Lúc đến trụ sở tỉnh ủy thì trời đã tối, gió đêm thổi lá cây xào xạc, còn có một vài chiếc lá vàng cô độc rơi xuống, tựa như con bướm đen rơi xuống chìm trong đêm tối.
Ba của Thành Di đêm ba mươi cũng không được ngủ mà phải tham gia các hoạt động chúc tết bên ngoài, phải chờ một lúc nữa mới có thể trở về ăn cơm đoàn viên với gia đình. Vợ con của Diêu Vinh Hoa cùng với con gái vừa vào học đại học, vợ con của Dương Hải Bằng cũng mang theo con trai đã đến rồi, đỗ xe ở ngõ hẻm, Thành Di và mẹ Lưu Tuyết Mai và mọi người đi tới đón tiếp hai vị lão nhân già vào trong viện tử.
Căn nhà mà Thành Văn Quang và người nhà ở trong đại viện tỉnh uỷ tuy không xa hoa nhưng tuyệt đối rộng rãi, trong viện lại có vườn hoa, trong góc tường có vài cây mai cổ đang nở hoa.
Thẩm Hoài bế bà ngoại vào trong phòng ấm áp, không làm gì cả mà ngồi xuống trò chuyện với ông bà ngoại, kể tỉ mỉ cho hai ông bà nghe chuyện mấy năm nay của anh ở trong nước. Những việc khác đã có Dương Hải Bằng giúp rồi, cũng không cần anh và Thành Di mó tay vào.
Cơm tất niên đã mời đầu bếp của chính phủ tỉnh đến để chuẩn bị, tuy nhiên lúc này cũng đã cho các đầu bếp về nhà toàn tụ cùng gia đình rồi. Món ăn nguội đã bày trên bàn,mấy món nóng thì đã chuẩn bị đâu đấy mọi nguyên liệu, chỉ chờ mọi người về đông đủ là xào nấu, mà tay nghề nấu nướng của người giúp việc trong nhà cũng rất khá.
So sánh ra, Diêu Oánh là người căng thẳng nhất. Tuy rằng lần này mọi người đã chấp nhận quan hệ giữa cô và Tống Hồng Quân, nhưng dù sao cũng chưa phải danh phận chính thức, bình thường trên truyền hình là một ngôi sao hạng A nổi tiếng, nhưng trước mặt mọi người lại rất câu nệ, e dè.
Tuy nhiên, cư xử của Diêu Oánh như vậy lại rất được lòng mọi người.
Mọi người đều có thành kiến với ngành giải trí, điều này đã ăn sâu vào trong quan niệm, dĩ nhiên dù là người có tính cách rộng lượng nhất cũng rất khó thay đổi thành kiến,nhưng mọi người đều rất yêu thích người có tính cách khiêm tốn như vậy.
Thành Văn Quang cũng nhanh chóng trở về, cùng mọi người ngồi vào bàn tròn lớn để ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó lại còn phải đi để động viên chúc tết quân đội địa phương.
Lưu Tuyết Mai đã chuẩn bị phòng khách cho hai vị lão nhân gia, cũng tạm thời bảo người giúp việc chuẩn bị mấy chiếc giường nhỏ cho khách ngủ nghỉ. Cả nhà Diêu Vinh Hoa, cả nhà Dương Hải Bằng cùng với Tống Hồng Quân, Diêu Oánh, Tôn Á Lâm, Hồ Mân thì đến nhà khách chính phủ tỉnh để nghỉ, những nhân viên đi theo công tác thì đã đến trung tâm đón tiếp tại chính phủ tỉnh trước rồi.
Hai vị lão nhân gia từ nước Pháp bay tới cũng không bị ảnh hưởng thời gian, sau khi tham gia tiệc liên hoan tất niên xong mới về phòng nghỉ ngơi.
Bóng đêm sâu dần, cha Thành Di vẫn chưa về, Thành Di ngồi trò chuyện với mẹ.
Nhìn Thẩm Hoài đi ra khỏi phòng ông bà ngoại, Lưu Tuyết Mai nói:
- Hai con đi chơi đi, không cần phải ở cùng mẹ.
- Không được, cả năm khó khăn lắm con mới ngồi trò chuyện với mẹ đấy.
Thành Di nũng nịu ôm cánh tay của mẹ, nói với Thẩm Hoài:
- Anh đi tìm Hồng Quân, Á Lâm và Giám đốc Diêu trò chuyện đi. Em ngồi với mẹ em một chút. Đợi cha em về thì em gọi điện cho anh.
Đi qua trụ sở tỉnh ủy, mặt sau là một ngõ nhỏ thuộc cửa bắc trung tâm tiếp đón chính phủ tỉnh.
