- Ông bà ngoại muốn tết này về nước một chuyến, anh và Thành Di có phải cũng có kế hoạch Thạch Môn ăn tết đúng không?
Tôn Á Lâm ở đầu dây bên kia nói.
Thẩm Hoài không ngờ ông ngoại và bà ngoại biết tin hắn và Thành Di kết hôn nên đã quyết định về nước ăn tết, nói:
- Ông bà ngoại cũng có thể cùng đến Thạch Môn đón tết, nhưng chỉ sợ sức khỏe của hai vị lão nhân gia không chịu nỗi?
Thành Di ngồi bên giường nói chuyện với Tống Đồng, nghe vậy cũng hoài nghi hỏi lại:
- Ông bà ngoại muốn về nước đón tết ạ?
-…
Thẩm Hoài gật đầu.
- Phải ngồi máy bay hơn 10 tiếng, sức khỏe của bà ngoại có thể chịu được không?
Thành Di đi qua, dựa vào cửa sổ thương lượng với Thẩm Hoài,
- Hay là, em với anh tết này đi Pháp thăm ông bà ngoại nhé?
Dì út Tống Văn Tuệ ở bên cạnh cũng gật đầu với Thẩm Hoài biểu thị tán thành việc anh và Thành Di đi Pháp để thăm ông bà nội. Ông bà nội nóng lòng muốn gặp mặt cháu dâu, nào chịu để hai đứa cháu vất vả như thế.
Thẩm Hoài nghĩ anh vắng mặt ở huyện 4-5 ngày hẳn cũng không vấn đề gì. Anh ở Thạch Môn đón giao thừa với Thành Di, ngày hôm sau có thể đến Yến Kinh bay đến Paris. Tính toán thời gian anh và Thành Di còn có thể ở Paris một ngày mới bay về. Anh thà mình cùng Thành Di vất vả một chút cũng không muốn để ông bà ngoại đã hơn 80 tuổi lại nhọc nhằn đi đường xa như thế.
Thẩm Hoài thấy Thành Di thông cảm như vậy, cũng không ngại bôn ba vất vả với anh vào ngày tết, bèn cầm tay cô, nói với Tôn Á Lâm đầu dây bên kia:
- Sức khỏe của bà ngoại mới phục hồi chút ít, không thể ngồi máy bay thời gian lâu như vậy được. Tết này tôi cùng Thành Di đi Paris..
- Những câu này tôi đã nói với ông bà rồi.
Tôn Á Lâm ở đầu dây bên kia nói,
- Nhưng ông bà nói, nhân lúc còn khoẻ có thể đi về chuyến này, sau này sợ sẽ không có cơ hội về quê nữa. Còn nói, mộ phần của cha mẹ cậu, ông bà đã hai mươi năm chưa đi thăm rồi, cũng không biết có tìm được hay không.
Nghe Tôn Á Lâm nói như vậy, Thẩm Hoài vừa hổ thẹn vừa kích động.
Bao nhiêu năm nay, anh cùng với thân thể này trải qua đủ loại quỹ tích nhân sinh đã hòa làm một, nhưng vẫn không thể thản nhiên đối mặt những thứ tình cảm càng sâu sắc,càng nồng nhiệt.
Lúc nhỏ Thẩm Hoài sống ở Điền Bắc, từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ đi về đó một chuyến.
- Ông bà ngoại nói thế nào?
Thấy Thẩm Hoài giữ điện thoại không lên tiếng, Tống Văn Tuệ hỏi.
Thẩm Hoài đem những lời Tôn Á Lâm nói thuật lại cho dì út nghe, dì út cũng than nhẹ một tiếng:
- Vậy thì cần phải đó ông bà về nước rồi. Để dì gọi điện hỏi thăm xem có thể xin Cục hàng không dân dụng một chuyến bay bay thẳng đến Thạch Môn không…
Không cần nói Tôn gia, dù chỉ là Tôn Á Lâm cũng có thể bao riêng một chuyến bay, nhưng ở trong nước không phải ai có tiền là có thể mở được một tuyến đường chuyên cơ quốc tế.
Đây dù sao cũng là việc tư, dì út có nhờ cậy thì cũng không biết có thể xin được đãi ngộ đặc biệt này hay không.
Có chuyên cơ, lộ trình bay sẽ rút ngắn rất nhiều, trong quá trình cũng ít phải bôn ba, hai người già cũng đỡ vất vả hơn nhiều, người giúp việc, bác sĩ gia đình cũng có thể đi theo để chăm sóc. Tuy nhiên, muốn làm xong visa của tất cả mọi người trong hai ngày, còn phải nhờ vả người bên đại sứ quán Pháp.
Như vậy, vẫn sắp xếp ở Thạch Môn qua tết, có thể cùng đoàn tụ với Thẩm Hoài và cha mẹ của Thành Di. Sau khi quyết định, Thành Di liền gọi điện thoại cho mẹ cô báo tin này.
