Sáng sớm thức giấc, nhìn ngoài cửa sổ mờ mịt, mưa phùn lất phất rơi trên lá cây, trên mái hiên tích thành từng chuỗi giọt nước rơi xuống, vang lên tí tách.
Nghe thấy có người đẩy cửa “két” một tiếng phía trước, Thẩm Hoài không biết ngáp dài đứng lên, thấy Trần Đan cầm dù tiến vào, đóng cửa viện lại, giẫm bước trên con đường lát đá trơn ướt đi qua, trong màn mưa phảng phất như một đóa đinh hương xinh đẹp mê người.
Thẩm Hoài rời giường mở cửa phòng, thấy Trần Đan đặt gạt tàn thuốc và chìa khóa xe mà anh bỏ trong viện các hôm qua lên bàn trà trong phòng khách, mái tóc đen xõa xuống, che đi nửa gương mặt xinh đẹp, thân hình cúi xuống, chiếc quần bò bó sát lấy bờ mông căng tròn thon dài.
Thẩm Hoài tựa cửa hỏi:
- Sao em lại qua đây sớm thế?
- Em không đến, thì mọi người ai dậy nấu bữa sáng?
Trần Đan quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Hoài mặc chiếc quần lót bẹt mất một góc, không mặc áo, liền nói:
- Thời gian vẫn còn sớm, anh có thể ngủ thêm một lát, em nấu cháo cho mọi người ăn.
- Đừng có quên em.
Khấu Huyên ở trong phòng Tiểu Lê hô lên.
Đôi mắt đẹp của Trần Đan nhìn sang Thẩm Hoài, nghi hoặc sao cô bé Khấu Huyên kia đêm qua lại không về ký túc xá, mà cũng chạy đến nhà cũ vậy?
Thẩm Hoài kéo Trần Đan qua, nói cho cô ấy nghe chuyện đêm qua Dư Vi trốn trong góc tối nhìn trộm, nhỏ giọng phàn nàn:
- Anh đúng là ăn vụng không được còn chọc cho một thân phiền phức! Anh dễ dàng lắm sao?
Trần Đan “xì” một tiếng cười khẽ, ngắt Thẩm Hoài một cái, gắt giọng nói:
- Trong lòng anh còn muốn ăn vụng sao?
Thẩm Hoài muốn kéo Trần Đan vào phòng vuốt ve, Trần Đan lại chuồn đi như mỹ nhân ngư vậy, xoay người đi xuống nhà bếp, rất có tư thế Thẩm Hoài mà dây dưa với cô thì cô liền đi về, Thẩm Hoài chỉ có thể thả cô ra trước để nấu bữa sáng cho mọi người.
Trần Đan múc gạo trong nhà bếp phía sau, đầu tiên là nấu cháo, đeo tạp dề lên muốn thu dọn trong phòng ngoài phòng một phen, thấy Thẩm Hoài khoác một chiếc áo ngủ đi qua, liền thuận tay khóa trái cửa phòng bếp.
- Anh làm gì vậy, sáng tinh mơ, sao không ngủ thêm một lát?
Trần Đan nghiêng đầu, đôi mắt to đẹp lung linh liếc nhìn Thẩm Hoài không có ý tốt, hỏi.
- Trò chuyện thôi.
Thẩm Hoài cười hì hì nói:
- Nhớ em cả đêm không sao ngủ được, em chạy đến đây, anh liền không ngủ được nữa.
Trong lòng Trần Đan ngọt ngào, mặc cho Thẩm Hoài đưa tay sang, tay hai người nắm chặt lấy nhau, gắt gỏng nói:
- Chỉ nói chuyện thì khóa cửa làm gì.
Thẩm Hoài nói:
- Như vậy yên tĩnh nha.
Hôm qua anh bị hai yêu tinh quyến rũ trong lòng đã khó tiêu, sáng sớm ngủ dậy lại dương khí tràn đầy, Trần Đan dâng lên tận cửa, sao anh lại dễ dàng bỏ qua, kéo Trần Đan cùng ghé sát bàn cơm, thuận thế vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ôm thân thể xinh đẹp mà anh ngày nhớ đêm mong vào trong lòng vuốt ve.
