Sở Minh Giai đoán không sai, Giang Mãnh quả thật đã trúng Quỷ Nhạc Phù.
Quỷ Nhạc Phù, tên giống như nghĩa của nó, là thứ khiến cho ma quỷ vui sướng, nhân gian có đạo sĩ, có người bắt quỷ. Bọn họ có thể chế tạo ra bùa chế ngự quỷ quái, nhưng quỷ giới cũng có tồn tại như vậy.
Những người này chết rồi, tự làm quỷ, còn chưa bỏ nghề cũ, nghiên cứu ra một vài thứ hữu ích cho ma quỷ, Quỷ Nhạc Phù là một loại trong số đó.
Đồ chơi này không có hiệu quả với con người, chỉ có hiệu quả vô cùng lớn với quỷ, lúc Giang Mãnh đánh nhau với diễm quỷ đã bất hạnh trúng chiêu.
Sở Minh Giai đã rất lâu không gặp Quỷ Nhạc Phù, dù sao thì ở trong Kỳ Sơn xưa kia, đồ chơi này đã bị cô nghiêm khắc ra lệnh cấm.
Sở Minh Giai nhìn trạng thái của Giang Mãnh, quả thực không an tâm. Mặc dù sau khi hai người gặp lại, cô vẫn lạnh nhạt với Giang Mãnh, thậm chí không thường xuyên nói chuyện với anh.
Nhưng thực ra cô vẫn rất quan tâm Giang Mãnh.
Thấy chỗ này không có chuyện gì cần xử lý, cô chuẩn bị dẫn Giang Mãnh về trước.
Mấy đặc phái viên khẽ nói: “Sở đại sư, ngồi xe của chúng tôi về nhé?”
Sở Minh Giai khách sáo lắc đầu: “Không cần, chương trình có xe.”
“Đúng rồi.”
Sở Minh Giai nhắc nhở bọn họ: “Trừ Trương Minh, đừng quên dẫn Thố Thố La Ti thẩm vấn nữa. Cô ta cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi.”
Thố Thố La Ti nghe thấy lời nói này, sắc mặt trắng hơn: “Tôi, sao tôi...”
Cô ta còn chưa nói chuyện thì bị tiếng khóc của chính cô ta cắt ngang.
Nhưng Hàn Phong Thần suy diễn ra được tình cảnh kinh điển “thần thiếp vô tội” trong ánh mắt của cô ta.
Thấy Sở Minh Giai muốn dẫn Giang Mãnh đi về, Hàn Phong Thần kinh ngạc: “Bọn họ muốn đi? Chị ấy lại không thèm gọi mình!”
Hàn Phong Thần bĩu môi tới sắp trề cả ra. Dù Sở Minh Giai đi đâu cũng sẽ dẫn cậu ta theo, đây vẫn là lần đầu tiên rời đi mà không gọi cậu ta.
Nếu không phải do gánh nặng idol, lúc này, Hàn Phong Thần đã nằm xuống đất lăn qua lăn lại.
Lưu Quân an ủi cậu: “Đừng buồn nữa, chẳng phải bọn họ cũng không gọi tôi à?”
Hàn Phong Thần buồn bực nói: “Tôi là con trai của chị ấy, chú có thể so được tôi à?”
Lưu Quân: “...”
Lúc này, đặc phái viên đi đến, khách sáo nói với Lưu Quân: “Sở đại sư muốn về, phiền anh đi lái xe.”
Hàn Phong Thần: “...”
Lưu Quân: “...”
Hàn Phong Thần không tin được mà nói: “Chị ấy gọi tôi chưa?”
Đặc phái viên: “Cô ấy nói là vì sự an toàn của cậu chủ Hàn, bảo cậu ngồi xe cảnh sát của chúng tôi về khách sạn.”
Hàn Phong Thần: “???”
Hàn Phong Thần chau mày: “Chị ấy có ý gì?”
Đặc phái viên áy náy nói: “Việc mà đại sư sắp xếp nhất định là có đạo lý của cô ấy.”
Nói xong, ánh mắt đặc phái viên nhìn Hàn Phong Thần mang theo sự quan sát.
Suy nghĩ trong lòng là rốt cuộc tình huống của Hàn Phong Thần này thế nào mà khiến cho Sở đại sư lo lắng an nguy của cậu, thậm chí còn cố ý yêu cầu các chuyên viên của ban ngành đặc thù bọn họ đưa cậu về khách sạn?
