Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 950 - Chương 925: Say Rượu Đánh Người..

Chưa xác định
Chương 925: Say rượu đánh người..

Tỉnh lại khi trời tờ mờ sáng, bức rèm không che kín lộ ra khe hở, một luồng ánh sáng theo khe hở chiếu vào dừng trên tấm đệm mầu trắng. Tạ Chỉ chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, miệng đắng lưỡi khô, ý thức mơ hồ muốn đứng dậy tìm nước uống, chiếc chăn mỏng che trên người trượt xuống non nửa, cô mới đột nhiên phát hiện trên người chỉ choàng một chiếc khăn tắm, khăn tắm bị xốc lên một bên để lộ đôi chân mềm mại, bên trong ngoại trừ một quần lót ren màu đen còn lại là trần truồng.

Tạ Chỉ giống như là giẫm phải cái đuôi mèo, kinh hãi từ trên giường nhảy dựng lên, đến cửa phòng tắm thì thấy áo khoác của cô, bộ váy, nội y, áo sơ mi lộn xộn chồng chất trước bồn tắm lớn, bên trên còn dính nhuộm mùi tanh hôi khiến cho người ta buồn nôn.

Tạ Chỉ mệt mỏi ngồi xổm tại cửa phòng tắm, hai tay che mặt, muốn gào thét khóc lóc một hồi nhưng lại không thể có nước mắt, trong lòng quặn đau, mệt mỏi đập đầu vào khung cửa, hối hận tự hỏi bản thân mình từng câu từng câu một: Tại sao lại lên xe tên cặn bã kia? Chẳng lẽ còn không nhìn ra được bộ mặt người dạ thú của hắn ư? Tại sao lại lên xe tên cặn bã kia?

- Chúng ta lát nữa làm sao trêu chọc Tạ Chỉ?

Nghe được tiếng của Thẩm Hoài truyền đến từ lối đi nhỏ, Tạ Chỉ giống như bị chó cắn hoảng sợ đứng lên, sau đó liền thấy nắm tay cửa chuyển động, nghĩ hẳn Thẩm Hoài đang vặn tay cửa để mở cửa, Tạ Chỉ tức tối, cầm một gạt tàn thuốc màu trắng đi chân trần nhảy về phía cửa ra vào, ló đầu ra thăm dò đợi khi Thẩm Hoài tiến vào sẽ đập tới.

Thẩm Hoài không kịp chuẩn bị bị chiếc gạt tàn thuốc lá đập vào giữa mặt, đau đến mức gào khóc, miệng mắng to đẩy Tạ Chỉ ra:

- Cô lại bị bênh gì vậy, cô điên rồi phải không?

Tạ Chỉ ngồi xuống nệm trên mặt đất, chiếc gạt tàn rơi lăn xuống gầm giường, tay cô tiện vớ được cái gì liền giơ tay đập vào mặt Thẩm Hoài, dưới chân cũng không quên đá vào đũng quần Thẩm Hoài, miệng không ngừng mắng:

- Anh là tên cặn bã, anh ngay cả heo chó cũng không bằng. Anh đối xử với tôi như vậy, làm sao xứng đáng với Hồng Kỳ, làm sao xứng đáng với Tống gia, tôi giết tên cặn bã này.

Thẩm Hoài thấy trán đau rát, chỉ cảm thấy có một dòng nước nóng từ trán chảy xuống, đưa tay quyệt thì thấy toàn là máu, lại thấy Tạ Chỉ phát rồ tự nhiên nhào tới muốn vào mặt anh, trong khi đó chân còn kinh khủng hơn hướng về phía chỗ sinh sản của anh mà đạp. Thẩm Hoài bảo vệ mặt nhưng chỗ hiểm thì không tránh được, bắp đùi bị đạp một cước, may nhờ Tạ Chỉ để chân trần, đôi chân trắng như tuyết đạp tới không cứng giống như giày da hoặc là những vật cứng đanh thép khác, cú đạp cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng nhưng cũng khiến cho Thẩm Hoài giống như quả trứng hun khói.

Thẩm Hoài không dám giằng co cùng bà điên này, hậm hức trốn ra khỏi phòng. Mặt toàn máu khiến cho những du khách trong lối đi của khách sạn sợ tới mức gào thét lên.

