Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 971 - Chương 944: Kết Hôn.

Chưa xác định
Chương 944: Kết hôn.

Bên Thạch Môn có Dương Hải Bằng, bên Paris có Tôn Á Lâm, ông bà ngoại ngồi máy bay về nước cũng không cần Thẩm Hoài lo lắng gì. Anh chỉ cần an bài công việc ở Hà Phổ đâu vào đấy, đến lúc đó có thể rảnh rỗi cùng Thành Di quay về Thạch Môn là được rồi.

Tống Hồng Quần không muốn quay về Yến Kinh gặp cha mẹ, anh sống chết muốn cùng Thẩm Hoài, Thành Di đi Thạch Môn mừng năm mới. Anh bắt chéo chân nói:

- Thẩm Hoài cùng Thành Di chưa đăng ký kết hôn, tôi còn bắt họ làm tấm đỡ được. Lần này tôi mà quay về Yến Kinh, lỗ tai hẳn sẽ mỏng thêm mấy cm đấy…

- Lỗ tai còn mỏng thêm mấy cm nữa, da của cháu cũng dày thật đấy nhỉ.

Tống Văn Tuệ cũng hết cách với đứa cháu trai này, cười mắng:

- Cháu sắp bốn mươi rồi, còn không biết xấu hổ lấy Thẩm Hoài làm tấm chắn. Năm mới Thẩm Hoài mới ba mươi tuổi, hơn nữa nó còn vừa kết hôn với Thành Di đấy.

- Cơm có thể ăn bậy, nói có thể nói lung tung, cháu còn chưa tới bốn mươi đâu đấy.

Tống Hồng Quân cợt nhả:

- Giờ dì nói Thẩm Hoài vừa kết hôn, trước đó chẳng phải cũng trách móc hắn kết hôn muộn, đổi lại người khác đã có cháu bò đầy nhà rồi đó sao?

Tống Văn Tuệ cầm hộp giấy ăn trên bàn đập tới khiến Tống Hồng Quân chạy trối chết.

Thẩm Hoài vừa nói chuyện điện thoại với Diêu Vinh Hoa. Diêu Vinh Hoa – Phó chủ tịch ngân hàng, thành viên hội đồng quản trị ngân hàng Nghiệp Tín đã biết ông bà ngoại của Thẩm Hoài sẽ về nước ăn tết nên cũng quyết định tết âm lịch cùng người nhà đến Thạch Môn thăm vợ chồng Thẩm Sơn. Hơn nữa cả nhà Dương Hải Bằng cũng sẽ ăn tết ở Thạch Môn, nhiều người như vậy hẳn cũng không thiếu Tống Hồng Quân.

Nhìn sắc trời đã tối, Thẩm Hoài đứng lên nói với dì út:

- Chúng ta đi ăn cơm đi?

Tống Đồng nằm trên giường bệnh, u oán nói:

- Mọi người để mặc con nằm trên giường à. Chờ con khỏe rồi, mọi người nhất định phải bồi thường một bữa ngon lành cho con đấy.

Tống Văn Tuệ tới thăm con gái, bình thường sẽ không tham gia tiệc tùng gì cả mà chuyên tâm chăm sóc con gái trong bệnh viện, tuy nhiên hôm nay Thẩm Hoài và Thành Di nhận giấy đăng ký kết hôn, bữa tiệc này không thể vắng được, bèn cười cười thay tã lót cho cháu ngoại xong xuôi, sau đó cùng mọi người ra khỏi bệnh viện, lên xe đi tới khách sạn quốc tế Bằng Duyệt.

Ngoại trừ Tống Hồng Quân từ Từ Thành tới nói muốn đọ rượu ra, cũng có Chử Nghi Lương, Chu Viêm Bân hôm nay đi cùng với dượng Đường Kiến Dân đi Thúy Hồ uống trà, ngày kia sẽ cùng đến bệnh viện.

Thẩm Hoài cũng không muốn kinh động đến ai, chỉ muốn mấy người ăn một bữa cơm gia đình, coi như anh và Thành Di chính thức trở thành vợ chồng. Nhưng anh cùng vợ chồng dì út tới khách sạn, đi vào trong bao sương, đã thấy trong bao sương đứng hơn chục người rồi.

Thẩm Hoài thấy mọi người đông đủ trong bao sương, bèn tới bắt tay với Dương Ngọc Quyền, Trần Binh, Triệu Đông, Hà Thanh Xã, cười nói:

- Không mời các anh, sao các anh lại chạy tới đây chứ?

