Thấy trên mặt Thẩm Hoài không có vẻ tiểu nhân đắc chí, Tạ Chỉ không tin anh thật sự không biết tình hình cụ thể, chỉ là Thẩm Hoài ngậm miệng không thừa nhận, vờ không hiểu, cô cũng không làm gì được, chỉ có thể cứng rắn tiếp tục nói.
- Nguồn vốn của bản thân các xí nghiệp dân doanh Phong Lập có hạn, nếu muốn làm hạng mục tấm thép phủ, chủ yếu vẫn ỷ lại vào ngân hàng cho vay, nhưng cho xí nghiệp dân doanh vay món nợ lớn như thế là chuyện mà mấy ngân hàng tỉnh Giang Đông và thành phố Bình Giang chưa từng có, cho nên vấn đề cho vay đã bàn rất lâu, vẫn mải không xác định. Gần đây, có hai xí nghiệp tham gia đầu tư theo kế hoạch ban đầu xảy ra chút vấn đề trong việc kinh doanh, bị bức rút lui khỏi hạng mục, vấn đề vốn xây dựng hạng mục liền trở nên càng khó giải quyết.
- Hoàn cảnh phát triển kinh tế dân doanh trong nước hơi yếu, trung ương cũng không có quá nhiều chính sách giúp đỡ thiên vị, chỉ có thể do địa phương cho chút ưu đãi nhập gia tùy tục, có điều, qua một thời gian sẽ có cải thiện. Thẩm Hoài nói: - Hạng mục này quy mô xây dựng quá lớn, thời gian, bên hợp tác có ra có vào, cũng rất bình thường. Chúng ta đẩy mạng luyện hóa Tân Phổ, các bên hợp tác cũng có thay đổi
Tạ Chỉ cũng không có tâm tư mà quanh co với Thẩm Hoài, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hoài, trực tiếp hỏi: - Vậy Vương Vệ Thành và Phong Lập tiếp xúc, anh đích thực không biết chuyện sao?
- À. Thẩm Hoài lắc đầu, đoạn nói:
- Vương Vệ Thành kia có tiếp xúc với Phong Lập sao? Trưa hôm nay tôi mới về Hà Phổ, cậu ta còn chưa báo cáo với tôi chuyện này. Mấy ngày trước Giang Ninh có buổi thảo luận nghiên cứu liên quan đến kinh tế dân doanh, tôi bảo Vương Vệ Thành thay tôi qua đó. Nếu cậu ta có gặp mặt Chu Phong Nghị hoặc ai khác của Phong Lập ở Giang Ninh, cùng ăn một bữa cơm cũng rất bình thường, có phải là mọi người nghĩ nhiều không? Cô xem, chúng ta ngồi cùng nhau cũng chỉ ăn một bữa cơm, thật sự có gì không để người khác biết được sao.
- Bọn họ hai ngày trước đã từng gặp khi họp ở Giang Ninh, chẳng qua dùng cơm ở Giang Ninh cả ngày tiếp đó lại ăn đến huyện Thanh Sa, cũng không thể trách phía huyện Thanh Sa nghĩ nhiều. Tạ Chỉ nói.
Nghe Tạ Chỉ nói thế, Thẩm Hoài coi như nghe ra chút mùi vị rồi, anh đặt ly rượu trong tay xuống, cứ thế không nói tiếng nào nhìn thẳng vào đôi mắt to xinh đẹp của Tạ Chỉ, một lúc lâu sau mới nói: - Mọi người thật sự nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm lâu như thế, tuy Tạ Chỉ không tin lời anh, trong lòng cũng có sự chột dạ không nói nên lời, cúi đầu tránh đi ánh mắt anh.
Chuyện xảy ra ở Hoài Sơn mấy ngày nay, Thẩm Hoài cũng không nói cho Trần Đan. Trần Đan nhìn vẻ mặt Thẩm Hoài đột nhiên trở nên nghiêm túc, kinh ngạc đánh giá Tạ Chỉ, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tôn Á Lâm lại đặt đũa trong tay xuống, ngang ngạnh nói:
- Nếu chuyện xảy ra ở Hoài Sơn đều là do mọi người đã thương lượng xong, nếu mọi người đều nhận định hạng mục tấm thép phủ của Phong Lập là do Thẩm Hoài động tay chân trả đũa mọi người, cô còn làm chuyện thừa chạy đến đây thăm dò sao? Lẽ nào mọi người có thể làm mùng một, người khác không thể làm ngày rằm sao?
Thẩm Hoài thu hồi ánh mắt xoáy thẳng vào Tạ Chỉ về, liếc nhìn mặt sông ngoài cửa sổ, nói: - Tôi cũng chỉ có thể đợi Vương Vệ Thành từ Thanh Sa trở về mới có thể tìm cậu ta hỏi chuyện này. Nếu phía huyện Thanh Sa cảm thấy Vương Vệ Thành chạy qua đó ăn cơm là phạm vào luật trời, cô bảo phía huyện Thanh Sa tìm tôi khởi binh hỏi tội.
