Thẩm Hoài tắm rửa xong thay đồ ngủ đi ra, Thành Di đang nằm trên ghế sa lon, cũng thấy cô đọc năm trang sách đã ngủ gà ngủ gật. Anh đi tới ngồi xuống,Thành Di gối đầu lên đùi anh, đặt quyển sách kia xuống, dưới ánh đèn anh dễ dàng thấy đôi mắt mỹ miều của Thành Di, đồng tử mắt như nước sơn, sâu sắc mà đa tình.
Tuy rằng trước khi đi Hoài Sơn, anh từ Hà Phổ tới Từ Thành, nhưng ngay hôm ấy đã cùng Thành Di ở cùng một chỗ vội vã ăn xong bữa cơm trưa, không có cơ hội ân ái cùng nhau.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay Thẩm Hoài cùng Thành Di chính là tiểu biệt thắng tân hôn rồi.
Mỗi người cũng đều có việc của mình, thậm chí ngay cả cuối tuần cũng không thể ở bên nhau, xa nhau một chút là nhớ, giống như súp cách thủy hết sức hương nồng, Thẩm Hoài nhìn ánh mắt gợi tình của Thành Di, tâm hồn liền kích động.
Cũng không biết là ánh đèn chiếu vào đỉnh đầu hay là xấu hổ khiến ánh mắt Thẩm Hoài nóng rực, Thành Di giơ tay che ánh mắt, an tĩnh nằm trên đùi Thẩm Hoài, nhích lại gần vào lòng anh.
Song Thành Di ngoài ánh mắt thuần khiết khiến thần hồn Thẩm Hoài điên đảo thì còn đôi môi anh đào đỏ tươi mềm mại, mũi thẳng thanh tú tản mát thuần tục mà không thiếu sức quyến rũ.
Thành Di đang tuổi thanh xuân, dáng người đầy đặn trưởng thành, bộ ngực chồi cao trong áo ngủ mỏng manh, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra cái cổ và bộ ngực với làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn.
Thẩm Hoài đưa tay muốn tháo hai cái khuy trên áo ngủ của Thành Di, Thành Di bắt được tay Thẩm Hoài, hai mắt giống như mỹ ngọc mở ra, ánh mắt nóng rực nhìn Thẩm Hoài, ngượng ngùng nói: - Tay anh quá lạnh Dường như là vì tay Thẩm Hoài lạnh mới không cho anh đưa vào trong váy áo.
- Tay lạnh mới chịu che. Thẩm Hoài chẳng biết xấu hổ đem tay lạnh vào trong ngực Thành Di. Dưới áo ngủ Thành Di không mặc áo ngực, hai tay Thẩm Hoài cứ nắm chặt hai bầu ngực trơ trụi như vậy.
Thành Di giãy dụa không được, ngượng ngùng nghiêng mình, ôm chặt eo Thẩm Hoài, khuôn mặt dán chặt vào bụng anh, mặc cho tay anh tùy ý cợt nhả trên thân mình.
Thân thể mềm mại dưới áo ngủ có lồi có lõm, nước da mềm mại, va vào tay êm dịu, khiến Thẩm Hoài kích thích nồng nhiệt.
Thành Di mặt dán vào bụng Thẩm Hoài, cảm thấy cái vật cứng nâng cao gương mặt mình lên dần dần, bèn nhích ra xem quần ngủ lộ ra bên trong, đưa tay sờ sờ, cứng như sắt côn, khẽ cười qua quần ngủ ở phía trên nhẹ nhàng gặm một chút.
Thành Di khẽ cắn, khiến thần hồn Thẩm Hoài điên đảo, nhếch miệng kêu nhỏ.
Thành Di ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hoài liếc mắt một cái, sợ cắn đau anh, trong mắt đầy ý cười quyến rũ.
