Vương Vệ Thành đêm qua cũng về Hà Phổ, không ở lại Thanh Sa qua đêm, buổi trưa đến văn phòng Huyện ủy cầm theo tài liệu văn bản về hạng mục tấm thép phủ Phong Lập cho Thẩm Hoài xem.
Thẩm Hoài lật xem sơ qua tài liệu một lần, lại gọi Đỗ Kiến, Đới Tuyền vào văn phòng.
Đỗ Kiến là thư ký trưởng Huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, Đới Tuyền là Phó Huyện trưởng thường vụ kiêm Bí thư tổ đảng Ủy ban quản lý khu công nghiệp Tân Phổ kiêm Tổng giám đốc tập đoàn khai thác cảng Tân Phổ.
Đợi Đỗ Kiến, Đới Tuyền chạy đến, Thẩm Hoài đại khái nói cho bọn họ nghe một lượt về tình hình hạng mục tấm thép phủ, lại nói với Vương Vệ Thành:
- Hôm nay cậu còn phải đi Bình Giang một chuyến, nói với phía Phong Lập, nếu hạng mục tấm thép phủ quyết định đặt ở Tân Phổ, chúng ta rất hoan nghênh, cũng tích cực cung cấp các tài nguyên thúc đẩy, ủng hộ hạng mục xây dựng. Có điều, Tân Phổ và Thanh Sa cách nhau một con sông, là huyện anh em, không nên, cũng sẽ không tập kích bất ngờ. Cho dù tranh thủ hạng mục cũng là để hai huyện có sự phát triển kinh tế tốt hơn làm tốt xây dựng địa phương, cho nên Phong Lập tốt nhất có thể bàn bạc tốt với huyện Thanh Sa. Nếu Chu Phong Nghị có thể trực tiếp bàn bạc với Bí thư Huyện ủy Thanh Sa Ngụy Nam Huy, thì sẽ tốt hơn.
Lại nói với Đỗ Kiến:
- Lão Đỗ, lần này anh cũng trực tiếp qua đó một lát, có thể cùng Vệ Thành chia binh hai đường, tranh thủ tiếp xúc với cán bộ phụ trách thu hút đầu tư của huyện Thanh Sa,tìm hiểu xem huyện Thanh Sa rốt cuộc mang tâm trạng gì.
Hạng mục tấm thép phủ bắt nguồn ở huyện Thanh Sa, độ khó lớn bao nhiêu, phức tạp cỡ nào, huyện Thanh Sa hẳn là rõ ràng. Công tác bắt đầu hai tháng trước đổi thành Tống Hồng Kỳ tiếp nhận, có lẽ vì một số nguyên nhân khác, Thẩm Hoài hi vọng Đỗ Kiến và Vương Vệ Thành cùng qua đó, có thể làm rõ quan hệ dây dưa rối rắm sau lưng hạng mục này.
Có khi phỏng đoán dù sao cũng không thể cân nhắc được.
Trước khi hạng mục chưa chính thức ký kết, Đới Tuyền cũng không cần ra mặt, nhưng lúc này anh ta là người phụ trách khu công nghiệp Tân Phổ, cũng cần nắm bắt tình huống hạng mục.
Thẩm Hoài tùy cơ ứng biến, khi Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành chuẩn bị đứng lên rời đi, Chu Kỳ Bảo gõ cửa đi vào.
Nhìn thấy bọn Đỗ, Đới ở trong văn phòng Thẩm Hoài, Chu Kỳ Bảo cười hì hì nói:
- Lần này lại có hạng mục lớn sắp rơi xuống huyện chúng ta nha…
Tin tức Vương Vệ Thành tiếp xúc với Phong Lập rất có thể là do Phong Lập cố ý tung ra. Phong Lập không hy vọng hạng mục kéo dài nữa, có thể mượn Hà Phổ tăng thêm áp lực cho Thanh Sa và thành phố Bình Giang, cũng xác thực có thể muốn dời hạng mục đi, nhưng lại sợ quan hệ với Thanh Sa và thành phố Bình Giang xấu đi, nên trước khi sự biện được ấn định, cố ý tung ra tin tức này thử xem thái độ của Thanh Sa và thành phố Bình Giang trước.
