Lúc mấy người Thẩm Hoài chạy tới bệnh viện nhân dân Thành phố thì đã là gần 10 giờ đêm.
Ngoài Chu Tri Bạch, vợ chồng Chu Viêm Bân cùng người giúp việc, chị Nguyệt được mời đến để chăm sóc sản phụ cùng trẻ sơ sinh ra còn có Chu Dụ muộn như này nhưng vẫn ở lại bệnh viện. Cô thấy Thẩm Hoài đi tới, nhưng vẫn thoải mái bắt tay chào hỏi với mọi người, làm cho người bên cạnh nhìn không ra một chút bất thường nào.Chu Dụ là chị gái của Chu Tri Bạch, em dâu nhập viện sinh con, cô đương nhiên phải đến. Ngoài ra còn có Ngô Hồng Hà con gái lớn của Ngô Hải Phong, đồng thời cũng là chị họ của Chu Tri Bạch, dù đã muộn nhưng vẫn ở lại bệnh viện để giúp đỡ.
Đông Hoa mấy năm gần đây kinh tế và tài chính đều tăng trưởng rất nhanh, nhưng có một số công trình công cộng vẫn không có cách nào theo kịp. Bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố hiện nay đang tiến hành giải phóng mặt bằng để xây dựng phòng khám, khu đăng ký nhập viện và trung tâm kiểm tra sức khỏe, nhưng nhanh nhất cũng phải đợi đến mùa hè mới có thể đưa vào sử dụng, đến lúc đó các phòng bệnh lại chen chúc nhau trong khu nhà cũ kỹ phía Tây, 1 nhà, 12 tầng gần công viên Thúy Hồ. Chu gia ở Đông Hoa cũng được coi là gia tộc hiển hách nhất, nhưng đặt được phòng chăm soc đặc biệt cũng chỉ là một gian xép nhỏ mà thôi.
Còn có mấy bà bầu kê giường nằm ngủ hai bên hành lang nhỏ hẹp để nằm chờ sinh, lại thêm người nhà bệnh nhân, làm cho khoa sản phụ trở nên vô cùng ồn ào, chật chội.Dường như mọi người đều cảm thấy sinh con là chuyện tốt đẹp, nên nhìn mặt ai cũng ngập tràn hạnh phúc, không khí giữa mọi người với nhau cũng rất hài hòa và lịch sự.
Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân, Thành Di đi cùng với vợ chồng dì út vào phòng bệnh của Tống Đồng, hai vợ chồng Chu Viên Bân liền đứng dậy chào hỏi Tống Văn Tuệ và Đường Kiến Dân. Phòng bệnh vốn không lớn giờ đây cáng có vẻ chật chội, Thẩm Hoài đứng ở ngoài cửa cười nói:
- Mọi người đều ngồi xuống cả đi, không cần chen chúc ở cửa ra vào nữa, tôi cũng đến bị mọi người đẩy ra ngoài rồi đây này.
Tống Đồng ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt, tinh thần vẫn vô cùng tốt, cô đang nằm trên giường nói chuyện cùng Chu Dụ và Ngô Hồng Hà. Khi nhìn thấy bố mẹ mình vội vàng từ Yến Kinh chạy tới thì cảm động, viền mắt cũng đỏ lên. Mặc dù Chu gia chăm sóc rất tốt, nhưng cũng không thể cho cô cảm giác thân thiết như ở nhà mẹ đẻ.Tống Đồng muốn ngồi dậy, nhưng trong người vẫn còn tác dụng của thuốc tê. Chu Dụ đè lại thân thể của cô, nhích ra một chỗ đủ để Tống Văn Tuệ có thể ngồi xuống mép giường.
Đứa trẻ mới sinh được 2, 3 tiếng đồng hồ, làn da vẫn còn tím tái, nhăn nheo đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh.
- Cũng sắp sinh đến nơi còn không biết nặng nhẹ chạy loạn khắp nơi, con chắc thiếu người trừng trị đây mà.
Tống Văn Tuệ ngồi xuống, tự nhiên trách mắng Tống Đồng, có lúc cũng sợ Tống Đồng gả vào Chu gia sẽ hay cáu kỉnh, không xử lý tốt mối quan hệ giữa bố mẹ chồng và nàng dâu, thế nên trước mặt người của Chu gia đều không ngần ngại mà đè bẹp uy phong của cô.
Tống Đồng oán trách Chu Tri Bạch:
- Đã nói với anh lúc gọi điện cho mẹ em không được nói chuyện gì rồi cơ mà?
Tống Văn Tuệ vỗ Tống Đồng một phát:
- Không nói, chắc để con lật trời hả?