Tay Thẩm Hoài ôm lấy bụng dưới bằng phẳng của Trần Đan, tuy cách lớp quần bò, vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại nơi đó, dán sát lên hai gò má mịn màng bóng loáng của cô, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ chúng ta trò chuyện có được không?
Thẩm Hoài thức dậy còn chưa cạo râu, Trần Đan bị râu của anh chọc lên hai má hơi ngứa, thấy tay trái Thẩm Hoài đặt lên bụng dưới của cô, tay phải đã vươn tới dưới bờ ngực căng tròn săn chắc của cô rồi, mà phần bờ mông mềm mại căng tròn của cô đã cảm nhận được bên dưới Thẩm Hoài đã hơi nhô lên, làm sao còn có dáng vẻ trò chuyện chứ?
Trần Đan xoay đầu lại, giơ tay vuốt bộ râu lún phún dưới cằm Thẩm Hoài, khẽ hôn lên miệng anh một cái, dịu dàng nói:
- Em còn phải làm việc, anh đừng càn quấy có được không? Bằng không mọi người đều không có bữa sáng để ăn.
- Em cảm thấy bây giờ nói chuyện này không phải đã muộn rồi sao?
Thẩm Hoài nhìn cháo trong nồi đã nấu xong, cười nói:
- Anh chỉ cần ăn em, anh mặc kệ bọn họ có ăn sáng được không?
Chỉ thấy đôi mắt đẹp đa tình quyến rũ, mùi hương nữ nhân thành thục của Trần đan ập đến, Thẩm Hoài làm gì còn có thể áp chế tình cảm trong lòng để không quấy rối chứ?
Trần Đan ngượng ngùng cúi đầu, muốn thoát khỏi nụ hôn của Thẩm Hoài, nhưng lại bị Thẩm Hoài nắm lấy chiếc cằm tinh xảo xinh đẹp của cô lại, bị bức ngẩng đầu lên.
Thẩm Hoài ngậm chặt môi Trần Đan hôn sâu, chiếc lưỡi thô bạo vươn vào trong khoang miệng thơm tho trơn ướt kia tùy ý hoạt động, hôn đến mức Trần Đan thở dốc hổn hển, trong lúc ý loạn tình mê, cuối cùng không né tránh nữa, mặc cho cái lưỡi thơm trơn ướt dây dưa kích tình với Thẩm Hoài trong miệng.
Thẩm Hoài đưa tay phải vào trong y phục Trần Đan, tháo nút áo ngực ra, giải thoát trói buộc cho bộ ngực sữa căng tròn, tay trái bắt lấy mông Trần Đan, ấn cô vào lòng, hận không thể hòa làm một thể với yêu tinh mê hoặc người này, tay phải trượt đến trước ngực, bắt lấy bộ ngực sữa nặng chích của cô khẽ nắn bóp âu yếm.