Thẩm Hoài và Chu Phong Nghị tiếp xúc không nhiều, cũng biết ông ta rất có mưu lược.
Huyện Thanh Sa và Bình Giang có nhiều người đều biết tin tức này, Thẩm Hoài cũng sẽ không cảm thấy lạ lắm, biết rất nhiều người chỉ là thấy tình huống mơ hồ, còn chưa có hàng động khinh suất thôi.
Có điều, Thẩm Hoài cũng không chắc Chu Kỳ Bảo nghe ai nói đến chuyện hạng mục tấm thép phủ. Tuy công tác quan trọng trong huyện đều phải báo cáo với anh, nhưng Chu Kỳ Bảo là Phó Bí thư Huyện ủy, Huyện trưởng, trên danh nghĩa lại là người phụ trách thu hút đầu tư số một phía huyện, Thẩm Hoài cũng không thể cứng rắn đẩy ông ta ra ngoài sự việc, không gọi ông ta đến hỏi.
Thẩm Hoài nhìn về phía Chu Kỳ Bảo, mời ông ta ngồi xuống, cười hỏi:
- Tôi đụng phải Vương Vệ Thành ở dưới lầu, nghe nói đến chuyện này, Huyện trưởng Chu nghe được tin tức từ đâu vậy?
- Bí thư Huyện ủy Thanh Sa Ngụy Nam Huy lấy được số điện thoại của tôi từ chỗ Phó Thị trưởng Trần, vừa rồi trực tiếp gọi điện qua để “khởi binh hỏi tội” tôi.
Chu Kỳ Bảo xoa tay ngồi xuống, nói:
- Tôi còn muốn tìm Bí thư Thẩm cậu báo cáo đây, nhìn thấy Vương Vệ Thành ở trong văn phòng của cậu, tôi nghĩ Bí thư Thẩm hẳn đã tìm hiểu được tình huống liên quan rồi.
Chu Kỳ Bào nói chuyện có ẩn ý, Thẩm Hoài coi như không nghe rõ, cho dù anh đã biết việc này từ sớm, không nói cho Chu Kỳ Bảo một tiếng thì có thể làm sao chứ?
Bây giờ phía thành phố có hai Phó Thị trưởng Trần, một người là Trần Binh, một người là Trần Vĩ Lập – Phó Thị trưởng Trần trong miệng Chu Kỳ Bảo là chỉ Trần Vĩ Lập.
Thẩm Hoài nghĩ bụng Bí thư Huyện ủy Thanh Sa Ngụy Nam Huy cùng với Trần Vĩ lập, Chu Kỳ Bảo đều là người quen cũ, bằng không thì không thể trực tiếp “khởi binh” hỏi tội như thế được. Trong lòng anh nghĩ, có lẽ đêm qua Chu Kỳ Bảo thậm chí còn biết việc này sớm hơn nữa, chỉ đợi Vương Vệ Thành về thì ông ta mới tiện mò đến tận cửa, chỉ là không biết Chu Kỳ Bảo, Trần Vĩ Lập có nói chuyện này cho Quách Thành Trạch và Mạnh Kiến Thanh hay không.
Ngẫm lại một chút, Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh nói không chừng cũng đã biết chuyện hạng mục tấm thép phủ; phía Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn nếu nguồn tin không linh thông, hẳn có thể trễ hơn một chút.
Mà Bí thư Huyện ủy Thanh Sa không trực tiếp liên hệ với mình, mà lại vòng vo quanh co thông qua Chu Kỳ Bảo biểu đạt bất mãn, rốt cuộc ông ta mang tâm trạng gì? Lẽ nào chỉ đơn thuần là biểu thị bất mãn một chút mà thôi.