Dương Ngọc Quyền cười đáp:

- Bí thư Tống và viện trưởng Đường đến Đông Hoa, mọi người đều muốn gặp họ. Sắp sang năm mới, mọi người cũng cần họp mặt. Chúng tôi cùng chung suy nghĩ, chọn ngày không bằng trùng ngày liền hẹn mọi người hôm nay gặp nhau. Mặc kệ anh và Thành Di có mời hay không, bữa rượu hôm nay chúng tôi cũng phải uống đấy.

Thẩm Hoài và Thành Di không đặt tiệc cưới ở Đông Hoa, quay về Yến Knh lo lắng hẳn không xong, cho dù quay về Yến Kinh đặt tiệc cưới cũng sẽ không gióng trống khua chiêng mời hết được mọi người từ Đông Hoa đến Yến Kinh được. Ngoại trừ hôm nay mọi người đúng là không có cơ hội nào khác để chúc mừng Thẩm Hoài nữa.

Thẩm Hoài nhìn mọi người trong phòng, trong lòng nóng bỏng, thấy Chu Nghi và cha mẹ cũng có mặt, ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua, anh cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mọi người cũng đã đói bụng, cho dù chưa phải là tiệc cưới chính thức dĩ nhiên cũng không chú ý tới nghi thức gì cả. Thẩm Hoài từ bệnh viện tới, mọi người lập tức ngồi vào bàn.

Lúc này Hùng Đại Ny dắt tay Thất Thất từ bên ngoài vội vàng đi vào, liếc nhìn Thẩm Hoài, giây sau hơi cúi đầu đi đến bên Thẩm Hoài, Thành Di, nói:

- Cha tôi ở Từ Thành quá bận không đến được, đoán chừng hẳn vẫn đang họp, nên bảo tôi tới chúc mừng hai người…

Nhìn Hùng Đại Ny vội vàng đến thở không ra hơi, trong lòng Thẩm Hoài đau xót, cũng không biết trước đó Chu Dụ có tìm Đại Ny nói việc anh và Thành Di đăng ký kết hôn không, hay là sau khi nhận được điện thoại của cha mình thì vội vàng tới đây dự bữa cơm này.

Thẩm Hoài chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất, ngồi xổm xuống nói:

- Nào, để cha nuôi hôn cái nào…

Lúc anh ngẩng lên, chạm vào đôi mắt của Hùng Đại Ny, lại không chịu đựng nổi ánh mắt mềm yếu của cô, đành phải hôn lên má Thất Thất một cái.

Hùng Đại Ny thấy Thẩm Hoài ôm con gái nhưng lại nhìn mình chăm chú giống như đang ôm mình, mặt cô nóng bừng, né tránh ánh mắt của anh, nói nhỏ:

- Vừa rồi tôi gặp Trưởng ban Chu, cô ấy mang theo Tình Tình đến bệnh viện thăm Đồng Đồng trước, lát sẽ đến chúc mừng anh và Thành Di. Bảo tôi nói với hai người một tiếng.

Tiếu Minh Hà bên kia gọi Hùng Đại Ny dẫn Thất Thất qua ngồi cùng. Thẩm Hoài đứng lên, cũng không biết Trần Đan ở Từ Thành có biết tin anh và Thành Di kết hôn hay không.

Thẩm Hoài và Thành Di đều uống nhiều rượu, cuối cùng đành bảo tài xế đưa họ về chỗ ở.

Đến cư xá thành Nam, lúc mở cửa xe di động trong túi kêu vang báo có tin nhắn, Thẩm Hoài rút điện thoại ra xem, là tin nhắn của Trần Đan:

- Chúc anh và Thành Di hạnh phúc.

Thẩm Hoài hồi âm lại:

- Nhớ em.

- Hôm nay không được nhớ.

Trần Đan trả lời.

Thẩm Hoài xem tin nhắn này, lại cảm giác như gương mặt xinh đẹp của Trần Đan đang ở ngay trước mặt, chân thật đến mức có thể chạm vào được.

Thành Di từ sau đi tới, thấy Thẩm Hoài cầm di động thất thần, hỏi:

- Có phải có ai không được thông báo à?

Thẩm Hoài đặt điện thoại lên tủ giày, nói:

- Đúng vậy. Hôm nay chúng ta kết hôn vẫn còn có người quan trọng không được thông báo, cũng không biết họ có nghe được hay không.