Cô gái đi cùng Thẩm Hoài đến gặp Tạ Chỉ thấy cô hiểu lầm Thẩm Hoài, thấy cô một nửa trần truồng còn muốn liều mạng đuổi đánh Thẩm Hoài, vội chặn ngang ôm lấy cô nói:

- Tạ tổng, Tạ tổng cô trách nhầm Bí thư Thẩm rồi …

- Hắn ta là tên cặn bã, đem hắn đi đốt thành tro cũng không oan đâu.

Tạ Chỉ tức tối dậm chân, chửi ầm lên, nghĩ tên súc sinh này thừa dịp say rượu chiếm lấy thân thể của cô nên nào có nghe người khác khuyên, giãy dụa đẩy trợ lý của cô là Phùng Ngọc Chi ra.

- Ngày hôm qua cô uống say rồi nôn đầy ra xe của Bí thư Thẩm. Bí thư Thẩm gọi điện cho tôi, tôi rất vất vả mới đem cô tới khách sạn của chị Dương được đấy.

Phùng Ngọc Chi bị Tạ Chỉ đá lung tung rất đau nhưng cũng không dám buôn tay ra cho cô chạy đuổi theo đánh Thẩm Hoài. Nếu để cho mọi người trong khách sạn đều biết thì sẽ chê cười, vừa chịu đựng để Tạ Chỉ bóp chặt tay mình, vừa vội vạng đem tình hình đem qua nói cho Tạ Chỉ nghe:

- Đêm qua sau khi cô đến khách sạn lại còn nôn khắp nơi, là tôi thay quần áo cho cô, khi đó Bí thư Thẩm đã rời đi rồi …

Tạ Chỉ hồ nghi nhìn chằm chằm vào trợ lý Phùng Ngọc Chi:

- Những gì cô nói đều là sự thật à?

- Cô thật sự đã hiểu lầm Bí thư Thẩm rồi.

Phùng Ngọc Chi thấy Tạ Chỉ dừng lại thì biết cô đã từ chỗ tức giận khôi phục lại lý trí, dở khóc dở cười nói:

- Bí thư Thẩm đã lấy điện thoại của Tạ tổng gọi cho tôi đấy. Cô có thể xem nhật ký, khi tôi rời phòng còn rót một chén nước, lúc ấy cô vẫn có chút tỉnh táo, miệng còn mắng Bí thư Thẩm là một tên khốn kiếp. Bí thư Thẩm thấy cô uống say cũng không chấp cô. Tạ tổng, cô thật sự không nhớ chút nào sao?

Ý thức Tạ Chỉ vẫn rất hoảng loạn, ngồi bên giường cố gắng nghĩ lại sự việc đêm qua. Cô nhớ rõ là ra khỏi quán rượu đi nhờ xe của Thẩm Hoài, sau đó trí nhớ liền phá thành những mảnh nhỏ, cố gắng nghĩ thì cũng chỉ mơ hồ nhớ buổi tối ngày hôm qua Phùng Ngọc Chi cũng ở đây. Cô lo lắng nhìn di động rồi xem qua nhật ký, đúng là có một cuộc trò chuyện khi cô ra khỏi quán rượu không lâu, Thẩm Hoài mượn điện thoại của cô gọi cho Phùng Ngọc Chi.

Lúc này Tạ Chỉ ngồi bên giường có chút choáng váng, nhìn trên thảm có vài vệt máu đỏ tươi, cô nghĩ đến vừa nãy đập Thẩm Hoài một hồi có hơi tàn nhẫn.

- Bí thư Thẩm hôm qua cũng không có ở đây.

Phùng Ngọc Chi tiếp tục giải thích nói:

- Chỉ có điều cô nôn hết ra xe Bí thư Thẩm nhìn rất kinh khủng nên đêm qua anh ấy lái xe của cô đi, vừa rồi gọi điện cho tôi nói là đã đem xe của cô trở về. Buổi sáng tôi ra ngoài giúp lấy đồ cho cô, gặp Bí thư Thẩm ở đại sảnh, bèn cùng nhau tới đấy xem cô đã tỉnh lại chưa…

Tạ Chỉ nhìn cửa phòng có mấy cái túi giấy, nghĩ đúng là Phùng Ngọc Chi giúp cô tới lấy quần áo đi giặt, trong phòng tắm quần áo dính đấy mùi hôi thối khiến cho người ta buồn nôn, hẳn cũng không thể xuyên tạc được.