Hàn Phong Thần cười khẩy, trong lòng tức giận suy nghĩ quan tâm an nguy của cậu gì chứ, rõ ràng là cô muốn nói chuyện với tình nhân ở trong xe thôi!
Nhìn bóng lưng bọn họ vừa sóng vai rời đi cũng biết rồi!
Tình cảm chắc chắc không bình thường!
Sở Minh Giai dẫn theo Giang Mãnh lên xe chương trình. Hiện tại là đêm khuya, livestream đã sớm kết thúc, Lưu Quân nhìn thẳng, yên lặng không nói gì mà ngồi vào chỗ ngồi tài xế để lái xe cho hai nhân vật tiếng tăm.
Bọn họ ngồi xe quay lại khách sạn, bỗng nhìn thấy rất nhiều người ở cửa khách sạn, mấy nhân viên bảo vệ khách sạn không thể không ra để duy trì trật tự.
Nhưng trong khách sạn trong thị trấn lạc hậu lại có thể có nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp gì sao?
Đều là mấy ông bác năm, sáu chục tuổi, mỗi ngày ba ca thay phiên nhau trông cửa trước và cửa sau. Bây giờ, mọi người bị gọi đi để duy trì trật tự, dù sao thì bên trong khách sạn cũng là minh tinh có tiếng tắm và thế lực, lỡ như bọn họ xảy ra chuyện gì, khách sạn không gánh nổi trách nhiệm này đâu!
Sở Minh Giai ngồi trong xe nhìn tình hình bên ngoài, hỏi Lưu Quân: “Gọi hỏi thử xem tình huống gì đây?”
Lưu Quân lấy điện thoại ra gọi. Qua một lát, chú ấy nói: “Cô Sở, vây quanh bên ngoài đều là phóng viên truyền thông, bởi vì gần đây phòng livestream của cô quá hot, cộng thêm sự kiện mượn vận dẫn đến sự chú ý rộng rãi, cho nên mấy bên truyền thông nghe tiếng mà đến. Tất cả đều tìm tới đây.”
Không thể không nói, vì để đạt được tin tức, những phóng viên này đúng là đủ nỗ lực.
Trong huyện thành nhỏ dưới chân núi Kỳ Sơn, bình thường không ai thèm đến, huống chi là đêm hôm khuya khoắt?
Phóng viên chạy từ vùng khác tới, vừa đeo bùa hộ mệnh, trong túi xách chứa đủ loại pháp bảo trừ tà, còn vừa nửa đêm chen chúc nhau ở cửa khách sạn để đợi Sở Minh Giai về phỏng vấn.
Nếu như bình thường, Sở Minh Giai sẽ đi xuống nói vài câu với bọn họ, nhưng bây giờ, cô nhìn Giang Mãnh đang hít thở nặng nề ở bên cạnh, nói: “Đi vòng ra cửa sau xem thử.”
Nhân viên trong chương trình biết Sở Minh Giai quay về, cũng gọi cho cô, bảo bọn họ đi cửa sau. Cửa sau tương đối vắng, các phóng viên còn chưa tìm thấy chỗ này, Sở Minh Giai có thể vào bằng cửa sau.
Cửa sau của khách sạn ở trong một con hẻm vô cùng vắng vẻ, ngay cả đèn đường cũng không có.
Giang Mãnh xuống xe trước, cho dù bây giờ anh vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh một vòng, chắc chắn không có vấn đề mới mở cửa xuống xe để Sở Minh Giai xuống xe.
Nhân viên trong chương trình lập tức cầm đèn pin chạy chậm tới, khẽ nói: “Cô Sở, mau, chúng ta vào trong trước đi.”
Đạo diễn Trương Tùng cũng đang ở cửa sau, sốt ruột đi tới đi lui: “Sở đại sư!”
Sở Minh Giai vừa vào cửa thì bị Trương Tùng ngăn lại, Trương Tùng sốt ruột nói: “Ây da, đột hot chương trình chúng ta lên cao quá nhanh, tôi chưa kịp sắp xếp vệ sĩ. Bây giờ, hai tổ khách mời khác không có vệ sĩ thì không quá an toàn, không biết có thể mượn dùng một vài người nhà họ Hàn không?”