Nhưng thấy Thẩm Hoài đưa tay , đè lại đầu cô tới gần chỗ đó, Thành Di biết vừa rồi cách quần ngủ khẽ cười vô tình cắn, khiến Thẩm Hoài vô cùng khoan khoái. Chỉ có điều sao mà cô không biết xấu hổ đem móc vật kia ra khỏi quần ngủ Thẩm Hoài ngậm trong miệng cơ chứ.
Thấy Thẩm Hoài đưa tay cởi áo ngủ của mình, Thành Di cười duyên từ trên ghế salon đứng lên chạy trốn, nhưng căn phòng lớn như vậy, làm sao có thể chạy thoát được? Cuối cùng nằm trên mép giường bị Thẩm Hoài bắt được, Thẩm Hoài lột quần ngủ và quần lót chồng chất ở đầu gối.
Trong phòng cũng không biết từ đâu có cơn gió thoảng thổi tới làm bên mông trần trụi hơi lạnh. Thành Di đang định nói lanj, cũng cảm giác vật cứng kia của Thẩm Hoài chọc vào bờ mông mềm mại trơn trượt của cô, đi vòng quanh khe suối đào nguyên, trượt rãnh mương khiến cô nóng lòng thở hổn hển.
Thành Di vén mái tóc dài qua một bên, quay đầu nhìn Thẩm Hoài, thấy Thẩm Hoài nhanh chóng cởi quần ngủ từ phía sau nằm sấp lại đây.
Nhưng thấy Thành Di vén mái tóc đen hé lộ vẻ xinh đẹp rạng rỡ, phấn hồng khẽ nhuộm hai má, đôi mắt quyến rũ, có một đám tóc dài rơi vào đôi môi mềm mại đỏ cháy của cô càng khiến cô vô cùng quyến rũ.
Thẩm Hoài nâng cặp mông tròn trĩnh của Thành Di vểnh lên, vật cứng tiến vào khe suối Đào nguyên đỏ hồng, thấy bên trong tràn đầy nước, bèn di chuyển tiến sâu vào nơi hoan ái nhiều lần luôn bao chặt lấy chỗ ấy của anh, đưa tay sờ cặp vú đầy đặn bên trái của Thành Di, thân mình vươn tới, hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm
Sáng sớm tỉnh dậy, Thẩm Hoài và Thành Di lại làm một lần nữa.
Thẩm Hoài ngủ bảy giờ cũng đủ, sức khỏe dồi dào vẫn có thể vận động, thấy Thành Di tê liệt trên giường không thể đứng lên được, anh mặc áo ra ngoài chạy bộ.
Mua bữa sáng với mồ hôi nhễ nhại trở về, nghe thấy tiếng Thành Di trong phòng đang nói chuyện với ai đó, Thẩm Hoài mở cửa gặp Tôn Á Lâm hai chân bắt lấy ngồi trên mép giường cùng Thành Di đang nói chuyện.
Tôn Á Lâm bên trên mặc một bộ Tây phục màu cà phê, bên dưới mặc chiếc quần mỏng màu đen, đôi tất đen kéo cao bó lấy bắp chân thon dài, môi đỏ mũi thẳng, khuôn mặt xinh đẹp, vắt chân ngồi chỗ đó quả nhiên là diễm lệ phong tình.
Thẩm Hoài đặt bữa sáng trên bàn nhỏ, hỏi: - Mới sáng sớm tinh mơ, cô thế nào đã tới đây rồi? Khi nào thì cô bay về Hongkong? Buổi sáng ngày hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô, sao cô không nghe máy?
- Chiều hôm qua mới tạm thời quyết định bay trờ về. Đáng nhẽ đêm hôm qua xuống phi cơ sau đó muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng sợ quấy rầy hai vợ chồng anh, cũng không thích hợp, nên cũng chưa gọi điện thoại. Coi như tôi là người biết điều đi. Tôn Á Lâm khẽ nhếch cằm, con mắt nhìn thấu Thẩm Hoài, nói.
