Mấy người Thẩm Hoài, Chu Tri Bạch, Tống Hồng Quân xem như mới đến, Tào Tú Na chạy qua phát danh thiếp, thì ai cũng không dám nói gì, nhưng nhìn về mức độ quen thuộc đối với trà viên thì Diệp Tuyển Phong, Tồng Hồng Kỳ hẳn không phải mới chỉ đến đây 1 lần, Tào Tú Na cũng không cần phải đưa danh thiếp cho họ.
Thấy Tào Tú Na đưa danh thiếp cho Tống Hồng Kỳ, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân muốn không nghi ngờ cũng khó.
Mà Tào Tú Na đúng lúc đi tới trước mặt Tống Hồng Quân đưa danh thiếp thì nghe thấy Tạ Thành Giang hỏi bữa tiệc trưa đã chuẩn bị đến đâu rồi, liền quay đầu nói:
- Ừ, chuẩn bị sắp xong rồi, tôi chạy qua đây là muốn hỏi xem Tống tổng và Bí thư Thẩm xem liệu có cần nhà bếp đặc biệt chuẩn bị gì không?
Cô nàng thấy Thẩm Hoài ngồi phía sau bắt chéo chân, người ngả về sau dựa vào thành ghế sofa đúng một bộ dạng đang xem kịch vui, dường như cũng ý thức được có một số chuyện không được minh bạch, bèn xoay người đưa danh thiếp cho Diệp Tuyển Phong:
- Về sau cũng mong Tạ Tổng chiếu cố nhiều hơn.
Để thu gom lại những tài nguyên bị phân tán và khống chế lợi ích được tốt hơn, tập đoàn Hoài Năng và tập đoàn Hải Phong mới cùng nhau góp vốn vào tập đoàn Kim Đỉnh. Trên danh nghĩa thì Tạ Thành Giang chính là Chủ tịch của Kim Đỉnh, nhưng thực tế vẫn do Diệp Tuyển Phong nắm quyền chính, sau y còn có Bác hai Tống Kiều Sinh khống chế.
Tào Tú Na thay thế Kim Đỉnh phụ trách quản lý một nơi tư mật như trà viên, thì cũng có thể nhận ra mối quan hệ phức tạp phía sau. Sau khi đưa danh thiếp cho Tống Hồng Kỳ cô nàng lại đưa cho Diệp Tuyển Phong, nhưng lại càng giấu đầu hở đuôi. Có điều khi Thẩm Hoài thấy cô nàng qua bên này phát danh thiếp thì trong lòng cũng nghĩ không ra, nhất định là cô ta cố ý, người đàn bà xinh đẹp này không có chuyện lại an phận như vậy.
Diệp Tuyển Phong nhận lấy danh thiếp do Tào Tú Na đưa tới, liền tùy tiện đặt ở một góc bàn, có thể nhìn ra hắn cũng không ưa gì cái cô Tào Tú Na này.
Thẩm Hoài dường như nhìn thấy đầu lông mày Tống Hồng Kỳ hơi nhăn lại, có điều việc này cũng không đến lượt anh đi hỏi, bản thân anh cũng không dám nhận là người ngay thẳng, lỗi lạc, nên chỉ cầm lên cốc trà, cười nói với Tạ Thành Giang:
- Trà viên bên này làm đặc sắc như vậy, chắc cũng không phải chỉ xây mỗi một tòa ở Từ Thành đâu nhỉ?
Tạ Thành Giang thấy Thẩm Hoài hỏi như vậy, trong lòng thầm kêu khổ, trước mặt người tinh mắt là không thể giấu được chuyện mờ ám. Ánh mắt của Thẩm Hoài với Tống Hồng Quân vô cùng tinh tường, có một số chuyện đừng hy vọng giấu diếm ánh mắt của họ. Nên lúc này cũng chỉ có thể cười xấu hổ:
- Anh Hồng Quân nếu như muốn nhập cổ phần thì cũng có thể xây một cái ở Đông Hoa. Có điều trà viên cũng rất đơn sơ, chỉ vì thành phố phồn hoa loạn mắt, mọi người muốn có một chỗ sạch sẽ để tĩnh tâm cũng không dễ, thiết nghĩ chắc mọi người cũng không để vào mắt.
- Trà viên nhiều cô em xinh đẹp như vậy, nếu như có thể dưỡng tâm thì đúng là gặp quỷ rồi.
Tống Hồng Quân cười haha, trách Tạ Thành Giang:
- Cậu thật biết giả vờ đứng đắn.
Mặc dù đoán Tào Tú Na và Tồng Hồng Kỳ có quan hệ mờ ám nhưng Tống Hồng Quân cũng không nói toạc ra trước mặt hắn
Tạ Thành Giang sợ càng náo thì càng xấu hổ nên đứng dậy mời mọi người đi qua bên phòng tiệc, đợi mấy người Tạ Chỉ chơi ngoài trà viên quay lại.