Trần Đan lo Tôn Á Lâm hay Khấu Huyên có thể đi vào bất cứ lúc nào, lại không thể thoát khỏi ma chưởng của Thẩm Hoài, hơi thở gấp gáp, bộ ngực phập phồng không ngừng, hơi thở như hương lan phả vào mũi Thẩm Hoài, lại không nhịn được phát ra tiếng ngâm khẽ như oanh yến ngày xuân…
Những chuyện này lại khiến Thẩm Hoài tâm hỏa sôi trào, hạ thân cứng rắn như thanh sắt chen vào giữa hai chân thon dài, tròn trịa, vô cùng co dãn của Trần Đan, tay trái cũng nhanh chóng giơ ra luồn vào trong quần bò của cô, nắm lấy bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên ve vuốt, thở dốc nói khẽ vào tai Trần Đan:
- Chúng ta vào phòng đi…
Trong phòng bếp sau viện thì sợ Tôn Á Lâm hay Khấu Huyên xông vào bất cứ lúc nào, đến phòng phía trước càng khiến bọn họ nghe thấy bên này đang làm cái gì, Trần Đan làm sao chịu nghe theo Thẩm Hoài? Cô lắc lắc thân hình trong lòng Thẩm Hoài, nũng nịu cự tuyệt:
- Đừng mà, thật sự đừng mà, anh còn làm loạn nữa, em sẽ giận đấy…
Thẩm Hoài đưa tay ra phía trước người Trần Đan cởi nút quần bò ra. Trần Đan ban đầu ý loạn tình mê không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy một tay Thẩm Hoài không sờ loạn trên người mình, giống như thiếu đi cái gì đó, đợi khi quần bò bị Thẩm Hoài cởi ra một đoạn, cô mới kinh ngạc trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, muốn ngăn anh làm bậy trong nhà bếp, lại vội khom người kéo quần lên, mà không ngờ nửa bờ mông lộ ra ngoài căng tròn dựng lên rất mê người, khiến Thẩm Hoài ở phía sau nhìn thấy mà trong lòng run rẩy, dán sát lại ôm chặt lấy Trần Đan đang cúi người, cầu xin:
- Cho anh vào một lát đi…
Trần Đan giãy dụa không được, cảm thấy vật cứng rắn kia đã được Thẩm Hoài móc ra trực tiếp đặt lên bờ mông lõa lồ bên ngoài hơi mát của cô rồi, còn chen vào giữa hai chân của cô, cũng cũng bị chen đến tâm hỏa hừng hực, không chống đỡ được sự cầu xin của Thẩm Hoài, trong lúc mềm lòng chỉ có thể thuận theo ý của tên khốn này, bị anh ôm lấy cả người đặt úp sấp lên bàn ăn, tư thế xấu hổ phơi mông ở đó, nhưng vẫn không quên giữ quần bò ở chỗ đầu gối, không cho Thẩm Hoài cởi ra, sợ hai cô gái ở phòng trước đột nhiên xông qua, cô sẽ mặc quần không kịp.
Hai chân kẹp đứng, phần mông trắng tuyết vì tư thế đứng nên căng tròn không tỳ vết, nơi mê người kia ửng đỏ hơi lộ ra. Chỗ đó của Trần Đan vốn dĩ khít chặt vô cùng, hai chân bị quần bò nơi gối quấn lấy càng không thể mở ra nửa phần, cho dù là ướt át trơn trợt, cũng khiến Thẩm Hoài cho vào cũng rất khó khăn, chậm rãi tiến vào, bản thân Thẩm Hoài tâm hồn suýt chút đã bị chen ra.
Mà Trần Đan lần này bị chen vào, cũng phải cắn răng bịt mũi mới không phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, run rẩy thở dốc nắm lấy cánh tay Thẩm Hoài, lên tiếng van xin:
- Anh nhẹ chút, đừng vào sâu quá…
Cũng may Tôn Á Lâm, Khấu Huyên cũng biết thức thời, đợi sau khi Thẩm Hoài và Trần Đan hoan ái xong mới chậm rãi thức dậy rửa mặt. Tuy trong nhà bếp đã được thu dọn không lưu chút dấu vết nào, nhưng trên gương mặt hơi ửng đó, phảng phất như tường vi yêu kiều được cơn mưa tưới qua của Trần Đan tỏa sáng, đôi mắt yêu kiều hơi xấu hổ từ sớm đã triệt để “bán đứng” cô và Thẩm Hoài rồi.
Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài cầm một chén cháo lớn và lòng đỏ trứng vừa chín tới qua, liếc nhìn anh, trêu chọc hỏi:
- Anh còn ăn sao, hai người vừa rồi ăn vụng chưa đủ sao?
Trần Đan vươn tay nhéo Thẩm Hoài một cái dưới bàn, chỉ cúi đầu ăn cháo, không dám liếc nhìn hai người Tôn Á Lâm và Khấu Huyên. Thẩm Hoài chỉ hai ba hớp đã ăn cháo xong, lấy hai tay lau một cái rồi lái xe trở về huyện trước…