Thẩm Hoài nói với Chu Kỳ Bảo, anh sẽ để Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành hôm nay đến Thanh Sa lần nữa, tiếp xúc với tập đoàn Phong Lập, tìm hiểu tình hình sâu thêm, cũng nói cho tập đoàn Phong Lập biết ý định phía bọn họ. Về chuyện này, Chu Kỳ Bảo cũng chỉ có thể bày tỏ ủng hộ.
Phong Lập muốn mang hạng mục mà Bình Giang chậm chậm không bắt đầu đến Hà Phổ, dĩ nhiên là hi vọng Hà Phổ có thể cung cấp nguồn vốn, giúp bọn họ khắc phục một số khó khăn mà thành phố Bình Giang khó khắc phục, và hòa giải thế nào với thành phố Bình Giang, huyện Thanh Sa là một quá trình tương đối phức tạp, bảo Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành qua đó tình hiểu tình huống sâu thêm cũng là chuyện cần làm, tóm lại nóng vội không ăn được đậu phụ nóng.
Chu Kỳ Bảo đứng lên rời đi, Thẩm Hoài ra hiệu bọn Đỗ Kiến ở lại thêm, đừng vội đi trước.
- Anh gọi điện thoại cho tầng lớp trên của Phong Lập trước, nói cho bọn họ nghe ý của phía chúng ta trước. Nếu có thể, thì bảo phía Phong Lập bàn bạc với Ngụy Nam Huy trước, sau đó hai người mới qua đó.
Thẩm Hoài nói với Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành:
- Nói không chừng các anh qua đó thì có thể trực tiếp gặp được Ngụy Nam Huy, vậy các anh đại diện cho phía huyện bàn bạc với huyện Thanh Sa về chuyện này.
- Phía Ngụy Nam Huy lẽ nào có tâm trạng không sao cả?
Đỗ Kiến không xác định hỏi một tiếng.
Hai năm qua Ngụy Nam Huy chủ yếu đề phòng Tống Hồng Kỳ đoạt mất vị trí Bí thư Huyện ủy của ông ta, hạng mục tấm thép phủ Phong Lập nếu thật sự đánh mất khỏi tay huyện Thanh Sa, tuy Ngụy Nam Huy cũng có thể sẽ bị phía thành phố Bình Giang phê bình và khiển trách, nhưng trách nhiệm lớn hơn lại thuộc về Tống Hồng Kỳ.
Cho nên, Ngụy Nam Huy cho dù không thể không bày tỏ chút thái độ về chuyện này, nhưng ý tứ sẽ không quá mạnh mẽ. Đương nhiên, Đỗ Kiến hỏi câu này cũng không phải là suy đoán tâm thái của Ngụy Nam Huy, chủ yếu hơn là muốn làm rõ Thẩm Hoài có tâm tư mạnh mẽ muốn lợi dụng chuyện này nhằm vào Tống Hồng Kỳ không, như vậy mới quyết định lập trường đi gặp Ngụy Nam Huy của anh ta và Vương Vệ Thành.
- Bàn bạc trước rồi nói sau.
Thẩm Hoài nói, cũng không cần có xu hướng rõ ràng cho chuyện này ngay lúc này, bảo Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành qua đó rồi tùy cơ ứng biến.
…
Tống Hồng Kỳ muốn trực tiếp tố chuyện này lên Bí thư Thành ủy Bình Giang Vương Vân Thanh, nhưng chuyện này còn chưa có kết luận, trực tiếp tố lên Vương Vân Thanh cũng không thích hợp.
Nếu chẳng may Phong Lập và Hà Phổ căn bản không bàn điều kiện gì cả, chỉ đơn giản là tiếp xúc một chút, phía anh ta liền cầu viện Thành ủy, chỉ làm nổ bật sự kinh hoàng thất thố của phía bọn họ, không chút quy tắc.
Sáng sớm Tống Hồng Kỳ đã trực tiếp đến tập đoàn Phong Lập điều tra nghiên cứu, muốn làm rõ thêm tình hình. Anh ta và Phó Tổng phụ trách đối ngoại của tập đoàn Phong Lập nói chuyện thật lâu, cũng không nhận được chút tin tức có lợi nào.
Tống Hồng Kỳ thấy phía tập đoàn Phong Lập giữ kín như bưng, tin tức tiếp xúc với Hà Phổ không lọt chút nào ra ngoài, cũng xác nhận tâm tư muốn dời hạng mục tấm thép phủ đến Tân Phổ hoặc Mai Khê của tập đoàn Phong Lập đã xác định, anh ta cũng không tiếp tục tốn thời gian vô vị ở đây nữa.
Có điều, cho dù thật sự muốn đưa chuyện này lên Bí thư Thành ủy Vương Vân Thanh, Tống Hồng Kỳ cũng cần thương lượng với Ngụy Nam Huy lãnh đạo của Ủy ban Huyện ủy huyện Thanh Sa một chút. Anh ta nghĩ cho dù cuối cùng không thể giữ lại hạng mục tấm thép phủ ở lại Thanh Sa, cũng muốn chia chút roi vọt cho Ngụy Nam Huy, không thể để Ngụy Nam Huy giả câm giả điếc.