Tiếp đến Tống Văn Tuệ tại phòng khách, gọi điện thoại nhờ người hỗ trợ vấn đề xin chuyên cơ riêng. Có điều những vấn đề này không phải dễ dàng có được phản hồi chắc chắn.
Chử Nghi Lương, Chu Viêm Bân cùng dượng út Đường Kiến Dân lúc nhận điện thoại nghe nói Thẩm Hoài cùng Thành Di hôm nay đã đăng ký kết hôn, từ Thúy Hồ trở về,vội tới bệnh viện, nhưng bọn họ đối với việc hai người già xin ngồi chuyên cơ về nước cũng bó tay hết cách.
Đợi cho Tống Hồng Quân từ Từ Thành chạy tới, ba của Thành Di Thành Văn Quang gọi điện thoại tới;
- Chuyện máy bay riêng và việc làm visa, tôi đã nhà bộ phận ngoại vụ bên này ra mặt, đợi lát nữa tiểu Tần ở bộ phận ngoại vụ sẽ liên hệ trực tiếp với các con. Cần có tài liệu gì các con trực tiếp fax qua đó...
- Việc này có thích hợp không ạ?
Thẩm Hoài do dự hỏi. Ba của Thành Di dùng danh nghĩa chính phủ tỉnh ra mặt để làm việc, đương nhiên chỉ là vấn đề của một câu nói, nhưng mà vì việc riêng mà hưng sư động chúng như vậy, sẽ có những ảnh hưởng tiêu cực.
- Không có gì là không thích hợp cả.
Thành Văn Quang cười nói:
- Ông bà nội con vẫn là kiểm soát viên của ngân hàng Nghiệp Tín. Năm 99 ngân hàng Nghiệp Tín đã cung cấp cho tỉnh Ký hơn 1 tỷ, 2 tỷ, bộ phận ngoại vụ của tỉnh Ký ra mặt làm việc này là danh chính ngôn thuận, cũng chưa tính là đến mức đặc cách cho người nhà của con đâu.
- Chú Thành nói như vậy, con yên tâm rồi.
Thẩm Hoài cười nói.
- Con đó, chẳng lẽ phải đợi thêm hai ngày nữa mới đổi xưng hô hay sao?
Thành Văn Quang ở đầu dây bên kia cười hỏi.
- Ba…
Thẩm Hoài gọi.
Thành Văn Quang ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha.
Tống Hồng Quân ngồi ở trên ghế sa lon phòng tiếp khách, đều nghe được tiếng cười của Thành Văn Quang ở đầu dây bên kia, thấy Thẩm Hoài đưa điện thoại cho Thành Di, hỏi:
- Nói gì với ba của Thành Di nói gì mà ông ấy cười lớn đến vậy?
- Đổi cách xưng hô rồi, tỉnh trưởng Thành dĩ nhiên vui vẻ rồi.
Đám người Chu Viêm Bân ngồi bên cạnh cũng cười ha hả nói.
Thẩm Hoài đem việc ban ngoại sự tỉnh Ký ra mặt hộ trợ việc chuyên cơ riêng và xin visa nói cho mọi người nghe.
Tống Hồng Quân vò đầu nói:
- Vẫn là quan lớn cấp một chèn ép người nha. Trường hợp đó đối với chúng ta hết sức khó khăn, nào là cầu ông nội xin bà nội, chính phủ tỉnh cấp một sẽ xem như là tiếp nhận công tác bình thường, Tổng cục Hàng không dân dụng và đại sứ quán Pháp sẽ phối hợp ngay. Chẳng qua, tính như vậy, bên ba của Thành Di cũng không tính thiệt thòi quá, được con rể tốt như vậy, cuối cùng còn cấp cho tỉnh Ký vài tỷ đồng.
- Người một nhà không tính toán cái này.
Tống Văn Tuệ cười nói,
- Nhưng mà nếu như vận dụng tài nguyên của chính phủ tỉnh Ký vào việc này, quả thật cũng cần có cách nói hợp lý...
Trong trường hợp lạm phát được kiểm soát chặt chẽ, sự tăng trưởng kinh tế trong khu vực có mối tương quan tích cực với lượng tiền cung cấp.
Cán bộ địa phương trăm phương nghìn kế thu hút đầu tư, đem công tác thu hút đầu tư xem là đăc biệt quan trọng, ngoại trừ kỹ thuật sản xuất tiên tiến và xí nghiệp có kinh nghiệm quản lý tiến cự ra căn bản nhất vẫn là gia tăng nguồn cung tiền cho địa phương.
Bốn ngân hàng thương nghiệp quốc hữu lớn , đối với việc cung câp tiền tệ cho các tỉnh thành, là nghiêm khắc dựa và tình hình tài chính, kinh tế khu vực tính toán, không gian hoạt động rất nhỏ.