Trong lòng Thẩm Hoài nghiền ngẫm, lại lấy tài liệu mà Vương Vệ Thành mang về cho Chu Kỳ Bảo coi, đoạn nói:
- Vương Vệ Thành đến Giang Ninh họp, một Phó Tổng của Phong Lập đến tìm cậu ấy, bàn chuyện hạng mục tấm thép phủ Phong Lập, đêm qua Vương Vệ Thành mới mang một số tài liệu từ Thanh Sa về đây, ông xem đi.
Nghe ngữ khí Thẩm Hoài nói “ông xem đi”, giống như Chu Kỳ Bảo có xem hay không đều không sao cả. Trong lòng Chu Kỳ Bảo dĩ nhiên là khó mà vui vẻ, nhưng nghĩ đến tranh giành gì đó với Thẩm Hoài ở Hà Phổ là chuyện cực kỳ không sáng suốt, cũng sẽ không lộ chút không vui trong lòng đó ra, nhận lấy văn kiện, ngồi xuống đại khái xem sơ qua tài liệu hạng mục tấm thép phủ.
- Hạng mục tấm thép phủ, ngoài trừ bản thân hạng mục đầu tư cực lớn, có kéo kinh tế địa phương tăng lên rõ ràng ra, cò có thể tăng cường thêm ưu thế sản nghiệp sắt thép của huyện chúng ta thậm chí là thành phố Đông Hoa, phải cố hết mọi khả năng tranh thủ đến huyện của chúng ta.
Chu Kỳ Bảo xem tài liệu xong, rất khẳng định nói.
Mai thép tuy tạm thời không có động tác lớn ở Hà Phổ, thậm chí hạng mục giai đoạn ba của Hồng Cơ Trường Thanh xây dựng ở Từ Thành, nhưng sau khi công tác thu hút đầu tư của Hà Phổ đi vào quỹ đạo, quy mô xây dựng hạng mục hoàn toàn không có xu thế chậm lại.
Các hạng mục công nghiệp, bất động sản và cơ sở xác định khởi công xây dựng ở Tân Thành Lâm Cảng và Cảng Tân Tân năm nay đã vượt hơn một trăm hai mươi hạng mục, tổng đầu tư vượt hơn ba tỷ.
Trong số hạng mục mới bàn, lấy căn cứ chế tạo thiết bị giàn giáo giếng khoan trên biển mà dầu mỏ Trung Hải dự định đầu tư và hạng mục Polyethylene của tập đoàn Đại Thành Hàn Quốc là chính, nếu bàn xong, sau khi bắt đầu, đầu tư xây dựng hai hạng mục này sẽ vượt qua một tỷ.
Hà Phổ không có chút áp lực nào về mặt thu hút đầu tư, phía huyện thậm chí còn điều phần thưởng cho công tác thu hút đầu tư nữa, nhưng cũng không đến mức thịt nhiều mỡ nhiều mà không tích cực tranh thủ hạng mục tấm thép phủ Phong Lập.
Cho nên mặc kệ sau lưng phức tạp thế nào, Ngụy Nam Huy hoặc ai ra mặt khởi binh hỏi tội cũng được, thái độ mà Hà Phổ thậm chí Đông Hoa có thể công khai bày tỏ ra mặt đối với hạng mục tấm thép phủ chính là có thể cố gắng hết sức tạo điều kiện tranh thủ.
Chu Kỳ Bảo tỏ thái độ như thế, không khiến Thẩm Hoài có chút bất ngờ nào, cũng biết tâm tư bên trong của Chu Kỳ Bảo chưa chắc đơn thuần như thế, mà tâm tư khi Ngụy Nam Huy trực tiếp gọi điện cho Chu Kỳ Bảo “khởi binh hỏi tội” càng đáng để nghiền ngẫm.