Trên đường đi tới phòng tiệc, Tống Hống Quân kéo Thẩm Hoài đi vệ sinh, thấp giọng cảm khái:
- Tống Hồng Kỳ cuối cùng cũng không bằng được cậu.
- Cái này chắc cũng là do e sợ tôi gây chuyện đây mà?
Thẩm Hoài cười mắng
- Tống Hồng Kỳ đến Bình Giang nhận chức cũng được một thời gian rồi, trước đây cũng làm một vài năm trên bộ nên chắc hẳn cũng có nhiều người bợ đỡ, nhưng thực tế lại không có một ai có thể tin cậy được để giúp hắn giải quyết những việc như thế này, không phải là không bằng cậu sao?
Tống Hồng Kỳ cười nói.
- Làm sao tôi lại nghe không ra là anh đang khen tôi thế?
Thẩm Hoài cười đấm cho Tống Hồng Kỳ một phát.
Thẩm Hoài thấy cái cô Tào Tú Na kia cũng không phải loại người an phận, chắc cũng không phải là do Tạ Thành Giang giúp Tống Hồng Kỳ tìm về, mà nhiều khả năng là do Tống Hồng Kỳ tự mình dẫm phải, nhưng không biết sắp xếp cho cô ta như thế nào, nên mới nhét cho Tạ Thành Giang thay hắn dàn xếp.
Bên cạnh Tống Hồng Kỳ thật không tìm ra một người có thể tin tưởng được, những việc như thế này đáng lẽ ra không nên để Tạ Thành Giang nhúng tay vào.
Tống Hồng Quân chớp chớp mắt nói:
- Tạ Thành Giang lần này hi sinh cũng đủ lớn đi, nếu như để Tạ Chỉ biết được chắc sẽ đoạn tuyệt tình anh em đấy.
Thẩm Hoài cười cười, không cần biết có phải Tạ Thành Giang vì bất đắc dĩ mới phải chùi đít thay cho Tống Hồng Kỳ hay không, nhưng nếu như Tạ Chỉ biết được anh ruột của mình lại đi giúp ông xã của mình giấu người đàn bà khác, đến lúc đó thật sự có khả năng sẽ cắt đứt tình anh em.
Thẩm Hoài lại nghĩ đến lần trước trên đường cao tốc, Tạ Chỉ có khả năng chưa nhìn rõ mặt của cô gái đó, cũng có khả năng người phụ nữ đi cùng Tống Hồng Kỳ về Từ Thành hôm đó không phải là Tào Tú Na. Nhưng lại nghĩ đến phản ứng kịch liệt của Tạ Chỉ mấy ngày đó, hại anh nằm viện mất mấy ngày, thiết nghĩ việc này vẫn là không nên nói cho Tạ Chỉ biết thì hơn
Nhưng có khả năng Tạ Thành Giang đã nói riêng gì đó nên từ lúc Tạ Chỉ và Thành Di từ trà viên quay vào phòng tiệc thì không thấy người đàn bà kia lộ diện nữa.
Tào Tú Na chỉ là quân cờ phụ, Thẩm Hoài cũng không dám nói với Thành Di chuyện của Tào Tú Na và Tống Hồng Kỳ, sau khi ăn cơm trưa xong, vợ của Tạ Thành Giang dắt theo cô con gái nhỏ ra trà viên chơi, những người khác thì ngồi trong căn nhà gỗ cạnh bờ hồ bàn bạc về dự án thành phố hiện đại Bằng Duyệt.
Vốn khởi động ban đầu của dự án thành phố hiện đại Bằng Duyệt không lớn, giai đoạn đầu chỉ có hai hạng mục yêu cầu đầu tư nhiều tiền đó là khu vui chơi giải trí Bạch Nhạn Cơ và khu trung tâm hành chính Chử Nam mở rộng. Tổng vốn đầu tư không quá lớn, mà trấn nhỏ Tân Giang lấy quần thể kiến trúc thấp tầng, mật độ phân bố thưa thớt làm chủ đạo nên đầu vào càng thấp
Có điều, sau khi hoàn thành bước khởi đầu, dự án thành phố hiện đại Bằng Duyệt đã tập trung được một lượng nhân lực nhất định để tiếp tục công việc, những dự án cao tầng, siêu cao tầng như trung tâm thương mại, lầu viết chữ, và tổ hợp chung cư sẽ cần lượng vốn đầu vào rất lớn.
Cùng với đó là mảnh đất 100 mẫu để xây dựng nhà vườn và khu biệt thự cao cấp, nếu không có 5, 6 mươi triệu tiền vốn, thì không làm được, nếu trong lô đất 100 mẫu này lại xây thêm một tổ hợp 4 khu nhà cao từ 30 đến 40 tầng thì vốn đầu tư có khả năng phải tăng 10 lần mới đủ.
