Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 989 - Chương 956: Mẹ Con (1)..

Chưa xác định
Chương 956: Mẹ con (1)..

Về Mai Khê, Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm ai lái xe nấy.

Trên xe, Thẩm Hoài gọi điện cho Trần Đan. Trần Đan biết Tôn Á Lâm cũng muốn qua dùng cơm, cũng không chuẩn bị gì thêm, dứt khoát bảo bọn họ đến Thượng Khê Viên.

Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm dừng xe bên cạnh bãi cỏ nghỉ ngơi phía đông Chử Viên, đi xuyên qua đền thờ Lão Thạch phía đông phố cũ, đi men theo phố, dưới ánh đèn đường bằng gang, nhìn thấy mấy cửa hàng, quán ăn kiểu nhật trang hoàng đẹp đẽ đang kinh doanh; ở phía đông chùa An Lan cũng có một câu lạc bộ bảng hiệu chữ Nhật mới mở.

Thẩm Hoài ra khỏi huyện khá muộn, lúc này đã qua bảy giờ, các thực khách đa số đều đã vào tiệm, người qua đường ít ỏi hoặc là du khách trẻ tuổi, hoặc là cư dân trong trấn ăn tối xong ra ngoài dạo phố.

Tài lực trấn Mai Khê sung túc, sau khi Thẩm Hoài ở lại Đường Áp, tiếp đó cũng liên tục đổ đầu tư vào phố cũ Mai Khê.

Bởi vì các kiến thiết như khu công nghiệp trong khu mới Mai Khê, thành mới Hà Tây đều phải tiến hành quy hoạch chỉnh thể, một số kiến trúc cổ có giá trị, nhưng lại không đủ thăng cấp thành bảo vệ văn vật cấp quốc gia, cũng không tiếc bỏ khoản tiền khổng lồ dời sang đây, mở rộng phạm vi phố cũ về phía bắc, bao bọc lấy Mai Lâm góc tây nam, hình thành một công viên chiếm gần trăm mẫu đất, khiến cho trấn cũ gần trăm kilomet vuông phố cũ Mai Khê, bến tàu lão Hà, phố thương mại ven sông,phương biên phố học đường chân chính chỉnh hợp thành một chỉnh thế, cũng trở thành cảnh quan thu hút người nhất trong phạm vi khu mới Mai Khê.

Đi vào Thượng Khê Viên, ở tiền sảnh cũng có mấy người trung niên đang đợi người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật.

- Hai năm nay Mai Khê lại giống như bị quỷ chiếm lĩnh rồi…

Tôn Á Lâm nhìn thấy khắp nơi đều là người Nhật Bản, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm.

Mãi cho đến giai đoạn trước thập niên 90, Nhật Bản sau khi kinh tế quật khởi, phương hướng di chuyển sản nghiệp và tài chính Châu Á chủ yếu đều ở địa khu Đông Nam Á, cũng bắt đầu từ khủng hoảng tài chính châu Á, xí nghiệp Nhật Bản, và các nhà đầu tư Á Thái khác bao gồm cả thương nhân người Hoa trong đó chủ yếu đều dời ánh mắt đến Trung Quốc.

Đối với quốc gia này mà nói, dân số một tỷ hai ít nhiều cũng là gánh nặng không chịu nổi, nhưng đối với nhà đầu tư mà nói, có nghĩa là tài nguyên nguồn lao động giá rẻ đầy đủ và thị trường tiềm năng rộng lớn.

Sau khi nhìn thấy thế lực tiếp tục tăng trưởng mạnh mẽ của kinh tế Trung Quốc chưa giảm, ở hải ngoại từ lâu có rất nhiều lý luận “một trăm triệu người” nổi tiếng mà các nhà kinh tế học đề xuất đối với thị trường Trung Quốc, cho rằng chỉ cần trong một tỷ hai nhân khẩu của Trung Quốc, cho dù sau khi kinh tế tăng trưởng liên tục chỉ sản sinh ra một trăm triệu người giàu, quy mô thị trường cũng gần với thể chế kinh tế thứ hai hiện nay là Nhật Bản.

