Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 968 - Chương 941: Báo Hỉ Và Ai Biết

Chưa xác định
Chương 941: Báo hỉ và ai biết

- Chúng ta hôm nay kết hôn, được không? Thành Di áp vào ngực Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt Thẩm Hoài thâm thúy mà sâu thăm thẳm như bầu trời đêm, cô nhỏ giọng hỏi.

Thấy đôi mắt trong suốt, sáng rực mê người của Thành Di, hàng lông mi thật dài nhẹ nhành chớp chớp, chỗ mềm yếu nhất trong trái tim Thẩm Hoài nhất thời xao động.

Tuy rằng quyết định của Thành Di nhìn bề ngoài là vô cùng kiên định, nhưng nhìn cô không khỏi cho người khác cảm giác yếu đuối, muốn chở che, trong lòng Thẩm Hoài nhất thời tràn ngập một suy nghĩ "kiếp này nhất định phải lấy cho được cô gái này". Anh đem Thành Di ôm chặt vào lòng, qua thật lâu sau mới nói nhỏ vào tai cô:

- Hôm nay chúng ta kết hôn.

- . Thành Di nhẹ thở ra một hơi, dường như đã nhẹ nhõm hơn, nói: - Anh vừa rồi không nói gì, làm em lo lắng gần chết.

- Khó khăn lắm mới có người chịu thu nhận người cả đời bừa bãi lộn xộn như anh, anh làm sao dám kén cá chọn canh chứ. Thẩm Hoài cười nhéo nhéo mũi của Thành Di, kéo cô xuống xe, nói: - Chúng ta đi đăng ký.

Bàn đăng ký kết hôn tại Cục dân chính nằm ở phía đông ngõ nhỏ phía sau huyện ủy. Ngõ đó rất hẹp, nếu như lái xe vào thì rất dễ bị va quệt hay tắc luôn ở bên trong đó. Thẩm Hoài để Thành Di đỗ xe trước cổng Ủy ban huyện, cầm tay cô, kéo cô cùng đi về hướng ngõ nhỏ phía sau.

Thành Di rụt tay lại, không cho Thẩm Hoài nắm tay dắt xuống xe, chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút ngượng ngùng nói: - Anh bây giờ đang ở huyện ủy, phải chú ý hình tượng, không được cùng công dân nữ lôi lôi, kéo kéo.

Đỗ Kiến đứng trong viện quan sát tình thế bên ngoài, thấy Thẩm Hoài và Thành Di người trước, người sau lần lượt xuống xe, cũng nhìn thấy họ cùng đi vào trong viện. Đang không biết là vì lí do gì mà Thành Di chiều muộn còn chạy từ Từ Thành về đây để chặn cửa Thẩm Hoài, sợ có vấn đề gì khó giải quyết khiến Thẩm Hoài không tiện mở miệng, y bèn chạy đuổi theo, gọi:

- Bí thư Thẩm, bí thư Thẩm, anh cùng Thành Di đi đâu thế, lát nữa còn có buổi họp, anh có tham gia không vậy?

Buổi chiều hôm nay căn bản không có sắp xếp họp hành với gặp mặt gì cả, Thẩm Hoài biết Đỗ Kiến đang kiếm cớ giúp anh thoát thân.

Thành Di không hiểu nội tình bên trong, liền nghi ngờ hỏi Thẩm Hoài: - Anh lát nữa còn có buổi họp cần tham gia à?

- Chỉ là một buổi họp nhỏ không quan trọng, anh cũng không định tham gia. Thẩm Hoài cũng không định vạch trần Đố Kiến, chỉ đứng yên đó chờ Đỗ Kiến thở hổn hển chạy qua, mới hỏi: - Anh nói xem tôi với Thành Di đi đăng ký kết hôn quan trọng hơn hay là trở về tham gia buổi họp kia quan trọng hơn?

- A! Đỗ Kiến sửng sốt, không nghĩ mình lại gây ra họa này, liền khoát tay nói: - Bí thư Thẩm, việc đại hỷ của anh và Thành Di đương nhiên là quan trọng nhất, lát nữa chỉ có một buổi họp nhỏ, là buổi họp nhỏ, không thể làm phiền Bí thư Thẩm anh đích thân tham gia được. Tôi không biết hôm nay là ngày đại hỷ của Bí thư Thẩm cùng Thành Di, ngày như hôm nay lại sắp xếp nhiều việc cho Bí thư Thẩm như vậy, thật là, thật là, xin Bí thư Thẩm cùng Thành Di nghiêm khắc phê bình. Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Tài Quốc bên Cục dân chính.

