Giọng điệu Thẩm Hoài hỏi thực sự lạnh nhạt, Tống Bính Sinh lại cảm thấy xấu hổ. Ông ta có thể cảm nhận được sâu trong câu hỏi tựa như bình thản của Thẩm Hoài sự khinh thường khiêu khích. Ông ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoài khoảng hai giây, mới hồi phục lại tinh thần đáp:
- Ồ, chủ yếu vẫn là nói chuyện về lĩnh vực nông lâm nghiệp…
Nói tới đây, liền ngừng lại, dường như Thẩm Hoài không có tư cách nghe cụ thể chi tiết cuộc trao đổi về nông lâm nghiệp giữa Chung Lập Dân và ông ta.
Thẩm Hoài thật không ngờ cha anh sẽ chột dạ như thế, vừa không dám giấu diếm sự thật về cuộc nói chuyện với Bí thư Chung, cũng không dám một mình nói với anh chuyện này, chột dạ mà đem chuyện này nói cho anh nghe trước mặt Ngụy Phúc Minh.
Thẩm Hoài trầm mặc nhìn rượu trong chén, hoàn cảnh xã Đằng Du tuy rằng kém, nhưng rượu ngon cũng có mấy bình, Thẩm Hoài nâng chén rượu lên, đưa lên mũi ngửi,nhìn Ngụy Phúc Minh thản nhiên cười:
- Bí thư Ngụy, rượu này thơm quá.
Ngụy Phúc Minh thấy bầu không khí hơi lạnh lẽo, muốn nói vài lời điều tiết không khí một chút, trong lúc bất chợt không biết nói cái gì cho thích hợp. Ông cảm thấy mình đang trong tình thế lúng túng, nghĩ cha con Tống Bính Sinh và Thẩm Hoài nhìn như kẻ thù, muốn kéo ông vào chuyện gì? Ông chỉ có thể làm bộ như vô vị cười:
- Rươu thơm, vậy thì uống thêm nữa đi. Cảnh tối lửa tắt đèn ở nông thôn đấy, đợt lát nữa cũng không có cách sắp xếp của nó…
Bất kể là kinh tế, tài chính và thuế vụ, có công ăn việc làm hay đối với thúc đấy phát triển xung quanh khu vực, Hà Phổ đều chiếm địa vị quan trọng trong kiến thiết phát triển địa phương, nhân vật số một huyện Hà Phổ kiêm nhiệm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa mới phù hợp lẽ thường.
Hà Phổ phát triển là do một tay Thẩm Hoài tạo nên, cho nên Thẩm Hoài khi nào làm bí thư huyện Hà Phổ kiêm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa, thậm chí đảm nhiệm ủy viên tỉnh ủy cũng sẽ không khiến Ngụy Phúc Minh kinh ngạc. Đặc biệt lần này Thẩm Hoài lại tiến vào lãnh đạo phát triển khu kinh tế vịnh Hoài Hải, chức vụ cao hơn cũng là chuyện hợp tình.
Có lẽ có người sẽ không hiểu, vì sao Thẩm Hoài trì trệ không thể lên ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa, có lẽ sẽ đem quy kết hết cho tuổi tác cùng niên hạn nhậm chức của Thẩm Hoài. Dù sao Thẩm Hoài chính thức đảm nhiệm cán bộ chính huyện cấp Cục còn chưa đầy ba năm.
Quan trường tỉnh Hoài Hải là nhân vật thượng tầng của Kim tự tháp, Ngụy Phúc Minh thì biết Phó tỉnh trưởng Tống Bính Sinh thực tế đã đặt con ông ta vào tình thế khó khăn; trong một tỉnh, cha con đồng thời có vị trí hiển hách, ít nhiều có chút gây chú ý rồi.
Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân chỉ định đề bạt Thẩm Hoài, trực tiếp tìm Tống Bính Sinh thảo luận ý muốn rất rõ ràng, chính là hy vọng Tống Bính Sinh có thể vì sự đề bạt của Thẩm Hoài mà nhượng xuất không gian; nhưng Tống Bính Sinh lại nói với Chung Lập Dân Thẩm Hoài tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, cần rèn luyện thêm, rõ ràng là muốn từ chối ý tốt của Chung Lập Dân.
Ngụy Phúc Minh nghĩ đến Tống Bính Sinh ngày hôm qua cứng nhắc yêu cầu bên này không cần nói với Thẩm Hoài là đoàn ông ta đã ở Hoài Sơn, trong lòng ông nghĩ Bí thư tỉnh ủy Chung có lẽ hai ngày này đã tìm Tống Bính Sinh nói chuyện, sau đó biết Thẩm Hoài cũng đến Hoài Sơn bèn chạy tới cùng ngày, vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt? Tục ngữ có câu trong triều có người được làm quan, quan trường không biết có bao nhiêu người ỷ lại vào chú bác trưởng bối để được cất nhắc, Tống Bính Sinh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới con ông ta được đề bạt sẽ là chướng ngại?
