Thượng Khê Viên có rượu thạch lựu tự ủ, đựng trong bình rượu thủy tinh cổ cao nhỏ dài, màu rượu hơi đỏ, trong suốt long lánh một cách đặc biệt. Thẩm Hoài đoạt lấy bình rượu từ trong tay Tôn Á Lâm, rót cho mình một ly, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mở rộng, nhìn thấy Tạ Chỉ cẩn thận dè dặt nhấc chân đi vào trong viện, da đầu theo bản năng cảm thấy run rẩy.
"Cô nàng này chạy đến tận cửa làm gì?"
Giữa hoa viên trong viện là con đường nhỏ rải đá cuội, giày cao gót gót nhọn buốc đi trên đó rất dễ trượt. Tôn Á Lâm và Trần Đan, Khấu Huyên quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Chỉ đang cúi đầu nhìn đường, dáng vẻ giống như chưa từng nhìn thấy các cô, trong lòng cũng nghi hoặc, không hiểu tại sao lúc này Tạ Chỉ lại chạy đến tận cửa?
- À, em vừa chạy từ phố Học Đường sang, nhìn thấy xe của chị và Thẩm Hoài đậu ở phía đông Chử Viên, nghĩ mọi người có thể đến đây ăn cơm. Chị từ Hongkong về khi nào thế, cũng không gặp chị một thời gian rồi nhỉ? Tạ Chỉ có chút chột dạ không dám chào hỏi trực tiếp với Thẩm Hoài, nở nụ cười tươi nhìn Tôn Á Lâm, chào hỏi với cô.
- Từ khi nào mà cô quan hệ thân thiết với cô ta đến thế, sao tôi lại không biết? Thẩm Hoài trêu chọc hỏi Tôn Á Lâm.
Nghe Thẩm Hoài thầm châm biếm hỏi Tôn Á Lâm, mặt Tạ Chỉ hơi đỏ lên, trong lòng thầm rít một hơi, nhưng cũng không hoảng không vội nhìn sang Thẩm Hoài, hỏi: - Vậy anh nói, quan hệ của tôi và chị Á Lâm, có khi nào thì không tốt? Hay là sợ tôi ăn chực anh một bữa, nên gấp gáp muốn đuổi tôi đi?
Trần Đan kéo lấy Thẩm Hoài, không cho anh nói hươu nói vượn, bảo Khấu Huyên lấy một bộ bát đũa trong chiếc tủ bên bàn ăn, mời cô ấy ngồi xuống cùng dùng cơm.
Quan hệ giữa Tạ Chỉ và Khấu Huyên không phải quen thuộc lắm, nhưng cũng biết sự tồn tại của cô bé, mà không hề biết hôm nay là sinh nhật cô bé, nhưng thấy cô cũng ngồi ở đây, cùng nhóm Trần Đan tiếp đãi Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm ăn cơm, chứng tỏ quan hệ giữa cô ấy và Thẩm Hoài không hề tầm thường.
Nhìn gương mặt thanh thuần tuyệt mỹ của cô gái trẻ, lại mặc đồng phục của Thượng Khê Viên, thêm vẻ duyên dáng yêu kiều, thân hình cao ngất, bộ ngực cũng nhô lên cao cao, thầm cảm thấy tên khốn kiếp Thẩm Hoài này thật sự có thể giày xéo những cô gái tốt mà.
Tuy trong lòng Tạ Chỉ vẫn khinh thường Thẩm Hoài, nhưng hôm nay có chuyện đến đây, cũng sẽ không nghe mấy câu châm biếm liền buồn bực gì. Cô nhận lấy chén đũa từ tay Khấu Huyên, thật sự muốn ngồi xuống cùng ăn cơm.
Thấy Trần Đan muốn cầm bình rượu rót rượu cho Tạ Chỉ, Thẩm Hoài vội ngăn lại nói: - Đừng cho cô ta uống rượu, cô ta uống rượu vào là không chịu yên đâu
Tạ Chỉ nghe thấy Thẩm Hoài hô lớn hô nhỏ, hận không thể cầm đũa đâm vào mặt anh, nhưng thấy trong mắt Trần Đan, Tôn Á Lâm đều có vẻ nghi hoặc không hiểu, cũng biết hai người Thẩm Hoài, Dương Lệ Lệ giữ kín như bưng chuyện lần trước cô say rượu ở Du Sơn, thậm chí không nói ra với Tôn Á Lâm, Trần Đan.
