Thẩm Hoài và Trần Đan bình thường đều gặp mặt ở nhà cũ, có thời gian thì tự mình nấu cơm, không có thời gian thì Trần Đan trực tiếp mang cơm từ nhà hàng qua. Khấu Huyên học trường du lịch, thời gian học là hai năm, năm sau cô và mấy bạn học cùng đến Thượng Khê Viên thực tập, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt Thẩm Hoài ở Thượng Khê Viên lần nào, lúc này nhìn thấy dĩ nhiên là kinh ngạc.
- Kỳ lạ cái gì, tôi không thể đến sao?
Thẩm Hoài cười hỏi.
Khấu Huyên cùng tuổi Tiểu Lê, năm sau đều hai mươi mốt tuổi rồi, mặt đồng phục màu tím đỏ mà giám đốc thực tập của nhà hàng thiết kế, duyên dáng yêu kiều, lại giống như một thành phần tru thức đô thị, mái tóc dài buộc phía sau bằng đồ cột tóc màu cà phê, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn còn có chút non nớt thanh thuần.
Đương nhiên, chiếu theo những chuyện mà mấy năm nay Khấu Huyên trải qua, vẻ non nớt và thanh thuần trên gương mặt cô dĩ nhiên chỉ là một khí chất đặc biệt để cô hấp dẫn người ta mà thôi. Đôi mắt đen lúng liếng của cô nhìn Thẩm Hoài, dường như còn chưa tỉnh lại trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Hoài nữa.
Khi Khấu Huyên đi theo Dương Lệ Lệ, từng ở chung với Tôn Á Lâm một thời gian, quan hệ dĩ nhiên thân cận, nhìn Khấu Huyên lỗ mãng hấp tấp lao ra, Tôn Á Lâm hỏi:
- Phía sau có người đuổi theo em sao, sao lại chạy giống như bị lửa đốt mông vậy? Hù chúng tôi giật mình.
Khấu Huyên khó chịu nói:
- Người của Bảo Hòa đang ăn cơm ở khu viện phía tây, hô lớn gọi nhỏ, giống như nhà giàu mới nổi vậy, hận không thể đuổi bọn họ đi…
Tôn Á Lâm mỉm cười, cũng biết chuyện Dư Vi mua một tòa nhà ở Chử Viên để dọn vào sống. Người của Bảo Hòa mà Khấu Huyên nói đại khái là chỉ Dư Vi. Bọn họ đứng trước cửa tròn, cũng không nghe thấy bên trong có ai hô to gọi nhỏ.
Lúc này một người phụ nữ trung niên từ đâu chạy ra, bà ấy không quen biết bọn Thẩm Hoài, Trần Đan, nhìn thấy Khấu Huyên đứng đó, thì gọi cô nói:
- Tiểu Huyên, hôm nay sinh nhật cháu, mẹ cháu mời chúng tôi đến ăn cơm cũng có tâm tư, bà ấy tặng quà cho cháu, cháu không muốn nhận thì cũng thôi đi, cũng không thể ném đồ xuống đất rồi bỏ đi được…
- Không ai thèm bà ta làm thế, cũng không cần bà ta để ý đến cháu.
Gương mặt xinh đẹp của Khấu Huyên căng lên, tỏa vẻ lạnh lùng, nói với người phụ nữ trung niên:
- Cô, cô cũng đừng quản cháu.
Thẩm Hoài lúc này mới nhớ ra người phụ nữ trung niên này cũng là người trấn Mai Khê, là cô của Khấu Huyên, có điều chưa từng gặp mặt anh, cũng không nhận ra. Tình cảm của Khấu Huyên với cô của mình cũng rất bình thường, chuyện này cũng có chút quan hệ đến chuyện năm đó ba Khấu không tiền trị bệnh mà chết. Thẩm Hoài không ngờ Dư Vi thấy không thể khôi phục lại quan hệ bình thường với Khấu Huyên, thì lại muốn đi đường vòng.
