Thành Di đã bàn bạc với cha mẹ, năm nay cô và Thẩm Hoài đón tết ở Thạch Môn cũng đồng thời đặt hai bàn tiệc mời một số bạn bèn thân thiết ở Thạch Môn, hai người sẽ không tổ chức tiệc cưới rình rang gì tại Yến Kinh.
Thành Di cũng được nghỉ cơ quan mấy ngày kết hôn, trước tết âm lịch bốn ngày đều ở bên Thẩm Hoài, ban ngày thì đến Từ Thành thăm hai mẹ con Tống Đồng và dì út, tối thì về với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cũng cho Thành Di nghỉ ngơi một ngày, ba ngày còn lại thì quấn quýt lấy cô không rời một bước. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thành Di trải qua quan hệ nam nữ, nhưng trước lễ mừng năm mới cô đã hai mươi bảy tuổi, bất kể là thân thể hay tình cảm đều đang ở độ rực rỡ, là thời kỳ đoá hoa rở rộ toả hương thơm nhất chờ mong người trong lòng hái xuống, sẽ không giống như nụ hoa mười sáu mười bảy tuổi không chịu đựng nổi……Mặc dù mỗi ngày thời gian ngủ rất ít nhưng cả người Thành Di đều thần thái sáng láng, nét mặt toả sáng, toả ra vẻ quyến rũ vô tận, lúc Chu Dụ gặp trong bệnh viện, khiến Chu Dụ cũng nhìn không rời mắt được.
Chu Dụ vẫn luôn cảm thấy mình vốn là lấy trộm tình cảm vốn thuộc về Thành Di, nên luôn có cảm giác chột dạ, đối xử với Thành Di hết sức thân thiết. Trước kia hai người ít tiếp xúc, trong lòng Chu Dụ áy náy, đối xử tốt với Thành Di cũng là để lấy lòng. Cuối năm Ban tuyên giáo thành uỷ cũng không có nhiều việc, hai ngày liền cô đều kéo Thành Di đi dạo phố mua sắm đồ trang trí tết, giúp Thành Di chuẩn bị mâm ngũ quả tại trụ sở của Thẩm Hoài ở Hà Phổ.
Khi hai phụ nữ bị hại ở cùng với nhau, Thẩm Hoài đều không dám lộ mặt, bất kể là đối mặt với cô gái nào anh cũng đều chột dạ.
Sáng 30 tết, Thẩm Hoài cùng thành viên bộ máy huyện uỷ đến công trường cảng Tân Phổ chúc tết công nhân trực ở đó. Đến trưa, Thẩm Hoài mới cùng Thành Di lái xe đến Từ Thành. Sau khi đến Từ Thành rồi mới gặp mặt nhóm Tống Hồng Quân, Diêu Oánh đang đợi sẵn ở đó, sau lại lên máy bay quay về Thạch Môn.
Vợ chồng dì cả sống chết cũng không cho Diêu Oánh vào cửa Tống gia, bên chỗ ông cụ cũng không cho phép, cho nên Tống Hồng Quân và Diêu Oánh bên nhau tám năm cũng vẫn đành âm thầm che giấu quan hệ. Tuy nhiên bởi vì sự kiên trì bao năm qua của Tống Hồng Quân, nên vợ chồng cô cả cũng đành phải chấp nhận quan hệ của y và Diêu Oánh. Thẩm Hoài trước đó cũng thông qua dì út hỏi cô cả, chỉ đến khi cô cả chấp nhận, anh và Thành Di mới chính thức mời Diêu Oánh đến Thành gia tại Thạch Môn để cùng đón tết.
Thẩm Hoài và Thành Di tới sân bảy bảo lái xe khẩn trương quay về Hà Phổ đoàn tụ với gia đình, hai người hành lý gọn nhẹ lên nhà chờ để hội hợp với Tống Hồng Quân,Diêu Oánh.
