ Chỉ vừa rồi ở trong xe châm biếm anh cùng rất nhiều cô gái có quan hệ không minh bạch, trong đó có nhắc tới “ họ Chu”, nghĩ hẳn là ám chỉ Chu Dụ. Anh và Chu Dụ rất bí mật, làm sao lại có sơ hở để cho cô ta biết được nhỉ?

Thẩm Hoài nghĩ có lẽ Tạ Chỉ vẫn luôn quan sát anh, nghiên cứu anh, trong đầu bỗng lạnh run.

- Tiếc quá, chị Chu Dụ cũng đang ở Du Sơn, bằng không có thể để cho chị ấy đến cứu anh rồi.

Hùng Đại Ny không biết Thẩm Hoài ở đầu dây bên kia đang nghĩ gì, lấy Chu Dụ cười nhạo Thẩm Hoài. Cô đoán Thẩm Hoài và Chu Dụ thật sự có quan hệ không minh bạch nhưng không dám khẳng định, suy nghĩ một chút nói:

- Các đồng nghiệp trong đơn vị chúng em phải chiều ngày mai mới trở về. Em còn phải ở Du Sơn một ngày nữa, nếu không buổi tối ngày mai anh quay lại đây được không?

Thẩm Hoài nghĩ nếu ngày mai lái qua buổi chiều cũng không có chuyện gì, nhưng anh lái xe đi Du Sơn sợ là sẽ dễ dàng kinh động Lương Chấn Bảo, Tiểu Hạo Dân, có muốn cùng với Hùng Đại Ny du sơn ngoạn thủy ở Du Sơn cũng không thể.

Chỉ có điều hiếm khi được Hùng Đại Ny chủ động mời, Thẩm Hoài sao có thể cự tuyệt, bèn bảo cô ngày mai từ nhà khách chuyển ra ngoài trọ ở nhà dân bình thường, như vậy anh có thể lén lút ra vào Du Sơn mà không sợ gặp phải người quen.

Không thể qua đêm ở chỗ Hùng Đại Ny, Thẩm Hoài đành thuê xe trở về Hà Phổ, thấy lái xe không nhận ra anh, liền ở trong xem tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Hùng Đại Ny.

Ngày hôm sau sau khi chủ trị hội nghị thường lệ ở huyện, Thẩm Hoài phê duyệt các văn kiện còn tồn đọng, đến buổi chiều muộn tìm một cái cớ rồi đi một chiếc xe không gây chú ý rời huyện đến thị trấn Trần Nham Kiều khảo sát. Anh ở thị trấn Trần Nham Kiều được Bí thư đảng ủy trấn Trần Nam Kiều là Sa Kiến Tân mời đi ăn cơm tối, khi trời tối đen mới từ trấn Trần Nham Kiều đi ra, quay đầu đi thẳng đến Du Sơn.

Du Sơn năm 1996 đã bắt đầu cải tạo thành phố cổ phát triển thành khu du lịch kinh tế, ở huyện trọng điểm khuyến khích phát triển quán trọ bình dân, hiện này trong huyện có gần hai trăm khách trọ.

Hùng Đại Ny không dám để địa phương biết được cô cùng Thẩm Hoài hẹn hò, tại phía đông bắc Cổ Thành chọn lấy quán trọ bình dân bình thường rồi bảo Thẩm Hoài lái xe đến.

Thẩm Hoài sợ đi đường lớn sẽ bị người quen gặp được bèn vòng qua đường nhỏ chỉ chứa được một chiếc xe con mà đi. Thẩm Hoài làm ở Du Sơn chưa tới nửa năm, đối với thành cổ cũng không thể nói là quen thuộc như lòng bàn tay, lái xe vào đường nhỏ, đi vòng hai vòng đều vào ngõ cụt, bất đắc dĩ phải quay lại đường chính, đi con đường quen thuộc lái xe hướng về phía quán trọ của Hùng Đại Ny.

Vừa định vòng qua con hẻm nhỏ tiến vào quán trọ để không bị người quen bắt gặp thì lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ góc đường trong quán rượu đi ra.

Thẩm Hoài không ngờ Tạ Chỉ đêm qua vừa về thành phố Đông Hoa hôm nay cũng đến Du Sơn, xem bộ dạng đi đường khấp khểnh, có lẽ đã uống nhiều rượu đã say rồi,trong tay cô cầm chìa khóa xe đang đứng ở rìa đường mờ mịt nhìn xung quanh, dường như đang tìm vị trí xe của cô.

Thẩm Hoài liếc qua thấy xe của cô đang ở phía đông của đường, nhưng nghĩ Tạ Chỉ như vậy mà lái xe trở về thì chỉ sợ ngày mai phải vòng qua khe núi của đường quốc lộ mà thay cô nhặt xác nên dừng lại gọi Tạ Chỉ:

- Cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi?

Tạ Chỉ nhìn chăm chú Thẩm Hoài, đưa túi xách cùng chìa khóa trên tay ném cho Thẩm Hoài, không để Thẩm Hoài tức giận cô không nói tiếng nào ngồi lên xe. Nhìn mặt cô đỏ bừng bừng, miệng đầy mùi rượu, dáng vẻ thần trí không tỉnh táo, Thẩm Hoài có muốn tức giận cũng không có cửa đành khởi động xe. Có lẽ là nghe được tiếng động cơ xe Tạ Chỉ “oa” một tiếng, toàn bộ thức ăn buổi tối nôn hết ra bàn bảng điều khiển.

Giờ phút này Thẩm Hoài gan ruột đều hối hận, nhưng dù có như vậy cũng không thể đem cô ta đá ra khỏi xe được.

Bình Luận (0)
Comment