Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 974 - Chương 947: Đêm Giao Thừa (2).

Chưa xác định
Chương 947: Đêm giao thừa (2).

Thẩm Hoài đi đến cửa, dừng lại quay đầu nhìn Tôn Á Lâm lười biếng ngồi trên sô pha, thấy cô một chân duỗi, một chân co, tóc dài buông xõa, lộ ra nửa gương mặt tuyệt diễm đến cực độ, đôi mắt mê ly lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, khiến trong lòng anh run rẩy. Một năm nay Tôn Á Lâm rất ít khi ở trong nước, trong lòng anh rốt cuộc cũng vẫn nhớ cô, nhưng càng là như vậy, thì càng không dám khinh suất, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Thấy dáng vẻ Thẩm Hoài chạy trối chết lại có chút không nỡ, Tốn Án Lâm nhịn không được bật cười thành tiếng, cười mắng:

- Coi như anh còn có đạo đức!

Đứng dậy lên lầu, vào phòng thấy Hồ Mân đứng trước cửa sổ, đang nhìn Thẩm Hoài khoác áo rời đi trong bóng đêm.

Thấy Tôn Á Lâm nhanh vậy đã lên lầu, Hồ Mân hỏi:

- Sao Thẩm Hoài đi rồi, anh ấy không tìm Tống tổng, Diêu tổng nói chuyện nữa à?

- Cái tên vô lương tâm đó, bây giờ ngay cả gan cũng không có…

Tôn Á Lâm ngồi trước cửa sổ, nhìn bóng dáng Thẩm Hoài bị cành cây che lấp, quay đầu lại nói với Hồ Mân.

- Sao gan cũng không có?

Hồ Mân không biết xảy ra chuyện gì, nghi hoặc hỏi.

- Tôi nói với anh ta, nếu anh ta dám ở lại đến sau mười hai giờ mới đi, hai chúng ta sẽ tiếp anh ta. Anh ta sợ quá đi mất.

Tôn Á Lâm bĩu môi nói.

- A.

Hồ Mân há miệng cứng lưỡi, không ngờ Tôn Á Lâm lại nói với Thẩm Hoài câu này, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Hoài chạy trối chết, lại không nhịn được cười, oán trách nói:

- Sao câu này mà cô cũng dám nói lung tung ra vậy hả. Tính cách Thẩm Hoài lúc trước rất quậy phá, cô không sợ anh ta coi lời nói đùa của cô là thật sao?

- Nếu anh ta coi là thật, cô có chấp nhận anh ta hay không?

Tôn Á Lâm nhìn chằm chằm mặt Hồ Mân.

Mặt Hồ Mân lập tức đỏ bừng như máu, hờn dỗi trừng mắt nhìn Tôn Á Lâm, thế nhưng cái liếc mắt này vô cùng quyến rũ, bộc lộ hết sự do dự đấu tranh tình cảm trong lòng cô ra. Tôn Á Lâm nhìn thấy mà trong lòng nghĩ, nếu Thẩm Hoài có mặt ở đây nhìn thấy, hơn phân nửa xương cốt đều mềm đi mấy lần, ngay cả đi đường cũng không biết.

Tôn Á Lâm nhìn thấy bóng hình Thẩm Hoài biến mất ở góc quẹo, thì kéo bức màn lên, không tiếp tục nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nữa, thoải mái ngồi trên sô pha, không nhịn được mà cảm khái nói:

- Cậu ta bây giờ ngay cả ăn vụng cũng kinh hãi, giống như hoài toàn biến thành người khác vậy, thật sự không giống phong cách anh ta trước kia, cũng không thú vị gì cả…

Thấy Tôn Á Lâm ngồi ở đó nói hươu nói vượn, Hồ Mân không khỏi mỉm cười, cười nói:

- Lúc trước anh ấy nhìn thấy thứ gì tốt thì hận không thể giày xéo nó, cô thích thế?

- Nhưng dáng vẻ không gánh nổi trách nhiệm của anh ta bây giờ cũng thật sự khiến người ta không thích mà.

Tôn Á Lâm liếc gương mặt Hồ Mân, cười nói:

- Tôi không phải đang nói mình, tôi đang nói cô.

