Thấy mấy tên điên kia mở khóa cửa rồi điên cuồng lao vào trong phòng, Trương Tùng trợn mắt há mồm, vứt điện thoại di động xông về phía trước: “Á á á, tôi liều mạng với bọn họ luôn!”
Sở đại sư không thể gặp chuyện được!
Nếu cô ấy gặp chuyện, chẳng phải nhà họ Hàn sẽ san bằng chương trình luôn à?
Trương Tùng nghĩ đến đây, quả thực sợ hãi tới nỗi không cần mạng già nữa, một người một ngựa xông về phía trước.
Các nhân viên khách sạn sau lưng ông ấy và nhân viên trong chương trình đều bị khí thế của ông ấy tác động. Chủ khách sạn hét lên: “Chỉ cần ông ở đây, mấy tên vô liêm sỉ này đừng hòng gây chuyện ở trong khách sạn! Mọi người lên cho tôi!”
Nói xong, ông ta theo sau, xông về phía đám người điên kia.
Những người ở sau đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó, cũng chạy qua theo.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng “rầm” rất lớn vang lên, mấy người nổi điên tràn vào phòng của Sở Minh Giai như bị sức mạnh to lớn đánh trúng, tiếng nổ vang lên, bọn họ ngã xuống đất!
Bước chân Trương Tùng vội vã, những người đó đúng lúc bay tới bên chân ông ấy rồi bị đập xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Mà Sở Minh Giai mặc đồ ngủ in thỏ hồng hoạt hình, xách một cây gậy bóng chày, lạnh mặt đi ra ngoài.
Mười mấy người trên đất nhanh chóng bò dậy, bị té xuống mạnh như vậy mà bọn họ cũng không kêu đau, ánh mắt đăm đăm, bò từ dưới đất dậy, sau đó lại nhào vào Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai xách gậy bóng chày đánh bay từng người một giống đánh bóng chày, cú nào cú nấy đập vào thịt phát ra tiếng vang nặng nề.
Trương Tùng nuốt nước miếng, căng thẳng mang theo sợ hãi lui ra sau mấy bước, mồ hôi lạnh rơi lã chã.
Chủ khách sạn cũng đi sau lưng ông ấy, kinh hoàng lui ra sau, vừa lui vừa khẽ nói của Trương Tùng: “Người anh em à, khách mời nữ này có lai lịch gì vậy?”
Ông ta nhìn mấy người bị đánh bay vào tường, sắc mặt trắng bệch nói: “Cô ấy đánh người ta như vậy, thật sự sẽ không bị cảnh sát bắt đi chứ?”
Trương Tùng lau mồ hôi lạnh trên trán, chần chừ nói: “Chắc là không?”
Dù sao cũng là Sở đại sư, thứ mà cô đánh chưa chắc là người nhỉ?
Nghĩ như vậy, Trương Tùng sợ hãi nhìn mấy “người” bị đánh va vào tường, rồi lại nhanh chóng bò dậy, không biết đau đớn nhào về phía Sở Minh Giai, sợ hãi lắp bắp nói: “Lui, lui ra sau, mau lui ra sau! Báo, báo cảnh sát!”
Chủ khách sạn: “...”
Mọi người: “...”
Vẫn là nhân viên trong chương trình khá có kinh nghiệm, trợ lý đạo diễn lập tức lấy điện thoại ra bấm gọi cục cảnh sát huyện Kỳ Sơn.
Mười mấy người bị Sở Minh Giai đánh ngã tới không đứng dậy nổi. Sau đó, Giang Mãnh để trần nửa người trên, thay sang một chiếc quần thể thao rộng thùng thình, cầm một cuộn dây đi ra.
Động tác của anh nhanh chóng, sức lực lại lớn, trước khi mười mấy người kia bò dậy, anh đã trói bọn họ lại.