Thành Di cởi áo khoác vắt trên salon, đi tới nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hoài, cắn môi nói:

- Em cũng không muốn nhìn thấy vẻ mất hồn mất vía của anh. Anh sẽ không muốn em phải gọi điện cho chị Trần Đan chứ?

Nhìn ánh mắt trong trẻo của Thành Di, trái tim Thẩm Hoài ấm lên, khẽ nói:

- Trần Đan biết rồi, cô ấy vừa gửi tin nhắn tới…

- Ồ.

Thành Di nghi hoặc hỏi:

- Vậy còn có người quan trọng chưa được thông báo à? Là Chu Nghi à? Hay Là Tôn Á Lâm và Hồ Mân ở Pháp? Hay là người nào mà em không biết.

- Em vào đây, anh nói cho em biết.

Thẩm Hoài cũng cởi áo khoác vắt lên thành ghế, cầm tay Thành Di đi vào phòng ngủ.

Thành Di không hiểu đi theo vào phòng ngủ, thấy Thẩm Hoài ngồi lên mép giường, chỉ vào đũng quần của mình, nói:

- Người anh em à, hôm nay anh kết hôn, anh chính thức nói cho người anh em biết, lát nữa người anh em nhớ tranh thủ cho anh đấy…

Thành Di thấy Thẩm Hoài giả thần giả quỷ cả buổi hóa ra là trêu chọc cô bèn phì cười thành tiếng, vừa bực vừa buồn cười, nói:

- Sao anh chẳng nghiêm chỉnh chút nào vậy? Không phải nói đã hỏng ư, sao nó có thể nghe thấy chứ?

Thẩm Hoài kéo Thành Di đến, để cô ngồi lên đùi mình, cằm đặt lên vai cô, áp vào má cô, hỏi:

- Anh thật sự hỏng rồi, em không lo lắng à?

- Hỏng rồi cũng tốt, sau này em không cần phải lo lắng sẽ có người phụ nữ khác ôm con đến cửa tranh giành…

Thành Di sờ sờ chiếc cằm râu lún phún của anh, có vẻ nghiêm trang nói.

Thẩm Hoài trợn mắt với Thành Di, nhưng thật sự không dám thanh minh gì cho bản thân cả.

Thành Di hơi ngượng ngập nói:

- Buổi sáng em thật sự nghĩ vậy nên vội vàng từ Từ Thành quay về. Sau đó, em lại thấy mình đúng là ngốc. Có điều đã lên thuyền hải tặc của anh rồi, có thoát cũng không thoát được, sau này dù có lo lắng chuyện này cũng hết cách, chỉ mong anh đừng hại người nào nữa…

Nhìn ánh mắt trong suốt ngây thơ của Thành Di, trái tim Thẩm Hoài xao động, nói:

- Chúng ta đi ngủ đi.

Thành Di cúi đầu, hai má đỏ ửng, lý nhí nói:

- Không làm gì cả nhé, anh không cần làm mình bị đau…

- Hôm nay dù muốn anh cũng không làm được gì đâu, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày mới khỏi đấy.

Thẩm Hoài cười nói.

Thành Di lại đỏ bừng hai má, lườm anh một cái, rời khỏi đùi Thẩm Hoài, trốn vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Thẩm Hoài mang theo men say nằm trên giường, chờ người đẹp Thành Di. Một lát vẫn không thấy Thành Di trở ra, lại nghe trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, anh nghĩ mình cũng đã vài ngày không tắm gội rồi, liền cởi quần áo định vào tắm, không ngờ Thành Di đã khóa trái cửa phòng vệ sinh rồi.

- Sao lại khóa trái cửa thế?

Thẩm Hoài hỏi vọng vào.

- Anh đang mắc tiểu đó.

- Anh chờ chút.

Thành Di ở bên trong nói.

Thành Di luống cuống mặc quần áo, chân trần mở cửa phòng tắm để Thẩm Hoài vài. Nhưng thấy Thẩm Hoài trần trụi chỉ mặc độc quần đùi, muốn đóng cửa lại cũng không kịp. Thẩm Hoài đặt một chân vào trước, cô muốn chạy cũng không chạy được nữa, bị Thẩm Hoài bắt được, lại sợ giống như đêm qua đùa giỡn bị ngã, Thành Di đành để Thẩm Hoài ôm lấy bế vào trong bồn tắm, y phục tức thì lại bị ướt rượt.