- Sao lại kéo đến trên người tôi rồi, tôi có gì mà thích hay không thích, liên quan gì đến tôi chứ?

Hồ Mân thanh minh nói.

- Không phải cô, vậy ai uống say rồi nửa đêm ôm tôi lại gọi tên của kẻ khốn kiếp kia?

Tôn Á Lâm híp mắt nhìn gương mặt lúng túng đỏ bừng của Hồ Mân.

- Không nói hươu nói vượn với cô ở đây nữa, tôi về phòng ngủ…

Hồ Mân thấy Tôn Á Lâm lại nhắc chuyện xấu hổ bốn ngày trước, gương mặt mềm mại nhuốm đỏ, ngại tiếp tục ở lại nói chuyện, quay người muốn đi ra.

- Trò chuyện với tôi đi, đêm nay tôi thật sự không muốn một mình cô đơn trải qua đâu.

Tôn Á Lâm giữ chặt Hồ Mân, nói:

- Chúng ta nằm trên giường nói chuyện đi…

- Được thôi, có điều không thể uống rượu trên giường nữa; ngoài trừ đau đầu hai ngày ra, còn bị cô làm trò mờ ám với người ta nữa.

Hồ Mân nói.

Hồ Mân trước nay đều là trợ lý riêng của Tôn Á Lâm, không tính là nhân viên chính thức của đầu tư Chúng Tín, cho nên hai người không phải là ông chủ và nhân viên,quan hệ bình thường đã rất thân cận rồi.

Bốn ngày trước nhận được điện thoại của Thẩm Hoài, được biết hôm đó anh đã đăng ký kết hôn với Thành Di, trong lòng Tôn Á Lâm cũng không thoải mái khó giãi bày, là cô kéo Hồ Mân đến quán bar cùng uống rượu.

Uống đến thích thú, hai cô gái lại mang rượu về phòng uống.

Hồ Mân về phòng rồi liền không kiềm chế, uống say thì coi cô như Thẩm Hoài, trút hết những tình cảm chôn trong lòng mấy năm nay ra, Tôn Á Lâm mới biết Hồ Mân bị Thẩm Hoài “tổn thương” sâu như thế. Quan hệ của hai người cũng vì thấy mà tiến thêm một bước, trở nên càng thân mật.

Hồ Mân cũng biết sự thật trước kia Tôn Á Lâm thích phụ nữ, cũng biết quan hệ “thân mật” của cô ấy và Dương Lệ Lệ, nhưng theo cô thấy, Tôn Á Lâm thích phụ nữ có lẽ đã là chuyện trước kia rồi, giữa Tôn Á Lâm và Dương Lệ Lệ lúc này càng giống như hai người phụ nữ cô đơn không tìm được nơi ký thác tình cảm nên an ủi lẫn nhau, mà bây giờ chẳng qua chỉ có thêm cô mà thôi.

Tôn Á Lâm thấy Hồ Mân chỉ mặt nội y bó sát chui vào trong chăn, thân hình Hồ Mân không cao, nhưng tỷ lệ cơ thể cực tốt, bộ ngực cao nhô lên, tháo áo lót trong xuống,bộ ngực đầy đặn lại không chút chảy xệ, đường cong bên ngoài lộ ra hoàn mỹ, xuống đến eo lại co lại, xuống đến hông lại nở ra một cách ưu mỹ, lộ ra bờ mông đẹp đầy đặn ngạo nghễ, hai chân khá dài, thẳng tắp một đường, cả người rõ ràng đầy đặn tinh tế, tỷ lệ thích hợp, cả người lộ vẻ mùi nữ nhân mê người. Tôn Á Lâm sờ vòng eo mềm mại của cô, nói:

- Nếu tên khốn kia nhìn thấy dáng vẻ của cô, chắc chắn vẻ không đi…

Hồ Lâm bị Tôn Á Lâm sờ eo mà nhột, bật cười xoay eo, nói:

- Nếu cô muốn anh ấy ở lại như thế, vậy cô lộ cho anh ấy coi đi. Cô có vốn như thế mà không lộ cho anh ấy coi, làm sao anh ta biết?