Thành Di đi đến bên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, vui mừng nói:
- Khuôn mặt nhỏ nhắn thật trơn bóng.
- Quá xấu rồi.
Tống Đồng nói.
- Trẻ mới sinh đều như vậy.
Chu Dụ ở bên cạnh nói:
- Tình Tình nhà chị, khi mới sinh da còn nhăn nheo hơn so với tiểu Vân, giống như một bà lão vậy. Lúc đó chị cũng giật mình, trong lòng nghĩ thế nào mà lại sinh ra đứa bé xấu như vậy chứ. Nhưng qua vài ngày, đợi làn da của bé căng lên, đầy đặn hơn thì rất xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thích. Em với Thẩm Hoài cũng mau mau sinh lấy một đứa thì biết ngay ý mà.
- Mẹ em cũng nói em như vậy, bảo lúc em mới sinh ra, xấu đến mức muốn mang em vứt đi.
Thành Di cười nói.
- Nếu như thực sự mang em vứt đi, Thẩm Hoài không phải thảm rồi sao. Một người vợ xinh đẹp như vậy thật không dễ kiếm đâu.
Chu Dụ cười nói.
- Anh ấy thì có cái gì mà thảm chứ?
Thành Di nghiêng đầu liếc Thẩm Hoài một cái, nhưng trước mặt vợ chồng dì út, cô cũng không tỉện mang chuyện của Thẩm Hoài ra trêu đùa, nhưng trong ánh mắt, cô rất muốn nói ra ý tứ kia cho Thẩm Hoài biết.
Thẩm Hoài đứng ở cửa ra vào, trong lòng thầm đổ mồ hôi, không dám nhìn khuôn mặt đang cười xấu xa của Chu Dụ, càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt oán trách của Thành Di, chỉ có thể quay mặt nhìn ra chỗ khác.
Thành Di lại hỏi Tống Đồng:
- Bảo bối này đặt tên rồi à? Tên là cái gì Vân?
- Đại danh là Chu Vân, Vân là văn võ bối, mọi người thấy thế nào?
Tống Đồng nói.
Dì út ngồi bên cạnh tiếp lời nói:
- Không tồi, rất có khí phách đấy.
Thẩm Hoài thấy vợ chồng Chu Viêm Bân sau khi nghe được câu nói này của dì út thì cùng thở hắt ra, trong lòng thầm cười:
- Lực ngưng tụ càng mạnh thì càng coi trọng quan niệm truyền thống của gia tộc, đối với người gả về ở rể việc có con nối dõi tông đường là vô cùng quan trọng. Tống gia trước nay đều cho người ta cảm giác rất cường thế, huống hồ Tống Đồng lại là con gái duy nhất của vợ chồng dì út, Chu Viêm Bân lo lắng dì út sẽ yêu cầu để cho đứa con của mình theo họ Tống thì cũng là bình thường.
Có thể do trong phòng quá nhiều người, thanh âm ồn ào, cũng có thể do đứa bế đói nên tỉnh lại khóc váng lên, Tống Đồng ôm đứa bé lại cho bú, mấy người đàn ông Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân, Chu Viêm Bân và Đường Kiến Dân liền cùng đi ra phòng tiếp khách để nói chuyện.
Khi vợ chồng dì ít từ Yến Kinh nghe được tin tức, liền ngồi máy bay đến thẳng đây, dọc đường vẫn chưa ăn cơm, Tống Hồng Quân là người không có thói quen quá câu nệ vấn đề ăn uống, ngủ nghỉ. Lúc biết tin Tống Đồng chuyển dạ cũng chưa ăn cơm đã chạy đi hội hợp với Thẩm Hoài, sau đó lại đi đón vợ chồng dì út rồi cùng chạy tới Đông Hoa. Vợ chồng Chu Viêm Bân, Chu Dụ và Chu Tri Bạch từ lúc biết Tống Đồng vỡ ối cũng lu bù thu xếp việc này, việc kia, bận đến mức bây giờ cũng vẫn chưa ăn cơm.
Tống Văn Tuệ nhớ tới con gái vừa mới sinh nên ở lại bệnh viện chăm sóc Tống Đồng, cuối cùng lại có thêm vợ của Chu Viêm Bân, Chu Dụ và Chu Tri Bạch ở lại, chỉ gọi cho tiệm cơm mang cơm đến phòng bệnh, những người khác thì nghe Chu Viêm Bân kêu gọi, chạy đến khách sạn gần đấy ăn cơm.
Tống Đồng lần này sinh con cũng coi như thuận lợi, mẹ con đều bình an, vết mổ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng 3 đến 5 ngày là được.