Chiều đêm ba mươi, trong nhà chờ của sân bay quốc tế Từ Thành đã rất vắng vẻ, nếu không phải bởi vì công việc làm trì hoãn sẽ không ai mãi đến chiều 30 tết mới về nhà đoàn viên. Tống Hồng Quân trước kia mỗi khi đi ra ngoài rất thích “tiền hô hậu ủng” giờ cũng cho nhân viên đi theo mình về nhà đón tết hết, hôm nay cùng Diêu Oánh tới sân bay trước Thẩm Hoài và Thành Di.
Diêu Oánh sợ người khác nhận ra mình đứng ở trong nhà chờ đeo kính râm che nửa khuôn mặt, nhìn thấy Thẩm Hoài, Thành Di mới tháo xuống đến chào hỏi.
Thẩm Hoài cười nói:
- Nhanh đeo kính lên đi, tôi và Thành Di cũng không muốn cùng hai người có mặt trên trang đầu báo chí vào ngày mai đâu.
Tống Hồng Quân mặc tây phục, áo khoác vắt trên tay, lộ rõ cái bụng bự. Anh và Diêu Oánh mang theo một đống hành lý, nhìn là biết họ rất coi trọng lần đến Thạch Môn ăn tết này, còn coi trọng hơn cả Thẩm Hoài và Thành Di.
Tống Hồng Quân cười nói với Thẩm Hoài:
- Được lên trang nhất với tôi và Diêu Oánh là vinh dự của hai người đấy.
Diêu Oánh không tiếp xúc mấy với Thẩm Hoài và Thành Di, cũng không biết Tống Hồng Quân lại nói năng tuỳ tiện với Thẩm Hoài như thế. Cô cảm thấy Tống gia dạy dỗ con cháu rất nghiêm, bèn hờn dỗi đánh Tống Hồng Quân một cái, không cho anh nói hươu nói vượn, không còn phong thái tao nhã ung dung nữa, mà giống như người vợ bé nhỏ hơn.
Bởi qua tết âm lịch không thể đi cùng Tống Hồng Quân quay về Yến Kinh nên Diêu Oánh rất coi trọng lần về Thạch Môn này.
Tuy Diêu Oánh tiếp xúc với Thẩm Hoài không nhiều lắm, nhưng cô sống ở phía nam, lại sống chung với Tống Hồng Quân, dĩ nhiên hiểu rõ Thẩm Hoài là nhân vật quan trọng trong bậc tiểu bối Tống hệ, mà cha của Thành Di Thành Văn Quang lại là uỷ viên trung ương, lần này cô có thể cùng Tống Hồng Quân đến Thạch Môn, ăn tết âm lịch với đại gia đình Thành Di, trên thực tế cơ bản đã chính thức chấp nhận cô rồi, bằng không, dựa vào gì mà cô đón đêm ba mươi ăn bữa cơm đoàn viên cùng Tống Hồng Quân, Thẩm Hoài, Thành Di tại Thành gia? Huống chi tối nay còn có người khách đặc biệt là ông bà ngoại của Thẩm Hoài còn từ Pháp về nước nữa. So sánh ra Diêu Oánh còn căng thẳng hơn lần Thẩm Hoài đến Thạch Môn gặp bố vợ tương lai.
Thẩm Hoài, Thành Di đến rồi, Tống Hồng Quân, Diêu Oánh bèn làm thủ tục, qua lối kiểm tra an ninh…
Thẩm Hoài cùng mọi người bay đến sân bay Thạch Môn gặp Diêu Vinh Hoa, Dương Hải Bằng đã chờ ở đó rồi, lại đợi thêm một giờ, chuyến bay từ Pháp cũng đến Thạch Môn.
Bởi được bộ phận ngoại vụ của chính phủ tỉnh ra mặt, Thẩm Hoài và mọi người đều được ra đứng ở sân bay chờ máy bay đáp xuống.
Người khác về quê thì kinh hãi, Thẩm Hoài thì lại là càng gần người thân càng e sợ.