Mỉm cười đưa tay ra bấm lên ngực Tôn Á Lâm một cái.

Hồ Lâm vừa bấm coi như đã chọc phải tổ ong vò vẽ, Tôn Á Lâm muốn bắt cô qua, nhất định phải sờ một phen, Hồ Mân cười tránh né, nhưng còn chưa kịp né người, thì đã bị Tôn Á Lâm vồ lên giường, hai người đùa giỡn lăn lộn với nhau.

Dù sao Hồ Mân sức lực nhỏ, cuối cùng bất lực gối đầu nằm ngang lên bụng Tôn Á Lâm, mệt đến thở dốc, ngây người nhìn trần hà, nói với Tôn Á Lâm:

- Dáng vẻ hai chúng ta cũng không tệ đi, không tính là kém chứ, sao lại giống như hai xử nữ không ai cần, ngay cả đêm giao thừa cũng chỉ có thể an ủi nhau như thế chứ?

- Cô thật sự muốn sao?

Tôn Á Lâm hỏi:

- Bằng không hôm nào chúng ta tranh thủ Thành Di không có mặt, thử quyến rũ tên khốn kia?

- Nói hươu nói vượn gì đó?

Hồ Mân cười nhấc tay đánh Tôn Á Lâm.

Tôn Á Lâm chống người ngồi lên, nhìn gương mặt hồng hào của Hồ Mân. Hồ Mân lấy tay che mặt, lời nói của Tôn Á Lâm phảng phất như liều thuốc kích thích mạnh mẽ nhất, khiến xuân tình trong lòng cô dao động, trong lòng nghĩ nếu lúc này Thẩm Hoài mặt dày mày dạn bò lên giường, mình thật sự không chút sức giãy dụa sao…

Thẩm Hoài lại không dám nghĩ đến cảnh xuân trong phòng nhà nghỉ, đi xuyên qua ngỏ nhỏ, trở về nhà Thành Di, Thành Văn Quang cũng vừa bận rộn ở ngoài trở về.

Thành Di thấy Thẩm Hoài đi không bao lâu thì trở về, hỏi:

- Sao nhanh vậy đã về rồi?

Thẩm Hoài mở di động cho Thành Di xem, nói:

- Trên đường về nhận được mấy cuộc điện thoại, không biết tiếp theo sẽ có mấy cuộc gọi đến nữa, nghĩ thấy ngày mai hẵng tìm Hồng Quân và giám đốc Diêu nói chuyện tốt hơn, nên anh đi đến nhà nghỉ rồi lại đi về.

Lưu Tuyết Mai nói:

- Giao thừa, tết hằng năm hẳn là ngày đổi lịch nhận điện thoại, ngoài đến nhà…

- Không tiếp điện thoại, không ai đến nhà, em lại chê lạnh lẽo.

Thành Văn Quang cười ha ha nói.

Thành Văn Quang còn chưa dứt lời, điện thoại ở góc sô pha vang lên tiếng chuông, Lưu Tuyết Mai oán trách nói với chồng:

- Anh nghe đi.

Thành Văn Quang cũng hiểu đêm nay không có thời gian nói chuyện với Thẩm Hoài, nói:

- Mọi người cũng ngủ sớm đi, chúng ta có gì thì ngày mai hẵng nói…

Thẩm Hoài về phòng, gọi xong mấy cuộc điện thoại chúc tết, lại nói điện thoại với Đỗ Kiến, có chuyện gấp gì thì bảo anh ta gọi điện cho Thành Di để liên hệ với mình,xong thì trực tiếp tắt điện thoại, nói với Thành Di:

- Lần này thanh tĩnh rồi…

- Không sợ người khác nói anh không biết điều à?

Thành Di hỏi.

- Anh gọi điện cho người ta chúc tết cũng bởi trong lòng không yên tâm; nếu điện thoại gọi không được, trong lòng cũng thoải mái hơn. Người khác gọi điện cho anh chúc tết, phần nhiều cũng mang tâm trạng này, tắt di động, thuận tiện cho mình, thoải mái cho người ta.