Mười mấy người bị trói ở trong hành lang, cho dù tay chân của bọn họ bị trói nằm ở trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, nhưng vẫn không ngừng vươn tay đưa chân, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Minh Giai, định nhào vào cô.
Sở Minh Giai đột nhiên lấy dao ra đi tới chỗ mười mấy người bị trói.
Chủ khách sạn sợ hãi, vội vàng la lên: “Đại sư, đại sư hạ thủ lưu tình, đại sư ơi!”
Sở Minh Giai quay đầu nhìn chủ khách sạn.
Chủ khách sạn sốt ruột nuốt nước miếng, run tay chỉ vào điện thoại di động: “Chúng tôi vừa báo cảnh sát, cô, cô đừng xúc động.”
Sở Minh Giai mỉm cười: “Cảm ơn.”
Chủ khách sạn lấy tay lau mồ hôi lạnh, vừa định nói không cần khách sáo, kết quả nhìn thấy Sở Minh Giai cầm dao rạch mạnh vào cổ của người gần nhất.
Chủ khách sạn: “!!!!”
Chủ khách sạn lập tức lấy tay che ngực, nói với các nhân viên khách sạn ở sau lưng: “Cứu mạng, tôi sắp ngất xỉu rồi.”
Vẫn là đạo diễn Trương Tùng tương đối bình tĩnh và có kinh nghiệm. Ông ấy lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với tất cả mọi người: “Mau mau mau, mau phong tỏa hiện trường, đừng để cho người ngoài đi vào đây. Còn nữa, mau giữ kỹ bùa hộ mệnh trên người của mỗi người, có khi một lát nữa sẽ có hiện tượng siêu nhiên xảy ra...”
Mọi người: “...”
Tóc tai Giang Mãnh còn đang nhỏ nước, dưới ánh đèn mờ tối trong hành lang, đôi mắt của anh lập lòe ánh sáng đỏ. Anh nhìn chằm chằm mười mấy người bị trói, sát khí trên người tỏa ra, sự tàn bạo đè ép mọi người.
Song, trấn áp của anh chỉ có tác dụng đối với quỷ quái, mà không hề có tác dụng đối với con người.
Ánh mắt của những người đó chết lặng, cho dù trên người bị thương, nhưng vẫn định vùng vẫy, muốn tránh thoát trói buộc nhào vào Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai đè một người đàn ông lại, cắt da cổ của anh ta xong, quả nhiên nhìn thấy dây máu của thuật Thao Túng đã đông lại.
Lần này, có thể chắc chắn dây máu này không phải là trò của diễm quỷ. Diễm quỷ bị đốt, chỉ còn lại một cái đầu, có lẽ không chịu được bao lâu nữa, không thể nào còn có năng lực thực hiện thuật Thao Túng.
Tốc độ của Sở Minh Giai nhanh chóng. Cô nhanh chóng phá giải thuật Thao Túng trên người mười mấy người này. Những người này vừa thoát thuật Thao Túng là nhắm mắt lại, mềm nhũn ngã xuống đất ngất đi.
Đúng lúc này, cảnh sát cũng leo cầu thang lên đây rồi.
“Chuyện gì thế? Có người nào bị thương không?”
Chủ khách sạn và đạo diễn Trương Tùng lập tức dẫn cảnh sát đến.
Sở Minh Giai nhìn thấy cảnh sát đã tới thì nhướng mày. Lần này, trong số mấy người tới thì không có đặc phái viên của ban ngành đặc thù.
Mấy đặc phái viên kia chuyên môn chịu trách nhiệm theo dõi sự kiện mượn vận, nếu khách sạn mà Sở Minh Giai ở lại xảy ra chuyện, bọn họ không thể nào không đến.
Sở Minh Giai trầm ngâm hai giây, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hàn Phong Thần.
Điện thoại không gọi được.
Sở Minh Giai lại gọi cho đặc phái viên luôn bàn việc với mình, điện thoại hiển thị tắt máy.
