Thành Di phụ trách lái xe về thành phố, Thẩm Hoài ngồi ở ghế sau liên tục nhận điện thoại chúc mừng của mọi người, được chút không gian riêng thì liền gọi điện cho ông nội, Thôi lão gia tử, và Tống Hồng Quân, nói chuyện anh cùng Thành Di đi đăng ký kết hôn.
Tống Hồng Quân cười nói trong điện thoại:
- Hai người các cậu tại sao hôm qua giấu không nói hả? Có phải muốn trêu chọc tôi hay không, làm tôi phải ngồi xe chạy tới chạy lui, tôi dễ dãi thế à?
Tống Hồng Quân vào buổi trưa mới chạy xe về Từ Thành.
- Ai bảo anh tới thế?
Thẩm Hoài cười nói:
- Chỉ là muốn gọi điện thông báo với mấy người một tiếng chứ cũng không có ý định mời anh đến đâu.
- Vậy không được.
Tống Hồng Quân nói:
- Cậu ở địa phương phải chú ý ảnh hưởng, cũng không có thời gian trở về Yến Kinh tổ chức, nói không chừng bữa tiệc rượu này hai người lại trốn mất, tôi thế nào hôm nay cũng phải đến Đông Hoa, uống một bữa rượu của hai người trước rồi tính sau.
Tống gia bình thường không ưa cái kiểu hễ có chuyện gì là làm rùm beng lên, Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ kết hôn cũng không có tổ chức gì cả, ngay cả Tống Đồng và Chu Tri Bạch kết hôn thì cũng chỉ có Chu gia thiết tiệc. Lần đại thọ ông nội 80 tuổi, do bị văn phòng Trung Ương thúc giục nên mới tổ chức một lần, nhưng quy mô cũng không phải là lớn.
Thẩm Hoài cũng không thích tổ chức quá lãng phí, nhưng lại nghĩ đến lần này cùng Thành Di đi Thạch Môn, liệu có cần phải về Yến Kinh tổ chức tiệc hay không, còn phải nghe ý kiến của bố mẹ Thành Di nữa. Có điều, theo như tính cách của ba Thành Di, hơn phân nửa là sẽ không thích tổ chức quá cầu kỳ.
Tống Hồng Quân nửa đêm muốn chạy tới uống rượu, Thẩm Hoài cũng mặc kệ anh ta, ngược lại, đêm nay anh và Thành Di còn phải cùng dì út và dượng đi ăn cơm nữa.
Tống Đồng chạng vạng tối ngày hôm qua mới mổ đẻ, nên vẫn còn phải nằm viện thêm dăm ba ngày nữa mới có thể xuất viện, nhưng sức khỏe của cô cũng không có vấn đề gì, so sánh với đêm hôm qua thì sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều, chỉ là vết mổ vẫn chưa khép lại, không thể tùy tiện đứng dậy đi lại, nhưng cũng không cần phải có quá nhiều người ở lại bệnh viện trông coi.
Đường Kiến Quân bị hai người Chu Viêm Bân và Chử Nghi Lương kéo qua Thúy Hồ ngồi thuyền, uống trà rồi. Trời lạnh như vậy, ở Thúy Hồ không phải là chết cóng sao,dì út đương nhiên ở lại bệnh viện cùng với Tống Đồng, vì thế không cần Chu Tri Bạch ở lại đó nữa.
Thẩm Hoài, Thành Di chạy tới bệnh viện, Chu Dụ cũng vừa lúc từ đơn vị chạy đến giúp đỡ.
Tống Văn Tuệ nhìn sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Thẩm Hoài cùng Thành Di đã lại chạy tới bệnh viện, kinh ngạc hỏi:
- Mấy đứa không có việc gì làm hả? Lại chạy tới đây để làm gì? Thành Di không phải nói hôm nay phải về Từ Thành sao?