- Không cần phiền toái như vậy, tôi cùng Thành Di tự qua đó là được rồi. Thẩm Hoài không ngờ anh chỉ đi lĩnh cái giấy chứng nhận kết hôn mà cũng phải trước ủng sau hộ như vậy đấy, liền cùng Thành Di đi về phía phòng đăng ký kết hôn, cũng như những đôi vợ chồng bình thường khác, làm đủ thủ tục để lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

- Vậy Bí Thư Thẩm, Thành Di, hai người có chuẩn bị kẹo hỷ và thuốc lá không vậy? Đỗ Kiến hỏi. - Anh mặc dù là Bí thư huyện ủy, đợi lát nữa nếu như bị nhận ra, mấy nhân viên làm việc bên đó chưa biết chừng còn đòi hai người phát kẹo mừng nữa đấy.

- Còn có vụ này nữa à? Thẩm Hoài gãi gãi cái trán, quay đầu nhìn người hôm nay có bộ dáng thẹn thùng của tân nương tử là Thành Di đang đứng phía sau mình, cười nói: - Anh đối với mấy chuyện này thật đúng là không hề có kinh nghiệm.

Thành Di nghe Thẩm Hoài đứng đó nói hươu nói vượn, liền đứng phía sau nhéo Thẩm Hoài một cái, lại trừng mắt nói với anh: - Cứ làm như là em thì có kinh nghiệm lắm ấy.

Buổi sáng, lúc cô lái xe quay về Từ Thành thì một lòng một dạ nghĩ phải kết hôn cùng Thẩm Hoài, liền gọi điện hỏi xem muốn đăng ký kết hôn thì cần chuẩn bị những giấy tờ gì. Sau khi lấy được sổ hộ khẩu và chứng nhận của đơn vị công tác liền vội vội vàng vàng chạy về, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện vặt vãnh khác? Cái gì mà kẹo hỷ, thuốc hỷ chứ, tất nhiên là cái gì cũng chưa chuẩn bị, lại nghĩ lời của Đỗ Kiến cũng có lý, Thẩm Hoài là Bí thư huyện ủy, đến Cục dân chính đăng ký không có chuyện không bị nhận ra, cô cùng Thẩm Hoài chính ra nên chủ động phát kẹo hỷ, thuốc hỷ cho mấy nhân viên ở đó mới đúng.

Đỗ Kiến cười nói: - Bí thư Thẩm, anh cùng Thành Di cứ qua đó trước, tôi kêu tiểu Mã chạy ra chợ đằng trước đảo một vòng, sẽ rất nhanh thôi.

- Chủ nhiệm Đỗ.

Thấy Đỗ Kiến định chạy đi, Thành Di vội gọi y lại, từ trong túi sách rút ra mấy trăm tệ đưa ra nói: - Đợi lát nữa kẹo hỷ, rượu hỷ cho Huyện ủy chắc cũng phải nhờ Chủ nhiệm Đỗ chuẩn bị rồi.

Nhìn Đỗ Kiến chạy quay lại Ủy ban huyện, gọi lái xe chạy đi mua kẹo hỷ, thuốc hỷ, Thẩm Hoài và Thành Di cùng nhìn nhau cười, tay trong tay đi vào phía đông của con ngõ nhỏ, hướng thẳng đến chỗ đăng ký kết hôn.

Bên trong con hẻm nhỏ trồng hai hàng cây Ngô Đồng cổ thụ, thân cây một sải tay của người trưởng thành cũng ôm không hết, nhìn qua cũng biết chắc phải đến mấy chục năm tuổi, hai bên là tường bao của Ủy ban huyện và Cục dân chính, lớp vôi trát tường đã bong ra nhiều mảng, in hằn dấu vết của thời gian.

Thẩm Hoài nhìn trong ngõ nhỏ trước sau không có một ai, liền ôm chặt Thành Di vào trong ngực, hỏi: - Từ giờ về sau, khi giới thiệu em trước mặt người khác, anh muốn nói: Đây là vợ tôi. Nghe có phải rất có cảm giác hay không?

Thành Di đẩy Thẩm Hoài ra, gắt gỏng: - Chú ý hình tượng, anh là Bí thư huyện ủy đấy.

Thẩm Hoài nói: - Chúng ta ôm nhau vào bên trong đăng ký kết hôn đi, cái hình tượng của Bí thư huyện ủy gì gì đó cuốn xéo đi đi

Thành Di xoay tay ôm lấy eo Thẩm Hoài, trong lòng ngọt ngào ngửa đầu nhìn anh.

Khả năng hôm nay ngày không tệ, phía trước hai người Thẩm Hoài còn có 4 đôi đang đứng chờ làm thủ tục đăng ký.

Lúc Thẩm Hoài vừa đi vào đại sảnh, đã có nhân viên công tác tại khu đăng ký nhận ra, vội vàng tiến lại chào hỏi: - Bí thư Thẩm..