Đằng sau tài nguyên nguồn lao động giá rẻ đầy đủ, Trung Quốc có hệ thống giáo dục hoàn thiện, và tiến hành công nghiệp hóa mà năm mươi năm trở lại đây vẫn cố gắng tiến bước, khiến cho người lao động thế hệ trẻ của Trung Quốc gần như đều có tố chất sản nghiệp cực cao và năng lực thích ứng với xã hội công nghiệp hóa.

Trong các nhà đầu tư, nếu nói đến người nghiên cứu triệt để về sự phát triển kinh tế của Trung Quốc, chủ yếu vẫn là thương nhân người Hoa ở Nhật Hàn và Đông Nam Á là chính, cũng bao gồm các thương nhân ở địa khu Đài Loan.

Trước kia, các nhà đầu tư ở địa khu Đài Loan chịu ảnh hưởng mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên bờ biển, mức độ đầu tư đối với quốc nội trước nay đều rất hạn chế,nhưng sau khi chịu sự tàn phá của khủng hoảng tài chính Á Thái, địa phương Đài Loan hiện nay cũng bị bức phải buông lỏng sự hạn chế đầu tư vào quốc nội, ngạch đầu tư bắt đầu từ năm ngoái cũng đã tăng vọt.

Đám người Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân từ sớm trước khi có khủng hoảng tài chính Á Thái đều nhận thức được vấn đề chuyển dịch lần hai sản nghiệp Á Thái, càng tích cực chủ động đi ra ngoài trong công tác thu hút đầu tư.

Đến năm 98, rất nhiều cơ sở hạ trầng khu sản nghiệp ở khu mới Mai Khê cơ bản đều đã xây dựng thành thục. Sân bay, đường sắt, cửa cảng, đường cao tốc vòng ngoài cũng đều hình thành đồng bộ, Thẩm Hoài cực kỳ chú trọng nắm lấy xây dựng hoàn cảnh mềm ở Mai Khê và Tân Phổ, hai năm nay thành tích thu hút đầu tư cũng đột phá ngoài ý muốn.

Năm 98 khu mới Mai Khê chỉ thu hút gần trăm doanh nghiệp Đài Loan và xí nghiệp lớn nhỏ Nhật Hàn từ Đông Nam Á chuyển dịch sang. Địa khu Đài Loan chịu ảnh hưởng của văn hóa Nhật Bản rất sâu, cũng tạo thành cảnh tượng có thể nhìn thấy người Nhật đi đầy đường ở bất cứ nơi nào trong nhà hàng trấn Mai Khê hôm nay.

Sau lưng nơi này cũng có công lao của chế tạo sắt thép Phú Sĩ.

Là một phần tử của An Điền hệ một trong sáu đại tài phiệt Nhật Bản, bản thân chế tạo sắt thép Phú Sĩ là xí nghiệp chế tạo công nghiệp nặng lớn, có sức ảnh hưởng rất lớn trong Nhật Bản.

Những năm gần đây, khu sản nghiệp luyện kim quốc tế Mai Khê đã trở thành căn cứ sản nghiệp lò điện lớn nhất trong nước, hình thành năng lực luyện thép năm đạt đến ba triệu hai trăm tấn, công ty góp vốn mà chế tạo sắt thép Phú Sĩ và Tỉnh thép, tập đoàn Trường Thanh hợp thành chiếm hơn phân nửa trong đó.