Thẩm Hoài không ngờ được là Chu Dụ cũng có mặt ở đây thế nên nhất thời không định nói ra chuyện đăng ký kết hôn, nhưng Thành Di nào biết chuyện giữa Thẩm Hoài và Chu Dụ trước đây, nên khi nghe thấy dì út hỏi tại sao lại chạy đến đó, liền ngượng ngùng để lộ ra một góc của tờ chứng nhận kết hôn để trong túi sách cho dì út nhìn thấy,cô còn vỗ cho Thẩm Hoài một cái:
- Cháu vốn dĩ đã về Từ Thành rồi, nhưng Thẩm Hoài lại bắt cháu hôm nay phải cùng đi làm cái này.
Tống Đồng tinh mắt nên nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn trước, vui mừng đến mức từ trên giường ngồi dậy:
- A, hai người thật sự đã lấy giấy chứng nhận lết hôn rồi ư?
Cô nàng vui mừng đến mức quên mất mình vừa mới mổ xong, thế nên vừa động đến vết mổ một chút đã đau đến kêu oai oái, cô nằm lại xuống oán trách Thẩm Hoài, Thành Di nói:
- Đều tại hai người, làm em bất ngờ, hại người em đau chết đi được. Cô dâu mới, mau lấy giấy chứng nhận đưa đây em xem nào.
Tuy người không thể ngồi dậy, nhưng cô nàng vẫn cố nhoài người về phía Thành Di, muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn ra cho mọi người xem.
- , A, thì ra hai đứa đi đăng ký kết hôn.
Tống Văn Tuệ cũng vừa mừng vừa kinh ngạc, lại sợ Tống Đồng nhìn nhầm, liền đi tới lấy ra tờ giấy chứng nhận từ trong túi áo khoác của Thành Di. Sau khi mở ra thấy trên ảnh của Thẩm Hoài và Thành Di đã đóng dấu rõ ràng, thực sự là mới làm hôm nay, bất ngờ vui mừng quá làm bà không kìm được oán trách:
- Hai đứa cũng thật là, tối ngày hôm qua còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa dì, làm dì cả đêm ngủ không ngon, còn đang nghĩ xem phải cùng Tuyết Mai trừng trị hai đứa như thế nào. Thành Di, con đã gọi điện báo cho mẹ con chưa thế?
Thành Di le lưỡi nói:
- Vẫn chưa ạ, con sợ mẹ mắng.Thẩm Hoài nói đi qua đây thông báo cho dì út đầu tiên ạ.
Vừa rồi bên chỗ Thẩm Hoài liên tiếp nhận mấy cuộc điện thoại, Thành Di phải chuyên tâm lái xe, nên vẫn chưa có thời gian rảnh để gọi điện thoại báo cho mẹ biết.
- Con bé ngốc.
Tống Văn Tuệ cười mắng, lại để cho Thành Di gọi ngay cho mẹ để thông báo chuyện này.
Lúc này Thẩm Hoài nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, Thẩm Hoài nhìn thấy người giúp việc mà Chu gia mời tới ngồi ở trong phòng chờ của khách,bèn đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Thẩm Hoài nhận điện thoại xong thì thấy Chu Dụ đẩy cửa đi ra, nhưng cũng chỉ liếc nhìn anh một cái rồi đi thẳng về phía thang máy, Thẩm Hoài liền đuổi theo.
Vừa lúc có mấy sản phụ cùng người nhà từ thang máy đi ra, nên Thẩm Hoài cũng không tiện nói gì, anh theo Chu Dụ đi vào trong thang máy mới hỏi:
- Sao lại đi vào lúc này? Có phải là giận rồi không?
- Em chỉ là từ đơn vị chạy ra về sớm một chút để đến thăm Tống Đồng, lát nữa lại phải đến trường đón Tình Tình tan học.
Chu Dụ ra vẻ bình tĩnh nói, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, lại nói thêm:
- Hơn nữa, làm gì đến lượt em ghen tuông chứ?
- Vậy là thực sự tức giận rồi.
Thẩm Hoài cũng không biết nên nói như thế nào với Chu Dụ, chỉ bày ra một bộ mặt cười cười, dù sao có là liệt nữ thì cũng phải sợ loại đàn ông chuyên ỷ lại, Chu Dụ đánh anh, mắng anh, anh đều chấp nhận.