Tạ Chỉ nhìn xung quanh một chút, căn phòng này cũng không giống là khách sạn ở Du Sơn, miệng hơi khô rát hỏi Phùng Ngọc Chi:

- Đây là đâu?

- Đây là khách sạn của chị Dương …

Phùng Ngọc Chi đem quần áo đổi của Tạ Chỉ nhặt lên để trên giường, nói:

- Bí thư Thẩm nói cô uống say, nếu để người khác nhìn thấy không hay nên mang cô đến khách sạn của chị Dương …

Tạ Chỉ vì đêm hôm trước nhìn thấy Hồng Kỳ cùng người con gái khác lừa dối cô, trong lòng không thoải mái, sau khi xong việc thì một mình đến quán rượu uống say, nếu dáng vẻ say rượu bị nhân viên cấp dưới trong công ty nhìn thấy thì thật sự truyền ra rất nhiều tin đồn. Thẩm Hoài gọi cho Phùng Ngọc Chi, lại sắp xếp cho cô đến khách sạn của Dương Lệ Lệ, có thể nói là suy nghĩ chu đáo cho cô, cô lại không nói lời nào đánh hắn như vậy, nghĩ lại cũng xấu hổ.

Mùa hè khi khách sạn của Dương Lệ Lệ còn chưa xây xong, lúc ấy Tạ Chỉ có đến để hỗ trợ an trí người dân gặp thiên tai, bây giờ căn phòng đã trang hoàng đổi mới lại làm cho cô không nhận ra.

Tạ Chỉ trầm mặc không lên tiếng, cầm lấy quần áo của cô do Phùng Ngọc Chi chuẩn bị đi vào phòng tắm, đứng ở dưới vòi nước nóng, cẩn thận kiểm tra lại thân thể có thực sự không có mất mát gì mới biết được lần này đã đánh oan cho Thẩm Hoài, đắc tội thảm rồi, cô không nhịn được cười khổ.

Tạ Chỉ tắm nước nóng, người thư thái một chút, thay bộ quần áo đi ra, mới thấy Dương Lệ Lệ không biết từ lúc nào đã ở trong phòng.

Cô hỏi Dương Lệ Lệ

- Thẩm Hoài đâu?

Lại đưa tay lên trán ra hiệu:

- Anh ta có sao không?

- Bí thư Thẩm đi bệnh viện rồi.

Dương Lệ Lệ nói, nhớ lại vẻ mặt đầy máu cảu Thẩm Hoài khi chạy đến văn phòng cô, liếc mắt nhìn Tạ Chỉ, nghĩ bụng cô gái này ra tay thật ác độc, còn nói thêm:

- Bí thư Thẩm trước khi lên xe nói muốn nhờ tôi đưa đồ cho cô.

- Cái gì vậy.

Tạ Chỉ áy này, cũng không biết cô đập Thẩm Hoài ra thành bộ dạng gì nữa, nghe thấy Thẩm Hoài trước khi đi bệnh viện còn nhờ Dương Lệ Lệ đưa đồ cho cô, cô từ xấu hổ biến thành tức giận không biết Thẩm Hoài có đồ vật gì đưa cho mình.

- Bí thư Thẩm bảo tôi đưa cho cô một cái gương.

Dương Lệ Lệ đáp.

Mặt Tạ Chỉ lập tức đỏ bừng, vừa tức giận vừa xấu hổ, ở trước mặt Dương Lệ Lệ xấu hổ vô cùng.

Tuy nhiên cô đập Thẩm Hoài thê thảm như vậy chịu một đôi lời nhục nhã cũng là đáng đời, nhìn thấy ánh mắt Dương Lệ Lệ nhìn cô như thù địch, Tạ Chỉ lập tức xin lỗi:

- Thật sự rất xin lỗi, gây phiền hà lớn cho mọi người như vậy.

- Cô Tạ đừng khách sáo.

Dương Lệ Lệ nhạt nhẽo nói:

- Chúng tôi mở cửa buôn bán, chỉ cần cô Tạ trước khi đi thanh toán đầy đủ thì chúng tôi cũng không hỏi nhiều về chuyện riêng của khách.

