Tôn Á Lâm bỏ cánh tay anh ra đi về phía trước, Thẩm Hoài đi theo phía sau, đi đến phố Học Đường, nhìn thấy Khấu Huyên cùng mấy cô gái đi từ phía phường Thạch Bài phía bắc ra, đều mặc đồng phục làm việc của Thượng Khê Viên, nghĩ chắc các cô vừa tan ca, cùng nhau đi về ký túc xá.
Những cô gái này đều chừng hai mươi tuổi, thanh xuân hoa lệ, còn chưa bị xã hội này làm ô nhiễm, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn đường tràn ngập nụ cười thanh thuần vô ưu vô lo.
Khấu Huyên và hai cô gái bên cạnh khoác tay nhau, nhìn thấy Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm đi qua từ bên sông, cũng không qua đó, chỉ giơ tay chào hỏi, tay cô ấy từ xa xa dưới ánh đèn nhìn thấy cũng trắng mịn như ngọc. Cũng không biết Khấu Huyên nói gì với hai cô gái bên cạnh, chỉ thấy các cô châu đầu ghé tai, lại vang lên tiếng cười ngân vang như chuông bạc, hai cô gái kia cũng không ngừng liếc mắt về phía này.
Nhìn Khấu Huyên cùng các bạn cô cười đùa đi qua phía trước, Thẩm Hoài cảm khái nói: - Tuổi trẻ thật tốt nha, vô ưu vô lo.
- Anh nhìn thấy con gái trẻ tuổi xinh đẹp như thế, trong lòng ham muốn à? Tôn Á Lâm chế nhạo Thẩm Hoài nói: - Trong lòng ham muốn cũng vô dụng, hôm nay anh không mò được ai qua đêm cùng anh rồi.
Thẩm Hoài trừng mắt nhìn Tôn Á Lâm. Anh và Trần Đan xa lâu mới gặp cứ thế bị cô ấy phá hoại, cô ấy lại còn vui sướn khi người ta gặp họa nữa.
Đi đến bãi đỗ xe phía đông Chử Viên, Tôn Á Lâm ngồi lên chiếc xe sang trọng của cô, Thẩm Hoài cũng mở cửa chiếc Santana thoạt nhìn có chút cũ nát kia, vừa muốn chui vào thì thấy Khấu Huyên bước nhanh đến đường lớn Chử Khê, lại đột nhiên vòng lại phía bên này. Thẩm Hoài không biết cô gái có chuyện gì muốn nói, vịn cửa xe đứng đó.
Khấu Huyên đi đến, không đợi Thẩm Hoài hỏi cô có chuyện gì, thì thân hình yêu kiều trẻ trung đã chui vào lòng anh.
Cuối tháng tư, tiết trời cao dần, bóng đêm hơi mát, cách một lớp vải mỏng, Thẩm Hoài có thể cảm nhận được thân hình mềm mại trong lòng nóng bỏng mềm mại thế nào.
Khấu Huyên vòng hai tay ôm lấy cổ Thẩm Hoài, hơi kiễng chân lên, môi đỏ ướt át kiều diễm gần trong gang tấc, da thịt mềm mịn đàn hồi vô cùng, hơi thở thơm tho giống như u lan nơi thâm sơn tỏa nơi mũi khiến người ta mê say.
Đầu của Thẩm Hoài có chút cứng lại, không biết cô bé này lại phát điên cái gì, đột nhiên chạy đến làm ra tư thế thân mật như thế. Đối diện với diễm phúc được dâng tới miệng này, anh sẽ không hưởng thụ, da đầu tê dại "gian nan" gỡ cánh tay mảnh khảnh của Khấu Huyên ra khỏi cổ mình, đẩy cô ra, đặt mông ngồi vào trong xe, để tiểu yêu tinh mê người này cách mình xa một chút mới ngẩng đầu lên hỏi: - Cô lại đang phát điên cái gì vậy?
