Lái xe vào tiểu khu, Thẩm Hoài liền cho xe đi vào bãi đỗ xe cạnh hồ, nhưng Thẩm Hoài lại đem âm lượng của radio chỉnh nhỏ xuống, mà không hề có ý định xuống xe.
Thành Di nghi hoặc liếc nhìn anh một cái hỏi:
- Làm sao vậy?
Thẩm Hoài nói:
- Anh xin lỗi….
- Tại sao lại nói như vậy?
Thành Di vén mái tóc ra phía sau tai, dưới sự khúc xạ của ánh đèn đường làm lộ ra đôi tai xinh đẹp. Cô liếc nhìn Thẩm Hoài, rồi lại yên lặng nhìn ra phía hồ nhỏ.
- Anh quên mất việc phải cùng em đón năm mới. Anh không chịu nghĩ cho em, anh tội nghiệp nặng nề, loại người như anh nếu như sống ở cổ đại chắc phải dùng hỏa hình hay lăng trì đấy. Em không vạch trần anh trước mặt dì út, vì thế anh phải nói xin lỗi với em.
Thẩm Hoài nói.
- Chúng ta vốn dĩ đã nói trước là phải giúp nhau giấu diếm người nhà mà.
Thành Di nói.
Thẩm Hoài xoay mặt Thành Di lại đối diện vơi mình nói:
- Lấy anh nhé!
- Tại sao lại nói mấy lời này ở đây?
Thành Di âm thanh mềm mại hỏi. Cô hơi cúi xuống, nghiêng nghiêng nhìn Thẩm Hoài.
- Bởi vì chỗ này trước không có thôn trang, sau không có hàng quán, nếu như em không đồng ý, anh trực tiếp đem em ném xuống hồ.
Thẩm Hoài nói, bàn tay mân mê khuôn mặt mềm mại của Thành Di.
Thành Di cười đưa tay ra đánh cho Thẩm Hoài một cái. Thẩm Hoài bắt được tay cô, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt cô nói:
- Những lời anh vừa nói đều rất nghiêm túc.
- Nếu không đồng ý anh thật sự đem em ném xuống hồ sao?
Thành Di giả bộ ngốc hỏi.
- Ừ.
Thẩm Hoài gật gật đầu.
- Sợ anh rồi.
Thành Di cười nói:
- Coi như đồng ý anh rồi đấy.
- Cái gì gọi là xem như?
Thẩm Hoài hỏi.
- Mẹ em từng rất nhẫn tâm mà nói với em rằng, không được đưa anh về Thạch Môn đón năm mới, cũng không cần em về luôn. Em lại không muốn tết này chỉ có một mình mình cô độc, tự nhiên chỉ muốn tạm thời nhận lời anh, nếu như có hối hận thì cũng phải đợi ăn tết xong đã.
Thành Di cười khanh khách nói.
Thẩm Hoài cười ha hả, nói:
- Chỉ cần tết này em không đổi ý là được.
Thấy Thẩm Hoài cười một cách kỳ dị, Thành Di ngang ngược hỏi:
- Anh muốn làm gì?
- Đợi lát nữa em sẽ biết.
Thẩm Hoài cười rút chìa khóa xe, thấy Thành Di né tránh, nhất định không chịu xuống, liền đi tới ôm cô xuống, lại còn tà ác sờ soạng trước ngực cô, nói:
- Em hiện tại trốn cũng vô dụng.
Thành Di thấy Thẩm Hoài thò tay vào trong ngực cô sờ loạn, cố ý giãy dụa trêu chọc anh, lại sợ gây ra thanh âm kinh động đến hàng xóm, liền giãy ra khỏi ngực Thẩm Hoài, chộp lấy chìa khóa nhà, làm ra bộ phải nhốt Thẩm Hoài ở ngoài cửa.
Thẩm Hoài lách người qua cửa, kéo Thành Di vào phòng ngủ, ấn cô nằm lên giường.
Thành Di cởi giày, cuộn mình lại ở trên giường, co chân lên gối đạp Thẩm Hoài đang muốn nhào lên xuống.
Thẩm Hoài cù lòng bàn chân cô, Thành Di sợ nhột liền rụt chân về, làm cho Thẩm Hoài vô lại cũng nhân cơ hội đó nhảy lên giường nằm xuống.