Sở Minh Giai nghiêm mặt, cảnh sát tới đây nhìn thấy cô như vậy thì còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, lập tức lo lắng hỏi: “Sở đại sư, cô không bị thương chứ?”
Nhưng nghĩ chắc hẳn cô không bị thương, dù sao thì tên tuổi của Sở đại sư đã vang dội khắp huyện Kỳ Sơn, quả thực tới mức con người nhìn thấy là kính sợ, ma quỷ nhìn thấy là chạy trốn.
Cảnh sát như không nhìn thấy mười mấy người bị trói gô té xỉu dưới đất, chỉ lo lắng nhìn Sở Minh Giai.
Nếu ngay cả Sở Minh Giai cũng bị thương, vậy có nghĩa sự kiện ác tính mà đám người hôm nay điên cuồng xông vào khách sạn, còn định tông cửa vào không liên quan đến huyền học, mà hoàn toàn thuộc về sự ác độc của con người. Vậy đồn cảnh sát huyện Kỳ Sơn xem như gặp vận xui rồi.
Thần sắc của Sở Minh Giai nghiêm túc, cô nói với cảnh sát: “Anh liên lạc với Chu Thành, bảo bọn họ sắp xếp người tới xử lý. Tôi còn có việc, phải đi ra ngoài một chuyến trước.”
Nói xong, cô cầm gậy đánh bóng chày vội vã chạy tới cầu thang, Giang Mãnh chỉ mặc một cái quần rộng thùng thình màu xám tro, ngay cả áo cũng chưa mặc, mũ cũng không đội mà đã sốt ruột chạy theo sau lưng Sở Minh Giai đang mặc đồ ngủ, đi dép thỏ nhỏ.
Trương Tùng vội vã cởi áo ghi-lê rộng thùng thình màu xanh lá cây trên người mình ra, xông lên chỗ anh: “Thầy Giang, thầy Giang! Tốt xấu gì thì anh cũng phải mặc quần áo vào đi chứ!”
Thân hình của Giang Mãnh cao lớn, bắp thịt rắn chắc, màu da lại là màu lúa mạch, dáng người ưu việt, mấy nữ nhân viên ở chung quanh nhìn thấy cũng đỏ mặt.
Giang Mãnh tiện tay nhận lấy áo ghi-lê của Trương Tùng rồi vọt vào trong hành lang.
Cơ thể của Trương Tùng béo ú, có bụng bia, cho nên áo ghi-lê rất rộng, còn có rất nhiều túi, là áo khoác yêu thích của rất nhiều đạo diễn và biên đạo.
Giang Mãnh tròng vội áo ghi-lê lên người rồi theo sau Sở Minh Giai xuống lầu.
Hai người đứng ở ven đường nhìn phố lớn trống rỗng tối mù, Sở Minh Giai đặt gậy bóng chày lên trên bả vai, một tay khác đút vào túi, xoay đầu nhìn Giang Mãnh.
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Lưu Quân: “Xuống lái xe.”
Lần này, Giang Mãnh đi theo chương trình tới đây, anh không lái xe, mà xe chương trình cho bọn họ là ở chỗ Lưu Quân.
Lưu Quân đang ngủ ngon lành ở trong phòng không hề biết gì: “...”
Lưu Quân cầm điện thoại di động lên xem, phát hiện đã là hơn một giờ đêm, giờ này rồi mà Sở đại sư còn phải ra ngoài, có lẽ lại muốn đi đào mộ.
À há, tiền lương gấp ba đang vẫy tay với chú ấy.
Lưu Quân: “Thầy Giang đợi tôi hai phút, tôi đến ngay!”
Chú ấy lập tức bật dậy mặc quần áo tử tế, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc xuống cầu thang, chú ấy nhìn lướt qua hành lang, nhìn thấy đạo diễn Trương Tùng dẫn theo một đám nhân viên, không biết đang đứng ở đó làm gì.