Thẩm Hoài cũng không muốn dính vào chuyện giữa mẹ con Dư Vi, Khấu Huyên, dẫn đường đi vào trong, bỏ lại Khấu Huyên ở đó giằng co với cô của mình. Bọn họ vào trong lầu các dùng cơm, nhưng không ngờ Khấu Huyên từ phía sau đi qua, nói:
- Hôm nay thật sự là sinh nhật của tôi…
Thẩm Hoài cởi áo khoác ra, đặt lên lưng tựa của ghế, nhìn thấy ánh mắt Khấu Huyên mang theo chút uất ức, ngữ khí rất u oán, thì biết cô ít nhiều cũng có cảm xúc khi mẹ cô dày vò như thế, cười nói:
- Lát nữa khi ăn cơm ngoài trừ bảo đầu bếp nấu cho em bát mì, chúng tôi thật sự không có chuẩn bị quà gì cho em cả.
Trần Đan khoác tay lên vai Khấu Huyên, bảo cô ngồi xuống dùng cơm, nói:
- Nếu Tiểu Lê không phải chuẩn bị thi, vốn cũng sẽ qua đây. Quà cũng để ở văn phòng của cô rồi, lát nữa lại đưa cho cháu, còn đặc biệt bảo cô chuẩn bị bánh kem, chỉ là không để cho cháu biết…
Trần Đan biết hôm nay là sinh nhật Khấu Huyên, nhưng bây giờ cô củng không quản lý kinh doanh ngày thường của Thượng Khê Viên, cũng không biết hôm nay Dư Vi mời thân bằng cố hữu ở Đông Hoa đến mượn cớ tổ chức sinh nhật cho Khấu Huyên.
- Nói thế, hôm nay chúng tôi qua đây dùng cơm vẫn rất đúng lúc.
Thẩm Hoài cười ngồi xuống.
Khấu Huyên ngồi xuống, bên này sẽ không thể dàn xếp được. Quả nhiên, một lát sau thấy Dư Vi mang giày cao gót bước sang, từ trên gương mặt mỉm cười hiện má lúm đồng tiền của chị ta, thật sự không nhìn ra vừa rồi chị và Khấu Huyên đã cãi nhau.
- Nghe cô của Khấu Huyên nói, tôi đã đoán được là Bí thư Thẩm anh qua dùng cơm, không ngờ tiểu thư Tôn cũng có mặt nha…
Dư Vi đẩy cửa bước vào, nhiệt tình tràn trề mỉm cười ghé qua chào hỏi.
Khi Dư Vi còn là thiếu nữ đã có cuộc hôn nhân đầu tiên, khi sinh hạ Khấu Huyên chỉ mới mười tám tuổi, chị ta lúc này còn chưa đến bốn mươi. Tuy tính là phụ nữ trung niên, nhưng gươn mặt trắng trẻo mềm mịn của chị ta bóng loáng giống như là trứng gà bóc vật, mi mày phong lưu, lại giống như một người phụ nữ xinh đẹp mới đầu ba mươi vậy.
Sau khi sự kiện say rượu năm ngoái qua đi, tuy chuyện năm đó Dư Vi bỏ chồng bỏ con năm đó không có lan truyền rộng rãi ra ngoài, nhưng đã không còn là bí mật gì ở Cố gia nữa, nhưng cũng không khơi lên sóng gió gì.
Chuyện này phía sau ngoài trừ sự khống chế mạnh mẽ hãng thuyền Bảo Hòa của Mai thép, Hồng Cơ phối hợp với Dư Vi ra, thì còn có quan hệ với Cố Chính Nguyên mạng treo trong bệnh viện. Người đàn bà này thật sự có tiền vốn mê hoặc đàn ông mà.
Thẩm Hoài trước kia còn cảm thấy trong số những phụ nữ quyến rũ, Hà Nguyệt Liên đã làm đến tận cùng rồi, không ngờ Dư Vi còn hơn một bậc nữa.
