Sở Minh Giai cúp điện thoại, quay đầu nhìn mặt Giang Mãnh đỏ bừng, nhướng mày: “Sao thế?”
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh đỏ mặt lắc đầu, rất ngoan ngoãn đi vào trong bồn tắm chứa đầy nước lạnh.
Nước lạnh không ngập người, anh vẫn còn chìm xuống, chìm cho đến vị trí cổ mới dừng lại.
Sau đó, Giang Mãnh mở đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai khom người nhìn vào mắt anh, phát hiện trong con ngươi của Giang Mãnh có tơ máu lan lên.
Sở Minh Giai chau mày: “Rất khó chịu?”
Giang Mãnh chần chừ một lát, vẫn gật đầu. Dù sao thì nước lạnh cũng không thể tưới tắt cơn nóng trong cơ thể anh.
Sở Minh Giai yên lặng hai giây: “Vậy làm sao đây?”
Sở Minh Giai không cố ý hỏi như vậy, cô không biết làm thế nào thật.
Cô phiền não nói: “Đã biết Quỷ Nhạc Phù không phải thứ gì tốt, năm đó trên dưới Kỳ Sơn bị cấm rồi, thế mà bây giờ lại có. Ngọn núi thần của chúng ta đã bị làm phá hỏng thành dáng vẻ ma quỷ này rồi ư?”
Bởi vì câu “ngọn núi thần của chúng ta” của Sở Minh Giai mà trái tim của Giang Mãnh đột nhiên đập nhanh hơn, xúc động trong lòng đột nhiên dâng lên. Anh chợt túm lấy cánh tay của Sở Minh Giai, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô, khàn giọng gọi cô: “Sơn chủ.”
Sở Minh Giai nhìn anh với vẻ bất ngờ, lại nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay của mình: “Sao thế?”
Giang Mãnh nhìn Sở Minh Giai, lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng. Anh chần chừ hai giây: “Sơn chủ, tôi...”
Sở Minh Giai xích đến gần, cười khẽ nhìn anh: “Khó chịu quá, muốn tôi giúp đỡ?”
Giang Mãnh: “...”
Sở Minh Giai nhìn cơ thể của Giang Mãnh trong bồn tắm, rồi lại có trọng điểm mà lướt qua một vị trí, mặt không đổi sắc, cười nói: “Cũng không phải là không được, tôi rất vui lòng cống hiến sức lực.”
Nói xong, bàn tay cho vào trong nước, động tác nhanh chóng ấn lên chỗ nào đó.
Giang Mãnh: “!!!”
Giang Mãnh như thể bị đập một cú, phản ứng rất lớn. Anh đứng bật dậy, một tiếng “rào” vang lên, nước văng khắp nơi, anh đứng dậy mang theo nước, làm ướt Sở Minh Giai.
Giang Mãnh hoảng rồi: “Sơn, sơn chủ!”
Anh chật vật xoay người đi, phản ứng vốn đã rất mãnh liệt, kết quả là Sở Minh Giai làm vậy, anh cảm thấy bản thân sắp nổ tung.
Sở Minh Giai cười đi tới cửa phòng tắm, nhìn Giang Mãnh đang xoay lưng lại nói: “Căng thẳng vậy để làm gì? Tôi là một người phụ nữ đã có chồng, còn có thể làm gì cậu thật sao? Thế giới này theo chế một chồng một vợ đấy nhé.”
Không giống trước kia, cô là Sơn Thần của Kỳ Sơn, thật ra có thể nạp nam thiếp, nhưng cô không làm vậy mà thôi.
Sở Minh Giai nói xong thì xoay người ra ngoài, còn tri kỷ nói: “Cậu tự mình giải quyết đi.”
Nói xong đóng cửa lại.
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh oan ức, anh đột nhiên cảm thấy bản thân giống một cô vợ nhỏ bị ức hiếp. Đáng giận là đối phương bắt nạt anh xong rồi thì phủi mông bỏ đi, cứ như vậy bỏ anh trong phòng tắm...
Phải biết là vừa rồi lúc Sở Minh Giai cho tay vào nước, cũng không phải không đụng trứng thứ gì, rõ ràng cô đã bắt được rồi mà...
Giang Mãnh lại nghĩ đến thân phận “phụ nữ có chồng” của Sở Minh Giai. Đáng ghét, rốt cuộc khi nào sơn chủ mới ly hôn!
Sở Minh Giai đi ra phòng tắm đóng kín cửa, lấy tay đè lên lồng ngực. Vừa rồi nhịp tim cô khác thường, đập quá nhanh, vả lại, thiên phú của tên Giang Mãnh kia đúng là dị bẩm. Đã thế này rồi còn muốn người ta hỗ trợ?
Thôi vậy, thôi vậy, cô vẫn nên đừng để ý chuyện này nữa.