Thẩm Hoài khoát khoát tay với mấy nhân viên đang làm việc nói: - Mọi người đang bận, không cần để ý chúng tôi. Anh cùng với Thành Di một mặt đứng xếp hàng sau 4 đôi kia, một mặt lại quay ra xem "Những điều cần biết khi đi đăng ký kết hôn" đặt ở ngay cửa.

Mấy nhân viên làm việc chỗ ghi danh lúc đầu còn tưởng Bí thư huyện ủy ngẫu nhiên đến đây thị sát công việc, làm cho các nhân viên trong phòng liền lập tức gọi điện thoại cho lãnh đạo Cục dân chính, những người khác thì vô cùng khẩn trương, căng thẳng tiếp tục làm nốt thủ tục cho 4 đôi đến đăng ký kia, một chút cũng không dám qua loa.

Đợi hai đôi phía trước làm xong thủ tục rời đi, lại thấy Thẩm Hoài vẫn chưa rời khỏi, cùng với cô gái đi cùng đến tay trong tay thì thầm nói chuyện, có một phụ nữ trung niên làm việc tại phòng đăng ký mạnh dạn tiến đến hỏi: - Bí thư Thẩm, không phải hôm nay anh cũng đến đăng ký kết hôn đấy chứ?

- Đúng vậy. Thẩm Hoài cười hỏi ngược lại: - Bằng không chúng tôi đứng đây xếp hàng nửa ngày để làm gì Lại giới thiệu Thành Di cho người nhân viên kia: - Đây là vợ của tôi, Thành Di.

Nghe Thẩm Hoài giới thiệu về mình như vậy với mấy người nhân viên kia, Thành Di ngượng ngùng bắt tay cùng nhân viên nọ.

Lúc này, khu vực đăng ký trong đại sảnh nhất thời náo nhiệt hẳn lên, những nhân viên làm việc ở đó đều ân cần chạy đến hỏi han, chúc mừng, rất nhanh nhẹn làm xong thủ tục cho hai đôi đứng trước, lại đến gần Thẩm Hoài, vui vẻ tiếp tục công việc.

Thẩm Hoài cùng Thành Di đọc xong lời thề kết hôn, thì Đỗ Kiến cùng lãnh đạo Cục dân chính Đỗ Tài Quốc cũng chạy vào tới nơi. Tiếp theo đó là nhân viên các phòng ban khác cũng lục tục kéo vào, chạy qua chúc mừng.

Mọi người cùng chạy tới chung vui, Thành Di lần lượt đi phát kẹo, thuốc cho từng người.

Thẩm Hoài chỉ vào tờ giấy chứng nhận do nhân viên đăng ký đưa cho giơ lên trước mặt Thành Di: - Từ lúc này, em muốn đổi ý cũng không được rồi.

Thành Di liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, ánh mắt mang theo biết bao nhiêu tình ý.

Thẩm Hoài nghĩ tới Ủy ban huyện nhân viên nhiều như vậy, anh cùng Thành Di hẳn không thể rời đi được trước khi trời tối, bèn nói với Đỗ Kiến. - Kẹo hỷ của bên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện anh giúp tôi phân phát nhé. Ngày vui bất luận lớn nhỏ, mấy tên đó ngày thường trước mặt tôi không lên tiếng, hôm nay tôi cũng sẽ không qua đó để cho bọn họ có cơ hội vuốt râu hùm đâu.

Đố Kiến cười ha hả, nói: - Bí thư Thẩm cùng với Thành Di vẫn nên đem chuyện vui này thông báo cho nhiều người biết một chút. Đỗ Kiến biết tình cảm của Thẩm Hoài với vợ chồng dì út anh, biết tin Thẩm Hoài cùng với Thành Di đi đăng ký kết hôn, thì chắc hẳn phải chạy qua bên đó gặp thông báo cho Tống Văn Tuệ, Đường Kiến Dân một tiếng: - Bí thư Thẩm, bên phía viện trưởng Đường, hai người cũng nên chạy qua đó thông báo một tiếng, bên Huyện ủy, tôi giúp hai người phát kẹo mừng.

Thẩm Hoài cùng Thành Di ngồi vào trong xe, anh thấy Thành Di móc điện thoại di động ra liền hỏi: - Em định gọi điện thoại cho ai?

- Em vẫn chưa thông báo với mẹ một tiếng, đã cùng anh đi đăng ký rồi, anh bảo mẹ liệu có mắng em không? Thành Di hỏi.

- Nếu như mẹ mắng, em cứ bảo tại anh lấy dao kề lên cổ em, đem em trói đến Cục dân chính. Thẩm Hoài nói.

- Anh sẽ gọi điện thoại cho ai trước tiên? Thành Di lại hỏi.