- Nói là khởi binh hỏi tội thì quá nghiêm trọng, tôi chỉ cảm thấy mọi người có thể có hiểu lầm nào đó, có chuyện gì nói cho rõ vẫn tốt hơn Trong lòng Tạ Chỉ thấy khó chịu một cách khó hiểu, nhỏ giọng nói.
- Có thể có hiểu lầm gì chứ? Thẩm Hoài thản nhiên cười, đoạn nói: - Có chuyện gì mà có thể nói rõ ràng sao? Cô về đi, có chuyện gì, hoặc là có lời nào, cô bảo Hồng Kỳ hoặc ai khác trực tiếp gọi điện cho tôi, không cần cô khó xử bị kẹp ở giữa
Thấy tâm tư Thẩm Hoài trong sáng, lại lên tiếng đuổi khách, Tạ Chỉ muốn ở lại cũng rất khó, chật vật không chịu nổi cầm lấy áo khoác mặc vào, cáo từ rời đi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trần Đan nhìn Tạ Chỉ vô cùng chật vật rời đi, trong lòng nghĩ bên đó nếu đã hoài nghi Hà Phổ đang ác ý cướp lấy hạng mục tấm thép này của Thanh Sa, Tạ Chỉ cũng không nên bỏ chạy trối chết trước hai ba câu nói của Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài.
- Ban đầu tôi vẫn cho rằng tất cả những chuyện này đều chỉ là cá nhân ông ta luyến tiếc không đi, không nỡ bỏ vị trí Phó Tỉnh trưởng. Thẩm Hoài nói cho Trần Đan nghe chuyện xảy ra ở Hoài Sơn, cười khổ nói: - Không ngờ bọn họ bày mưu rồi hành động, cũng là do trong lòng bọn họ chột dạ, mới nhận định Vương Vệ Thành tiếp xúc với Phong Lập ở Giang Ninh là do tôi trả đũa bọn họ
- Nếu bọn họ đã mong chờ anh rời khỏi Đông Hoa như thế, hạn chế sức ảnh hưởng của anh, anh cứ để Tống Hồng Kỳ hao phí thêm hai năm lên vị trí Phó Bí thư Huyện ủy đi. Tôn Á Lâm nói.
Thẩm Hoài lắc đầu, nói: - Trong thành phố Bình Giang sẽ không vì nội đấu mà thật sự ngồi nhìn hạng mục lớn như thế lọt khỏi kẽ tay Bình GiangVẫn là đợi Vương Vệ từ Thanh Sa trở về, tôi hỏi anh ta xem rốt cuộc là chuyện gì.
- Hạng mục còn chưa bắt đầu, địa khu thành phố Bình Giang cũng không thể cung cấp vốn mà Phong Lập cần, tập đoàn Phong Lập muốn xây dựng hạng mục tấm thép phủ ở nơi nào đều là tự do của bọn họ, Thành ủy Bình Giang còn có thể trói Phong Lập ở Bình Giang, không cho bọn họ chạy ra ngoài phát triển sao? Tôn Á Lâm trước nay không sợ làm lớn chuyện. Cô cũng không ngờ chuyện xảy ra ở Hoài Sơn lần này không chỉ đơn thuần là mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và ba anh, mà là đám người phía bọn họ xáp lại thương lượng xong rồi, ngẫm lại trong lòng cũng tức giận, cho dù hạng mục tấm thép phủ Phong Lập đi hay ở đều sẽ dính líu đến lợi ích của một số người ở thành phố Bình Giang, nhưng cũng không chịu từ bỏ ý đồ.
Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm đang nổi nóng, lắc đầu cười khổ, nói: - Chu Phong Nghị làm giàu ở Bình Giang, quan hệ mật thiết với thành phố Bình Giang, hẳn là đích thực gặp phải chuyện khó mới muốn tiếp xúc với phía chúng ta. Nếu chúng ta thật sự tranh thủ được hạng mục này xây dựng ở Tân Phổ hay Mai Khê, thì không chừng phải cung cấp lượng lớn tài nguyên cho Phong Lập. Cứ như thế, lại rõ ràng là chúng ta ác ý cướp lấy hạng mục tấm thép phủ. Nếu chúng ta thật sự muốn tranh thủ để hạng mục này bắt đầu ở Tân Phổ hay Mai Khê, bọn Tống Hồng Kỳ cũng không ngốc, hạng mục này có ý nghĩa rất lớn với Bình Giang, Tống Hồng Kỳ gánh trách nhiệm làm việc bất lực, chuyện này truyền đến phía Bí thư Thành ủy Bình Giang Vương Vân Thanh, Vương Vân Thanh không thể khoanh tay không lo. Đến lúc đó tình hình sẽ còn phức tạp hơn trong tưởng tượng nữa
Thành phố Bình Giang không tính là thành phố quan trọng nhất, nhưng địa vị khá quan trọng, Vương Vân Thanh còn kiêm nhiệm chức Phó Tỉnh trưởng ở tỉnh Giang Đông, cũng coi như tân tú chính trị trong nước, tương lai chưa chắc không có khả năng trở thành chư hầu một phương.