Giọng điệu Dương Lệ Lệ giống như người xa lạ, Tạ Chỉ nghe xong xấu hổ vô cùng, cũng chỉ có thể bảo trợ lý Phùng Ngọc Chi giúp cô dọn dẹp rồi đem những quần áo đêm qua để trong túi giấy, cô đi từ cửa hông ra đại sảnh của khách sạn, ngồi vào trong xe để Phùng Ngọc Chi đi thanh toán rồi đi ra, thảm hại đi tới chi nhánh công ty tại Du Sơn.

Sau đó vài ngày Tạ Chỉ không nhìn thấy Thẩm Hoài, chỉ nghe nói Thẩm Hoài ban đêm đi đường bị ngã trên bậc thang, bị chấn động não nhẹ phải nằm viện vài ngày, tại bản tin tức của đài truyền hình huyện Hà Phổ cũng vài ngày liên tiếp không thấy tăm hơi của Thẩm Hoài. Lúc này Tạ Chỉ mới chính thức biết cô nện Thẩm Hoài cũng không nhẹ.

Trong lòng Thẩm Hoài cũng có nỗi khổ không nói ra được, anh không thể nói cho mọi người biết bị ả đàn bà say rượu bạo hành đánh anh thành như vậy, chỉ có thể nói với bên ngoài rằng buổi tôi đi không cẩn thận bị ngã trên bậc thang, khiến cho đầu óc choáng váng đến hai ngày.

Thẩm Hoài sau khi băng bó xong đòi xuất viện nhưng tất cả mọi người sợ dù chấn động não nhỏ cũng có thể có di chứng về sau, nên bắt anh ở trong bệnh viện thêm hai ngày. Thẩm Hoài không cho mọi người nói cho Thành Di biết nhưng Thành Di biết tin tức rất nhanh, chạy tới Hà Phổ thăm anh.

Thành Di vào cuối năm cũng rất bận rộn, lái xe đến Hà Phổ cũng mang theo công việc, lái xe đến đây cũng mang theo túi lớn túi bé đi vào phòng được bệnh viện chuẩn bị đặc biệt cho Thẩm Hoài ở. Nhìn thấy Thẩm Hoài tinh thần thoải mái ngồi tắm nắng trên ban công, nhìn trán của anh nói:

- Thực sự là đi đường không cẩn thận à?

- Anh không có gì để nói. - Thẩm Hoài nói.

Thấy sự việc quả nhiên có ẩn tình, Thành Di liền hứng thú hỏi:

- Là do cô gái nào đánh thế?

Thẩm Hoài cười khổ, kéo Thành Di lại gần đem chuyện bốn ngày trước Tạ Chỉ thấy Tống Hồng Kỳ đi cùng cô gái khác sau đó lại đi trút giận lên đầu anh, tất cả đầu đuôi câu chuyện kể cho Thành Di nghe, cuối cùng nói thêm:

- Anh làm người tốt lại bị người ta đánh ra bộ dạng như vậy, xem ra làm người tốt thật sự là không được.

- Anh bị đánh thành như vậy cũng đáng đời.

Thành Di không tim không phổi mỉm cười.

- Anh nên làm thế nào hả? Thẩm Hoài nói.

- Em cảm thấy Tạ Chỉ giúp em đánh cho anh một trận thật sảng khoái.

Thành Di mím môi nói.

Thẩm Hoài hiểu Thành Di nói như vậy là có ý gì, ôm eo cô kéo cô đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn cô hỏi:

- Có phải em cảm thấy anh là người rất kém cỏi không?

Thành Di nhìn ánh mắt của Thẩm Hoài nghiêm túc gật đầu, nhưng lại sờ hai vết may trên trán Thẩm hoài, miệng vết thương đã đóng vảy, nhẹ nhàng thổi thổi hỏi:

- Còn đau không anh?

- Không đau nhưng sợ sẽ để lại sẹo.

Thẩm Hoài nói:

- Sau này anh mỗi lần gặp cô ta, anh sẽ đưa cho cô ta một cái gương, để cho cô ta soi lại gương mặt mình.

Thành Di thấy Thẩm Hoài vẫn còn tâm trạng nói đùa liền giơ tay cấu tay anh.

Bình Luận (0)
Comment