Lúc Hàn Phong Thần mới tới thì đã dẫn theo trợ lý và hai vệ sĩ. Sau này, Hàn Cẩn Phong lại đưa mấy người đến để bảo vệ sự an toàn của Hàn Phong Thần.
Sở Minh Giai nhìn Trương Tùng: “Hơn một nửa những người này đều tới vì tôi, ông đừng căng thẳng.”
Trương Tùng có thể không căng thẳng?
Cái khách sạn tồi tàn này không phòng vệ gì cả, ngay cả một nhân viên bảo vệ nghiêm chỉnh cũng không có.
Ông ấy không lo lắng cho Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần, dù sao thì nhà họ Hàn có người rồi, nhưng hai tổ khách mời khác không ổn lắm. Mặc dù phòng livestream của bọn họ không hot bằng của Sở Minh Giai, nhưng phòng livestream của Sở Minh Giai luôn bị cắt ngang vì đủ loại nguyên nhân.
Cho nên trong quá trình chờ đợi, rất nhiều người đã chạy sang phòng livestream bên cạnh để giết thời gian, thường xuyên qua lại như thế này, độ nổi tiếng của hai tổ khách mời kia cũng dần dần đi lên.
Sở Minh Giai: “Không thành vấn đề, ông sắp xếp mỗi tổ bọn họ hai vệ sĩ đi.”
Bọn họ tổng cộng chỉ có sáu vệ sĩ, hai vệ sĩ còn lại, Sở Minh Giai bảo bọn họ lái xe đi đón Hàn Phong Thần.
Mặc dù ma quỷ đáng sợ, nhưng con người cũng rất đáng sợ. Bây giờ Trương Tùng đang vô cùng lo lắng mấy phóng viên sẽ lẻn vào trong khách sạn, thậm chí lẻn vào phòng của mấy khách mời, như vậy thì phiền to!
Sau khi quay lại phòng, Giang Mãnh bỏ mũ ra, mái tóc ngắn đều bị mồ hôi thấm ướt. Anh thô lỗ kéo quần áo, nhìn Sở Minh Giai rồi khẽ nói: “Sơn chủ, tình hình ngoài cửa hơi kỳ lạ.”
Người bình thường có thể không nhìn ra, nhưng anh nhìn ra được ở trên đầu những phóng viên ở cửa có thi khí màu đen vây quanh.
Sở Minh Giai cởi áo khoác ra, sau đó đi vào phòng tắm, bắt đầu mở nước xả vào bồn tắm, sau đó bắt đầu rửa tay, vừa rửa vừa nói: “Không gấp, xử lý chuyện của cậu trước.”
Giang Mãnh chậm rãi đi qua, tựa vào cửa phòng tắm, khẽ nói: “Một mình Hàn Phong Thần không sao thật chứ?”
Sở Minh Giai đã rửa sạch tay, lấy khăn lau tay, ra hiệu cho Giang Mãnh: “Đi vào rửa tay.”
Giang Mãnh: “...”
Cơ thể Giang Mãnh nóng ran khó chịu, ngoan ngoãn đi vào, cho dung dịch rửa tay vào tay rồi bắt đầu rửa tay.
Sở Minh Giai nhìn nước trong bồn tắm, nói: “Cậu ấy đeo chuỗi hạt của tôi, còn có bùa hộ mệnh mà ông Tần vẽ cho cậu ấy. Không sao.”
Ông Tần là quốc sư chuyên dụng của Hàn thị. Hàng năm nhà họ Hàn tiêu phí nhiều tiền tài cho ông ta, dĩ nhiên ông ta cũng không phải ngồi không.
Có lẽ ngay cả bản thân Hàn Phong Thần cũng không biết sau gáy của cậu có bùa hộ mệnh mà ông Tần dùng bút lông chế tạo từ chân mày đồng tử, chấm nước sương buổi sớm để vẽ lên.
Nếu không nhiều năm qua, với thể chất của Hàn Phong Thần thì đã không chỉ gặp ác mộng đơn thuần.
Cậu đã bị đám hung thần ác sát khiêng đi rồi.
Sở Minh Giai xả đủ nước thì tắt vòi nước, quay đầu nhìn Giang Mãnh: “Qua đây tắm đi.”
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh khiếp sợ lui ra sau mấy bước, trong vẻ khiếp sợ mang theo kinh hoàng, vành tai đỏ bừng, lan thẳng đến cổ.