Nghe Thành Di hỏi như vậy, Thẩm Hoài nghĩ đến Trần Đan, Tôn Á Lâm

Thầm Hoài nói: - Chỗ dì út thì sẽ gặp được ngay rồi, anh phải gọi điện nói với ông ngoại và bà ngoại chuyện này. Bên chỗ ông nội thì để thư thư rồi thông báo, sợ mấy ngày hôm nay chuyện vui nhiều quá, trái tim cụ tiêu hóa không hết

- Mồm quạ đen. Thành Di dùng tay che miệng Thẩm Hoài, không để cho anh nói bừa thêm nữa, lại nói: - Ông ngoại, bà ngoại đối xử với anh tốt như thế, mấy năm nay anh lại không có thời gian sang Pháp thăm ông bà, vì thế phải gọi cho ông bà đầu tiên.

Thẩm Hoài đang suy nghĩ thì từ danh mục liên hệ xuất hiện một số điện thoại gọi về từ Pháp, hẳn Cát Dật Phi biết được chuyện anh cùng Thành Di hôm nay đi đăng ký kết hôn nên cố ý gọi điện về chúc mừng.

Thành Di nhường ghế lại phụ lại cho Thẩm Hoài để anh có thể chuyên tâm nghe điện thoại.

Thẩm Hoài liên tiếp nhận mấy cuộc điện thoại, thấy sắp hết pin liền bảo Thành Di đến tiểu khu Thành Nam để lấy sạc, sau đó vội vàng gọi điện sang bên Pháp.

Ông ngoại, bà ngoại đều là người cổ hủ, có điện thoại di động cũng không biết dùng như thế nào, Thẩm Hoài liền trực tiếp gọi vào điện thoại bàn, khi nghe thấy bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người trẻ tuổi, Thẩm Hoài còn tưởng là người giúp việc hay thầy thuốc trong nhà, liền dùng tiếng Pháp để nói ra thân phận của mình

Tôn Á Lâm ở đầu dây bên kia dừng lại động tác, nũng nịu mắng: - Cậu đó không có lương tâm này, mới có một thời gian không gặp, mà ngay cả giọng nói của tôi cậu cũng nghe không ra rồi sao?

- Hả! Thẩm Hoài không nghĩ Tôn Á Lâm lúc này lại ở chỗ ông ngoại, hỏi:

- Cô về sang Pháp từ khi nào thế, tôi còn nghĩ cô đang ở Nhật Bản cơ đấy!

- Tại không có ai cùng tôi đón tết, tôi chỉ có thể lẻ lo mà quay về Pháp thôi. Bên này tốt xấu gì cũng còn náo nhiệt một chút, gọi điện thoại cũng không đến nỗi để cho người ta không nhận ra tiếng của mình. Tôn Á Lâm cười nói kháy Thẩm Hoài.

Thành Di nghe thấy thanh âm của Tôn Á Lâm trong điện thoại, liền tiền lại gần chào hỏi: - Chị Á Lâm, chị đang ở Pháp sao, em còn tưởng tết này chị về nước cơ đấy?

Thẩm Hoài nhấn nút bật loa ngoài, để điện thoại lên trên công tơ mét, để tiện cho anh cùng Thành Di cùng nói chuyện với Tôn Á Lâm.

- Hai người mới không mong tôi qua đó để làm bóng đèn. Em ở cùng với Thẩm Hoài, còn đặc biệt gọi điện thoại đến tìm ông ngoại là có chuyện gì muốn thông báo hả? Tôn Á Lâm ở đầu bên kia điện thoại hỏi: - Hai người chắc không phải định sang Pháp đón năm mới đấy chứ? Cô vừa nói lại lập tức phú định luôn nghi vấn của mình, nói: - Không thể nào, Thẩm Hoài không có rảnh rỗi như vậy. Hai người chắc không phải tranh thủ mấy ngày trước tết chạy đi đăng ký kết hôn đấy chứ?

- Chị Á Lâm, chị thật quá thông minh, tại sao chuyện gì cũng không thể lừa được chị vậy, bọn em chính là gọi điện thoại tới để thông báo với mọi người chuyện này. Thành Di nói.

Không nghe thấy Tôn Á Lâm đáp lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Tôn Á Lâm truyền tới từ đầu bên kia, có thể nghe thấy tiếng cô đứng ở cửa lớn tiếng gọi, ông ngoại, bà ngoài lúc này hẳn đang ở ngoài sân.

Khi nghe được tiếng của ông ngoại Thẩm Sơn từ trong điện thoại truyền đến, nếu như bật loa ngoài để nói chuyện với người lớn tuổi là không tôn trọng, Thẩm Hoài liền cầm lấy điện thoại áp vào bên tai, nói chuyện cùng ông ngoại. Cuối cùng ở đầu bên kia phát ra tiếng Tôn Á Lâm giành điện thoại, cô thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: - Cậu kết hôn lại dám không thông báo cho tôi trước chứ. Đợi tôi về nước sẽ xử lý cậu.

Bình Luận (0)
Comment