Thẩm Hoài thấy khuôn mặt Thành Di ửng hồng như người say rượu, đến cái cổ cũng đỏ như đánh phấn, đôi mắt đẹp tràn đầy tình ý, dường như có thể nhỏ ra cả nước, nghĩ đến tối nay có thể thành đại sự thì tâm tình càng bùng nổ, liền hôn lên khuôn mặt của Thành Di. Anh bật điều hòa, lại giúp cô cởi áo khoác ngoài, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo len bó sát, bộ ngực cao vút nhô lên.
Do hệ thống sưởi còn chưa thực sự phát huy hết hiệu quả, làm cho dù ở trong chăn cũng thấy vô cùng lạnh, Thẩm Hoài xoa xoa tay, luồn vào trong nội y của Thành Di, đem cả chỗ đầy đặn trước ngực ôm trọn trong lòng bàn tay. Động tác vuốt ve của anh làm cho hô hấp của Thành Di trở nên gấp gáp, đôi mắt mơ màng đẹp mê hồn, cả người cô mềm nhũn rúc vào ngực Thẩm Hoài, mặc anh làm xằng làm bậy.
Thẩm Hoài nhanh tay đem chiếc cúc đồng trên quần bò của Thành Di cởi ra, kéo khóa xuống một nửa, bàn tay vuốt ve trên cái bụng trơn nhẵn không có tí mỡ thừa nào của cô. Trước đây đối với Thẩm Hoài đây là khu vực cấm, lúc này đây Thành Di chỉ đưa đôi mắt đẹp mê li liếc nhìn Thẩm Hoài, bàn tay cách một lớp quần bò giữa lấy tay của Thẩm Hoài, không cho anh tiếp tục tiến sâu hơn nhưng cũng không kéo tay anh ra.
Ngón tay của Thẩm Hoài nhẹ nhàng vuốt ve phần rậm rạp mềm mại, dịch tay xuống chút nữa chính là chỗ tư mật kia.
Thành Di giữ chặt tay của Thẩm Hoài, không cho anh tiếp tục sờ xuống phía dưới, giả bộ nôn ói, nói:
- Tay anh bẩn...
Thanh âm dịu dàng làm cho trái tim của Thẩm Hoài như bị hòa tan.
Cô cũng cảm giác được sự thay đổi dưới hạ thân của Thẩm Hoài, nếu là trước đây cô nhất định sẽ né tránh, nhưng hôm nay lại còn chủ động, đem cặp mông đẫy đà dán chặt vào nơi đó, làm cho Thẩm Hoài kích động đến siêu hồn tán phách, chỉ hận sao cô mặc quần bò dày quá nếu không anh sẽ cảm được rõ ràng cái nơi no đủ, mềm mại kia.
Thấy Thành Di không cự tuyệt mình nữa, Thẩm Hoài hít vào một hơi, cố gắng khống chế tâm trạng kích động, nói bên tai của Thành Di:
- Anh giúp em cởi quần áo, được không?
Thành Di không hề lên tiếng kháng cự, cô lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ bừng, cặp đùi thon dài được quần bò bao trọn lấp ló trong chăn như kêu gọi Thẩm Hoài nhanh chóng phóng xuất cho nó.
Thẩm Hoài quỳ bên mép giường, nắm lấy chân thành di, giúp cô cởi tất, lộ ra đôi bàn chân nhỏ xinh, trắng nõn như ngọc. Thẩm Hoài nhịn không được cù hai phát dưới lòng bàn chân của Thành Di, cù đến mức làm cho Thành Di không ngừng co rụt người trốn vào trong chăn.
Thẩm Hoài cười nói:
- Em hiện giờ có gào khản cổ cũng không ai đến cứu em đâu.
Lòng bàn chân là chỗ Thành Di sợ nhột nhất, thấy Thẩm Hoài lại định giơ tay ra cù tiếp, vội vàng đá loạn lên muốn trốn đi. Thẩm Hoài lúc đó đúng là đắc ý quá đến mất hết hình tượng, anh quỳ ở mép giường nên bị Thành Di đạp trúng một nhát, tuy rằng không mạnh, nhưng thân thể anh lùi ra để né tránh theo quán tính, nhất thời bị mất thăng bằng nên lăn từ trên giường xuống.