Địa phương phải có hạng mục lớn hoặc rất lớn, cần thêm số lượng vay tín dụng, thì đều cần đến Quốc vụ viện và các ủy ban ngang bộ theo trình tự tiến hành hộ trợ, xin thêm tín dụng chi tiêu.
So sánh ra, ngân hàng thương mại vừa và nhỏ đối với việc cung ứng tiền cho các thành thị tương đối linh hoạt hơn nhiều.
Ngân hàng Dung Tín, mặc dù cũng là ngân hàng toàn quốc, nhưng chủ yếu phát triển ở khu vực Quảng Châu - Thẩm Quyến, cơ bản có gần 70% nghiệp vụ đều tập trung ở Quảng Châu - Thẩm Quyến.
Chẳng qua, từ năm trước tập đoàn Dung TÍn tiến hành bắc tiến, ngân hàng Dung Tín được coi là toàn bộ sức mạnh chiến đầu của Dung Tín, đương nhiên cũng theo Hoài Hải thâm nhập, những năm 99 hạng mục xây dựng vòng tròn trung tâm thương mại Tân Giang thì có kế hoạch đối với Từ Thành cho vay 6 tỷ.
Con số này, trước mắt có thể xem là con số trên trời rồi. Tỉnh Hoài Hải những năm 89 thu hút đầu tư nước ngoài lên đến 9 trăm triệu đô la Mỹ, tương đương hơn 7 tỷ nhân dân tệ, mà ngân hàng Dung Tín thêm vào 6 tỷ tiền cung ứng, cũng là cơ sở Hùng Văn Bân thúc đẩy Từ Thành xây dựng và phát triển trở thành thành phố quy mô lớn.
Tuy nhiên hành động bắc tiến của ngân hàng Dung Tín động thái có lớn hơn nữa, cũng không thể so với ngân hàng Ngiệp Tín ở Hoài Hải căn cơ sâu và ổn định.
Ngân hàng Nghiệp Tín cuối năm 98, số dư còn lại trong khoản tiền gửi ngân hàng của tỉnh Hoài Hải đạt tới lũy đạt tới mười tám tỷ, dư ngạch cho vay tích lũy vượt qua mười lăm tỷ, tiền gửi và cho vay nghiệp vụ cộng lại hơn 30 tỷ đồng, chiếm 1% nghiệp vụ ngân hàng cả nước, trong đó gần một nửa tập trung ở Đông Hoa.
Nhưng mà ngân hàng Nghiệp Tín ở Đông Hoa ngoại trừ nghiệp vụ cho vay trực tiếp còn tồn hơn 15 tỷ ra Ngân hàng Nghiệp Tín là cổ đông lớn nhất ở thành phố Đông Hoa trong trong nghiệp vụ ngân hàng, sau khi Nghiệp Tín khống chế quy mô phát triển của thành phố Đông Hoa, còn số dư cho vay cũng nhanh chóng đột phá hơn mười tỷ.
Đây cũng là Mai thép hệ có năng lực ảnh hưởng đến nguồn tài chính.
Ngân hàng thương nghiệp cỡ trung muốn nhanh chóng phát triển, khẳng định không thể phát triển trên con đường bằng phẳng, bằng việc kết hợp các nguồn lực, sự hợp tác chuyên sâu trong một số khu vực, tập trung chuyên sâu vào thị trường tài chính khu vực là chìa khóa để thành công.
Với tư cách là cán bộ kinh tế, cần cân bằng cung cấp tiền tệ trong khu vực, cũng là tu dưỡng cơ bản nhất.
Thoát ly khỏi tiền cung cấp, công tác kinh tế địa phương không biết nói từ đâu.
Lúc Thành Văn Quang công tác ở tỉnh Ký, thông qua đủ loại con đường, thủ đoạn để tăng cung cấp tiefn eệ cho khu vực, là mục đích quan trong nhất trong công việc của ông.
Bởi vì trung tâm vòng tròn thương mại Tân Giang, những năm 99 ngân hàng Dung Tín cho Hoài hải cho vay hơn 6 tỷ đồng, xây dựng địa phương và áp lực tài chính của Mai thép đã giảm đáng kể, Thẩm Hoài cũng không cần phải lại kêu ngân hàng Nghiệp Tín bỏ ra quá nhiều nguồn tài chính, anh thảo luận với Diêu Vinh Hoa, cũng có ý định thúc đẩy ngân hàng Nghiệp Tín nhanh chóng phát triển tại địa khu Ký Nam, đặc biệt là tân khu Ký Đông.
Cho dù ba của Thành Di không nói, ngân hàng Nghiệp Tín năm 99 cũng thêm 10-20 tỷ hạn ngạch cho vay địa khu Ký Nam.