Lưu Quân cười chào hỏi: “Ủa, trễ vậy rồi còn bận việc hả? Mọi người vất vả rồi.”
Mọi người: “...”
Lúc này, người còn đang không biết gì có lẽ cũng chỉ có một mình Lưu Quân.
Cũng không biết lúc vừa rồi mấy người điên kia đập cửa, Lưu Quân ở cùng một tầng, không biết làm sao mà hai tai không nghe được sự việc ngoài cửa, ngủ như heo chết.
Lưu Quân đi xuống lái xe, nhìn thấy Giang Mãnh mặc áo ghi-lê, mà bên trong không mặc gì, lại nhìn Sở Minh Giai mặc đồ ngủ, trong lòng nói thầm vừa rồi hai người này ở trong khách sạn làm gì vậy?
Không có khả năng đang đóng vai nhân vật chứ?
Lên xe xong, Lưu Quân hỏi: “Sở đại sư, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Sở Minh Giai tùy ý đặt gậy bóng chày lên đùi, nghiêm mặt nói: “Đến nhà của Thố Thố La Ti.”
Trước đó, sở dĩ cô không cùng Hàn Phong Thần quay về là vì lo lắng cho trạng thái của Giang Mãnh, mà mấy ngày qua Hàn Phong Thần luôn nhìn Giang Mãnh không thuận mắt. Vả lại, thi khí trong khách sạn rất nặng, cô lo lắng Hàn Phong Thần quay về sẽ gặp nguy hiểm.
Giang Mãnh khẽ nói: “Cậu ta có chuỗi hạt cô đưa, lại có ban ngành đặc thù đi cùng, sẽ không có chuyện gì mới đúng.”
Chuỗi hạt của Sở Minh Giai vẫn luôn rất có tác dụng, đừng nói là tà ma thông thường, ngay cả hung thần ác sát cũng không dám đến gần.
Ban đầu Sở Minh Giai cũng nghĩ như vậy, huống chi, phía sau cổ của Hàn Phong Thần còn có bùa hộ mệnh mà quốc sư Hàn thị là ông Tần tự tay vẽ lên.
Nhưng Sở Minh Giai không dám xác định, cô hơi bất an.
“Chuyện trong khách sạn có lẽ cố ý làm ra để kéo chân chúng ta.”
Sở Minh Giai cau mày: “Những tên kia sớm đã nhìn trúng Hàn Phong Thần, nếu không thì nhà họ Hàn sẽ không tốn nhiều sức như vậy.”
Thậm chí vì để cho cậu ấy bình yên trưởng thành, còn khiến chủ nhà phải ký hợp đồng hôn nhân.
Giang Mãnh vừa ngâm nước lạnh, bây giờ tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt vẫn đỏ bừng. Anh tựa vào ghế ngồi, nghĩ tới đủ loại chuyện tối nay, có một vấn đề mà anh thấy khó hiểu: “Nếu trước kia đối phương đã nhìn trúng Hàn Phong Thần, nhưng sau khi qua nhiều năm như vậy, thấy Hàn Phong Thần không thể thuận lợi, bọn họ hẳn sẽ thay đổi mục tiêu mới đúng.”
Dù sao thì bọn chúng cũng không kéo nổi chuyện mượn vận nữa, huống chi, nhà họ Hàn có tiền có thế, còn có đại sư huyền môn trấn giữ. Theo lẽ thường, mấy kẻ đó nên cách xa Hàn Phong Thần mới đúng.
Trong lúc đang đối mặt với nhiều đối thủ khó đối phó như vậy, không thể nào còn không ngừng theo sát, thậm chí trong tình huống biết rõ Sở Minh Giai đã trở về, còn phải nghĩ cách kéo chân Sở Minh Giai để đi bắt Hàn Phong Thần.
Bầu không khí trong xe hơi nặng nề, lần đầu tiên trong lòng Sở Minh Giai không nắm chắc.