Cho dù có khinh thường nhân phẩm Thẩm Hoài hơn nữa, việc này cũng là mình hiểu lầm anh, trong lòng Tạ Chỉ ít nhiều cũng có chút băn khoăn, mặt nóng bừng, ngăn Trần Đan không cho rót rượu cho mình: - Lát nữa tôi còn tự lái xe về Từ Thành, thật sự không thể uống rượu.
Tôn Á Lâm hồ nghi nhìn Tạ Chỉ, Thẩm Hoài, không rõ lắm giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, khiến Tạ Chỉ lúc này lại không chút khí thế nào trước Thẩm Hoài. Chuyện này hoàn toàn không giống như trong ấn tượng của cô.
Thẩm Hoài cũng thật sự không có ý định giữ Tạ Chỉ ở lại dùng cơm. Bọn anh cùng ăn cơm, nhưng thấy dáng vẻ cô ta ôn hoà, chịu đánh chịu mắng, cũng không tiện nói thêm chuyện gì để sỉ nhục cô ta, đoạn nói: - Cô chắc sẽ không nhàn rỗi không làm gì, chạy qua đây cùng tôi ăn cơm chứ. Tôi cũng không chịu nổi đâu. Cô qua đây có chuyện gì, cô nói thẳng đi?
Có quỷ mới muốn cùng ăn cơm với anh! Trong lòng Tạ Chỉ thầm mắng.
Chỉ là Thẩm Hoài dứt khoát hỏi cô có chuyện gì, rất có tư thế bàn xong chuyện thì trực tiếp mời cô đi, trong lòng Tạ Chỉ lại có chút không thoải mái, kéo tóc mái trước trán sang bên, lộ ra vầng trán xinh đẹp trơn bóng, đôi mắt hướng lên trên liếc nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Tình hình căn bản lễ du lịch Du Sơn, anh hẳn là biết rõ chứ? Bí thư Lương mong chờ rất nhiều, chỉ là tài nguyên mà phía Kim Đỉnh phối hợp chưa chắc đủ, tôi muốn nói trước với anh một tiếng cho thỏa đáng
Thẩm Hoài không biết Tạ Chỉ từ khi nào thì trở nên ấp a ấp úng như thế, nói chuyện còn phải xoay vài vòng, anh nghiêng đầu nhìn thẳng mặt Tạ Chỉ chừng hai giây, mới không tin cô ta nói năng bậy bạ là vì lý do này mới chạy đến tìm anh, trêu tức hỏi: - Chỉ chuyện này mà thật sự có thể khiến cô không nhịn được sự ghê tởm trong lòng chạy đến cửa tìm tôi?
Tôn Á Lâm đương nhiên cũng không tin Tạ Chỉ sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà chạy đến tìm Thẩm Hoài.
Kim Đỉnh muốn phối hợp với chính phủ Huyện ủy Du Sơn làm tốt lễ du lịch lần này ra sao, Tạ Chỉ cũng không cần qua đây tìm Thẩm Hoài thương lượng. Kim Đỉnh không có nhiều tài nguyên, hoặc là nói không có ý phô trương khắp nơi, thì Bí thư Huyện ủy Du Sơn Lương Chấn Bảo lẽ nào còn bức bách bọn họ sao?
Chỉ là Thẩm Hoài nói chuyện thật tổn thương người ta, Tôn Á Lâm đoán rằng anh muốn chặn miệng Tạ Chỉ, không để cô ta có mặt mũi mở miệng nói chuyện khác.
Thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Thẩm Hoài, Tạ Chỉ thật sự hận không thể cắn anh hai cái, trong lòng mới thoải mái một chút, nhưng nhớ ra Thẩm Hoài chắc chắn đoán được mình đến là vì hạng mục tấm thép của Phong Lập, đã thầm tự nhắc nhở mình tuyệt đối không được há miệng nói đến chuyện này, thì đã để cho tên khốn kiếp này nói hai câu chọc giận bỏ đi.
Tạ Chỉ khẽ hít hai hơi, để cảm xúc của mình không kích động như thế, đoạn nói: - Thường nói phụ nữ chúng tôi tâm nhãn kém, thù dai, anh thật sự không thể rộng lượng một chút để tôi tìm một lý do ở đây ăn chực một bữa sao?
Lần trước bị nện quá mạnh, Thẩm Hoài thật sự sợ lần này sỉ nhục cô nàng thảm quá, lần sau để cô ta tìm được cơ hội lại giày vò mình một phen.
Tương sát tương tàn cũng không phải là phong cách của anh, Thẩm Hoài nhún vai cười nói: - Nếu cô thật sự qua đây ăn chực bữa cơm thì chuyện gì cũng dễ nói, chỉ là tôi thấy trong lòng cô chột dạ thôi.