Đây là Ngân hàng Nghiệp Tín từ những khu vực khác có nhu cầu nghiêng về nguồn tín dụng, giống như năm 99 khu vực Ký Nam có thành tích thu hút được 10-20 tỷ đầu tư, còn mang lại nguồn vốn tư nhân tại địa phương vào trong chu kỳ tuần hoàn kinh tế lớn. Đương nhiên, có cống hiến cho đối với xây dựng địa phương như vậy, hưởng thụ một chuyến bay chuyên cơ quốc tế cũng không quá đáng.
Thành Di trò chuyện với ba cô qua điện thoại, điện thoại của Dương Hải Bằng gọi tới.
Dương Hải Bằng đã liên hệ với nhân viên ngoại sự tỉnh Ký, đợi lát nữa y sẽ liên hệ trực tiếp với bên Paris, cũng không cần Thẩm Hoài tốn công chuyện chuyên cơ nữa.
Dương Hải Bằng trong khoảng thời gian này đến đều ở lại tỉnh Ký, ngoại trừ việc đại biểu cho Mai thép chủ yếu là phụ trách tại hạng mục viên khu gia công và lưu giữ vật tư tại Ký Đông và Thạch Môn, đồng thời chủ yếu là thay mặt Thành Văn Quang ra mặt chủ trì, duy trì mối liên hệ giữa công nghiệp, thương mại và vốn tài nguyên tại tỉnh Ký và thép.
Tập đoàn Bằng Hải lấy nghiệp vụ kinh doanh vật liệu sắt thép làm cốt lõi, không có khả năng xây dựng thị trường trên toàn quốc, Thẩm Hoài cũng không đem thị trường toàn quốc của Mai thép giao cho một tập đoàn Bằng Hải phụ trách.
Trên thực tế, Mai thép coi khu vực Hoa Đông, Trung Nguyên là thị trường chính để tiến hành khai thác sâu, cố gắng đưa thị trường nhỏ thấm thấu. Mà bởi vì thị trường Tấn Ký Kinh Tân lệch khỏi quỹ đạo phương bắc, truyền thống trên có Yến thép, Loan thép có lực cạnh tranh mạnh. Lúc trước nếu không vì phối hợp với Kỷ Thành Hy kích thích Yến thép tại Ký đông xây dựng dự án nhà máy mới, Thẩm Hoài không tính năm nay sẽ cho Mai thép quy mô tiến quân thị trường phương bắc.
Nền móng chiến lược của Mai thép vẫn là Hoài Hải, Thẩm Hoài cuối cùng đã đem Ký Tấn Kinh Tân không tính vào khu vực thị trường trung tâm của Mai thép đều giao cho Dương Hải Bằng phụ trách.
Có Chúng Tín, Hồng Cơ, Nghiệp Tín cùng với Mai thép ở sau lưng cung cấp tài chính, hậu cần, nhân lực… và sự ủng hộ của các nguồn lực khác nhau, Dương Hải Bằng lại trực tiếp thay thế Mai thép quản lý hai hạng mục lớn xây dựng viên khu gia công và sản xuất thép, tại địa phương lại có Thành Văn Quang, Kỷ Thành Hy và nhân vật lớn ủng hộ, một năm nay tại tỉnh Ký như cá gặp nước, phát triển nhanh chóng.
Tuy nhiên, bất kế là lúc đó Kỷ gia suy xét đồng ý để Thành Văn Quang đến tỉnh Ký nhậm chức hay là Thẩm Hoài xét đến giao tình giữa Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi, Mai thép khuếch trương tại Ký Nam, khuếch trương, đều khó có khả năng cùng Kỷ gia tổ chức công trình than Tấn đông xuất về tuyến phía nam, tranh đoạt với tập đoàn Tấn Nam phát triển mạnh mẽ.
Mặc dù bến tàu tổng hợp cùng viên khu gia công vật tư hậu cần sắt thép tại tân khu Ký Đông đang xây dựng, có thể trở thành vật liệu thép, sản phẩm ngành hóa chất đầu tiên tiến vào thị trường Ký Tấn Kinh Tân, nhưng trước khi tiến thêm một bước ăn ý với Kỷ gia, Thẩm Hoài sắp tới nội cũng không có ý định thúc đẩy Mai thép khuếch trương tại bốn địa khu của tỉnh Ký, đặc biệt là Ký Nam.
Cho dù ngân hàng Nghiệp Tín bước tiếp theo sẽ đặt trọng điểm vào khai thác thị trường tài chính của Tế Nam, nhưng có thúc đẩy ngân hàng Nghiệp Tín và Mai thép trực tiếp tham gia đầu tư vào địa khu Ký Nam hay không, đặc biệt là thiết lập ngân hàng thương nghiệp tại thành phố Thanh Hà, việc còn phải thương lượng lại với Kỷ gia.