Ở bên giường có bày một bộ bàn trà, là Thẩm Hoài cố ý sắp xếp để cho tiện nằm trên giường xem tài liệu, không ngờ lúc cả người anh lăn xuống, cả phần bụng dưới và bộ phận cứng rắn kia cùng lúc đập vào góc bàn, làm cho anh bị đau đến chút nữa kêu ra tiếng.
Thành Di mới đầu còn không biết sự việc có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng thấy Thẩm Hoài đau đến mức trán đều toát ra mồ hôi lạnh, mới hoảng hồn, bò xuống dưới giường hỏi anh bị đụng vào đâu rồi.
Qua một lúc lâu, Thẩm Hoài mới hơi tỉnh táo lại, giùng giằng bò lên giường, mới cười khổ chỉ đũng quần nói với Thành Di:
- Đụng vào chỗ đó, đau chết anh rồi.
Lại kêu Thành Di giúp anh cởi quần ra xem chỗ đó có phải bị đụng đến hỏng rồi không.
Thành Di cũng bất chấp ngượng ngùng, giúp Thẩm Hoài đem quần cởi ra, cái vật to lớn nãy cọ vào mông cô làm cho cô ngứa ngáy kia, lúc này trở thành con trăn chết, một bên xưng to lên, còn một bên còn lại bị chuyển sang màu xanh tím, vừa nhìn đã biết là bị đụng không nhẹ.
- Đi viện ngay...
Thành Di đứng lên định cầm điện thoại.
- Không cần đâu.
Thẩm Hoài giữ chặt tay Thành Di nói:
- Để người khác biết được chắc cười rớt răng hàm luôn đấy. Bây giờ cũng không còn quá đau nữa, em ra tủ lạnh lấy cho anh ít đá, chỉ cần tiêu sưng thì chắc không tàn phế được đâu.
- Tàn cũng tốt, đỡ phải gây họa cho mấy người phụ nữ khác.
Thành Di đưa tay ra định đánh cho vật kia một cái nhưng lại sợ làm đau Thẩm Hoài nên chỉ nhẹ nhàng sờ phía trên một chút, liền chạy xuống giường, đi vào phòng bếp lấy một ít đá đưa cho Thẩm Hoài để anh tự mình đắp lên.
Thẩm Hoài bó tay nói:
- Anh đến cả ngồi còn không có sức.
Thành Di bất đắc dĩ ngồi xuống, đem túi đá chườm lên vật kia, lạnh đến mức cái đó giật giật. Thành Di nhìn xem thấy rất thú vị, bèn lấy tay đùa nghịch vật kia một chút rồi hỏi Thẩm Hoài:
- Cái thứ này của đàn ông sao lại vừa dài vừa xấu như vậy, lại còn không biết xấu hổ muốn chui vào thân thể phụ nữ?
Ngón tay của Thành Di vô cùng mềm mại, cô vuốt ve vài cái đã làm cho tim Thẩm Hoài phập phồng không yên. Anh biết công năng không bị phá hư, nhưng hiện vẫn chưa tiêu sưng, chỉ cần sơ ý động vào thôi cũng có cảm giác đau buốt, làm cho cái đó của anh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên đó như một con rắn chết.
Đến đêm, Thẩm Hoài cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ôm Thành Di ngủ, chuyện gì cũng không làm được. Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh ngủ, vật đó tuy đã đỡ sưng nhưng vẫn còn cảm giác đau buốt, làm cho Thẩm Hoài đối với Thành Di không thể có bất kỳ suy nghĩ không an phận gì, chỉ có thể nằm trên giường như một con chó chết,đến Thành Di nằm bên cạnh chỉ mặc một bộ nội y bằng bông mỏng mềm mại mà anh cũng không dám tùy tiện sờ soạng. Anh thở dài, thấp giọng cảm thán nói:
- Xem ra mình phải thu hồi lại lời nói ngày hôm qua rồi.
- Thu hồi cái gì?
Thành Di hỏi
- Cái này của anh xem ra là bị phế rồi, dĩ nhiên không thể lấy em được.
Thẩm Hoài nói.
Thành Di giơ tay ra sờ sờ Thẩm Hoài mấy cái, thấy cái kia dù nằm rũ ra như chết nhưng cũng thật là lớn, nhưng lại không giống như trước kia chỉ cần Thẩm Hoài chạm vào người cô thì nó sẽ trở lên cứng rắn, cô tức giận nói:
- Nếu không em cởi quần áo, anh thử xem sao?