Thành Di vẫn ngồi ở trong chăn, mặc áo lót, lộ ra cánh tay tuyết trắng, bộ ngực cao cao chồng lên, vươn tay ra đánh Tôn Á Lâm một phát.
Thẩm Hoài cười nhắc nhở cô: - Ở trước mặt Tôn Á Lâm, em không mặc quần áo, làm cô ấy nhìn thấy, anh thiệt thòi lớn rồi
Tôn Á Lâm liếc mắt qua Thẩm Hoài một cái, giận mắng: - Có thể thiệt thòi cho anh bao nhiêu?
Thành Di đương nhiên biết Tôn Á Lâm thích phụ nữ, nhưng cô cảm thấy như chị em với Tôn Á Lâm, cười trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, không để ý tới anh, nói với Tôn Á Lâm: - Hôm qua Thẩm Hoài hơn mười một giờ mới từ Hoài Tây về, nếu biết chị về Từ Thành, tối em đã đi tìm chị trước rồi. Em ở nhà có một mình chờ Thẩm Hoài, lại không thể ngủ, thật sự là nhàm chán muốn chết.
- Ai đọc sách mới giở được bốn năm trang đã nằm ngủ gục trên bàn thế? Thẩm Hoài vạch trần Thành Di.
Tôn Á Lâm không ở khách sạn dùng điểm tâm, Thẩm Hoài đem bữa sáng vừa mua chia làm ba phần, giục Thành Di đi rửa mặt, tránh để bữa sáng sẽ bị Tôn Á Lâm ăn hết sạch.
Tôn Á Lâm lấy bánh quẩy Thẩm Hoài mua về, tách ra thành những miếng nhỏ đút vào miệng khẽ nhai, Tôn Á Lâm có đường môi cong rất đẹp, lại thêm màu son môi tươi sáng, cùi chỏ đỡ trên bàn, ngồi thẳng lưng ưỡn ngực ăn thật tao nhã. Nhìn cô ăn bánh quẩy cũng như được thưởng thức cái đẹp, Thẩm Hoài hỏi: - Khi nào ăn cái gì cũng để ý cẩn thận như vậy, muốn quyến rũ ai à?
- Quyến rũ anh được không? Tôn Á Lâm liếc mắt qua Thẩm Hoài một cái, hờn dỗi nhỏ giọng nói, dường như Thành Di ở trong nhà vệ sinh rửa mặt cũng nghe được lời nói tán tỉnh ve vãn của cô với Thẩm Hoài.
Năm ngoái Tôn Á Lâm ở Nhật Bản, nhân cơ hội khủng hoảng tài chính đem tỉ suất hối đoái Yên Nhật rớt đến đáy, đã lấy 200 triệu đô la Mỹ đầu tư từ ngân hàng Berkeley thu mua xí nghiệp khoa học kỹ thuật có giá trị của Nhật Bản.
Năm sau, đầu tư Chúng Tin vốn mở rộng quyền nắm giữ cổ phần, gia tộc Tôn gia liên hợp tập đoàn Trường Thanh, ngân hàng Paris rót vào Chúng Tín 200 triệu đô la Mỹ, đổi lấy 25% cổ quyền. Mà hợp tác tiếp theo chính là Chúng Tín chỉnh hợp xí nghiệp khoa học kỹ thuật Nhật Bản đã thu mua thành Hồng Cơ Trường Thanh, cũng lấy ra một trăm triệu đô la Mỹ cùng đầu tư Hồng Cơ, tập đoàn Trường Thanh cùng đầu tư vào xây dựng giai đoạn 3 dự án viên khu công nghiệp quốc tế Từ Thành của Hồng Cơ Trường Thanh.
Tôn Á Lâm tự thân tiến vào lĩnh vực tài chính công nghiệp, muốn nói thẳng thắn, cô đối với ngành hóa chất còn chưa hiểu rõ, đối với điện tử cùng công nghệ thông tin thì tinh ranh hơn một chút.