Thẩm Hoài cười nói:

- Hơn nữa, đêm xuân một khắc đáng đáng ngàn vàng, cũng đừng để những cuộc điện thoại đó lãng phí…

Thấy Thẩm Hoài mặt dày mày dặn quấn quýt, Thành Di né tránh. Mấy hôm trước ở chỗ ở của Thẩm Hoài, đóng cửa lớn lại, hai người tự nhiên làm những chuyện nên làm một cách thoải mái không lo, nhưng hôm nay ở trong nhà mình, ông ngoại, bà ngoại ngủ trong trong khách cách vách bọn họ, nếu có chút tiếng động khiến hai người già nghe thấy, còn không xấu hổ chết người sao?

Còn nữa, Thành Di có lúc cũng ngốc, cũng không biết làm sao, mỗi lần lên giường đều khiến nó bị ẩm ướt một mảng. Lần này nếu để mẹ cô nhìn thấy, cô còn mặt mũi nào cùng Thẩm Hoài về nhà nữa chứ?

Ngoài trừ chuyện này, Thành Di còn phải suy xét làm sao thu dọn áo mưa đã dùng rồi nữa, cũng không thể quang minh chính đại ném vào trong thùng rác được, mà ném vào trong bồn cầu, lỡ như làm nghẹt bồn cầu thì sao?

Nghĩ tới những chuyện này, Thành Di quyết ý, mấy ngày nay ở Thạch Môn không cho Thẩm Hoài đụng đến mình.

Chỉ là lửa lòng Thẩm Hoài đã bị Tôn Á Lâm khơi dậy rồi, lúc này sao có thể dễ dàng buông tha cho Thành Di?

Thành Di cho dù có kiên định hơn nữa, chỉ là cô tắm rửa qua mặc bộ áo ngủ kín đáo nằm trên giường, cô và Thẩm Hoài hai người ôm nhau cùng ngủ trong chăn, cô làm sao chịu được sự quấn quýt của Thẩm Hoài?

Đầu tiên Thẩm Hoài ôm cả người cô vào lòng, sau đó thò tay chui vào trong áo bắt lấy đôi gò bồng đảo chơi hoài không chán kia, sờ đến mức cả người Thành Di nhũn ra,sờ đến mức Thành Di chỉ có thể quay lưng lại không để ý Thẩm Hoài.

Chỉ là Thẩm Hoài ở sau lưng cô, mặt dày mạnh mẽ cởi quần cô ra, lại không biết xấu hổ sáp cái vật cứng rắn kia tiến tới, chen vào giữa hai chân cô, nói cô kẹp lại thì được rồi. Cơ thịt nơi đùi Thành Di cực mềm, bắp đùi đầy đặn chặt chẽ, ép chặt như nắm, cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhưng Thẩm Hoài sẽ không thỏa mãn như thế.

Mà Thành Di bị cái vật cứng rắn thô to kia chèn ngay chốn đào nguyên, còn thỉnh thoảng rón ra rón rén chọc chọc vào nơi đó, tâm hồn cũng đê mê, cũng không biết từ khi nào thì bên dưới đã ướt rồi. Lúc bắt đầu lơ đãng để Thẩm Hoài chen vật thô to đó vào, nhiều ngày đã qua như thế mà vẫn còn cảm giác trướng nứt, lập tức khiến tâm hồn cô suýt chút điên đảo.

Thấy Thẩm Hoài ở đằng sau vận động cũng không tiện lắm, Thành Di chỉ có thể âm thầm nghiêng người, để Thẩm Hoài có thể tiện chen vào trong một chút, rất nhanh ham muốn của cô đã tuôn trào mãnh liệt không che giấu được, chút lý trí cuối cùng còn lại cũng không phải là cầm lấy quần ngủ của mình che dưới người, tránh làm ướt chăn,mà là cố gắng đè nén cổ họng để tiếng rên không lọt ra, hơi rướn thân người để tiện cho mình có thể hưởng thụ…

Thái độ như thế, Thẩm Hoài không tiện hoạt động, nhưng thân hình Thành Di hơi rướn lên, bờ mông đẫy đà áp lên bụng dưới của anh, hơi cọ xát với anh, lại mang đến cảm nhận cực độ mạnh hơn cho anh.

Bình Luận (0)
Comment