- Hôm nay sinh nhật tôi, anh còn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ đó Khấu Huyên cúi người xuống nói, đôi mắt sáng long lanh lóe lên ánh sáng mê người, mê hoặc thần thái người khác.
Đồng phục làm việc của Thượng Khê Viên tuy bảo thủ, nhưng thân hình Khấu Huyên cong vút, lại thò đầu sang phía Thẩm Hoài, cổ áo hơi rộng, lộ ra một phần da trắng tuyết bên trong.
- Bệnh thần kinh. Thẩm Hoài không rõ lắm, cười mắng một tiếng, đoạn nói: - Vậy bây giờ tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ, hôm khác bù lại một phần quà sinh nhật cho cô. Bây giờ cô có thể buông tha cho tôi rồi chứ?
- Không được. Khấu Huyên lắc đầu nói: - Buổi tối tôi phải theo mọi người về nói chuyện, trừ phi hai người có bí mật không thể nói cho người khác biết, không cho tôi đi theo.
- Tùy cô, cô lên xe đi. Thẩm Hoài nói. Anh thật sự không sợ cô gái nhỏ này ăn anh, nghĩ rằng cũng đã lâu không gặp mặt cô rồi, buổi tối có cơ hội tìm cô trò chuyện, tìm hiểu động thái gần đây của cô cũng tốt, ra hiệu cho cô lên xe ngồi.
Thấy Thẩm Hoài đồng ý cho cô lên xe, Khấu Huyên trực tiếp chui vào trong xe, muốn bò từ trên người Thẩm Hoài qua ghế phụ lái.
Oa, như vậy là muốn đòi mạng Thẩm Hoài nha, giữa tay lái và ghế ngồi có thể có khoảng cách bao nhiêu chứ, thân hình Khấu Huyên có thon thả hơn nữa, cả một mỹ nhân mềm mại như ngọc chen vào lòng anh, lập tức chen đến mức anh thở gấp.
Cô nàng này muốn bò qua, bàn tay nhỏ mềm vô ý nắm lấy đũng quần anh, khiến bụng dưới của anh không khống chế được bốc lên nhiệt khí. Khấu Huyên hình như cũng ý thức được ấn phải chỗ không nên ấn, thò đầu qua hỏi Thẩm Hoài: - Ấn ở đâu à?
Khấu Huyên gần như là dán lên hai má Thẩm Hoài nói chuyện, môi đỏ răng trắng, đôi mắt trong sáng có vẻ hấp dẫn không nói nên lời. Bản thân Thẩm Hoài cũng có thể cảm nhận được thứ bên dưới không hề nghe lời, từ từ nhếch lên.
"Bốp" một tiếng, Thẩm Hoài giơ tay quất lên cái mông tròn vểnh mặc quần dài khi Khấu Huyên kẹt ở tay lái vang lên một tiếng, nói: - Qua nhanh một chút, đè tôi đau muốn chết Liên tục đẩy Khấu Huyên đến vị trí lái phụ, Thẩm Hoài mới thở gấp một hơi, suýt chút đã bị bệnh tim rồi.
- Cô không lên xe giống như người bình thường được hả?
Thẩm Hoài hung hăng hỏi.
- Nếu tôi vòng qua mở cửa xe, anh đột liên lái xe đi thì làm sao, anh ngồi trong xe khóa cửa xe thì làm sao? Khấu Huyên hùng hồn hỏi ngược lại, hai tròng mắt còn liếc nơi đũng quần có chút nhô lên của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài thật sự không biết cô gái kia phát điên cái gì. Lúc này Tôn Á Lâm khởi động xe trước, chậm rãi lái xe ngang qua, cách cửa sổ ấn còi hai tiếng, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, bắt được gian tình. Thẩm Hoài buồn bực nói không nên lời, chỉ có thể ấn còi hai tiếng, giục Tôn Á Lâm đi trước nhường đường.