Nghe Thẩm Hoài đổi sang giọng điệu thoải mái, tâm tình Tạ Chỉ mới đỡ một chút, ngồi gần thấy trên trán Thẩm Hoài còn có vết sẹo mờ nhạt, nhìn kỹ cũng vẫn có thể nhìn ra, nhớ đến lần trước sau khi say được anh chăm sóc, còn đánh anh thành như thế, trong lòng cũng áy náy, nghĩ bụng ngoài miệng anh thiếu đạo đức như thế, có phải là vì chuyện lần trước nên trong lòng vẫn không thoải mái không?
Nghĩ đến chuyện Thẩm Hoài bảo Dương Lệ Lệ chuyển lời cho cô, nói cái gì mà tặng gương hay không, trong lòng Tạ Chỉ vừa bực mình vừa buồn cười. Tên khốn kiếp này hiếm khi làm người tốt một lần, lẽ nào chuyện khốn kiếp trước kia không phải do anh ta làm?
Trong lòng Tạ Chỉ nghĩ thế, nhìn cặn thạch lựu lắng trong bình rượu, giống như từng hạt bảo thạch đỏ nhạt trong suốt lung linh, trông rất đẹp mắt, cô cũng không ghi hận vừa nãy Thẩm Hoài hô lớn hô nhỏ nhục mạ cô, hỏi Trần Đan: - Màu rượu này thật đẹp, có bị say hay không?
- Cũng không có bao nhiêu độ, hơi ngọt thôi, rót cho cô nửa ly nếm thử. Trần Đan nói.
Khấu Huyên cầm lấy bình rượu rót cho Tạ Chỉ nửa ly rượu thạch lựu nhỏ. Khấu Huyên vì chuyện hôm nay mẹ cô làm mà tâm tình không thoải mái, nhưng cô luôn biết lúc này đang thực tập ở Thượng Khê Viên, không thể tùy tiện được. Vừa nãy không có người ngoài, quan hệ với Trần Đan, Tôn Á Lâm cũng thân cận, cho nên có thể lười biếng ngồi đây cùng Thẩm Hoài ăn cơm. Nhưng lúc này Tạ Chỉ không biết từ đâu chui ra, cô rót rượu cho Tạ Chỉ rồi ra ngoài trước, không làm phiền bọn họ bàn chuyện.
Tạ Chỉ nhìn Khấu Huyên lúc này thu dọn bát đũa của mình lại rồi muốn đi ra ngoài, trong lòng lấy làm lạ rốt cuộc cô bé có quan hệ gì với Thẩm Hoài.
Tóm lại trong tưởng tượng của Tạ Chỉ, quan hệ nam nữ của Thẩm Hoài rất rối rắm, Tạ Chỉ không có ý nghĩ nhiều về chuyện này, thấy màu rượu thạch lựu trong ly đỏ nhạt, tương phản với vách sứ mỏng màu tuyết trắng, lại có vẻ trong suốt nói không nên lời, khẽ nhấp môi đỏ, mặc cho ngụm rượu không có mùi rượu xoay chuyển trong miệng, cảm nhận vị ngọt lành, mới nuốt vào bụng, đoạn nói: - Sau viện nhà ông ngoại Thẩm Hoài có vườn thạch lựu, chỉ là mọi người đều ngại lột thạch lựu quá phiền phức, mọi người cũng không ăn, không ngờ rằng lấy ra ngâm rượu lại ngon như thế
Khoảng thời gian ở Pháp, đối với Thẩm Hoài mà nói hết sức buồn chán, anh không có tâm tư cùng ôn lại chuyện cũ với Tạ Chỉ. Tạ Chỉ không nói ra ý đồ cô đến đây, anh cũng yên lặng uống rượu, không nói thêm gì cả, làm cho Tạ Chỉ cũng không rõ, rốt cuộc Thẩm Hoài có biết rõ chuyện hạng mục tấm thép của Phong Lập không.
- Phong Lập liên hợp với mấy xí nghiệp dân doanh Bình Giang muốn có được hạng mục tấm thép này, chuyện này anh có rõ không? Tạ Chỉ uống cạn non nửa chén rượu thạch lựu, cuối cùng bỏ qua chuyện thăm dò vô vị, trực tiếp hỏi Thẩm Hoài.
- Hạng mục này khá lớn, Phong Lập lại là nhà cung ứng hợp tác nhiều năm của Mai thép, tôi đương nhiên biết đến hạng mục này, nhưng cũng không thể nói là rõ lắm. Thẩm Hoài gật đầu, hỏi:
- Làm sao?