Bây giờ mọi người có quan hệ hợp tác, thấy Dư Vi tiến vào, Khấu Huyên trở lại khuôn mặt lạnh lùng như băng, không thèm liếc nhìn chị ta. Thẩm Hoài lại không thể bày ra tư thế, ngồi đó không thèm động đậy, đứng lên mỉm cười hỏi:
- Hôm nay Dư tổng cũng đến đây dùng cơm sao, thật trùng hợp.
Dư Vi vứt bỏ Hồ Lâm, lựa chọn xoay vòng giữa Mai thép và Kế Kinh hệ, mùa thu năm ngoái đã lấy được sự ủng hộ tài chính đầy đủ.
Căn cứ đóng thuyền ở Tây Pha Áp của Bảo Hòa vì thiếu tiền vốn mà trì hoãn gần hai năm nay, vừa có tiền vốn rót cào, thì lập tức khởi động xây dựng, lại điều chỉnh thêm một số nghiệp vụ, bây giờ cũng bắt đầu tiếp nhận đơn hàng chuẩn bị đưa vào sản xuất.
Hãng thuyền Bảo Hòa đã bị khủng hoảng tài chính châu Á phá hủy, buông bỏ các sách lược mở rộng đại khai đại hợp trước đó. Trước mắt, xưởng thuyền ở Tây Pha Áp sẽ là căn cứ sản xuất lớn nhất dưới cờ của hãng thuyền Bảo Hòa, là nước cờ không thể mất để Dư Vi triệt để đứng vững ở hãng thuyền Bảo Hòa. Năm sau thời gian Dư Vi ở lại Đông Hoa bắt đầu nhiều hơn. Đây cũng là lý do quan trọng mà chị ta mua nhà ở Chử Viên.
Có điều, chuyện này cũng mang lại phiền não cho Khấu Huyên. Thời gian Dư Vi qua giằng co với cô nhiều hơn, sau khi khai thông cũng không sợ người Cố gia lấy chuyện cũ của chị ta ra bức bách.
Dư Vi thấy sắc mặt con gái không đúng, cũng biết nếu chị ta không đi, chỉ e bầu không khí bên này sẽ cương cứng, sau khi chào hỏi cũng không dây dưa thêm, cáo từ rời đi.
Nhưng ra khỏi phòng riêng, Dư Vi lại không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy Trần Đan, Thẩm Hoài đang nói chuyện với Khấu Huyên trong phòng, hình như đang khuyên con mình cái gì đó.
Những năm gần đây, có một số chuyện không để người ngoài có thể biết, dù là Thích Tĩnh Dao cũng có thể đại khái đoán được Thẩm Hoài mượn Dương Lệ Lệ lật đổ Anh Quốc, nhưng không rõ lắm tác dụng mấu chốt mà Khấu Huyên phát huy trong đó. Khấu Huyên dùng tên giả ở Anh Hoàng, về sau cũng không còn gặp mặt đám người Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ, do vậy có những chuyện cũng bị che giấu, trở thành bí mật.
Dư Vi hỏi thăm đủ cách, cũng không thể nào moi ra toàn bộ tình hình mấy năm gần đây, có những chuyện thậm chí ngay cả cô của Khấu Huyên ở Mai Khê cũng không rõ.
Chị ta chỉ biết sau khi ba Khấu bệnh chết, Khấu Huyên không học cho tốt, lăn lộn trong đám tam giáo cửu lưu, thấy quan hệ giữa cô và Thẩm Hoài mật thiết, chỉ cho rằng thân thể cô từ sớm đã bị Thẩm Hoài chiếm mất. Ban đầu cũng cho rằng Khấu Huyên là một trong số nhiều tình nhân của Thẩm Hoài, đến bây giờ cũng không có cách nào loại trừ được suy đoán này, bằng không Khấu Huyên có tư cách gì mà ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm?
Chỉ là hai năm nay Khấu Huyên lại đến trường đi học lại, năm sau đến Thượng Khê Viên thực tập, cũng làm nên cơ sở, nhìn không ra cô có chút dáng vẻ chim hoàn yến vàng bị nuông chiều trong lồng, điều này khiến trong lòng Dư Vi lại nghi hoặc.