Thẩm Hoài rẽ xe vào phố Học Đường, vừa muốn quẹo vào đường lớn Chử Khê, vừa hay có một chiếc xe lái ra từ khu nhà chính quyền trấn Mai Khê đối diện, mở đèn chiếu xa, soi được một mảnh trắng tuyết. Thẩm Hoài đã đánh tay lái quẹo trái, không hề liếc nhìn, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy trong bóng tôi bên đường phía đông có một chiếc Buck màu đen đậu ở đó.
Không nhìn rõ xe, nhưng cách cửa kính xe, ánh mắt Dư Vi ngồi trong xe bối rối né tránh lại rất rõ ràng.
Thẩm Hoài lúc này mới biết vừa nãy Khấu Huyên đi về phía này, để ý thấy mẹ cô vẫn luôn trốn ở đó nhìn lén, mới phát bệnh thần kinh chạy qua chui vào lòng anh.
Trong lòng Thẩm Hoài cười khổ, lại không thể xuống xe kéo Dư Vi qua mắng một trận, hoặc là đuổi Khấu Huyên xuống xe, chỉ có thể coi như không nhìn thấy Dư Vi, tiếp tục đánh tay lái quẹo lên đường lớn Chử Khê.
Trong lúc dừng xe đợi đèn đỏ ở giao lộ đường lớn Chử Khê và Mai Hạc, Thẩm Hoài mới rảnh rỗi lấy tay vỗ lên gáy Khấu Huyên, cười mắng: - Hai mẹ con cô đều bệnh thần kinh. Thấy Khấu Huyên im lặng không nói, gương mặt nhỏ u ám nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đoạn nói: - Được rồi, được rồi, tôi không đuổi cô xuống xe là được rồi?
Khấu Huyên nghiêng đầu, nằm trên đồng hồ đo, nói: - Tôi thích anh.
Thẩm Hoài liếc nhìn Khấu Huyên, thấy khuôn mặt lớn bằng bàn tay của cô vô cùng xinh đẹp, ánh mắt sáng quắc, dưới ánh đèn phảng phất như hồ nước trong suốt tối màu, dưới ánh sáng của ánh đèn đường, cả người kiều diễm phảng phất như một đóa hoa hồng đợi hái trong sương sớm, thật sự là khảo nghiệm ý chí của anh mà.
Thẩm Hoài xoay đầu lại, không để ý đến cô. Khấu Huyên cũng yên tĩnh ngồi ở ghế lái phụ, hình như cũng không mong chờ Thẩm Hoài đáp lại.
Dừng lại ở ngôi đình trước nhà cũ, Khấu Huyên cả đường ngồi xe đều yên tĩnh tựa như được bổ sung sinh khí mà sống lại vậy. Cô cũng quen đường thuộc lối đối với nhà cũ, qua đây cũng có thể ngủ ở phòng của Tiểu Lê, cô cũng có y phục để thay ở đây, trước tiên nhảy nhót tung tăng vào phòng tắm rửa thay đồ.
- Con gái bây giờ đều điên điên khùng khùng, mẹ của cô ta cả đêm đều nhìn chằm chằm xe chúng ta đậu ở phía đông Chử Viên bên đường đối diện, cũng không biết cô ta từ đâu mà có hưng phấn như thế. Thẩm Hoài nói cho Tôn Á Lâm nghe chuyện Dư Vi trốn trong bóng đêm nhìn lén. Tôn Á Lâm vừa nãy lái xe phía trước, không nhìn thấy Dư Vi đậu xe ở đường đối diện.
Tôn Á Lâm ngáp, tỏ vẻ không có hứng thú với loại chuyện này, nói: - Cô nàng Khấu Huyên này, mềm đến mức bóp một chút là có thể ra nước, còn nhiệt tình dâng lên đến tận cửa, tôi không tin anh có thể nhịn được
Mấy năm nay mọi người đều lăn lộn đến quen rồi, Khấu Huyên còn từng sống chung một mái một thời gian với Dương Lệ Lệ và cô, Tôn Á Lâm đương nhiên biết Khấu Huyên đối với Thẩm Hoài luôn gửi gắm tình cảm tương tư thiếu nữ.