- Đêm hôm qua không phải nói sẽ không vội vàng đăng ký kết hôn hay sao? Thế nào mà hôm nay đã vội vàng đi đăng ký thế?
Chu Dụ hỏi.
Thang máy dừng lại, có hai y tá đi tới, Thẩm Hoài ra hiệu cho Chu Dụ cùng anh đi ra khỏi thang máy, nhìn bảng hướng dẫn trong lối đi nhỏ, liền đi đến phòng trà, nó lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho Chu Dụ.
- Cái gì? Anh cùng Thành Di tới giờ cũng chưa làm chuyện đó?
Chu Dụ cảm thấy có chút khó hiểu, tiếp theo lại lắc đầu tỏ vẻ không tin.
- Anh háo sắc như vậy tính tình lại nôn nóng, cả đêm ôm một đại mỹ nhân như Thành Di ngủ, có thể kiềm chế được thì chắc là gặp quỷ rồi.
- ….
Thẩm Hoài buông thõng tay, tỏ vẻ Chu Dụ không tin thì anh cũng không có cách nào.
Chu Dụ kéo cổ áo Thẩm Hoài, lôi anh lại gần nàng, cô lại lấy thân dưới chặn lại cửa ra vào phòng trà, sợ có ai đột ngột tiến vào, tiếp theo liền đưa tay thò vào đũng quần của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài thấy không hiểu cho lắm, nên chưa kịp phản ứng lùi lại phía sau, thì cái vật trong đũng quần kia đã bị bàn tay mềm mại của Chu Dụ nắm chặt.
Thẩm Hoài hít một ngụm khí lạnh, đưa mắt nhìn Chu Dụ, không biết cô định làm chuyện điên cuồng gì.
- Em phải xem xem có thật bị phế rồi hay không?
Chu Dụ mím môi, lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Hoài, cô không nhịn được cười phá lên.
Bàn tay nhỏ bé của Chu Dụ đem cái con rắn chết, bình thường không có phản ứng của Thẩm Hoài lật ngược lại, lại nắm lấy quả trứng, móng tay cào nhẹ trên phần da nhăn nheo, làm cho Thẩm Hoài thấy trong người ngứa ngáy, khí huyết trong bụng bắt đầu sôi trào.
Chỉ có điều chỗ đụng bị thương vẫn chưa hoàn toàn tiêu sung, nên khi cái đó hơi có chút phản ứng liền truyền đến cảm giác đau buốt, Thẩm Hoài chỉ có thể hít một ngụm khí lạnh cầu xin tha thứ:
- Vẫn còn sưng, đau, đau, thật sự bị hỏng rồi.
- Hỏng thật thì càng tốt, về sau em có thể chặt đứt mọi ham muốn đối với anh, về sau cũng bớt mấy cô vợ bé phải chịu tai họa do anh ban cho.
Chu Dụ rút tay ra, từ từ nói.
- Em cùng với anh, mà chỉ coi là có chút giao tình?
Thẩm Hoài chỉnh đốn lại trang phục hỏi.
- Đó là đương nhiên, ngoài trừ cái thứ này ra, trên người anh cón có cái gì có thể làm cho người ta tưởng nhớ hay sao?
Chu Dụ cắn môi cười nói, ánh mắt long lanh liếc nhìn đũng quần Thẩm Hoài một cái, nghĩ đến thời gian trước cũng Thẩm Hoài làm loạn, cái vật to lớn kia thật làm cô mất hồn. Nghĩ lại chuyện cũ làm mai má cô bất giác đỏ lên, nhìn vô cùng diễm lệ, thật làm cho người ta rung động. Thế nhưng cô biết, trước mắt chỉ còn là hình bóng cũ, thứ mà cô mãi vẫn không thể quên được.
Giờ khắc này, cô cũng có thể hiểu được những do dự và mâu thuân của Thành Di cùng với quyết định trước nay chưa từng có của cô ấy.
