Tạ Đường kéo tay Tạ Chỉ lên lầu, nhìn trong phòng đầy người, trong lòng có chút ngại ngùng.
Tạ Chỉ cũng thật không ngờ người hôm nay đến dự tiệc nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, ngay cả Chu Tri Bạch cùng Tống Đồng đang mang thai cũng ở đây.
Chu Tri Bạch giờ là con rể của Tống gia, quan hệ với mọi người đã không giống như lúc trước nữa. Tạ Đường thì nhìn thấy hai người Tống Đồng, Thành Di cũng đều đứng trong đó khiến cô có chút thoải mái, rụt rè vẫy tay về phía họ chào.
Tống Đồng sắp sinh, cha mẹ hai bên đều quan tâm đến đứa con đầu lòng sắp sinh của cô, hai tháng trước sớm đã muốn cô bỏ công việc đang làm, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai. Tống Đồng là người hiếu động, ở trong nhà dưỡng thai hai tháng cũng bức bách lắm rồi, lần này cũng quấn quít bên Chu Tri Bách cùng đến Từ Thành chơi.
Tống Đồng kéo Thành Di đi qua phía Tạ Chỉ, Tạ Đường. Tạ Đường cẩn thận từng tí sờ vào cái bụng bầu nhô lên của cô, cảm nhận thai nhi trong bụng cô đá rất mạnh, nói: - Để dì út biết em lại chạy loạn khắp nơi, nhất định lại sẽ chạy đến mắng em.
- Như vậy thì không nên để mẹ em biết là được rồi. Tống Đồng nghĩ đến răn dạy và trách mắng của mẹ, trong lòng cũng e dè, giả bộ đáng thương nói: - Tri Bách mỗi ngày đủ thứ công việc, đủ loại xã giao, em hiện tại chỉ ở nhà, xung quanh đều không có ai đến ở, lại ở cách xa trong thành phố, cả ngày ở nhà chỉ có thể trò chuyện với người giúp việc, người làm vườn nói chuyện, cả người sắp gỉ rồi
- Cũng sắp sinh rồi, em cũng kiềm chế chút. Tạ Chỉ nói. Mặc dù mấy năm gần đây quan hệ của mọi người thưa dần rồi, nhưng cô vẫn theo thói quen chỉ bảo Tống Đồng vài câu.
Tống Đồng biết Tạ Đường không thích tiếp xúc với người lạ, trước đó đã sớm gọi người chuẩn bị một bàn ăn nhỏ riêng biệt trong phòng liền kề, các cô cũng không ở trong phòng hàn huyên cùng mọi người nữa, thấy Tạ Đường đã đến, liền kéo cô cùng đến ngồi phòng bên cạnh.
Tạ Đường thấy trán Thẩm Hoài may hai mũi miệng vết thương còn chưa cắt chỉ, lúc vào cửa lại liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, chỉ chỉ trán hỏi Tống Đồng: - Thẩm Hoài xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Đồng buông tay miệng kêu lên: - Em cũng không biết, hỏi anh ta, anh ta chỉ bảo là bị chó cắn một cái
Thấy Thẩm Hoài trước mặt Tống Đồng lại cay độc với cô như vậy, trong lòng Tạ Chỉ càng tức đến ngứa răng, nhưng chỉ sợ khiến Tống Đồng và Tạ Đường nhìn ra mình có điểm khác thường, đành cúi đầu đi vào trong, không lên tiếng nói gì.
Tạ Đường mỉm cười: - Anh ta nói dối cũng không biết cách, có quỷ mới tin đầu anh ta là do chó cắn.
- Thì vậy, nói một lời nói dối cũng không có chút thành ý. Tống Đồng quay đầu nhìn Thẩm Hoài một cái, lại hỏi Thành Di: - Anh ta cũng nói dối bạn như vậy à?
Thành Di hé miệng cười nói: - Anh ấy nói đường tối nên té cầu thang.
- Cũng là nói dối. Tống Đồng không nể mặt nói toạc ra, - Tôi xem không chừng anh ta là người động tay động chân đối với cô gái nào đó, bị người ta lấy đồ vật đập như vậy. Bạn sau này phải chú ý anh ta nhiều một chút.
- Xem bạn có hướng thuần phục chồng, sau này tôi phải nhờ bạn chỉ dạy nhiều. Thành Di cười nói.
Tạ Chỉ thấy Thành Di mặt mày ủ dột, trong lòng biết Thẩm Hoài hẳn là đã đem tình hình nói cho cô ta biết rồi.