Đằng Du hoang vu hẻo lánh, không có bát kinh khách sạn, chính quyền xã cũng không có nhà khách, quán trọ có hai gian cá nhân nhỏ cũng liền nhau, vả lại thật sự đơn sơ.Lần này đến Đằng Du, nhân viên đi theo nên đông, hai gian nhỏ quán trọ ở chẳng vừa, Thẩm Hoài liền lấy cớ tìm hiểu tình hình địa lý thủy văn xã Đằng Du, cùng đám người Hồ Thư Vệ, Đỗ Kiến, đến nhà bí thư đảng ủy xã Đằng Du ở nhờ một đêm.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Thẩm Hoài vừa mới thức dậy ở trong sân đánh răng, Tống Bính Sinh kêu Trịnh Cương qua nói một tiếng bọn họ phải về thành phố Hoài Sơn, hai nhóm người tách ra như vậy.
Thẩm Hoài rời khỏi Hoài Sơn muộn, cùng Hồ Thư Vệ tới Hoài Tây, ở lại Hoài Tây một ngày, xem qua tình hình xây dựng công trình giai đoạn hai của khu công nghiệp điện lực Thanh Phong, luyện kim Giec-ma-ni, sau đó lại đi suốt đêm quay về Từ Thành.
Mặc dù sau khi cưới, Thành Di có thể yêu cầu Ngân hàng nhân dân tỉnh phân phòng, nhưng chức vụ Thẩm Hoài thay đổi lớn, ba năm thì đảm nhận một chức vụ, Thành Di cũng nằm trong quy hoạch, cũng không chắc chắn được sẽ trường kỳ sống ở đâu, hai người cũng không có ý định sẽ ở Từ Thành, cho nên Thành Di vẫn ở khu ký túc của Ngân hàng nhân dân tỉnh.
Tới Từ Thành đã là mười một giờ.
Thẩm Hoài để tài xế và Đỗ Kiến lái xe dừng lại ở Từ Bạn, anh lấy chìa khóa một mình đi lên lầu, mở cửa thấy Thành Di mặc đồ ngủ, đang gục xuống bàn ngủ say, áp mặt xuống một quyển sách, chiếc áo khác rơi trên sàn nhà.
Đêm cuối tháng tư, thời tiết còn se lạnh, Thẩm Hoài nhẹ nhàng cởi áo khoác đặt trên ghế sa lon, định tới ôm Thành Di lên giường thì bất chợt di động trong áo khoác vang lên.
Tiếng chuông vang lớn, Thành Di giật mình tỉnh dậy, ngáp, nghiêng mình cầm áo khoác rơi xuống đất lên, nói:
- Em định vừa đọc sách vừa đợi anh về, không ngờ quyển sách này nhàm chán như vậy, mới đọc bốn năm trang đã thấy buồn ngủ rồi…
Gương mặt mềm mại của Thành Di áp mặt xuống trang sách khiến hai má hồng hào, lông mi thật dài dưới ánh đèn khẽ run, đôi mắt lim dim buồn ngủ, lộ rõ vẻ nụng nịu.
Thẩm Hoài lấy điện thoại trong áo khoác ra, nhìn thoáng qua dãy số, nói với Thành Di:
- Dì út gọi điện thoại tới. Cũng không biết muộn như vậy dì út tìm anh có chuyện gì?
Thành Di ngồi xuống nghe điện thoại.
Thành Di kéo cánh tay của Thẩm Hoài, nghiêng đầu đến, tựa vào bờ vai anh, nghe anh và dì út nói chuyện, nhưng nghe đến dì út khuyên Thẩm Hoài không cần để ý trong thời gian ngắn có thể đảm nhiệm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa hay không, thế cô mới biết Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân từng đi tìm cha Thẩm Hoài nói muốn đề bạt Thẩm Hoài đảm nhiệm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa, nhưng cha Thẩm Hoài lại ngăn cản chuyện này.
Thành Di đợi Thẩm Hoài cúp máy, mới khó nén kinh ngạc hỏi:
- Bí thư Chung tìm cha anh nói chuyện này ạ?
Thẩm Hoài hiện tại cũng không biết phải nói như thế nào về chuyện này mới phải, trong lòng lo sợ, chỉ thở dài một hơi.
Thẩm Hoài hôm qua trong điện thoại cũng không nói với Thành Di chuyện này, để điện thoại lên bàn, anh chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, gác chân nằm ở sô pha, gối đầu lên cặp đùi rắn chắc đẫy đà của Thành Di, đem chuyện của cha ở Hoài Sơn cho Thành Di nghe:
- Bí thư Chung tìm ông ấy nói chuyện này, chuyện trước đó anh cũng không biết. Nếu ông ấy không nói, Bí thư Chung cũng không có khả năng nói với anh chuyện này,việc này sẽ cứ vậy trôi qua, không có ai đề cập đến. Ông ấy lại có tật giật mình, nghĩ việc Bí thư Chung sẽ nói chuyện này với anh, cho nên ông ấy gặp được anh ở Hoài Sơn, coi như trước mặt Bí thư thành ủy Hoài Sơn Ngụy Phúc Minh đem việc này nói ra. Có lẽ ông ấy sợ anh ở trước mặt ông cụ tố cáo ông ấy, ông ấy muốn chủ động, tối nay lại gọi cho dì út làm công tác tư tưởng với anh. Anh thật không biết, sao ông ấy lại bóc trần sự tình đến mức này?