Thẩm Hoài lại đến bệnh viện, nghe mọi người nói Chu Đồng đến đêm giao thừa là có thể xuất viện thì liền nói với dì út:
- Dì à, dì và dượng hay là ở lại Đông Hoa đón năm mới đi, như vậy cái tết này của con ở Đông Hoa cũng có thể náo nhiệt thêm một chút.
Tống Văn Tuệ hiện nay chỉ giữ chức Bí thư Đảng ủy của một viện nghiên cứu điện nhỏ thuộc Bộ điện lực, cấp bậc của viện nghiên cứu tuy cao, nhưng quy mô lại nhỏ, tính cả sở trưởng, sở phó cũng chỉ có mấy người, đều tranh nhau tìm việc để làm, do đó thời điểm cuối năm như thế này cũng chẳng có việc gì cấp thiết đến mức cô phải ra mặt xử lý. Lúc ngồi máy bay đến đây, cô đã định là sẽ đón năm mới ở Đông Hoa.
Có điều khi nghe thấy Thẩm Hoài nói tết này cũng ở Đông Hoa, Tống Văn Tuệ nói:
- Dì nghe mẹ Thành Di nói, Thành Di cũng lâu lắm rồi chưa có về thăm mẹ nó cùng lão Thành rồi, vốn dĩ dì cũng đã chuẩn bị tinh thần là hai đứa sẽ về Thạch Môn đón năm mới rồi đấy. Hai đứa không cần ở lại đây với cô, nếu như huyện không có việc gì thì các con cùng qua Thạch Môn đón năm mới đi.
Chiếu theo truyền thống, hai người đã đính hôn thì phải ăn tết cùng nhau, đến cuối cùng là đi theo nhà trai hay là cùng nhau về nhà gái thì sẽ do hai bên cùng thương lượng.
Có lẽ Chu Ký Bảo dưới sự áp chế của anh, quyết đoán có vẻ không đủ, nhưng chủ trì công việc của huyện trưởng thì vẫn đủ tư cách, trong khoảng thời gian này các hạng mục công tác chính phủ vẫn được sắp xếp đâu ra đấy. Đầu năm, cuối năm trừ mấy việc đi chúc tết, thăm hỏi, thì những công việc còn lại cũng không đáng bao nhiêu.
Thẩm Hoài đồng thời cũng không sợ mấy người Chu Kỳ Bảo, Thích Tĩnh Dao tranh giành cái gì với hắn ở Hà Phổ, cơ hội xuất đầu lộ diện vào thời điểm đầu năm, cuối năm nhường cho mấy người Chu Kỳ Bảo, Thích Tĩnh Dao cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ cần sắp xếp cho nhân công trở về quê và thu dọn công trường, những việc này Thẩm Hoài không nhất thiết phải túc trực ở huyện.
Chỉ là Thẩm Hoài trước đây vẫn có thói quen cho rằng anh là Bí thư huyện ủy thì đương nhiên tết phải ở lại huyện trực ban, mà Thành Di sau khi được nghỉ thì về Thạch Môn đoàn tụ với bố mẹ đấy là điều rất bình thường, không nghĩ đến hai người họ từ giờ phải ăn tết cùng nhau.
Nghe khẩu khí của dì út, mẹ Thành Di muốn hai người bọn họ về Thạch Môn ăn tết, Thành Di nghẹn lại. Hình như cô không hề nói với mẹ là cô sẽ một mình về Thạch Môn ăn tết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Hoài nổi lên áy náy, có điều anh phản ứng cũng nhanh, liền thuận theo ngữ khí của cô, quay đầu hỏi Thành Di:
- Nếu không năm nay chúng ta đừng ở lại Đông Hoa, về Thạch Môn ăn tết đi.
Thành Di mắt ngân ngấn nước nhìn Thẩm Hoài, gật gật đầu, nhưng dường như không chắc chắn lắm hỏi:
- Anh có thể rời khỏi huyện sao?
- Mấy ngày tới anh về huyện sắp xếp công việc, chắc không thể rời đi ngay được.
Thẩm Hoài nói.
Dì út và dượng còn phải ở lại bệnh viện thêm một lúc nữa, đến lúc đó, Chu gia sẽ cử lái xe đến đón họ về nhà họ Chu nghỉ ngơi. Không như Tống Hồng Quân đi đâu cũng khí thế bừng bừng, lúc nào cũng có 3, 4 thư ký, trợ lý an toàn, lái xe đi kè kè bên cạnh, ở lại Chu gia sẽ làm anh cảm thấy không được tự do, nên đi tìm khách sạn để nghỉ ngơi, hôm sau sẽ về Từ Thành, còn Thẩm Hoài và Thành Di cùng lái xe trở về Hà Phổ.