Thế nhưng, khi Tống Hồng Kỳ ngồi xe về huyện, gõ cửa băn phòng Bí thư Huyện ủy Ngụy Nam Phong, lại thấy lão tổng Chu Phong Nghị của Phong Lập đang ngồi trong văn phòng Ngụy Nam Huy, lúc này cũng ngây ra, thật lâu không nói được gì.
…
Chu Phong Nghị nhìn thấy Tống Hồng Kỳ gõ cửa bước vào, giống như không có chuyện gì cả đứng lên, tươi cười đi qua bắt tay với anh ta, đoạn nói:
- Sáng sớm tôi ở Diên Bình, nhận được điện thoại trong nhà máy, nghe nói Bí thư Tống từ sáng sớm đã đến nhà máy điều tra nghiên cứu công tác, vừa hay tôi cũng có chuyện tìm Bí thư Tống báo cáo, chỉ là khi đó tôi và Bí thư Cung của Diên Bình ở cùng nhau, cũng không thể xác định có thể kịp thời chạy về nhà máy tìm Bí thư Tống ngài báo cáo công tác hay không, nên không gọi điện thoại cho ngài. Khi tôi đã làm xong việc ở Diên Bình, muốn trở về thì nghe nói Bí thư Tống ngài lại về Thanh Sa rồi,tôi trực tiếp từ Diên Bình chạy đến Thanh Sa, lúc này tôi mới vừa ngồi xuống với Bí thư Ngụy thôi…
Nhỉn trà trên bàn còn đang bốc khói, Chu Phong Nghị thực sự vừa mới ngồi xuống với Ngụy Nam Huy, thế nhưng lời của Chu Phong Nghị, Tống Hồng Kỳ sẽ không tin bao nhiêu, cũng không thể nào nói ông ta không đúng.
Tống Hồng Kỳ chỉ có thể đè lại nghi hoặc và cơn sóng phập phồng trong lòng, liếc mắt nhìn mặt Chu Phong Nghị, cố gắng tìm được chút dấu vết trên mặt ông ta.
Hồi lâu sau, anh ta mới ý thức được mình thất thần quá lâu, mới cố gắng dùng giọng điệu thản nhiên hỏi Chu Phong Nghị:
- Chu Tổng, ông tìm tôi có việc gì sao?
- Phong Nghị qua đây bàn chuyện hạng mục tấm thép phủ.
Ngụy Nam Huy nhìn thấy dáng vẻ thất thần kinh ngạc của Tống Hồng Kỳ, nghĩ bụng anh ta không ngờ Chu Phong Nghị lại chạy đến huyện nhanh như thế, anh ta cũng không nói gì khác, ngồi trên sô pha, chống tay lên tay vịnh đứng lên mời Tống Hồng Kỳ và Chu Phong Nghị đều ngồi xuống nói chuyện, đoạn nói:
- Hạng mục kéo dài đến bây giờ, lại có hai nhà hợp tác vì vấn đề tiền vốn không thể không rút lui rồi. Phong Nghị ông ta cũng lo lắng hạng mục còn kéo dài nữa sẽ thất bại,ông ta phát rầu vì chuyện này. Phó Tổng Khương Chí Bình của Phong Lập, Bí thư Tống hẳn cũng quen biết đúng không. Hai ngày trước Khương Chí Bình gặp được trợ lý Huyện trưởng Vương Vệ Thành phụ trách thu hút đầu tư của Hà Phổ trong cuộc họp ở Giang Ninh, Phong Lập vẫn luôn có hợp tác với sắt thép Tân Phổ, Khương Chí Bình cũng quen biết Vương Vệ Thành, hai người nói về chuyện hạng mục tấm thép phủ ở Giang Ninh. Vương Vệ Thành cũng nhiệt tình, nói là muốn giúp Phong Lập giải quyết một chút khó khăn. Phong Nghị qua đây là nói với chúng ta chuyện này. Có điều, cáo chúc tết gà chắc chắn không có ý tốt gì, tôi nói với Phong Nghị, đừng tin Hà Phổ sẽ cho Phong Lập dùng bữa trưa miễn phí.
Trong lòng Tống Hồng Kỳ nghi hoặc không thôi. Chu Phong Nghị chạy đến huyện nhanh như thế để tiết lộ, là phía Thẩm Hoài không có ý tranh thủ hạng mục này nữa, hay là chỉ hai ba ngày tiếp xúc ngắn ngủi, Thẩm Hoài đã bàn ổn thỏa chuyện gì với Phong Lập rồi?
Theo lẽ thường mà nói, Chu Phong Nghị nếu đã muốn dời hạng mục khỏi Thanh Sa, muốn hợp tác với Hà Phổ, thì trước khi sự việc chưa có kết quả chính xác gì, ông ta không nên, cũng không thể trao đổi với huyện.
Bởi vì thái độ của huyện rõ ràng, tuyệt đối không thể nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn hạng mục tấm thép phủ khỏi Thanh Sa.