Vì thế mới nói, dự án thành phố hiện đại Bằng Duyệt phát triển đến năm thứ 3, thứ 4, thì nhu cầu tiền vốn mới càng như muối bỏ biển.
Đại lộ thành đông và cầu vượt sông xây dựng nhanh nhất cũng phải gần hai năm mới xong, đến lúc đó, khu vực Chử Nam mở rộng cũng phát triển đi lên, nhưng còn xa mới đạt đến mức độ thành thục, dự án thành phố hiện đại Bằng Duyệt, trong lĩnh vực thu hút đầu tư buôn bán, trao đổi hàng hóa cũng chưa chắc đã thật thuận lợi.
Cho nên, Thẩm Hoài muốn ngay từ khi bắt đầu đã có thể dự tính trước những khó khăn có thể gặp phải, lôi kéo thật nhiều người hợp tác, thu hút thật nhiều nguồn tài nguyên, bất luận là để giảm bớt áp lực về vốn trong quá trình thi công, hay là giảm bớt áp lực trong quá trình thu hút đầu tư và trao đổi hàng hóa giai đoạn trung, hậu kỳ thì đều có trợ giúp rất lớn.
Đến 3 giờ chiều, Thẩm Hòai cùng Tống Hồng Quân, Chu Tri Bạch cáo từ ra về trước.
Thẩm Hoài cùng với Thành Di muốn tới chỗ mấy cán bộ về hưu để kịp để chúc tết Thôi lão gia tử trước thềm năm mới, thế nên sau khi ra khỏi trà viên liền chia tay mấy người Tống Hồng Quân, Chu Tri Bạch.
Trên xe, Thành Di nói với Thẩm Hoài:
- Tạ Chỉ và Hồng Kỳ hình như li thân rồi.
- À?
Thẩm Hoài sửng sốt, trong lòng liền nghĩ: Việc của Tào Tú Na, mấy người phụ nữ này hẳn không nhìn ra dấu vết gì?
- Là thím hai nói với dì út như vậy, nói lần trước Tạ Chỉ cùng Tống Hồng Kỳ về Yến Kinh, thì phát hiện họ không ở chung. Thím hai đang hy vọng sớm ngày được bế cháu trai, nên đối với chuyện này tương đối mẫn cảm, liền hỏi dì út, dì út lại nói chuyện này với Tống Đồng. Khi nãy ở trà viên, Tống Đồng hỏi em có nhìn ra manh mối nào không? Hỏi em có biết chuyện đó không?
Thành Di nói:
- Em liền nói, em làm sao mà biết được chuyện đó cơ chứ?
Thẩm Hoài cười nói:
- Đúng vậy, em không biết, anh cũng không biết.
- Mấy người đàn ông bọn anh đều rất biết che dấu cho nhau trong mấy chuyện này.
Thành Di trách yêu.
- Sao lại nói vậy?
Thẩm Hoài giả bộ không hiểu, hỏi:
- Bản thân Tạ Chỉ cũng không nói gì, chả nhẽ em lại giúp họ đi rêu rao khắp nơi?
- Nếu như Tống Hồng Kỳ làm ra chuyện bê bối, không chừng anh đã thầm cho người truyền tin tức ra ngoài rồi.
Thành Di làm ra bộ dạng như nhìn thấu mọi tâm tư của Thẩm Hoài, nói:
- Hơn nữa, mấy việc vớ vẩn đó, Hồng Kỳ cùng anh trai của Tạ Chỉ thật có chút gì đó không rõ ràng? Họ cũng chưa từng đem chuyện của anh rêu rao ra ngoài, có thể thấy mấy người đàn ông các anh đấu đá nhau vô cùng lợi hại, nhưng trong mấy chuyện này thái độ lại vô cùng ăn khớp.
Trong lòng Thẩm Hoài nghĩ Thành Di nói mấy lời này cũng thật là, anh toát mồ hôi hột, lại nghĩ Tạ Chỉ hôm nay khi nhìn thấy Tào Tú Na hoàn toàn không có chút phản ứng gì, có khả năng là do buổi tối hôm đó không có nhìn thấy mặt của Tào Tú Na, cũng có thể là do cô nàng đã li thân với Hồng Kỳ, cũng chết tâm rồi nên mới không để ý
Mấy người Tạ Thành Giang, Tống Hồng Kỳ dường như cũng sợ ở lại trà viên quá lâu, làm cho Tạ Chỉ phát hiện ra chuyện gì, nên liền theo ngay phía sau Thẩm Hoài trở về Từ Thành.
Tạ Hải Thành đến buổi trưa vẫn không xuất hiện, nhưng ông ta vô cùng tò mò muốn biết một số chi tiết vể Hùng Văn Bân và quy hoạch mới phát triển Từ Thành, trước đó đã gọi điện tới hai lần.