Một loại chủ yếu nhất trong tấm thép chính là tấm độ kẽm, chính là tấm thép mỏng mà Mai thép hay luyện thép Phú Sĩ tạo ra phủ thêm một lớp kẽm bao phủ bên trên, nhu cầu thị trường trong nước của loại sản phẩm này ngày càng tăng lên.
Hạng mục thép phủ kẽm là một trong số những lạc hậu quan trọng nhất của sản nghiệp sắt thép, tập đoàn Phong Lập của Bình Giang muốn làm hạng mục tấm thép phủ, Mai thép dĩ nhiên vẫn luôn chú ý. Huống chi Phong Lập hợp tác với mấy xí nghiệp dân doanh thành phố Bình Giang dự định làm hạng mục tấm thép phủ, quy mô đầu tư có thể đạt hai tỷ, cũng coi như là một khoản kinh phí lớn đầu tư vào lĩnh vực trong nghiệp nặng của xí nghiệp dân doanh trong nước.
Có điều, sự phát triển kinh tế dân doanh trong nước vẫn hơi yếu về mặt chỉnh thế, bất luận là sự thiên vị chính sách, hay là sự nâng đỡ tiền vốn của cơ cấu tài chính đối với kinh tế dân doanh, thì điều kiện đều rất hà khắc.
Kinh tế dân doanh của thành phố Bình Giang coi như là tương đối sôi nổi trong nước, nhưng tập đoàn Phong Lập liên hợp với mấy xí nghiệp dân doanh quy mô khá lớn khác của Bình Giang cùng làm hạng mục lớn như thế, độ khó cực lớn.
Kế hoạch ban đầu của hạng mục là muốn bắt đầu trong khu công nghiệp ven sông huyện Thanh Sa, Phong Lập và mấy xí nghiệp dân doanh đầu tư khác đều là xí nghiệp nổi tiếng của thành phố Bình Giang, bắt đầu ở Thanh Sa Bình Giang cũng rất bình thường, chỉ là hạng mục trù bị đã lâu, cũng không thấy có động tĩnh có tính thực tế gì. Thời gian này Thẩm Hoài cũng không đặc biệt chú ý đến chuyện này, không ngờ Tạ Chỉ lại đến đây vì chuyện này.
Thẩm Hoài nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn Tạ Chỉ, tỏ ý cô ta tiếp tục nói.
- Phó Huyện trưởng huyện Thanh Sa lúc trước phụ trách hạng mục này đã điều đến tỉnh nhậm chức rồi, hai tháng là Hồng Kỳ bắt tay phụ trách công tác phối hợp hạng mục này bắt đầu Thần thái Tạ Chỉ có chút khó xử. Dù sao với quan hệ lúc này của cô và Hồng Kỳ, Thẩm Hoài rất rõ, cô qua đây là muốn làm thuyết khách thay Hồng Kỳ, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên.
Trước khi hạng mục rơi xuống, thì biến số gì cũng đều sẽ tồn tại.
Cho dù thu hút đầu tư ở địa phương là công tác của bộ phận chính quyền, nhưng dính líu đến việc xây dựng và tiến hành hạng mục có ảnh hưởng cực lớn đến kinh tế địa phương, về cơ bản đều do Đảng ủy chủ yếu lãnh đạo phụ trách phối hợp. Chính quyền Đảng không phân công lúc này cũng là trạng thái thường thấy của địa phương.
Thẩm Hoài cũng biết Phong Lập nghĩ hạng mục này rất khó khăn, bình thường cũng chỉ chú ý tiến triển của bản thân hạng mục, thật sự muốn động thổ khởi công, Mai thép sẽ gia tăng năng lực sản phẩm tương ứng, nhưng vẫn không rõ hạng mục này đã được Tống Hồng Kỳ phụ trách tiếp tay điều phối bắt đầu công tác ở huyện Thanh Sa.
Thẩm Hoài cười nói: - Nghe nói Thành ủy Bình Giang cực kỳ coi trọng hạng mục tấm thép của Phong Lập, sau khi hạng mục rơi xuống, phía thành phố Bình Giang đại khái không thể ngăn cản không cho Hồng Kỳ thăng lên một tầng rồi.
Tống Hồng Kỳ đến Bình Giang, kế hoạch ban đầu là ngồi lên vị trí Phó Bí thư Huyện ủy, sau đó trực tiếp đảm nhiệm nhân vật số một của huyện khu, đi lên quỹ đạo phát triển đường làm quan. Thế nhưng chuyện khiến anh ta không ngờ là, địa phương còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều, lần quá độ này của anh ta đã qua hai năm tròn rồi, thành phố Bình Giang cũng không giúp anh ta dọn ra vị trí.