Áo thun màu trắng trên người Sở Minh Giai bị dính nước, quần jean cũng hơi ướt, nhưng cô không thèm để ý, thấp giọng thúc giục Giang Mãnh: “Mau lên, chờ một lát còn phải đi ra ngoài giải quyết những người đó nữa.”
Giang Mãnh lúng túng. Anh kéo quần, trạng thái bây giờ quả thực rất lúng túng, hiệu lực của Quỷ Nhạc Phù quá lớn. Nếu đổi lại là ngàn năm trước, anh vốn không bị ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ, anh mất một nửa thần lực, thật sự có phần không chống đỡ nổi.
Giang Mãnh đi qua, vành tai đỏ bừng cởi áo thun ra, sau đó mặc quần đi tới cạnh bồn tắm, hai tay vừa chạm vào bồn tắm đã sờ trúng nước tắm lạnh như băng.
Giang Mãnh: “...”
Sở Minh Giai nhìn anh, sắc mặt rất tự nhiên, thậm chí còn mang theo quan tâm: “Trước kia tôi nghe bọn họ nói trúng Quỷ Nhạc Phù, chỉ cần ngâm trong nước đá, hiệu lực và tác dụng của Quỷ Nhạc Phù sẽ bị tiêu trừ. Tôi không biết có phải thật hay không, cậu thử đi.”
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh không còn lời nào để cãi lại.
Bất kỳ một người đàn ông nào, ngâm người trong nước lạnh ngày thu thì phương diện kia đều không thể được, phải không?
Anh nhìn sơn chủ với ánh mắt phức tạp. Sơn chủ có thần cách bẩm sinh, từ khi ra đời đã bảo vệ Kỳ Sơn. Cô gần như không có thất tình lục dục, nhiều năm qua, Giang Mãnh cũng quen rồi.
Nhưng bây giờ, Giang Mãnh vẫn không nhịn được, rất muốn hỏi thử sơn chủ là cảm giác dành cho anh có khác với người khác không?
Nhiều năm như vậy rồi, sau khi cô ngủ say, tỉnh dậy trong một hoàn cảnh lạ, trong một thân thể lạ, có nghĩ tới anh hay không?
Dù sao thì anh đã bầu bạn với sơn chủ suốt tám trăm năm, là thần bảo vệ của riêng cô mà thôi.
Sở Minh Giai không phát hiện biểu cảm của Giang Mãnh thay đổi, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Hàn Phong Thần: “Cậu ở đâu?”
Hàn Phong Thần ở đầu dây kia cắn răng nghiến lợi: “Chị nói xem? Con mẹ nó, tôi còn đang ở trong nhà của Thố Thố La Ti đây!”
Cảnh sát phải thu thập chứng cứ, quay video tại hiện trường, cậu ta đành phải tốn thời gian ở lại chỗ đó.
Sở Minh Giai: “Hai vệ sĩ đến đó chưa?”
Hàn Phong Thần bực mình nói: “Đến rồi, sao đột nhiên sắp xếp vệ sĩ vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sở Minh Giai: “Có rất nhiều phóng viên trước cửa khách sạn, để phòng hờ, bảo ai đó đi cùng cậu thì tốt hơn. Nếu không thì cậu cứ qua đêm ở trong đồn cảnh sát đi, chỗ đó an toàn nhất.”
Hàn Phong Thần: “...”
Hàn Phong Thần tức gần chết: “Nếu để người khác biết tôi qua đêm trong đồn cảnh sát, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về tôi. Thợ săn ảnh sẽ tung tin vịt cỡ nào! Tôi là ngôi sao nổi tiếng đấy!”
Sở Minh Giai: “...”
Hàn Phong Thần thở phì phò nói: “Chị đang làm gì?”
Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh, cũng không biết là vô tình hay cố tình, cô sâu kín nói: “Tôi giúp Giang Mãnh tắm.”
Giang Mãnh: “...”
Hàn Phong Thần: “????”
Sau một lúc lâu, Hàn Phong Thần bùng nổ: “Sở Minh Giai! Tôi cảnh cáo chị đừng có quá đáng quá!”
Hàn Phong Thần cầm điện thoại di động gào to: “Thế giới của người trưởng thành mấy người quá, đen tối, rồi!”
Sở Minh Giai: “...”