Tạ Chỉ không biết Thẩm Hoài vì sao phải nói thật với Thành Di, nhưng nghĩ đến Thành Di biết những chuyện kia, khiến cô trước mặt Thành Di cảm thấy có phần không được tự nhiên, chỉ ra cố ra vẻ bình tĩnh chuyển hướng đề tài, hỏi: - Ăn cơm mà sao chọn chỗ như vậy, hại tôi cùng Tạ Đường kẹt xe ở trên cầu cả tiếng, đều muốn đem xe quăng lại trên cầu.
- Thẩm Hoài nói Bạch Nhạn Cơ rất thú vị, phong cảnh cũng không kém, nhà ăn này trên đỉnh núi chuyên làm các hải sản bắt được ở Chử Nam, rất đặc sắc, mới muốn kéo mọi người qua đây, Tống Đồng nói, - Có điều lời nói của anh ta nhiều nhất cũng chỉ có thể tin một nửa.
Tạ Chỉ cũng không tin lời nói vớ vẩn của Thẩm Hoài, ngửi trong phòng còn có mùi thuốc lá, có lẽ là khách đánh bài trước đó trong này đều là người nghiện thuốc, mà nhà hàng thuộc nông thôn vệ sinh cũng không cẩn thận, không thể làm sạch mùi thuốc lá, cô đi đến kéo cửa sổ ra muốn thay đổi không khí một chút.
Bạch Nhạn Cơ không cao, chỉ có thể xem là bờ núi thấp của bờ nam Chử Giang, nhưng đứng trên đỉnh núi bên này, có thể cúi xuống nhìn thấy ngọn đèn rực rỡ của khu đô thị phồn vinh ở bờ bắc, nhưng mà ở bờ bên kia của Bạch Nhạn Cơ có một khối đen ngòm không có đèn, giống như một chỗ hổng lớn nhô ra khỏi bờ phía bắc của Chử Giang.
Lúc đầu Tạ Chỉ còn thấy kỳ lạ, khu đô thị chủ yếu của bờ Bắc hôm này làm sao sẽ có một mảng đen như thế, đột nhiên chợt hiểu ra, cái cô nhìn thấy chính là khu đất Tân Giang. Sau khi khu đất Tân Giang giải phóng mặt bằng, cũng chưa khởi động xây dựng, khoảng hơn 1000 mẫu đất không có ánh sáng, đứng ở đỉnh Bạch Nhạn Cơ nhìn qua, không phải là một mảng đen lớn sao?
Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân chọn ở Bạch Nhạn Cơ có thể nhìn thấy khu đất Tân Giang, rốt cuộc là muốn làm gì? Sẽ không phải ở bên này cũng làm gì đó chống lại Dung Tín đó chứ?
Tạ Chỉ qua sông, trong lòng tràn đầy nghi vấn, lúc này thấy đủ các dấu hiệu, thậm chí cô biết mình cách câu trả lời thực sự càng ngày càng gần, nhưng luôn luôn ngăn cách bởi một lớp, hoặc là không có cách nào đoán được tất cả toan tính của Thẩm Hoài.
Trong lòng cô nghĩ, anh trai cô đang cùng Tô Khải Văn ngồi với Hùng Văn Bân, Tào Chính Giang, đại khái trong lòng cũng đang cật lực phỏng đoán.
Tạ Chỉ đang suy nghĩ miên man, nghe bên ngoài lại có những tiếng đi lại, cô đẩy cửa nhìn sang, thấy Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân, Hùng Văn Bân, Tào Chính Giang và những người xung quanh đang đi ra ngoài.
Thư ký của Tạ Thành Giang Đinh Cần đứng ở cửa trung gian hai phòng, thấy Tạ Chỉ nhìn qua thăm dò, nói: - Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh Ngô cùng chủ nhiệm Lý Lý Cốc đã tới.
Tạ Chỉ nhìn thấy anh trai mình cùng Tô Văn Khải cũng đi theo sau ra ngoài nghênh đón Ngô Hải Phong, Lý Cốc, bọn họ nhìn qua, trong ánh mắt cũng đầy nghi hoặc.
Tạ Chỉ bụng nghĩ đây coi là yến tiệc để thăng tiến sao? Cô biết anh trai cô đến sớm gần một giờ so với cô, hẳn là đoán được nhiều tình tiết, nhưng cô lúc này lại không thuận tiện đi ra hỏi anh trai cô rốt cuộc có nhìn ra Thẩm Hoài muốn làm gì hay không?