Dư Vi giấu đi nghi hoặc đi ra ngoài.
Thượng Khê Viên ngoài trừ mấy lầu chính được cải tạo xây dựng từ nhà kho xưởng dệt, thì những nơi khác đều là tiểu viện hợp thành từ bảy tám gian nhà nhỏ. Không có nhân viên phục vụ dẫn đường, Dư Vi tâm sự trùng trùng đi thêm hai bước liền đi sang ngõ khác, vòng hai vòng, lại vòng đến tiền sảnh.
Đến tiền sảnh lại nhớ được đường đến, Dư Vi lại đi về phía viện phía tây từ cửa hông, dưới gốc đây đu già trong tường viện trên con đường hẹp có một bóng dáng xinh đẹp trẻ trung đứng đó, đang quay lưng về phía mình gọi điện thoại.
- Tôi đã đến Thượng Khê Viên rồi, có một số chuyện tôi cảm thấy vẫn phải nói với Thẩm Hoài…
Dư Vi không biết người phụ nữ trẻ tuổi này là ai, lại có chuyện gì phải nói với Thẩm Hoài.
Đại khái là nghe được tiếng bước chân, cảm giác có người đi tới, Tạ Chỉ quay người lại, nhìn thấy Dư Vi thì ngẩn ra, một lúc sau mới nhớ ra chào hỏi với Dư Vi.
Dư Vi cũng không ngờ là con gái của Tạ Hải Thành, vợ của Tống Hồng Kỳ Tạ Chỉ.
Về mâu thuẫn nội bộ của Tống hệ, Dư Vi cũng có nghe nói không ít.
Có những tin tức lan truyền còn nhanh hơn cả ngựa bốn chân nữa.
Trong thời gian hai ba ngày ngắn ngủi, chuyện Tống Bính Sinh nói Thẩm Hoài trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ, cự tuyệt Bí thư Tỉnh ủy cất nhắc Thẩm Hoài lên làm Ủy viên Thành ủy Đông Hoa đã không còn là bí mật gì trong nhóm người ở tầng lớp như Dư Vi.
Lại thêm trong khoảng thời gian này, có tin nói Thẩm Hoài có thể điều đến tỉnh nhậm chức. Dư Vi cũng mơ hồ cảm thấy, lần này Thẩm Hoài đích thực có thể phải rời khỏi Đông Hoa.
Trong lòng Dư Vi thầm nghĩ, Tạ Chỉ có chuyện gì mà muốn nói với Thẩm Hoài, lẽ nào có liên quan đến chuyện này?
- Cô Tạ đến tìm Bí thư Thẩm à, anh ấy đang dùng cơm trong căn gác gần mặt hồ phía trước…
Dư Vi chỉ đường, cười khanh khách nói với Tạ Chỉ, gống như bà ta hoàn toàn không có hứng thú với nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của Tạ Chỉ với người khác vậy.
Tạ Chỉ lái xe qua Chử Viên, nhìn thấy xe của Tôn Á Lâm và Thẩm Hoài dừng ở đó, mới đoán Thẩm Ngoài đang ở Thượng Khê Viên, nhưng có phải đi gặp anh hay không,cho dù đã vào Thượng Khê Viên rồi thì cô vẫn có chút do dự.
Trong lúc vô tình bị Dư Vi trông thấy, Tạ Chỉ cũng không rút lui được, thần sắc như thường gật đầu với Dư Vi chào hỏi:
- Dư tổng cũng đến đây dùng cơm à?
- Đúng vậy, mời một số thân thích trong nhà dùng cơm.
Dư Vi không biết Tạ Chỉ có biết rõ quan hệ mẹ con của cô và Khấu Huyên không, nhưng nghĩ đến loại quan hệ này bại lộ cho mọi người biết khiến bà rất lúng túng, chào hỏi xong thì đi vào viện mà chị ta dùng cơm, mặc kệ Tạ Chỉ rốt cuộc có tìm Thẩm Hoài không.