Thẩm Hoài hỏi bảo vệ, gọi Tống Hồng Quân và mọi người đi lầu Minh Phượng.
Hai bên đường đều sáng rực đèn đường, chiếu vào lâm viên trong trung tâm tiếp đãi năm màu rực rỡ, phía chân trời xa xa thỉnh thoảng rực đỏ lên pháo hoa, tiếng pháo nổ liên tiếp không ngừng. Tuy rằng gió vẫn lạnh, nhưng lại khiến lòng người cảm nhận được mùa xuân ấm áp.
Thẩm Hoài vào lầu, nhân viên phục vụ trực ban xem qua giấy chứng nhận của anh, sau đó đi vào phòng nghỉ tiếp tục xem buổi liên hoan đêm giao thừa.
Thẩm Hoài không vội vã đi lên lầu mà đi đến sô pha tiếp khách dựa vào tường tại đại sảnh, ngồi xuống lấy điện thoại ra gọi cho Trần Đan:
- Đang làm gì đó?
- Đang cùng mẹ hỏi chuyện Trần Đồng. Vài ngày trước thấy Trần Đồng mang theo một cô gái đi dạo phố, hỏi nó vì sao không đưa cô ấy về nhà?
Trần Đan bên kia đầu dây dịu dàng nói.
Thẩm Hoài mỉm cười. Năm mới Trần Đồng cũng đã hai mươi sáu tuổi, phỏng chừng chưa muốn sớm như vậy đại sự cuộc đời đã được định sẵn, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng dẫn bạn gái về nhà đón tết. Tuy nhiên Trần Đan và mẹ cô đều khá truyền thống, khá bảo thủ, thấy Trần Đồng đã có sự nghiệp, cũng nên lấy vợ để ổn định cuộc sống rồi.
- Ông bà ngoại anh ngồi máy bay lâu như thế, sức khoẻ có chịu nổi không?
Trần Đan ở đầu dây điện thoại hỏi.
- Ông bà ngoại anh tinh thần đều rất tốt. Anh cùng Thành Di đưa họ đi ngắm hội xuân, giờ ông bà đi ngủ rồi…
Thẩm Hoài đáp.
Đúng lúc nghe có tiếng người chào Trần Đan từ xa, giọng nói khá quen, Thẩm Hoài hỏi:
- Có người ở cạnh nhà em à?
- Là Khấu Huyên và mẹ cô ấy. Lúc trước em còn không biết, chỉ biết căn phòng bên cạnh năm ngoái có người mua, trước tết âm lịch một tháng mới trang hoàng lại, nhân hôm nay mới chuyển đến ở, chúng em mới biết đó là Dư Vi. Khấu Huyên vốn không cần cùng Tiểu Lê ở lại nhà em qua tết nữa rồi. Sau khi gặp mẹ thì mặt mày rạng rỡ, đã được ăn bữa cơm đoàn viên rồi, hai cô bé đã đi xe quay về nhà cũ tại Kim Tử rồi.
Thẩm Hoài không biết còn có chuyện này. Nhưng chỉ cần Dư Vi không làm hại đến Khấu Huyên là được. Đối với quan hệ rối rắm của hai mẹ con Dư Vi, Khấu Huyên, anh cũng không có ý định chen chân vào. Nói tới, cũng đã lâu anh không gặp cô bé Khấu Huyên rồi. Dường như Khấu Huyên luôn tránh né anh, năm ngoái anh cùng Trần Đan và Tiểu Lê ăn hai bữa cơm, nhưng không gặp cô bé Khấu Huyên.
Trần Đan cũng biết Thẩm Hoài thời gian quý giá, đặc biệt trong khoảng thời gian hai ba tiếng trước giao thừa năm mới sẽ có không biết bao nhiêu cuộc điện thoại gọi đến chúc tết và cần gọi đi, tuy rằng còn muốn trò chuyện thêm mấy câu với anh, nhưng vẫn thúc giục anh mau chóng cúp điện thoại.
Nhận mấy cuộc điện thoại, Thẩm Hoài gọi điện cho Chu Dụ, lại gọi điện đến máy bàn nhà riêng của Hùng Văn Bân, nghe chuông điện thoại kéo dài năm sáu lần nhưng không ai nhận thì vội vàng cúp điện thoại, tiếp tục gọi vào di động của Hùng Đại Ny.
Trong điện thoại của Hùng Đại Ny chợt nghe tiếng của Bạch Tố Mai ở đầu dây bên kia nói vọng tới:
- Ai gọi điện thoại đến mà không kiên nhẫn vậy, mới chuông năm sau lần thôi mà đã cúp máy rồi.