Thẩm Hoài lừa được Thành Di sờ sờ của anh mấy cái đã vô cùng hồi hộp, lúc này liền không dám kêu Thành Di cởi quần áo ra khiêu khích, liền hướng bên cạnh nháy nháy.
Thành Di còn tưởng là trong lòng Thẩm Hoài chịu khổ sở bèn an ủi anh, nói:
- Chắc có lẽ không có chuyện gì đâu. Nếu như thật sự không được, anh cũng không cần quan tâm có mất mặt hay không, hay là cứ đi bệnh viện xem sao, anh cũng đừng nghĩ gì nhiều.
Thẩm Hoài thấy Thành Di tưởng thật, trong lòng rất buồn cười nhưng cũng không thể nói ra, liền bảo cô lái xe về Từ Thành đi làm, còn anh đi viện kiểm tra.
Sau khi dụ dỗ, lừa gạt đuổi được Thành Di đi, Thẩm Hoài cũng liền mặc quần áo, rửa mặt, ăn sáng, rồi gọi điện cho lái xe đến đón anh quay về huyện.
Đến huyện, công việc lu bù, Thẩm Hoài cũng quên mất chuyện kia, dù sao cũng chỉ bị đụng vào bên cạnh một cái, chứ không phải là bị đụng từ chính diện, chỉ cần chờ tiêu sưng là ổn thôi. Buổi chiều, Thẩm Hoài đi ra công trường thi công bến cảng an ủi những công nhân phải ở lại không được về quê ăn tết. Trên đường từ cảng Tân Phổ về lại huyện ủy anh nhận được điện thoại Thành Di gọi tới, hỏi anh hiện đang ở đâu?
- Anh ở huyện…
Thẩm Hoài nói
- Vậy anh ra đây gặp em.
Thành Di nói
Thẩm Hoài ngẩng đầu thì thấy xe của Thành Di đỗ ở cổng ủy ban nhân dân huyện, anh vội vàng kêu tài sế dừng xe lại cho anh xuống.
Mấy người Đỗ Kiến cũng tỏ ra ngạc nhiên, không biết là xảy ra chuyện gì rồi, họ biết Thành Di đã chạy về Từ Thành từ sáng sớm, tại sao đến chiều lại hằm hằm chạy đến Hà Phổ chặn cửa Thẩm Hoài, hẳn là nảy sinh chuyện gia đình rồi, trong lòng thầm đoán chắc không phải có cô nào đến tìm Thành Di gây chuyện đấy chứ, làm cho Thành Di bị khiêu khích nên mới chạy đến đây gây sự với Thẩm Hoài?
Mấy chuyện gia đình kiểu này không ai nhúng tay vào được, Đố Kiến cũng chỉ có thể bảo tài xế lái xe chạy vào ủy ban trước, lại gọi mấy người, kêu bọn họ canh chừng không cho ai đến gần, ngộ nhỡ Thẩm Hoài với Thành Di đứng ở cửa ủy ban cãi nhau, y cũng có thể bảo vệ thể diện cho Thẩm Hoài và gia đình anh trước mặt người khác.
- Sao không báo trước một tiếng mà đã chạy qua đây vậy?
Thẩm Hoài ngồi vào xe của Thành Di nghi hoặc hỏi.
- Anh hôm nay đã đi bệnh viện kiểm tra chưa thế?
Thành Di hỏi.
- A…
Thẩm Hoài cũng quên mất chuyện này, Thấy Thành Di gấp gáp lái xe chạy về liền hỏi chuyện này, bèn lừa cô:
- Kiểm tra rồi, vấn đề dường như rất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, em vội vàng chạy xe tới đây, là vì hỏi cái này à?
- Chúng ta kết hôn đi.
Thành Di nói.
- Em về Từ Thành mang sổ hộ khẩu đến đây rồi, sổ hộ khẩu của anh, em cũng mới vừa qua bên đó lấy giúp anh, chứng minh thư chắc anh mang theo bên người hả? Em không tìm thấy.
- ….
Thẩm Hoài thấy Thành Di mang ra một loạt giấy tờ cần dùng để đăng ký kết hôn, lại nhìn thần sắc nghiêm túc của cô, anh liền không kìm được hôn lên môi cô rồi nói:
- Em thật ngốc mà.