Thẩm Hoài cùng Thành Di lái xe đến chỗ Thôi lão gia tử, vừa lúc có một người trung niên đeo quân hàm đại tá cũng đang ngồi trong phòng nói chuyện với Thôi lão. Không mấy ngày nữa là qua năm mới rồi, mỗi dịp cuối năm, những người chạy đến viện an dưỡng của các cán bộ về hưu để thăm hỏi có cấp dưới, lão chiến hữu, bạn cũ và các lãnh đạo chính đảng. Thẩm Hoài thấy người trung niên kia cùng Thôi lão gia tử nói chuyện vui đếnquên trời đất, thì liền đặt quà xuống rồi cáo từ ra về, Thôi lão gia tử liền nói: - Các cháu không cần vội về như vậy, Chu Vinh Xương chuẩn bị đi ngay bây giờ ấy mà.
Nghe thấy Thôi lão gia tử đuổi khách, người trung niên liền đứng lên cáo từ ra về, nhưng lại thấy Thôi lão gia tử xem ra rất coi trọng đôi nam nữ trẻ tuổi vừa mới tới này, thì cũng cười haha tự mình giới thiệu: - Chu Vinh Xương, trước đây là thủ hạ dưới trướng Thôi lão gia tử, công tác tại Quân khu Đông Hoa. Thẩm Hoài cũng không am hiểu lắm tình hình trong quân đội, quân khu Đông Hoa tất cả có bao nhiêu đồn lớn, nhỏ anh cũng không nhớ được, đương nhiên sẽ không biết người Chu Vinh Xương trước mặt này đảm đương chức vụ gì, cũng không phải là bèo nước gặp nhau nên đương nhiên sẽ không hỏi quá chi tiết. Tuy nhiên, cấp bậc đại tá có thể nói là một ngưỡng cửa quan trọng, đại đa số quân nhân trung cấp đều bị vướng ở ngưỡng cửa này mà không thể thăng cấp. Thấy Chu Vinh Xương chắc cũng chỉ trên 40 tuổi, vậy mà cũng đã đeo quân hàm đại tá, ở trong quân đội dù thế nào cũng được tính là lớp người trẻ có tiền đồ. Thẩm Hoài cười bắt tay với anh ta, tự giới thiệu, thấy anh ta đối với tình hình dưới địa phương cũng không thông thuộc cho lắm nên cũng chỉ đơn giản nói mình làm việc ở một địa phương thuộc Đông Hoa.
Sau khi vị đại tá kia rời đi, Thôi lão gia tử tỏ ra không hài lòng khi thấy Thẩm Hoài và Thành Di mang quà cáp tới, nói: - Đã đến rồi thì nói chuyện, nếu không thì thôi đi, còn mang cái gì đến nữa? Không khí đúng là bị mấy đứa phá hỏng mà Thẩm Hoài đem cái hộp bánh ngọt bằng sắt mở ra, kêu Thôi lão gia tử nhìn mấy cây thuốc giấu bên trong: - Thôi gia gia, nếu như ông thấy không vui, vậy cháu và Thành Di mang mấy thứ này đi vậy. - Làm chuyện gì cũng chỉ biết chọn chỗ tốt, còn nói không khí không phải do mấy đứa phá hoại sao? Thôi lão gia tử mặc dù vẫn còn cứng miệng, nhưng động tác tay lại không hề chậm, đem hai cài hộp sắt kia chộp lấy, như chỉ sợ Thẩm Hoài tiện tay mang về mất. - Trong khoảng thời gian này, tỉnh Hoài Hải cũng là phong vân nổi lên không ngớt, nhiều lúc chỉ muốn gọi cháu đến để hỏi tình hình.
Thôi Hướng Đông mặc dù chưa từng phụ trách công tác xây dựng ở hệ thống chính trị địa phương, nhưng bất luận là trước khi dựng nước hay sau khi dựng nước, ông đều làm việc một thời gian dài ở Hoài Hải, đối với mảnh đất này có tình cảm vô cùng sâu nặng, vì thế nên ông mới cố tình đem mấy người đồng đội cũ đuổi về, giữ lại Thẩm Hoài để hỏi chuyện. - Trước khi Bí thư Điền Gia Canh rời đi đã thiết lập sẵn khung kết cấu phát triển cho tỉnh Hoài Hải. Một số địa phương thuộc tỉnh Hoài Hải cần phải làm tốt công tác kiến thiết, một là duyên hải sônh Chử Giang, hai là Vịnh Hoài Hải. Vì thế sự phát triển của 3 địa phương là Hoài Tây, Từ Thành và Đông Hoa có quan hệ mật thiết đến toàn cục. Thời gian đầu của nửa cuối năm, tổ hợp thủy điện, tài nguyên nhiệt điện vùng trung, thượng du sông Chử Giang và dự án đấu thầu Hoài Điện Đông tống chính thức được quốc hội phê chuẩn. Điện lực Đông Giang ngoài việc cho xây dựng một xưởng điện lớn ở Hoài Tây, còn muốn đầu tư xây dựng 3 trạm thủy điện bậc thang tại thượng du sông Chử Giang, như vậy mới có thể phát huy được toàn bộ công dụng của ngàn thước mặt nước vùng thượng du sông Chử Giang, cũng có thể tiếp thêm sức sống giúp vùng Hoài Sơn thoát nghèo.