Sở Minh Giai quay lại phòng ngủ, thay một bộ quần áo xong, điện thoại di động lại vang lên, là cuộc gọi của Trương Tùng của chương trình.
Vừa nghe máy, giọng sốt ruột của Trương Tùng truyền đến: “Sở đại sư, không hay rồi, những người đó đột nhiên cưỡng ép xông vào khách sạn. Bây giờ đang đi lên lầu sáu của các cô đấy!”
Sở Minh Giai chau mày: “Có ai bị thương không?”
Trương Tùng thở hổn hển giống như đang chạy nhanh: “Có mấy người trong khách sạn bị đẩy ngã.”
Sở Minh Giai: “Đạo diễn Trương, ông đang làm gì?”
Trương Tùng: “Tôi đang… leo cầu thang! Thang máy, thang máy bị bọn họ chắn đường hết rồi. Tôi phải, đi lên cứu mọi người!”
Sở Minh Giai: “...”
Trương Tùng bị biến cố tối nay dọa sợ chết khiếp, cũng không biết những đám phóng viên này từ đâu tới. Trước đó, cũng không thông báo một tiếng, thậm chí đám phóng viên không gọi cho ông ta một cuộc nào. Điều này thật sự không phù hợp với quy tắc làm việc của người trong nghề.
Không chỉ như vậy, đêm hôm khuya khoắt trong huyện Kỳ Sơn, ở huyện thành nhỏ - nơi có ma quỷ lộng hành mà cả nước đều biết, trong khách sạn chỉ có các đại sư sống, vì để phỏng vấn Sở Minh Giai, những người đó làm vậy chỉ để đạt được tin tức nhanh nhất thôi sao?
Con mẹ nó chắc chắn không đến để tấu hài?
Đám vệ sĩ đều được sắp xếp bảo vệ khách mời, mà bên cạnh Sở Minh Giai chỉ có Giang Mãnh. Sở Minh Giai vốn nghĩ đã về phòng khách sạn, không sắp xếp vệ sĩ cũng không sao, nhưng ai ngờ những người này cưỡng chế xông vào khách sạn chứ?
Trương Tùng vừa thở hồng hộc leo cầu thang vừa đứt quãng nói với Sở Minh Giai: “Sở, Sở đại sư, một lát nữa cô đừng mở cửa! Làm ơn, làm ơn, đừng mở cửa! Ai gõ cửa cũng, đừng để ý tới. Cô đợi tôi đi lên… đi lên trên rồi nói.”
Sở Minh Giai khẽ thở dài, gật đầu: “Được, đạo diễn Trương vất vả rồi. Ông đừng vội, chạy chậm một chút cũng không sao.”
Trương Tùng quả thực muốn khóc, còn chậm gì chứ, ông ấy hận không thể biến ra một cái thang máy ngay tại chỗ, sau đó “vèo” một cái kéo ông ấy lên trên.
Sở Minh Giai cúp điện thoại, bởi vì khách sạn cách âm không tốt, thậm chí cô có thể nghe rõ tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới từ hành lang ngoài cửa.
Mà trong phòng tắm, Giang Mãnh đang giải quyết vấn đề cá nhân hiển nhiên cũng đã nghe thấy.
Giang Mãnh để trần nửa người trên, phía dưới còn mặc cái quần ướt nhẹp, trong đôi mắt xanh đậm có tia máu, cả người ướt đẫm, còn đang nhỏ nước.
“Sơn chủ.”
Giang Mãnh lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh, ánh mắt lại không kiềm được đưa xuống, sau đó, nhìn nữa, không kiềm được lại nhìn nữa.
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh đỏ mặt: “Sơn chủ!”
Sở Minh Giai hắng giọng, lấy chun buộc tóc mình thành đuôi ngựa, cười híp mắt nói: “Đừng vội, một chút chuyện nhỏ này giao cho tôi đi. Cậu tiếp tục giải quyết vấn đề cá nhân, đừng để bị ảnh hưởng, đến lúc đó, phương diện kia xảy ra vấn đề, vậy chẳng phải là phiền to?”
Giang Mãnh: “...”
Mặt Giang Mãnh đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ: “Sơn chủ, tôi không yên tâm để cô đi ra ngoài, giao cho tôi giải quyết đi.”
Thần sắc trên gương mặt Sở Minh Giai lạnh lùng hơn một chút: “Không, cậu không giải quyết được.”
Giang Mãnh sửng sốt nhìn Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai: “Thuật Thao Túng mà Sơn Thần gieo, chỉ có Sơn Thần mới có thể phá giải được.”
Nếu đối phương có thể tắt âm hỏa mà cô đốt, vậy dĩ nhiên cô cũng có thể dễ như trở bàn tay phá giải thuật Thao Túng của đối phương.
Nếu biết rõ cô có thể phá giải, nhưng đối phương vẫn điều khiển nhiều người như vậy đến đây, còn làm ra chiến trận lớn như vậy. Rốt cuộc là vì sao?