Trong lòng Thẩm Hoài dĩ nhiên là hi vọng cho bọn Tống Hồng Kỳ chút mặt mũi, nhưng Mai thép hệ phát triển đến bước hôm nay, anh cần cân nhắc lợi hại ở mức độ cao hơn, phạm vi rộng hơn. Huống chi "Hoài Điện đông tống" còn cần tỉnh Giang Đông toàn lực phối hợp bỏ vốn lớn xây dựng lưới vận tải điện siêu cao áp, lúc này không phải cơ hội tốt để mở rộng mâu thuẫn.
Đương nhiên, nếu hạng mục tấm thép phủ Phong Lập thực sự gặp khó khăn ở Bình Giang, cuối cùng xây dựng ở nơi khác, quyền lực chọn nằm ở xí nghiệp, chỉ là thời điểm nhạy cảm này, Thẩm Hoài không thể để Vương Vân Thanh và thành phố Bình Giang cảm thấy anh vì mâu thuẫn nội bộ Tống hệ mà ác ý ra tay giành hạng mục này.
Đương nhiên, Vương Vệ Thành không biết những tình huống này. Anh ta là người phụ trách thu hút đầu tư huyện Hà Phổ, nhìn thấy cơ hội, trước tiên tiếp xúc với Phong Lập cũng không thể trách anh ta. Thẩm Hoài cũng muốn bọn họ tích cự chủ động làm việc, không cần bọn họ lúc nào cũng báo cáo mọi chuyện, cách làm việc cứng nhắc rập khuôn.
Quan hệ của Thẩm Hoài và Trần Đan, Tôn Á Lâm rõ ràng nhất. Mấy năm nay mọi người cũng lăn lộn cùng nhau, Trần Đan và Tôn Á Lâm cũng vô cùng thân thiết, hòa hợp, không có gì xa cách. Nhưng sau khi Thẩm Hoài kết hôn với Thành Di, Trần Đan đừng nói là người khác, ngay cả trước mặt Tôn Á Lâm, cũng sẽ không "công khai" cùng nhau qua đêm với Thẩm Hoài nữa.
Ăn cơm tối xong, Trần Đan lên tiếng trước nói mẹ cô mấy ngày nay không được thoải mái trong người, lát nữa cô phải về trước chăm sóc mẹ cô, mà bàn tay nhỏ bé mềm mại dưới gầm bàn của cô khẽ bóp lấy lòng bàn tay Thẩm Hoài, bày tỏ tình cảm nhớ nhung của mấy ngày không gặp.
Nếu Trần Đan không muốn cùng anh về nhà cũ, Thẩm Hoài liền nói chuyện với cô thêm một lát ở Thượng Khê Viên. Ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy trong sắc đêm đen sẫm cũng có du thuyền đi qua, ánh đèn đủ màu dọc bờ sông phản chiếu nước sông đủ màu lấp lánh.
Đêm dài vắng người, trong Thượng Khê Viên cũng khách tản tiệc tan. Thẩm Hoài đưa Trần Đan trở về Chử Viên, lại cùng Tôn Á Lâm đi đến bãi đỗ xe phía đông, nói với cô: - Bây giờ thật sự cảm thấy cô vướng tay vướng chân rồi.
- Đến mức thế sao, với giao tình của chúng ta, chút chuyện nhỏ này mà ghi hận tôi sao? Tôn Á Lâm kéo cánh tay Thẩm Hoài, cười nói: - Cả ngày miệt mài vô độ, anh không nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể có thể chịu nổi sao? Hơn nữa, Trần Đan không cùng anh về nhà cũ, không phải còn có tôi đi cùng anh sao? Miệng cô nói thế, còn cố ý ép bộ ngực mềm mại săn chắc lên cánh tay Thẩm Hoài.
Chỉ là nhìn dáng vẻ cười khanh khách, ẩn chứa tình cảm của Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài có chút dao động, dùng cùi chỏ cọ cọ, trên cánh tay liền truyền đến cảm giác đau nhức.
Thẩm Hoài nhếch miệng hít một hơi khí lạnh, phàn nàn nói:
- Với giao tình giữa chúng ta, vì chuyện nhỏ này mà cô thậm chí hạ độc thủ như thế?
- Tôi và anh có giao tình gì mà có thể chịu thiệt lớn như thế? Tôn Á Lâm hung thần ác sát liếc nhìn Thẩm Hoài, ném cánh tay của Thẩm Hoài ra.
- Đừng mà, để cho cô ôm có được không? Thẩm Hoài lại vòng tay qua, tỏ ý Tôn Á Lâm lại ôm lấy giống như vừa rồi, vừa rồi "bị đè nén" như thế, cảm giác cũng vô cùng dễ chịu.
Tôn Á Lâm lại liếc Thẩm Hoài, không thèm cánh tay của anh nữa.