- Ba anh đúng là vẫn không hiểu anh.
Thành Di cũng không muốn ở trước mặt Thẩm Hoài quở trách cha anh không phải, nhưng vì cảm thấy buồn bực chuyện này, cha Thẩm Hoài không muốn Thẩm Hoài điều đi, cho Thẩm Hoài không gian phát triển lớn hơn, cũng không thể cứng rắn nói ông ta không phải. Chỉ có điều, cha của Thẩm Hoài không nói chuyện này, Bí thư Chung bên kia đương nhiên càng không có khả năng chủ động nói ra. Thành Di cũng không nghĩ đến việc cha của Thẩm Hoài sẽ ở Hoài Sơn chỗ bí thư thành ủy Ngụy Phúc Minh, nói với Thẩm Hoài chuyện này.
Việc này mà truyền ra ngoài, trong mắt của người khác, rất có thể chính là một trò hề giữa Thẩm Hoài cùng cha anh. Mà chuyện này đến tai Bí thư Chung thì Bí thư Chung sẽ nghĩ thế nào?
Nghĩ đến đây, Thành Di hỏi Thẩm Hoài:
- Nếu Bí thư Chung biết việc này, sẽ nghĩ như thế nào?
- Đúng vậy.
Thẩm Hoài nhìn lên trần nhà.
- Anh nghĩ ông ấy không phải là đơn thuần chột dạ mới cố ý ở trước mặt đám người Ngụy Phúc Minh nói chuyện này.
Thành Di về cơ bản cũng có thể phỏng đoán ra trong lòng cha Thẩm Hoài còn tồn tại một cảm giác rối loạn khác nữa. Cha của Thẩm Hoài tuy rằng tỏ vẻ không có ý định rời khỏi Hoài Hải với bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân, nhưng không có nghĩa Chung Lập Dân không thể trực tiếp ở tỉnh kiến nghị nâng Thẩm Hoài lên đảm nhiệm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa được.
Đối với Thẩm Hoài mà nói, kiêm nhiệm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa là động lực lớn và cũng và trở lực lớn.
Thẩm Hoài tuổi đã gần 30, niên hạn nhậm chức lãnh đạo ở huyện còn ít, hơn nữa cha mình ở tỉnh đảm nhiệm Phó tỉnh trưởng, đều là bất lợi cho Thẩm Hoài trong khoảng thời gian ngắn được đề bạt thêm một bước. Đây hế thảy đều là nhân tố bất lợi, khiến cho những thành tựu xây dựng bao mấy năm nay ở huyện Hà Phổ phút chốc sẽ trở nên mờ nhạt.
Một khi Thẩm Hoài với thành tích tuyệt đối được đề cử đảm nhiệm ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa thậm chí đảm nhiệm ủy viên tỉnh ủy, lúc này áp lực sẽ truyền tới cha anh.
Tất cả mọi người nghĩ Thẩm Hoài nên nhận chức ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa, lúc này nên chủ động tránh hiềm nghĩ không phải là cha của Thẩm Hoài ư?
Trong mắt cha Thẩm Hoài, có lẽ nhận định Thẩm Hoài là người có tham vọng, sẽ bất kể thủ đoạn dọn sạch hết chướng ngại, vì phòng ngừa Thẩm Hoài và Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân liên hợp lại chèn ép nên ông ta mới đưa vạch trần mâu thuẫn cha con ra, khiến Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân có chỗ đố kỵ, sẽ không cưỡng ép đề bạt Thẩm Hoài nữa.
Có lẽ suy đoán này càng tiếp cận được bộ mặt thật.
Nghĩ đến đây, Thành Di cũng khẽ thở dài một cái.
Năm đó ba cô vì phục tùng Tống Kiều Sinh, cưỡng ép cô đi nước ngoài, bao năm qua không tới thăm hỏi, việc này đã khiến cô hiểu chính trị ác nghiệt, nhưng mà hôm nay càng không nghĩ còn có thể nhìn thấy ba Thẩm Hoài và Thẩm Hoài vì chuyện này mà lục đục với nhau, cô cũng thực sự không tưởng tượng nổi, trong lòng Thẩm Hoài sẽ thấy thế nào?
Thành Di cúi người, ôm Thẩm Hoài thân thiết, muốn an ủi anh.
Thấy Thành Di u sầu, Thẩm Hoài đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của cô, nói:
- Từ Điền Bắc trở về, lòng anh vốn không có người cha này, cho nên, trong lòng ông ấy nghĩ thế nào cũng được, làm thế nào cũng được, đối với anh đều không ảnh hưởng gì, em cũng không phải vì anh mà buồn bực. Bằng không anh ở trong mắt em, không biết là dáng vẻ mê làm quan như nào đấy.
- Em không hề nói anh là người mê làm quan.
Thành Di gắt giọng.