Xây dựng nhà máy thép do Dung Tín và Tỉnh thép chủ đạo ở Tân Tân, kế hoạch là năm nay sẽ xây xong đưa vào sản xuất trước thu, chủ yếu cũng áp dụng kỹ thuật lò cao của chế tạo sắt thép Phú Sĩ. Chế tạo sắt thép Phú Sĩ cũng nắm 15% cổ phần trong đó. Lúc trước để gom góp vốn xây dựng cho luyện hóa Tân Phổ, Tôn Á Lâm cũng chuyển 10% cổ phần công nghiệp Mai Khê công ty Thượng Thị dưới danh nghĩa đầu tư Chúng Tín trong tay sang cho chế tạo sắt thép Phú Sĩ nắm giữ.

Muốn nói sức ảnh hưởng về mặt sản nghiệp thì chế tạo sắt thép Phú Sĩ không sánh bằng Mai thép ở Đông Hoa, nhưng không hề yếu hơn Tỉnh thép.

Mà những năm gần đây trước sau đều chịu ảnh hưởng trực tiếp của của chế tạo sắt thép Phú Sĩ, lấy chế tạo sắt thép Phú Sĩ làm chủ, xí nghiệp đầu tư Nhật đến Đông Hoa đầu tư xây dựng nhà máy có gần hai mươi xí nghiệp. Ngoài ra, còn nhiều xí nghiệp đầu tư Nhật đến Đông Hoa đầu tư chủ yếu lấy dệt may công nghiệp nhẹ và hóa chất làm chủ.

Thu nhập thuế tài chính của khu Đường Áp và khu mới Mai Khê, năm ngoái bị Hà Phổ đuổi kịp, nhưng tốc độ tăng trưởng mấy năm sau sẽ không giảm. Nếu nói đến vấn đề lớn nhất, thì sự phát triển sau này của khu mới Mai Khê, chủ yếu sẽ chịu sự hạn chế không đủ đất dùng cho công nghiệp.

Khi khu mới Mai Khê thành lập, tuy nhập cả các trấn Mai Khê, Trúc Xã, Hoàng Kiều vào, nhưng trên thực tế từ đường lớn Chử Khê về phía bắc đều là đất dùng xây dựng thành thị, chỉ quy hoạch một phần đất của hai trấn Mai Khê, Trúc Xã vào khu công nghiệp, trừ đi các kiến trúc đồng bộ như giao thông, điện nước, thì diện tích xây dựng xưởng có thể dùng được thậm chí còn không tới sáu mươi kilomet vuông.

Tuy có đất dùng công nghiệp hai ba mươi kilomet vuông có thể dùng, nhưng chiếu theo sự phát triển lâu dài mà nói, tiềm lực phát triển sau này của khu mới Mai Khê còn xa lắm mới đủ.

So ra, khu công nghiệp cảng Tân Phổ, diện tích khu công nghiệp xây xong lúc này thậm chí còn nhỏ hơn khu mới Mai Khê. Khu vực chính thức đưa vào quy hoạch cũng không phải lớn lắm, nhưng ngoài trừ phía nam đường lớn Mai Phổ có đất bụng khá rộng có thể quy hoạch thành đất dùng xây dựng công nghiệp ra, phía đông còn có bãi cạn hai ba kilomet vuông để lấp; nếu là bãi cạn biển bốn năm mươi kilomet vuông ven biển từ phía bắc cảng trú đóng của hạm đội Hoài Hải cho đến cảng Tân Tân, thì diện tích bãi bùn và bãi cạn có thể lấp lại dùng cho phát triển công nghiệp còn cực lớn.

Nếu có thể kiêm nhiệm Ủy viên Thành ủy Đông Hoa, Thẩm Hoài dự định cùng Trần Binh tiến hành thúc đẩy điều chỉnh khu hành chính và quy hoạch bố cục xây dựng thành trấn, công nghiệp mới trong phạm vi thành phố Đông Hoa, khiến tài nguyên phát triển các mặt của Đông Hoa đều cân bằng, để khiến thế lực hình thành mấy năm nay của kinh tế Đông Hoa không bị rơi xuống trong mười năm sau.