Thấy tâm tình của Chu Dụ đã khá hơn, trong lòng Thẩm Hoài liền nghĩ, tâm trạng của phụ nữ thật giày vò con người ta hơn cả mưa tình tháng ba, anh thấp giọng hỏi:
- Thế nào? Không giận nữa à?
- Người ta đâu có giận?
Chu Dụ phủ nhận nói, qua một lát lại không kiềm chế được cảm xúc, vuốt ve khuôn mặt lởm chởm râu của Thẩm Hoài, nhỏ giọng mắng:
- Anh là tên khốn kiếp không có đạo đức, Thành Di là cô gái tốt như thế, sao lại đồng ý gả cho anh chứ?
Nói xong cô liền mở cửa để cho Thẩm Hoài quay về:
- Về đi, đừng để Thành Di chờ lâu sốt ruột.
- Buổi tối có mấy người cùng nhau ăn bữa cơm, em có tới không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Tên khốn khiếp anh, muốn người ta phải đau lòng mới thoải mái sao?
Chu Dụ cắn môi, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, lại không nhịn được đi đến hôn anh một cái.
- Nhưng thấy người mới cười, người cũ làm sao có thể khóc chứ? Người cũ hôm nay khóc chắc không chỉ có mình em, đợi lát nữa em đi tìm Đại Ny cùng khóc.
- Em đi tìm Hùng Đại Ny làm cái gì?
Thẩm Hoài giả bộ ngốc hỏi.
- Hai người các anh giả bộ trước mặt em!
Chu Dụ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, đưa tay ấn vào vết sẹo vẫn chưa tan trên trán Thẩm Hoài, nói:
- Mấy ngày trước, họ Hùng cố ý ở lại Du Sơn, anh ngày hôm sau thì bị ngã vỡ đầu ở đó, hai người chơi kiểu gì mà lại thành bộ dạng như vậy?
- ….
Thẩm Hoài không nói gì, cũng không thể nói là bị Xú bà Tạ Chỉ lấy tàn thuốc đập vào.
- Em về sau cũng muốn cùng anh chơi như vậy.
Chu Dụ to gan nói thẳng.
Thẩm Hoài đương nhiên sẽ không để cho Chu Dụ lại lấy gạt tàn thuốc nện mình, nhưng khi anh nhìn cô nói những lời này thì trong đôi mắt cô lóe lên một tia tình ý, liền hôn lên môi cô một cái, rồi cùng cô đi ra khỏi phòng trà.
Nhìn Chu Dụ đứng dưới lầu, Thẩm Hoài đi về phía cầu thang bộ, trở lại khoa phụ sản.
- Thế nào mà đi nghe điện thoại lại mất dạng luôn thế?
Tống Đồng vừa thấy Thẩm Hoài đẩy cửa vào liền hỏi.
- Có chuyện cần phải bàn bạc với chị của Chu Tri Bạch. Chị của Chu Tri Bạch buổi tối cũng cùng chúng ta ăn cơm không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Không đâu? Chị ấy còn phải đi đón Tình Tình tan học, chắc không quay lại đâu. Hay là anh cùng Thành Di gọi điện hỏi chị ấy một chút xem sao?
Tống Đồng nói.
- Bỏ đi.
Thẩm Hoài khoát khoát tay, nói cùng Tống Đồng.
- Dù sao cô cũng phải nằm ngoan ngoãn trong bệnh viện.
Lại cười hỏi Thành Di:
- Mẹ mắng chưa?
- Bị mắng hai câu thì thế nào đây? Ở cùng anh một thời gian, da mặt em cũng dày lên rồi, nói dối cũng không đỏ mặt nữa…
Thành Di cười nói.
Thẩm Hoài không biết Thành Di nói vậy là có ý gì không, anh sờ sờ chóp mũi, lại thấy điện thoại vẫn cầm trong tay rung lên, nhìn lại thì thấy là điện thoại của Tôn Á Lâm,liền cười nói với Thành Di:
- Tôn Á Lâm gọi điện tới, dầu gì cô ấy cũng không thể trở về ăn cơm với chúng ta ngay được đâu.