- Hoài Sơn đúng là quá nghèo rồi. Thôi lão gia tử thở dài. Ông đối với tình hình tại các địa phương thuộc Hoài Hải rõ như lòng bàn tay, có điều ông chỉ là một cán bộ quân đội về hưu, không thể động tay, động chân đến mấy việc của địa phương, hơn nữa cho dù ông muốn can thiệp, thì cũng không đủ khả năng để thay đổi được diện mạo nền kinh tế.
Thế nhưng, chính vì có sự ủng hộ từ phía sau của những lão nhân có tình cảm chân thành đối với quốc gia, dân tộc này, mặc dù gần hai chục năm trở lại đây, có chút thay đổi, đấu đá trên quan trường cũng ngày càng ác liệt, nhưng nếu như có những quan viên năng lực, có quyết tâm thúc đẩy kiến thiết và sự phát triển của nền kinh tế, thỉ chắc chắn có thể có được chỗ đứng vững chắc ở địa phương.
Thành Di có chút hưng phấn khi nghe Thẩm Hoài kể cho Thôi lão gia tử nghe về những mong đợi của anh đối với Hoài Hải trong tương lai và kế hoạch thúc đẩy công việc, những suy nghĩ này trong lòng Thẩm Hoài, chưa từng sơ ý để lộ cho người ngoài.
Sông Chử Giang bắt nguồn từ núi Hoài Sơn, vùng thượng nguồn có độ cao trên 1000m so với mực nước biển, tài nguyên thủy điện phong phú, thích hợp cho việc xây dựng mô hình trạm phát điện dạng bậc thang cỡ lớn. Tỉnh Hoài Hải từ đầu những năm 90 đã bắt đầu bắt tay vào cải tạo trạm phát điện Chử Giang thuộc huyện Vân Hà, Hoài Tây, đây mới chỉ là trạm phát điện dạng bậc thang đầu tiên, dung lượng điện đạt 800 ngìn KhW. Mà nếu như bây giờ xây thêm 3 trạm phát điện mới ở thượng du sông Chử Giang, khai thác triệt để nguồn tài nguyên thủy điện ở độ cao 1000m tại thượng nguồn sông Chử Giang thì tổng sản lượng điện có thể đạt tới 4 triệu Khw. Đương nhiên, xây dựng 3 trạm phát điện hình bậc thang phải đầu tư số vốn khổng lồ như thế nào, tuy nhiên quan trọng hơn vẫn là phải thu hút được thị trường cung ứng số điện đó, có nhu cầu thị trường, vấn đề bỏ vốn đầu tư sẽ tương đối dễ giải quyết, chỉ cần có lợi, giới tử bản nhất định sẽ đổ xô vào tranh cướp.
Nhìn từ phía trên này, dự án Hoài Điện Đông tống trong thời gian ngắn đối với Hoài Hải mà nói, chắc chắn có ý nghĩa hơn nhiều so với dự án vận chuyển than Hoài Môi.
Đây cũng là lí do tại sao Thẩm Hoài lại chủ trương đặt xưởng xi măng mới xây dựng của Từ Thành ở Hoài Tây, những cái khác không nói, chỉ nói đến việc xây dựng 3 trạm phát điện hình bậc thang thì cũng mang đến cho xi măng Từ Thành bao nhiêu cơ hội.
Thẩm Hoài năm sau còn muốn tập trung lực lượng thúc đẩy việc xây dựng công trình đường cao tốc Lam Giang, ý nghĩa thực tế là nhanh chóng hình thành thông đạo ven biển, vực dậy vùng vịnh Hoài Hải và duyên hải phía đông tỉnh Đông Giang.
Thẩm Hoài cùng Thành Di ở lại nói chuyện với Thôi lão gia tử đến tối muộn, Thôi Hướng Đông lại giữ hai người ở lại viện an dưỡng ăn cơm.
Không ngờ lúc đang ở trong phòng ăn, vừa mời bồi ông cụ ăn cơm xong, Thẩm Hoài liền nhận được điện thoại của dì út. Lúc này Thẩm Hoài và Thành Di mới biết, chiều nay, Tống Đồng trên đường ngồi xe trở về Đông Hoa bị vỡ nước ối.
Cũng may lúc ấy có Chu Chi Bạch cùng người giúp việc, lái xe ở đó, mọi người ai dám để Tống Đồng bụng to vượt mặt một mình lái xe chạy về Đông Hoa chứ, chỗ bị vỡ ối cách đường cao tốc không xa, khi đó mọi người liền vội vàng đưa người đến Bệnh viện nhân dân Đông Hoa, đợi bác sý mổ đẻ.
Vợ chồng dì út là người nhận được thông báo của Chi Tri Bạch trước tiên, bọn họ đã sớm ngồi máy bay chạy đến Từ Thành, sau khi tới sân bay Từ Thành mới gọi điện thoại báo cho họ biết.