Ý tứ của Thẩm Hoài muốn mời họ tham gia góp vốn vào dự án thành phố hiện đại Bằng Duyệt là rất rõ ràng, nhưng bên phía họ không thể không tới hỏi ý kiến của Lưu Kiến Quốc và người đứng sau lưng hẳn là Bộ trưởng Đới Thành Quốc.
Diệp Tuyển Phong nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cùng đi đến Tạ gia, đến lúc sắp ăn cơm tối, Tống Bính Sinh cũng mang theo vợ chạy tới.
Tạ Chỉ vào buổi chiều trên cơ bản đã tham gia vào toàn bộ cuộc nói chuyện, cũng hiểu được rất nhiều vấn đề trong dự án thành phố hiện đại Bằng Duyệt, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán. Trong khi người khác nếu như kêu gọi đầu tư đều sẽ chỉ tập trung vào những mô hình cũ, thì Thẩm Hoài và Mai thép lại có thể vượt qua hạn chế của những mô hình cũ đó, tạo ra một mô hình đầy tính sáng tạo mới, đem Mai thép đưa lên tầm cao nhất để có thể nắm trong tay quyền chủ động phát triển.
Thẩm Hoài một mình thúc đẩy sự phát triển của thị trấn Mai Khê, nhưng những người khác lại vọt tới đó để đoạt miếng ăn, mở ra cục diện mới cho huyện Tân Phổ như ngày nay. Trong khi bọn họ ở bên này trăm phương ngàn kế nghĩ cách đề phòng Thẩm Hoài có khả năng để cho Mai thép và Hoài Môi, thì tỉnh lại nhảy vào giành quyền làm chủ than Hoài, Thẩm Hoài cho xây dựng điện lực Đông Giang, mở ra cục diện mới Hoài điện đông tống. Khi Hồ Lâm dẫn theo Dung Tín dương dương đắc ý, cho rằng đã giành được quyền chủ đạo xây dựng vòng tròn trung tâm thương mại Tân Giang từ tay Thẩm Hoài, thì Thẩm Hoài lại cùng Hùng Văn Bân liên thủ bác bỏ quy hoạch phát triển cũ của Từ Thành, từ trên căn bản thúc đẩy thành phố phát triển theo hướng hiện đại hóa, làm cho Mai thép được nâng lên một tầm cao mới, nắm quyền chủ động
Đây dường như là thiên phú trời cho của Thẩm Hoài, bất luận là mấy người Hồng Kỳ, Diệp Tuyển Phong, Thành Giang, hay là Hồ Lâm, Chu Ích Văn, Đới Nghị, La Hiểu Thiên của Dung Tín dường như đều thiếu phẩm chất độc đáo và khác biệt này.
Vậy vào lúc này, tích cực tiến nhập vào một cục diện cao hơn để tìm kiếm cơ hội đầu tư hay là vẫn tự mình vùng vẫy trong cái mô hình cũ này, tình thế không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?
Về phần tâm tư của Lưu Kiến Quốc và Bộ trưởng Đới Thành Quốc thì vẫn phải quan tâm nhưng không cần thiết phải quá mức để ý, cái thế giới này vẫn là dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ là những lời này, Tạ Chỉ sẽ không bao giờ nói trước mặt cha nàng, cô dượng, Diệp Tuyển Phong và Hồng Kỳ.
Nhưng khi thấy cha cô, dượng, Diệp Tuyển Phong cùng Hồng Kỳ vây quanh bàn trà cân nhắc các vấn đề lợi, hại, Tạ Chỉ thầm nghĩ, nếu như thực sự bởi vì làm gì cũng sợ bóng sợ gió, cũng phải cân nhắc hết các vấn đề lợi hại, thì chắc mãi mãi đều không có năng lực mở ra một cục diện mới đi?
Cô lại không nhịn được mà nghĩ, Thẩm Hoài, tại sao lại được ông cụ, Thôi lão gia tử cùng các trưởng bối thế hệ trước khen ngợi? Hay là nói đến cuối cùng thì họ và Thẩm Hoài mới là cùng một loại người. Thế hệ trước đều là những nhân vật có công huân, đi ra từ mưa bom bão đạn, vì quốc gia, dân tộc tạo lập ra một cục diện mới, vậy thì họ sẽ tán thưởng loại người nào, hay là không lời tự hiểu đây?
Tạ Chỉ nghĩ đến việc mình và Hồng Kỳ đang li thân, nhưng lại không muốn để cha mẹ mình nhìn ra, mà hai người lại không thể sống cùng trong một căn nhà, nên cô liền giả vờ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói:
- Bên Đông Hoa vẫn còn một số chuyện phải làm, đã nói tối nay mọi người phải cùng họp, chắc con không ăn cơm cùng mọi người được rồi...