Sở Minh Giai ra hiệu cho Giang Mãnh đi tắm tiếp, cô buộc tóc xong thì nhìn chung quanh phòng ngủ một vòng. Đầu tiên cô cầm gậy đánh bida thử một chút, phát hiện gậy dài quá, ở trong hành lang chắc không thi triển được.
Vì vậy, cô lựa chọn gậy bóng chày.
Giang Mãnh thấy Sở Minh Giai thật sự muốn đi ra ngoài, anh sốt ruột cùng đi theo cô: “Sơn chủ, bây giờ cô không có Thức Thần, đi một mình quá nguy hiểm.”
Sơn Thần Kỳ Sơn trước kia ra vào có hơn một trăm tùy tùng, thần lực của cô mạnh mẽ. Thức Thần đi theo bên mình hầu hạ cô đều có thể dời núi và lấp biển.
Song, bây giờ cũng không còn ai mà chỉ có một mình cô, làm sao Giang Mãnh yên tâm được?
Sở Minh Giai ngẩng đầu lên nhìn Giang Mãnh: “Ai nói bây giờ tôi một mình?”
Giang Mãnh sửng sốt, nghe Sở Minh Giai nói: “Không phải thần bảo vệ của tôi ở đây sao?”
Vành mắt Giang Mãnh đỏ hoe, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài truyền đến.
Tiếng đập cửa rất kịch liệt và hỗn loạn, như có vô số bàn tay đang điên cuồng đập lên cửa.
Thậm chí bọn họ còn nhanh chóng nghe thấy tiếng đập phá.
Mấy người này điên cuồng quá rồi, vừa nhìn là biết không phải chuyện mà người bình thường có thể làm ra được. Nhân viên khách sạn không dám đến gần, đành gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mà Trương Tùng thở hồng hộc dẫn nhân viên trong chương trình xông lên từ lối thoát hiểm. Nhìn mười mấy người đang đứng ngoài phòng của Sở Minh Giai, ánh mắt của bọn họ đăm đăm, cảm xúc kích động, có người đang đập cửa, có người cầm dụng cụ đập cửa.
Mấy dụng cụ kia đều là dụng cụ quay phim chân thật, thế mà đem đi đập cửa!
Nhân viên trong chương trình nhìn mà vô cùng đau lòng.
Sắc mặt Trương Tùng tái nhợt: “Điên mất rồi, những người này đều điên mất rồi!”
Trợ lý đạo diễn nuốt nước miếng hỏi: “Đạo diễn Trương, vậy chúng ta còn qua đó không? Nghe nói người điên đánh người ta sẽ không phạm pháp.”
Trương Tùng: “...”
Trợ lý đạo diễn lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng chúng ta đánh người điên là phạm pháp.”
Trương Tùng: “...”
Nhìn đám người điên cảm xúc kích động ở phía trước, Trương Tùng làm theo chiến thuật là lui ra sau hai bước. Ông ấy lau mồ hôi lạnh trên trán, căng thẳng lấy điện thoại ra, nói: “Để tôi gọi cho Sở đại sư trước rồi quyết định có đánh mấy tên điên này không.”
Trợ lý đạo diễn: “...”
Mấy nhân viên nam đi theo ông ấy đồng loạt lui hai bước rồi co ro ở trong góc cầu thang, tụ tập vào nhau cùng mấy nhân viên khách sạn.
Chủ khách sạn là một người đàn ông trung niên mập mạp, đứng cạnh Trương Tùng thì hơi giống hai anh em. Chủ khách sạn nhìn đỉnh đầu của Trương Tùng bị hói giống ông ta như đúc, khóc không ra nước mắt nói: “Đạo diễn ơi, nếu xảy ra chuyện thật, cũng không trách được khách sạn chúng tôi đâu nha. Lúc các anh vào ở thì cũng không nói sẽ quay kiểu này, hơn nữa, còn lớn chuyện như vậy nữa. Quá nửa là Sở đại sư bị để mắt rồi bị trả thù rồi.”
Mấy ngày qua, Sở đại sư thật sự đắc tội quá nhiều kẻ hung thần ác sát, bị trả thù là bình thường. Chủ khách sạn thầm run sợ nói: “Bọn họ cũng nói chỉ cần thờ bài vị Sơn Thần là sẽ không bị tà ma quấy nhiễu. Đáng tiếc trước kia tôi không nghe, trong khách sạn vẫn thờ Quan Nhị Gia, bây giờ hối hận rồi! Hối hận chết rồi!”
Trương Tùng không để ý tới chủ khách sạn, ông ấy gọi cho Sở Minh Giai, kết quả là Sở Minh Giai không nghe máy.
Lúc này, một tiếng “rầm” đột nhiên vang lên, cửa phòng của Sở Minh Giai bị mấy tên điên đập ra một lỗ to.