Thẩm Hoài cùng Thành Di cũng không nán lại viện an dưỡng thêm nữa, sau khi gọi điện thoại cho Chu Tri Bạch, biết Tống Đồng đã được đưa vào phòng phẫu thuật- dùng phương pháp mổ đẻ để sinh con, nhưng thấy Chu Tri Bạch đứng ngoài phòng phẫu thuật vẫn có chút khẩn trương.
Thẩm Hoài lại gọi điện thoại cho Tống Hồng Quân, kêu anh ta chuẩn bị một chiếc xe thương vụ lớn một chút, lại gọi Vương Vệ Thành, Đỗ Kiến đến hội hợp, để trên đường đến sân bay Từ Thành, có thể kịp đón vợ chồng dì út, rồi cùng về Đông Hoa.
Xe của mấy người Thẩm Hoài đi được nửa đường thì nhận được điện thoại, Tống Đồng ở bệnh viện nhân dân đã sinh hạ được một cậu bé mập mạp nặng 6 cân 7. Cô bị gây mê, giờ vẫn rất yếu nên đang nắm trên giường bệnh, không tiện trực tiếp nghe điện thoại.
Dì ú Tống Văn Tuệ thì bận gọi điện báo tin vui cho ông cụ, sau khi cúp điện thoại liền noí với Thẩm Hoài: - Ông có hỏi, ở Đông Hoa cũng sắp sinh rồi, còn chạy loạn đi khắp nơi, các con làm sao không khuyên nó. Chu Tri Bạch cũng thật là, toàn a dua theo con bé Tống Đồng... Nghĩ đến chuyện con gái vỡ ối trên đường cao tốc, mặc dù không có hậu quả nghiêm trọng, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi Tống Văn Tuệ vẫn thấy vô cùng sợ hãi.
- Dì út ở nhà muốn làm gì, dượng có ngăn cản được không? Thẩm Hoài cười hoỉ.
Cô dượng Đường Kiến Dân vỗ vai Thẩm Hoài nói: - Đang nói vấn đề của mấy đứa, thế nào lại đổ lên đến trên đầu của dì rồi.
Tống VănTuệ trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, lại nói với Thành Di: - Về sau cháu cũng phải quản chặt nó vào.
Thành Di vốn dĩ không định cùng Thẩm Hoài chạy tới Đông Hoa, nhưng Tống Đồng sinh em bé, cô cũng nên đi cùng đến để thăm hỏi, cô cười nói: - Cháu nào có thể quản được anh ấy.
- Các cháu quyết định bao giờ thì tổ chức hôn lễ? Tống Văn Tuệ nghe được tin con gái sinh nở bình an, thì cũng thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức liền chú tâm qua bên này. - Thẩm Hoài sang năm cũng 30 tuổi rồi, Thành Di cũng 27 tuổi. Cháu đi học khi đó thì tuổi còn nhỏ, nhưng các bạn học bây giờ chắc cũng không còn mấy người chưa kết hôn, sinh con đâu nhỉ?
Tống Hồng Quân ngồi bên ghế lái phụ, vốn còn định chạy qua góp vui, nhưng khi nghe thấy đề tài này liền vội vàng rụt cổ lại, không dại gì mà thò ra để bị mất mặt.
Thẩm Hoài ôm lấy bả vai Thành Di, nói với cô: - Rất nhanh thôi, bọn cháu còn đang định sang năm sẽ lén lút đi làm chuyện đó đây.
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Tống Văn Tuệ cũng không sống chết theo đuổi vấn đề đó nữa: - Cháu bây giờ là cán bộ lãnh đạo, ở địa phương phải chú ý ảnh hưởng, nhưng vẫn phải thông báo cho bên nhà bên này và người nhà của Thành Di, chỉ sợ hai đứa chỉ về Yến Kinh đãi mấy bàn tiệc, cũng chưa thông báo cho ai đã tổ chức hôn lễ. Đương nhiên, đi đăng ký thì không cần thông báo cho chúng tôi đâu.
Thấy dì út ngồi thẳng trở về, Thành Di ghé tai Thẩm Hoài, thấp giọng nói: - Ai đồng ý với anh sang năm âm thầm đem chuyện này làm cho xong thế?
- Em không đồng ý sao? Thẩm Hoài hỏi.
Thành Di nhìn vào mắt Thẩm Hoài một lúc lâu mới dủng dẳng nói:
- Em không đồng ý đấy.
Thẩm Hoài ghé vào tai Thành Di nhỏ giọng nói: - Qua tết âm lịch, nếu như không cùng mấy bậc bề trên gặp mặt thì không nói, nếu như gặp, đối mặt với vấn đền này chắc phải chuẩn bị tinh thần nghe tra tấn lỗ tai rồi. Em cứ nghe theo lời anh đồng ý với họ, không biết chừng còn có thể trì hoãn thêm 1 năm.
Thành Di thu lại nụ cười yếu ớt, chỉ có điều cũng không tiếp tục lên tiếng nói chuyện nữa.