- A! Bác cả Tri Bạch đến rồi. Tống Đồng nghe Ngô Hải Phong cũng đã tới, vội vàng đứng lên, đi tới cửa nhìn ra ngoài.
Tào Chính Giang, Hùng Văn Bân, Lý Cốc có thể nói đều là nhân vật phe thực quyền, nhưng nói đến cấp bậc, Lý Cốc là hưởng đãi ngộ cấp phó tỉnh, Ngô Hải Phong mặc dù không có thực quyền gì, nhưng ông từ bí thư thành ủy thành phố, Chủ tịch Hội đồng Nhân dân thành phố Đông Hoa được điều đến chính phủ tỉnh, hưởng đãi ngộ cấp tỉnh bộ.
Tạ Chỉ nhìn Ngô Văn Hải cùng Lý Cốc đứng ngoài cửa trong lối đi nhỏ cười khà khà, cùng mọi người hàn huyên, trong lòng lại đoán không ra, trường hợp của hôm nay, có gì là cần phải Ngô Hải Phong lộ diện? Cô nhìn về Thẩm Hoài, nửa khuôn mặt của Thẩm Hoài ẩn trong bóng tối không ánh sáng, khuôn mặt cười mãn nguyện, chính là khiến người khác không nhìn ra trong lòng anh nghĩ gì.
Tuy nhiên Tạ Chỉ cũng nghĩ đến Ngô Hải Phòng còn kiêm chức vụ trưởng quản lý quỹ xây dựng chính phủ Hoài Hải, Thẩm Hoài đem quyền quản lý quỹ xây dựng Hoài Hải nộp lên cho tỉnh, quỹ này thì chủ yếu dùng cho thúc đẩy xây dựng cơ sở phương tiện của khu kinh tế vịnh Hoài Hải.
Nhìn thấy Hùng Văn Bân, Tào Chính Giang, Ngô Hải Phong, Lý Cốc và mọi người ở đây, Tạ Chỉ cơ bản lắp ráp những hình ảnh rời rạc manh mối nhỏ lại với nhau, thẩm nghĩ: Quả thực đúng là phong cách nhất quán của Thẩm Hoài.
Bởi vì Ngô Hải Phong, Lý Cốc đến đây cũng có nhân viên đi theo đến, trong phòng kín, bàn tròn lớn bên ngoài cũng không ngồi được quá nhiều người.
Nhân viên lái xe dùng cơm dưới lầu, Thành Di bảo thư ký của Tạ Thành Giang Đinh Cần cùng một thành viên nữ của công ty đầu từ Hồng Cơ chi nhánh tại Từ Thành, cùng nhau ăn cơm trong phòng kín.
Lúc ăn cơm, cửa trong hai phòng thì mở, nhưng tiếng người lẫn tạp, Tạ Chỉ ở trong phòng nhỏ cũng nghe không rõ bên ngoài đang nói chuyện gì, nhưng thấy anh trai mình và Tô Khải Văn trên mặt thỉnh thoảng lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ biết Hùng Văn Bân, Tào Chính Giang, Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân sau khi Lý Cốc, Ngô Hải Phong đã đến, hẳn là nói tới một ít nội dung mấu chốt khiến người ta khiếp sợ.
Tạ Chỉ cũng không thể đến gần để nghe gì, nhưng khiến lòng giày vò hiếu kỳ, tâm tư hoàn toàn không ở trong không gian này, hận không thể đem lỗ tai kéo dài lên để có thể nghe được gì đó, một bữa cơm cũng ăn không ngon.
Mãi bữa tiệc mới kết thúc, Tạ Đường rất không thích ứng những chỗ đông người như vậy, đã muốn ra về trước.
Tạ Chỉ muốn tìm cơ hội nói xin lỗi với Thẩm Hoài, nhưng tối nay sẽ không có cơ hội như vậy. Đương nhiên, trong lòng cô cũng có do dự, cô không muốn lại bị Thẩm Hoài vô lại này nhìn thấy một mặt yếu đuối của cô. Thấy Thẩm Hoài cùng anh trai cô nói chuyện, cô kéo Tạ Đường lại, hỏi anh trai cô: - Em và Tạ Đường về trước đây, các anh khi nào về lại thành phố?
- Ừ, anh tí nữa cũng về.
Tạ Thành Giang nói.
Tạ Chỉ thấy anh cô cũng không nói lập tức đi về, đã thể hiện tối nay có rất nhiều thông tin quan trọng được tiết lộ. Thế giới đàn ông, cô ở lại cũng không tiếp cận được, hơn nữa cũng chẳng thân thiết mấy với Tống Đồng, bèn cùng Tạ Đường đi trước.