Đứng trước sân bay, Thẩm Hoài mặc áo gió, gió lạnh thổi thấm vào da thịt, nhìn chuyên cơ từ phía xa đáp xuống, chậm rãi đến gần, anh thật sự không biết nên dùng tâm tính như nào để đối mặt với tình cảm chân thành đáng trân trọng của hai người già này. Đối với họ, ấn tượng trong lòng anh rất mơ hồ.
Nhưng vào khoảnh khắc khi thang máy bay được đặt lên, khoang máy bay mở ra, nhìn thấy Tôn Á Lâm đỡ một ông ngoại tóc bạc trắng đi ra khỏi khoang máy bay, mái tóc trắng phơ của ông bị gió lạnh thổi bay phất phơ, nhìn ông ngoại cúi người nhìn chung quanh, tựa như đang tìm gì đó, trong lòng Thẩm Hoài nóng bỏng, hai mắt cay cay ướt ướt, cùng Thành Di nhanh chóng bước tới thang máy bay, cầm lấy tay ông ngoại, gọi:
- Ông ngoại, bà ngoại đâu ạ?
Thẩm Hoài lại thấy bà ngoại ở phía sau, tuy trên người mặc áo lạnh rất dầy, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình khô gầy của bà đang ngồi trên xe lăn được một nhân viên đi theo cùng với Hồ Mân đang đẩy tới cửa khoang máy bay bên này. Trong khoảng thời gian này Hồ Mân đều tháp tùng Tôn Á Lâm đi công tác. Gương mặt ông bà đầy vết nhăn đồi mồi, lại đi máy bay với quãng thời gian dài như vậy hẳn đã vất vả nhiều, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hoài thì đôi mắt mờ đục sáng lên, đưa tay phải tới kéo Thẩm Hoài lại sát gần để được chạm vào gương mặt anh, đôi môi không chút huyết sắc run rẩy nói:
- Đã trưởng thành rồi, cháu rất giống mẹ. Nên trách ông ngoại cháu đã đuổi cháu về nước, bao năm nay khiến cháu chịu không ít khổ cực…
Đôi mắt mờ đục của Thẩm Sơn đã ướt ướt, trách vợ:
- Ngọc bất trác bất thành khí, ngọc bất trác bất thành khí. Bà cũng đừng nghĩ Tú Nhi ở đó không nhìn thấy, không nên nói bậy nói bạ.
Thẩm Hoài nghe xong trong lòng càng hổ thẹn, cũng không biết chủ nhân của thân thể này nghe được câu nói của ông cụ thì sẽ có cảm xúc gì, hay là oán trách vợ chồng Thẩm Sơn năm đó nhẫn tâm đưa anh về nước?
Thành Di bước lên trước, chào hỏi hai người già:
- Bà ngoại, ông ngoại, cháu là Thành Di…
- Á Lâm nói con gái Thành gia rất xinh, tôi còn không tin đấy. Tôi nghĩ, cô bé xinh xắn như cháu sao lại nhìn trúng Thẩm Hoài cơ chứ?
Thị lực của ông bà không tốt, Thành Di cúi lại gần ân cần chào hỏi, bà nheo mắt ngắm nghía gương mặt Thành Di, cầm tay Thành Di, run rẩy nói:
- Sau này Thẩm Hoài cần cháu chăm sóc rồi. Nó thật sự không hiểu chuyện đấy, tính tình cũng không tốt, cháu phải rộng lượng nhiều với nó…
- Bà ơi, cháu sẽ chăm sóc tốt Thẩm Hoài ạ.
Thành Di nói, cũng không hiểu rõ trước kia Thẩm Hoài khiến lòng hai ông bà cụ lo lắng đến thế nào.
Bà ngoại ngồi lên xe lăn, không tiện đi cầu thang, Thẩm Hoài bảo Tôn Á Lâm đỡ ông ngoại xuống phi cơ trước, anh thì bế bà ngoại lên, Thành Di đi đằng trước, cùng nhau xuống máy bay.