Chu Phong Nghị nhanh thế chạy đến huyện nói chuyện này, ngoài trừ Phong Lập đã bàn bạc ổn thỏa điều kiện hạng mục với Hà Phổ, còn có thể có khả năng khác?
Tống Hồng Kỳ biết Thẩm Hoài nắm hết mọi quyền hành ở Hà Phổ, Mai thép, uy tín cực cao, nguồn vốn có thể điều động trong tay cũng nhiều. Người khác làm chuyện gì đều khó ở thiếu nguồn vốn, lại phải cân bằng với người khác, sự việc luôn lôi lôi kéo kéo khó mà hoàn thành, còn Thẩm Hoài làm chuyện gì xưa nay dứt khoát nhanh lẹ,thật sự có thể trong hai ba ngày đã bàn ổn thỏa điều kiện hợp tác với Phong Lập.
Mặc kệ trong lòng Tống Hồng Kỳ nghĩ như thế nào, Chu Phong Nghị chỉ thuận theo lời của Ngụy Nam Phong, cười khổ nói:
- Hạng mục kéo dài đến bây giờ, sĩ khí trong tập đoàn đã giảm đi một chút rồi, còn kéo dài nữa e rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội thị trường. Hôm qua tôi cũng không có ở Thanh Sa,Khương Chí Bình bàn gì với Vương Vệ Thành, tôi còn chưa biết chi tiết, có điều, vừa nãy Khương Chí Bình gọi điện cho tôi, nói thư ký trưởng Huyện ủy Hà Phổ Đỗ Kiến và trợ lý Huyện trưởng Vương Vệ Thành đã qua sông đi về phía Thanh Sa, từ xa đến là khách, cũng không thể đuổi bọn họ về được. Tôi mặt mặt Bí thư Ngụy, Bí thư Tống rồi còn phải chạy về tiếp đãi bọn họ nữa…
Tuy hạng mục không biết kéo dài bao lâu mới chính thức khởi công xây dựng ở Thanh Sa, nhưng ở lại luôn có một suy nghĩ, nhưng nếu di dời đến phía bắc xây dựng, thì thật sự ngay cả ý niệm cũng không còn.
Hạng mục này rơi mất trong tay anh ta, sau này huyện Thanh Sa và phía thành phố Binh Giang sẽ nói anh ta thế nào, đánh giá anh ta thế nào?
Tống Hồng Kỳ mới không tin lời Chu Phong Nghị. Nếu không phải đã bàn bạc xong điều kiện, Thẩm Hoài cần gì từng bước áp sát bảo Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành qua hôm sau lại chạy đến Thanh Sa. Nếu không phải đã bàn bạc xong điều kiện, Chu Phong Nghị cần gì gấp gáp đến huyện làm rõ việc này, lại gấp gáp đích thân đến gặp mặt đại diện của Hà Phổ?
- Sự ủng hộ mà Hà Phổ có thể cho Phong Lập, Thanh Sa có thể nhất thời không thể cung cấp, nhưng có thể thay Phong Lập xin phía thành phố ủng hộ.
Tống Hồng Kỳ hỏi Ngụy Nam Huy:
- Bí thư Ngụy, anh cảm thấy chuyện này có phải nói với Bí thư Vương một tiếng không?
Tống Hồng Kỳ dĩ nhiên sẽ không thả Chu Phong Nghị đi dễ dàng thế, lúc này không cầu viện phía thành phố, thì lúc nào cầu viện đây? Lập tức muốn Ngụy Nam Huy lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Vương Vân Thanh.
Ngụy Nam Huy liếc nhìn Tống Hồng Kỳ một lát, mới đứng lên nói với Chu Phong Nghị:
- Thanh Sa sẽ tạo mọi điều kiện cho khu công nghiệp ven sông bắt đầu hạng mục, Phong Nghị ông cũng đừng quá vội vàng quyết định, những điều kiện mà huyện Thanh Sa không có, chúng tôi sẽ xin phía thành phố, phía tỉnh tranh thủ cho tập đoàn Phong Lập…
Bọn họ cũng không thể giam người Phong Nghị lại không ông ta đi, Ngụy Nam Huy nói một số câu cứu vãn, rồi đưa Chu Phong Nghị ra khỏi văn phòng ông ta
Ngụy Nam Huy đóng cửa văn phòng lại, lại hỏi Tống Hồng Kỳ:
- Bây giờ mời phía thành phố tham gia, Bí thư Tống, anh có cảm thấy thời cơ hơi sớm không?
- Đợi Hà Phổ bàn xong gì đó với Phong Lập rồi, phía thành phố ra mặt, sao có thể cứu vãn hạng mục tấm thép phủ nữa chứ?
Tống Hồng Kỳ nói:
- Theo tôi nói, thì không thể để Phong Lập và Hà Phổ có cơ hội bàn tiếp được nữa.
- Vậy được rồi.
Ngụy Nam Huy bất động thanh sắc nói:
- Tôi và anh cùng đến thành phố gặp Bí thư Vương báo cáo chuyện này.