Chỉ là kế hoạch này trước mắt xem ra phải tạm ngưng.

Đương nhiên, cho dù tốc độ tăng trưởng sau này của Đông Hoa không mạnh mẽ như hai năm trước, cơ sở cũng đã có, thành tích đã đủ huy hoàng rồi.

Năm 94, tổng giá trị sản xuất quốc dân thành phố Đông Hoa chỉ hơn ba mươi tỷ một chút, mục tiêu năm nay lại phải đột phá một trăm tỷ, đuổi kịp Từ Thành, song song trở thành thành phố kinh tế đứng đầu tỉnh Hoài Hải, chỉ là trọng điểm kinh tế của Đông Hoa ở Tân Phổ, Mai Khê, về mặt kết cấu khu vực chưa thể nói là cân bằng.

Sau khi thực thể kinh tế nổi lên, ngành nghề được lợi nhất trong ba ngành lớn mãi mãi đều là ẩm thực.

Thượng Khê Viên qua mấy năm nay tận tâm kinh doanh đã trở thành xí nghiệp nhà hàng cao cấp nhất Đông Hoa, lại cùng nhau nổi tiếng với món ăn quan phủ Tôn gia.

Có điều, Trần Đan cũng không có dã tâm quá lớn, Thượng Khê Viên tới nay cũng chỉ có hai nhà hàng ở phố cũ Mai Khê và Di Viên Từ Thành, diện tích kinh doanh có hạn,nhà hàng chính bên phố cũ không thể gánh vác tiệc chiêu đãi quy mô lớn, phòng riêng cũng không tới ba mươi gian.

Cũng có lẽ là thiếu nhân tố tiếp thị, việc kinh doanh hiện nay ở nhà hàng chính của Thượng Khê Viên chỉ chấp nhận đặt trước, còn cần phải đặt trước ba bốn ngày, mức bán ra một năm phải vượt qua hai ngàn vạn.

Quy mô Thượng Khê Viên lại nhỏ, có thể có doanh thu cao như thế, tỷ lệ lợi nhuận ngành ẩm thực cũng cao, nói theo kiểu của Tôn Á Lâm, quả thực là bò sữa tiền mặt.

Phòng riêng dùng cơm có khẩn thiết đi nữa, Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm qua dùng cơm luôn không cần lo không có chỗ.

Bọn Thẩm Hoài vừa đến, Trần Đan đi ra khỏi văn phòng, nói với Tôn Á Lâm:

- Nếu không phải Thẩm Hoài gọi điện sang, tôi cũng không biết cô cũng về Đông Hoa đó.

Hơn một năm nay Tôn Á Lâm đều ở nước ngoài, mà đầu năm trưởng bối Tôn gia về Đông Hoa thăm thân, Trần Đan cũng không có cơ hội gặp mặt Tôn Á Lâm. Tính ra,Trần Đan cũng đã mấy tháng không gặp mặt Tôn Á Lâm rồi.

Tôn Á Lâm nói với Trần Đan:

- Cô sẽ không chê tôi qua ăn cơm vướng tay vướng chân chứ?

- Vừa rồi còn mặt dày mày dạn muốn qua ăn cơm, lúc này sao lại khách sáo rồi?

Thẩm Hoài lấy làm lạ hỏi Tôn Á Lâm.

Tôn Á Lâm không nói gì, Trần Đan lại oán trách liếc Thẩm Hoài, nói với Tôn Á Lâm:

- Cô đừng nghe anh ấy nói bậy…

Rồi dẫn Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm đi về khu vườn phía tây.

Khấu Huyên đi ra từ một cửa tròn của một khu viện, nhìn thấy Thẩm Hoài đi cùng Trần Đan, có chút bất ngờ, lấy làm lạ hỏi:

- Sao anh lại chạy đến đây ăn cơm? Chị Á Lâm về Đông Hoa khi nào vậy?

Bình Luận (0)
Comment