Đợi tài xế chạy xe đến sân bay bên này để đón, Dương Hải Bằng giúp mở cửa xe ra, Thẩm Hoài thấy bà ngoài ở trong ngực mình đang xúc động nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu thì trong lòng đầy cảm khái, cùng với Thành Di cẩn thận đặt bà ngoại vào trong xe.
Vào trong xe rồi, bà ngoại cầm tay Thành Di, Thẩm Hoài, bắt hai người ngồi bên cạnh mình, giống như buông tay là Thành Di, Thẩm Hoài sẽ biến mất, còn dặn dò Tôn Á Lâm cầm theo một hộp nhỏ đến, chớ để quên ở trên máy bay.
Tôn Á Lâm lấy ra một cái hộp da nhỏ cũ, đặt lên đầu gối bà ngoại, nói:
- Cháu cầm rồi bà ạ. Cháu biết bà lo lắng, biết bà muốn tặng quà cho cháu dâu, cháu không dám lấy trộm đâu ạ.
- Trước đây cháu vẫn lấy trộm ít đồ của ta đấy.
Bà ngoại trách yêu Tôn Á Lâm, đưa hộp da nhỏ cho Thành Di. Lại như sợ Tôn Á Lâm có ý kiến, trịnh trọng nhấn mạnh:
- Lần này là tặng cho cô con gái Thành gia, sau này cháu lập gia đình cũng sẽ có quà cho cháu.
Tôn Á Lâm bật cười nói với Thành Di:
- Ôi, giờ bà chỉ thích em thôi, chị đã bị thất sủng trước mặt bà rồi đó. Nói cái gì mà sẽ có quà tặng cho chị, đồ tốt bà đã chọn lựa tặng cho em rồi còn gì, em mở ra xem đi…
Bà ngoại cũng đầy hy vọng Thành Di sẽ thích món quà mình tặng.
Thành Di cười mở hộp ra, trong hộp da không chứa được nhiều thứ, khi mở hộp ra bên trong đựng đầy trang sức quý báu, chính giữa khảm một viên ngọc nguyên thạch màu xanh nhỏ như trứng chim bồ câu.
Thành Di chưa từng trải việc đời, cũng không biết rốt cuộc miếng ngọc xanh nguyên thạch này giá trị bao nhiêu, những thứ khác trong hộp da đều là trang sức, nhưng đều được khảm ngọc thạch cực kỳ quý báu, cô chưa từng nghĩ ông bà ngoại lại tặng cho mình món quà quý trọng như vậy.
Thẩm Hoài thấy bà ngoại lòng tràn đầy chờ mong nhìn Thành Di thì trong lòng hết sức hổ thẹn. Tuy rằng anh đã thay đổi triệt để, thoát thai hoán cốt rồi nhưng ông bà ngoại ở Paris không nhìn thấy, sợ anh không xứng với Thành Di nên đã mang theo lễ vật quý giá như vậy để làm lễ gặp mặt, đại khái là mong Thành Di “hiểu” hy vọng có thể vì món quà gặp mặt đó mà thật lòng đối đãi tốt với anh…
Lúc Tôn gia rời xa quê hương tuy của cải có nhiều, nhưng thực sự trở thành cự phú còn cách Châu Âu gần nửa thế kỷ. Ông ngoại, bà ngoại chưa tham dự đoạn vào thời kỳ kinh doanh này của Tôn gia, số định mức có được từ khối tài sản kếch sù của Tôn gia cũng có hạn. Lần trước vì ủng hộ hạng mục nhà máy thứ hai của Mai thép, ông bà ngoại cơ bản đã lấy ra toàn bộ của cải dưỡng già rồi. Trang sức, ngọc thạch quý báu trong hộp da này rất có thể là vật cổ mà đời trước lúc qua đời đã để lại cho bà ngoại, lần này có thể nói hai vị lão nhân gia đã chính thức giành hết tất cả tài sản còn lại cho cô rồi.