- Cũng tại mẹ đi đâu ấy…
Có tiếng cự nự của Hùng Đại Linh ở trong điện thoại.
- Con đó, gọi con thì con không nhấc máy, còn đổ thừa cho mẹ.
Bạch Tố Mai ở đầu bên kia điện thoại không biết lấy gì đập vào con gái, Thẩm Hoài chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách của Hùng Đại Linh.
Hùng Đại Ny hạ thấp giọng hỏi:
- Điện thoại vừa rồi là anh gọi à?
- Đúng vậy, không ai nhận, anh đương nhiên cúp máy rồi. Nếu em không tiện nói chuyện với anh, để anh gọi điện cho ba em để chúc tết. Ba em có nhà không?
Thẩm Hoài cười nói.
- Anh xấu xa, em cũng không dám gọi điện cho anh, vô duyên vô cớ, để người khác biết sẽ không hay.
Hùng Đại Ny ở đầu dây điện thoại ngọt ngào nói, nhưng cũng không dám nói nhiều với Thẩm Hoài, cao giọng nói với mẹ mình:
- Mẹ, vừa rồi là Thẩm Hoài gọi điện tới chúc tết nhà mình, anh ấy còn hỏi sao gọi điện mà không ai nhấc máy vậy? Đại Linh, em kiểm tra điện thoại xem có phải bị hỏng rồi không. Anh ấy gọi điện cho chị, em đi gọi bố đến, anh ấy muốn gặp bố…
- Nói gì to thế, anh đang muốn nói chuyện với em mà.
Thấy Hùng Đại Ny có tật giật mình như thế, Thẩm Hoài phì cười:
- Không làm gì cả, sao em lại có tật giật mình thế?
- Hứ, anh là kẻ trộm nên mới không chột dạ đấy.
Thẩm Hoài bỗng nghe được giọng của Tôn Á Lâm từ đằng sau thì giật mình, không biết Tôn Á Lâm, Hồ Mân từ ngoài đi vào tự lúc nào, nhìn họ ăn mặc hết sức gọn gàng,hẳn đã ra ngoài chạy một vòng rồi đứng sau lưng anh một lúc rồi, anh lại chẳng hay biết chút nào.
Tôn Á Lâm vừa rồi vì nghe lén nên cũng không đến gần quá, cho nên không nghe rõ Thẩm Hoài nói chuyện với ai qua điện thoại, lúc này mới tiếp cận đến gần.
Thẩm Hoài bèn nói mấy câu với Hùng Văn Bân, hẹn sau tết gặp mặt rồi cúp điện thoại, thấy Tôn Á Lâm gần ngay sát vai, muốn sờ vào gương mặt đã lâu không gặp của cô nhưng ở trước mặt Hồ Mân nên không dám làm vậy, chỉ hỏi:
- Có gì hay mà nghe lén chứ, chưa từng nghe điện thoại chúc tết à? Cô về cầm điện thoại chờ tôi, tôi gọi cho…
Tôn Á Lâm ngồi xuống ghế salon, đẩy đẩy anh, hỏi:
- Anh để ý đến cô gái nào của Hùng gia đấy? Hay là cả hai đã có mờ ám từ lâu rồi?
- Tôi còn muốn gọi điện thoại để chúc tết nữa, không hơi đâu chấp nhặt với cô.
Thẩm Hoài xoay người, không để ý tới Tôn Á Lâm mà tìm kiếm danh bạ điện thoại chuẩn bị tiếp tục gọi điện chúc tết.
- Tôi đoán là Hùng Đại Ny. Cô ấy là loại người mà cậu thích. Làn da như người đẹp Châu Âu, ngực to mông nở, eo lại nhỏ, người đàn ông nào thấy cũng thích, tôi cũng thích, huống chi là anh.
Tôn Á Lâm bám theo không buông tiếp tục “tra tấn” Thẩm Hoài, lại hỏi Hồ Mân:
- Sau khi cô đến Đông Hoa, đã từng nghe nói về chuyện xấu sập giường của Bí thư Thẩm, nữ nhân vật chính là Hùng Đại Ny chưa?
Thẩm Hoài ngẩng lên nhìn Hồ Mân cười cười, biết thời gian cô ấy ở Đông Hoa dù quá ngắn cũng biết rõ đủ loại tin đồn nhảm về anh ở Đông Hoa, lắc đầu hết cách với nữ ma đầu Tôn Á Lâm này, hỏi Hồ Mân:
- Sáng sớm mai cô về Yến Kinh, có vất vả quá không, hay để tôi cho người đánh xe đưa cô đi?