Y phục ướt dính trên người làm đôi nhũ hoa của Thành Di ẩn hiện, làn da dưới ánh đèn trắng mịn như ngọc bóng láng khiến Thẩm Hoài kích động, hai hạt nhũ hoa đỏ hồng cách lớp áo ngủ ướt đẫm lộ rõ, hai tay anh ôm lấy cặp mông căng tròn của Thành Di, cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại, hỏi Thành Di:

- Anh cởi áo của em nhé?

Y phục ướt rượt dán lên người không hề thoải mái, Thành Di gật đầu, cởi nút thắt bên hông, mà vật dưới bụng Thẩm Hoài đã dựng đứng chọc vào bụng cô, đâu có bị thương chút nào đâu.

Thành Di ngượng ngùng, ôm lấy cổ Thẩm Hoài, áp gương mặt nóng bognr vào ngực anh. Thẩm Hoài cởi quần lót của cô xuống, cô đành nhấc chân phối hợp, có điều bàn tay không an phận của Thẩm Hoài đụng đến nơi cỏ mật của cô, cô lập tức kẹp chặt, nũng nịu:

- Đừng làm ở chỗ này…

Thẩm Hoài kéo khăn tắm lau khô thân thể Thành Di, ôm cô trở lại phòng.

Thành Di muốn tắt đèn, Thẩm Hoài không cho, cô đành xấu hổ kéo chăn che lên thân thể mình.

Thẩm Hoài muốn kéo chăn ra mà không được, không ngờ anh lại vén chăn từ dưới lên, khiến cho từ chiếc eo nhỏ nhắn trở xuống trần truồng trước mắt anh.

Vòng eo Thành Di nhỏ nhắn mềm mại, cặp đùi thon dài trắng nõn như sứ, tròn lẳn khép chặt với nhau che giấu nơi mật ngọt, chỉ có cỏ thơm nơi đào nguyên lộ rõ càng khiến người khác mê đắm muốn khám phá bí mật đào nguyên kia.

Thẩm Hoài vuốt ve cặp đùi trơn láng của Thành Di.

Hẳn là nghĩ hôm qua vô ý đá trúng Thẩm Hoài, Thành Di cố nén ngượng ngùng không giãy ra, khiến Thẩm Hoài dễ dàng tách hai chân của cô ra. Hai má Thành Di nóng bỏng không dám nhìn vào Thẩm Hoài, đành đưa hai tay bôi sơn móng tay đỏ hồng che nơi đào nguyên không cho Thẩm Hoài nhìn. Móng tay sơn đỏ hồng càng làm nổi bật nơi đào nguyên bí ẩn kia khiến cho trán Thẩm Hoài nổi lên gân xanh.

Thẩm Hoài đẩy tay Thành Di ra, nơi tận cùng trắng nõn là màu ửng hồng nhàn nhạt, tuy rằng đã mở nhưng lại đẫy đà, màu mỡ khó nói nên lời, đầm nước dưới ánh đèn mờ mờ tựa như cỏ thơm rậm rạp đã rạt xuống từ sớm rồi.

Thẩm Hoài cúi xuống hôn lên đùi non hôn lên. Thành Di sợ anh hôn, bèn buông tay ra đỡ gương mặt anh, để anh nằm sấp lên người mình. Thẩm Hoài vén chăn lên, gương mặt quyến rũ của Thành Di đã đỏ rực, đôi mắt mê ly chờ nụ hôn từ đôi môi của anh.

Thẩm Hoài dịch thân thể chen vào chốn đào nguyên, cảm thấy nơi đó có một cái miệng nhỏ nhắn hé mở bao trùm lấy mình, cũng cảm nhận được nơi đó ướt át đầy đủ, liền đẩy mình tiến vào, đột phá chướng ngại vật cuối cùng, để anh và Thành Di hoà vào làm một.

Tuy cảm nhận được cơn đau đớn xé lòng, nhưng tình yêu mãnh liệt trào dâng khiến Thành Di cảm thấy người đàn ông này chính là đầm lầy sâu hun hút khiến cô phó thác cả đời này cho anh không thể rút ra được, cô cũng không biết nên đáp lại anh thế nào, chỉ biết trúc trắc ôm chặt lấy anh, ôm chặt đến mức khiến Thẩm Hoài không thể cử động được.

Thẩm Hoài sao có thể thoả mãn như thế, thấy Thành Di không kêu đau thì tiếp tục tiến vào liên tục, cuối cùng Thành Di không kìm nổi khẽ rên rỉ:

- Đau lắm, anh nhẹ một chút…

Bình Luận (0)
Comment