Thẩm Hoài không nói với Tôn Á Lâm về đề tài này. Hôm nay đã đốt lửa đến mức lợi hại, còn nói về đề tài này nữa là tự mình làm khó mình, đợi lát nữa lăn qua lăn lại không ngủ được, đó mới gọi là khó chịu.
Thẩm Hoài vào nhà bếp đun một bình nước, bưng vào trong viện uống trà, lại lấy điện thoại ra gọi cho Vương Vệ Thành, hỏi chuyện hạng mục tấm thép phủ Phong Lập. Tôn Á Lâm về phòng thay bộ đồ nghiêm túc chỉnh tề này ra.
Lịch sử làm giàu của Chu Phong Nghị của Phong Lập có chút tương đồng với Chu Viêm Bân, từ sớm đã công tác ở công ty vật tư của thành phố Bình Giang, nửa cuối thập niên 80, xí nghiệp hương trấn thành phố Bình Giang và một nhóm đối tác muốn nhận thầu như Hồng Hỏa, Chu Phong Nghị nhận thầu kinh doanh một trạm thu hồi vật tư thuộc công ty vật tư, từ từ lớn mạng trên cơ sở này.
Khi Thẩm Hoài tiếp nhận Mai thép, tập đoàn Phong Lập chủ yếu cung cấp nguyên liệu thép phế cho Mai thép, là một trong những nhà cung ứng chủ yếu lúc đó của Mai thép.
Bởi vì số thép tồn trong nước có hạn, tổng lượng thép phế thải ra mỗi năm khá thấp, không thể thỏa mãn nhu cầu lò luyện thép điện ngày càng tăng lên trong nước. Sau khi Mai thép mở rộng năng lực sản xuất, tiếp đó chủ yếu khai phá con đường thu mua thép phế ở địa khu Tây Âu, địa vị trong thể hệ cung ứng Mai thép của Phong Lập tương đối bị hạ thấp.
Có điều Phong Lập cũng có nhiều kinh doanh ở thành phố Bình Giang, chủ yếu đặt nền móng sản nghiệp luyện kim, là tập đoàn dân doanh nổi tiếng của thành phố Bình Giang.
Kinh tế của thành phố Bình Giang, từ xưa đến nay đều vượt xa Đông Hoa. Sau khi bước vào thập niên 90, do xí nghiệp hương trấn xuống dốc, việc phát triển kinh tế thành phố Bình Giang cũng rơi vào một đợt sóng nhỏ. Đến năm 97, quy mô thuế tài chính và công nghiệp đã bị Đông Hoa bay vụt lên quật khởi vượt qua, năm 98 càng bị Đông Hoa kéo dãn khoảng cách.
Có điều, cơ sở kinh tế của thành phố Bình Giang vẫn rắn chắc như cũ, mấy năm nay kinh tế dân doanh lại có xu thế quật khởi vượt lên, tập đoàn Phong Lập liên hợp với mấy xí nghiệp dân doanh thành phố Bình Giang có ý xây dựng hạng mục công nghiệp nặng lớn như thế, cũng có thể coi là một điển hình của kinh tế dân doanh quật khởi ở thành phố Bình Giang.
Xí nghiệp dân doanh có hùng tâm tráng chí như thế là tốt, nhưng vẫn không chiếm được ưu đãi về mặt chính sách trong nước, đãi ngộ trong nước còn lâu mới bì kịp xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp đầu tư nước ngoài.
Mấy xí nghiệp dân doanh muốn liên thủ đầu tư hạng mục hơn hai tỷ, đừng nói đại đa số tiền vốn là mượn từ ngân hàng, cho dù mấy xí nghiệp dân doanh này có thể góp được vốn xây dựng hai tỷ, thì hạng mục có được phê duyệt không cũng là chuyện có độ khó nhất định.