Thẩm Hoài liếc nhìn Tạ Đường sau lưng Tạ Chỉ, thấy khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt sâu thâm thúy nháy mắt nhìn qua rồi lập tức né tránh, bước thận trọng như nai con đi bên rìa con suối. Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, thân hình của cô vốn đã mảnh mai, buổi đêm lạnh ở trong đây thì càng lộ vẻ cô đơn, không chịu được hỏi: - Mặc ít như vậy, không lạnh sao?
Tạ Đường lắc đầu, nhẹ giọng nói: - Không lạnh.
Thẩm Hoải cởi chiếc khăn quàng trên cổ xuống, đưa cho Tạ Đường: - Tặng cô.
Thấy Thẩm Hoài hại Tạ Đường như vậy, bây giờ lại vờ như không có việc gì, giả vờ giả vịt đưa khăn quàng cổ cho Tạ Đường chống lạnh, Tạ Chỉ hận không thể đi đến đá vào hai chân của anh, kéo mặt nạ dối trá của anh xuống.
Tạ Đường thấy Thẩm Hoài đưa khăn quàng cổ tới trước mặt cô, ngại ngùng nhận lấy, cũng ngại ngần quấn lên cổ, liền vê tròn lại, kéo vạt áo của Tạ Chỉ xuống, ra hiệu cô mau đi.
Tạ Chỉ ngạc nhiên nhìn Thẩm Hoài, không biết vì sao anh muốn tặng khăng quàng cổ cho Tạ Đường, cũng chẳng muốn chào người khác, liền cùng Tạ Đường xuống lầu, chạy xe rời khỏi Bạch Nhạn Cơ.
Tạ Chỉ lái xe lên cầu lớn, thấy Tạ Đường trong tay vẫn còn cầm cái khăn quàng cổ cũ của Thẩm Hoài ngây người, liền giật lấy cái khăn quàng cổ ném ra ngoài.
- A! Tạ Đường không ngờ Tạ Chỉ nói cũng không nói, còn cầm cái khăn quàng cổ của Thẩm Hoài ném ra ngoài, sợ hãi kêu lên quay đầu nhìn lại phía sau xe.
Tuy rằng đã qua giao thông trong giờ cao điểm, nhưng trên cầu thì vẫn đông nghịt như trước, khăn quàng cổ đã ở sau hai chiếc xe, liền bị một cơn gió trên cầu thổi vườn trên lan can, Tạ Đường vội vàng nói: - Mau dừng xe, mau dừng xe Nhưng lời nói của cô còn chưa dứt, khăn quàng cổ trên cầu liền rơi xuống.
Tạ Đường tức giận, không nhìn Tạ Chỉ một cái.
Tạ Chỉ thấy Tạ Đường nổi giận với cô, nói: - Thẩm Hoài đối với em như vậy, em lại thích chiếc khăn quàng cổ của anh ta?
- Anh ấy trước kia đã không vui như vậy, dĩ nhiên ghét em và mẹ. Mọi chuyện không phải đã qua lâu vậy rồi sao?
Tạ Đường nói.
- Không biết nói em đơn thuần hay nói em ngốc nữa. Tạ Chỉ nhìn Tạ Đường một cái, thở dài một hơi, nói. - Những chuyện Thẩm Hoài năm đó làm đối với em, Thành Di chắc chắn nghe nói rồi. Thành Di cùng Thẩm Hoài đính hôn lâu như vậy rồi, nhìn quan hệ hai người họ không tệ, nhưng rề rà đều không có ý tứ cưới Thẩm Hoài, nhìn ra cô ấy vẫn có khúc mắc và e dè sâu với Thẩm Hoài. Em hiện tại biết Thẩm Hoài tại sao phải trước mặt Thành Di tặng khăn cho em không?
- Không phải như chị nghĩ đâu. Tạ Đường tức giận nói.
- Nếu tâm cơ Thẩm Hoài không đủ sâu, anh ta sớm khiến người ta xương cốt thành cặn bã rồi. Tạ Chỉ cười lạnh nói.
Tạ Đường không nói lại Tạ Chỉ, chỉ là cuộn mình lại nhìn qua cửa kính xe, không để ý tới Tạ Chỉ nữa.
Thấy Tạ Đường như vậy, Tạ Chỉ cũng có chút không đành lòng. Tự cô cũng không rõ, câu nói vừa rồi là để thuyết phục Tạ Đường hay là tự thuyết phục bản thân mình.