Việc này cùng tập đoàn Trường Thanh ở những năm tám mươi sau đó đã xác định phương hướng phát triển tương quan chặt chẽ; Tôn Khải Thiện là một người trông rất tùy ý, nhưng chỉ bảo con cái luôn trên phương hướng phát triển, vẫn có những kế sách đáng để suy xét.
Tôn Á Lâm tuy cũng kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị luyện hóa Tân Phổ, nhưng rất ít khi trực tiếp tham gia can thiệp vào kiến thiết luyện hóa chất Tân Phổ, đưa vào hoạt động, dù sao cũng không phải lĩnh vực cô am hiểu, nhưng đối với công tác trù bị xây dựng giai đoạn ba công trình Hồng Cơ Trường Thanh, cô lại tham gia vào khá nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Á Lâm cũng thường xuyên phải qua lại Từ Thành.
Tôn Á Lâm lấy đôi môi đỏ tươi liếm liếm đầu ngón tay, hỏi Thẩm Hoài: - Tôi ở Hongkong cũng nghe được có tin đồn truyền anh có khả năng được điều đến tỉnh nhậm chức. Cũng không thấy anh đáp trả một tiếng, có phải anh cho dù được điều đến tỉnh nhậm chức cũng không sao cả hay không?
Thấy Tôn Á Lâm gặp mặt cũng nhắc tới chuyện này, Thẩm Hoài cười vô vị, nói: - Ngày hôm qua tôi còn không có ý nghĩ này, hiện tại thật sự là không sao.
Thẩm Hoài đem chuyện Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân tìm cha anh đàm phán đề bạt anh nói cho Tôn Á Lâm nghe.
Tôn Á Lâm nghe xong thì nghẹn họng nhìn trân trân, tức giận nói: - Thi hài mẹ anh ở Điền Bắc không tìm thấy, ông ta cũng làm loại chuyện mờ ám này?Anh thật sự không đến trước mặt ông cụ tố cáo bộ mặt ông ta ư?
Thẩm Hoài buông tay cười khổ nói: - Lúc trước người khác nâng đỡ ông ấy làm Phó tỉnh trưởng, ông cụ liền không đồng ý, kết quả còn không phải như vậy?
Tống gia có một số chuyện, đặc biệt một số việc ông cụ nói rõ ngọn ngành với Thẩm Hoài, Thẩm Hoài lúc trước cũng không nói tỉ mỉ với Tôn Á Lâm, dù sao cũng chưa nói tới nhiều những vinh quang. Với lại cha anh là cán bộ lãnh đạo cấp cao trong tỉnh, thật sự muốn điều chỉnh, Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân chỉ có thể làm chút công tác, chưa nói tới quyết định gì, cuối cùng còn phải trải qua Ban tổ chức Trung ương, ai biết bác hai anh có làm cái gì ở bên trong không?
Đứa con trai không khỏi gia, tựa như cha anh hết cách với anh. Ông cụ với tư cách người cha đôi khi cũng bế tắc giống như vậy, có một số việc thậm chí còn phải bao che.
Hiện tại tình huống này, Thẩm Hoài hoặc là tiếp tục ở Hà Phổ không động tĩnh, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn tới được đề bạt, phải bỏ ra một cái giá lớn, giảm bớt cản trở bên phía Triệu Thu Hoa, Từ Bái.
Hơn nữa cha anh chủ động vạch trần mâu thuẫn giữa cha con bọn họ ra, Từ Bái, Triệu Thu Hoa thậm chí cũng có thể lấy " Đề bạt trọng dụng anh" làm cớ, điều anh ra khỏi Đông Hoa, tùy tiện cho anh chức Phó giám đốc sở nào đó ở Tỉnh.
Có lúc ngẫm nghĩ, có một số tin tức trước giờ từng bước truyền tới, thật đúng là không có lửa làm sao có khói.