- Không sao ạ. Từ cao tốc Thạch Môn đi cũng chỉ 300km, nếu không phải hôm nay quá muộn rồi, tôi cũng muốn đi ngay trong đêm ấy. Tôi đã ngủ một giấc trên máy bay,tinh thần rất tốt.
Hồ Mân nói.
- Xuống máy bay cũng được gần được 6 giờ, lúc ấy cô lái xe về thì đã về đến nhà rồi đấy.
Tôn Á Lâm không ngần ngại vạch mặt Hồ Mân.
Thẩm Hoài liếc nhìn Hồ Mân một cái, thấy hai má cô đỏ lên, đôi mắt to tròn ngậm xuân kiều mị, người đàn ông nào nhìn thấy cũng mê loạn.
- Nếu đã ở lại, vậy tối nay nhất định phải ngủ cùng tôi đấy. Chúng ta đều già rồi, nếu ngủ một mình vào đêm giao thừa thì quá cô độc..
Tôn Á Lâm vặn eo bẻ cổ nói.
Nghe Tôn Á Lâm nói vậy, Thẩm Hoài dĩ nhiên hiểu rõ, cười nói:
- Vừa rồi tôi còn tự mình đa tình đây này...
Quan hệ giữa Hồ Mân và Tôn Á Lâm, không một ai biết, mà câu nói vừa rồi của Tôn Á Lâm lại quá rõ ràng, nhưng nghe Thẩm Hoài nói vậy, gương mặt hơi đỏ hồng của Hồ Mân ngay lập tức đỏ rực như say rượu, trong đôi mắt tràn ngập nước, quay người đi lên phòng.
- Anh biết tôi giành được Hồ Mân lúc nào không?
Nhìn Hồ Mân lắc cặp mông tròn trịa đi lên lầu, Tôn Á Lâm ghé sát bên tai Thẩm Hoài, khẽ hỏi.
Hơi thở như lan của Tôn Á Lâm phả bên tai ngưa ngứa, Thẩm Hoài gãi gãi tai, hỏi:
- Khi nào?
- Chính là bốn ngày trước lúc anh gọi điện tới gọi đã cùng Thành Di đăng ký kết hôn, tôi lừa Hồ Mân đến phòng tôi uống rượu.
Tôn Á Lâm dương dương đắc ý nói.
- Cô không ép cô ấy say khướt đấy chứ?
Thẩm Hoài hỏi.
- Tôi không xấu xa như đám đàn ông các anh đâu. - Tôn Á Lâm khinh thường nói,
- Có một số phụ nữ vẫn luôn đè nén không thể đem những tình cảm trong lòng trút hết ra được. Anh cho là Hồ Mân không cưới không yêu ai là vì chờ đợi anh à. Cô ấy chỉ không có hứng thú với đàn ông mà thôi.
Thẩm Hoài cười khổ, anh quả thật không hề nghiên cứu về phương diện này, đương nhiên cũng biết cho dù đoạn tình cảm thời niên thiếu khiến Hồ Mân ghi nhớ anh mãi không quên, cũng không thể bị một đoạn tình cảm trưởng thành khác thay thế hoàn toàn được. Có lẽ Hồ Mân thật sự là kiểu người giống như Tôn Á Lâm. Tuy nhiên, Thẩm Hoài cũng không tưởng tượng được, tại sao Tôn Á Lâm lại mượn rượu để
- Nếu đêm nay không dám đi, tôi cùng Hồ Mân có thể cùng anh qua đêm đấy..
Tôn Á Lâm còn nói thêm.
Thẩm Hoài đang nghĩ rốt cuộc Tôn Á Lâm mượn rượu kéo Hồ Mân xuống nước như nào, chợt nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng giật mình, lại thấy đôi mắt đẹp của Tôn Á Lâm nhìn mình chăm chú, kiều mỵ ngập nước, đôi môi mọng đỏ ướt át hơi cắn chặt, tựa như rất nghiêm túc, trái tim của anh thiếu chút nữa bị tan chảy trước ánh mắt quyến rũ của cô.
- Không cần anh cả đêm ở đó, chỉ ở cùng chúng tôi đến 12h là được rồi. Hồ Mân xấu hổ, nhưng chắc chắn nguyện được cùng anh …
Lúc này Thẩm Hoài mới biết Tôn Á Lâm chính là độc dược mạnh nhất trong lòng mình, lập tức bỏ chạy, ngay cả đó có phải cạm bẫy hay không cũng không dám thử, cũng không đi tìm Tống Hồng Quân, Diêu Vinh Hoa nói chuyện.