Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 37

Đoàn người Sở Minh Giai rất nhanh đã đến nơi, người của ban ngành đặc thù cũng dẫn theo năm, sáu cảnh sát tụ họp với Sở Minh Giai.

Người của chương trình tạm thời còn chưa biết chuyện này, chẳng qua cho dù bọn họ biết rồi, cũng không giúp được gì, ngược lại còn dẫn đến khủng hoảng không cần thiết.

Cảnh sát Chu của ban ngành đặc thù lập tức tiến lên đón tiếp, thần sắc nghiêm túc: “Sở đại sư, một lát nữa cần chúng tôi phá cửa không?”

Sở Minh Giai gật đầu: “Cần.”

Cảnh sát Chu hiểu rõ gật đầu.

Chuyện huyền học quá mức bất ngờ, nếu như không có đại sư dẫn đường chỉ điểm, cho dù là cảnh sát Chu làm việc trong ban ngành đặc thù nhiều năm thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hàn Cẩn Phong lo lắng cho tình huống của Hàn Phong Thần, cho nên một mình xông về phía trước, vừa đi vào trong hẻm thì bị Sở Minh Giai ngăn lại.

Sở Minh Giai nghiêm mặt nhìn vào con hẻm sâu thẳm nói: “Tổng giám đốc Hàn, anh đi ra sau lưng tôi.”

Hàn Cẩn Phong chần chừ một giây, nhìn thấy Giang Mãnh vốn đứng bên người Sở Minh Giai nhường ra một vị trí, Hàn Cẩn Phong cũng không nói nhiều mà đi ra sau lưng Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai lại đưa tay ra ngăn cản Giang Mãnh đang muốn đi về phía trước, nghiêm túc trừng mắt nhìn Giang Mãnh: “Cậu cũng đi ra sau đi.”

Giang Mãnh đứng không nhúc nhích, rất kiên trì nhìn Sở Minh Giai, bởi vì không dám không nghe lời Sở Minh Giai, cho nên anh không phản bác, nhưng đồng thời lại lo lắng cho an toàn của Sở Minh Giai, cho nên anh không muốn đứng ở phía sau Sở Minh Giai.

Dẫu nói thế nào đi nữa, anh làm người bảo vệ của Sở Minh Giai, sinh ra là phải bảo vệ Sở Minh Giai, anh không thể để cho Sở Minh Giai mạo hiểm.

Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh khẽ nói: “Hiệu quả của Quỷ Nhạc Phù còn chưa hết đâu đấy, bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi cho khỏe, cậy mạnh cái gì?”

Giang Mãnh bị Sở Minh Giai răn dạy thì rút bàn tay ngăn cản Sở Minh Giai về lại, hơi cúi thấp đầu.

Sở Minh Giai không quan tâm được nhiều như vậy, lập tức nhấc chân chạy về phía trước, con hẻm này chật hẹp sâu thẳm, là kiến trúc rất cũ.

Hai bên trái phải đều là nhà tập thể, những nhà lầu phổ biến này cũng chỉ cao bốn, năm tầng, không có thang máy, bởi vì cũ kỹ, dây điện cũng chồng chéo.

Đoàn người đi vào cầu thang, chạy thẳng lên tầng bốn.

Đèn cảm ứng cầu thang đã bị hỏng, lúc mọi người đi qua thì chợt lóe lên, trong hành lang đầy mùi khói nồng nặc, mọi người ở đây mơ về lúc thanh minh tảo mộ.

Cảnh sát Chu chau mày khẽ nói: “Mùi khói nồng quá.”

Không biết các hộ gia đình trong hành lang có từng làm ầm lên hay không. Nếu mỗi ngày đều là mùi khói nồng nặc, mà trong hành lang lại không có thông gió, là con người thì chắc cũng không chịu nổi.

Lúc Sở Minh Giai đi lên lầu, cô luôn nhìn khắp nơi, lúc đi còn một đoạn cầu thang sắp đi lên tầng bốn, bước chân của cô đột nhiên tạm ngừng một lát.

Hàn Cẩn Phong chau mày: “Sao thế?”

Sở Minh Giai lắc đầu: “Không có gì.”

Nói xong, cô lấy một tờ khăn giấy ra, ngồi xổm xuống cầu thang lau mặt đất mấy cái, lau sạch mấy bùa chú trận pháp không nổi bật cho lắm.

Tầng bốn lắp đặt cửa sắt mới, còn có hệ thống camera, chỉ cần nhấn chuông cửa, người ở bên trong có thể thông qua video nhìn thấy người đến là ai.

Sở Minh Giai đặt tay lên cửa, cẩn thận kiểm tra, sau đó mới nói với đám cảnh sát: “Được rồi, cạy cửa đi.”

Dù sao thì nếu gõ cửa đàng hoàng, đối phương cũng không mở cửa.

Cảnh sát đem theo công cụ, dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ không bạo lực phá cửa.

Mười phút sau, cảnh sát cạy cửa ra, cửa này lắp hệ thống phòng vệ tân tiến, cửa bị hư, còi báo động chói tai lập tức vang lên.

Sở Minh Giai đúng lúc đi vào cửa, lỗ tai bị ồn mà ong ong. Giang Mãnh đi sau lưng cô xụ mặt, lập tức tiến lên đấm cho còi báo động một cái.

Cú đấm của anh thật sự rất mạnh, một tiếng “ầm” vang lên, còi báo động bị đập lệch.

Mọi người: “...”

Tất cả mọi người khiếp sợ, Giang Mãnh luôn rất khiêm tốn, không có cảm giác tồn tại, vả lại, anh luôn đi sau lưng Sở Minh Giai, rất nhiều người đều phớt lờ anh.

Không ngờ sức chiến đấu của anh mạnh như vậy.

Sở Minh Giai không thấy lạ gì, cô chỉ hơi lo lắng: “Cái này, chắc không cần đền tiền đâu nhỉ?”

Mọi người: “...”

Hàn Cẩn Phong bất đắc dĩ: “Yên tâm, có tôi ở đây.”

Tiền thì tính là cái gì, chỉ cần Hàn Phong Thần có thể không sao, cho dù bảo anh ấy bồi thường trăm lần cũng được!

Lúc này, Sở Minh Giai mới đi vào nhà.

Trong nhà mờ tối, rất rộng rãi, trên bức tường ở bên trong có dán một pho tượng thần. Vị thần linh trên tượng mặc đồ màu đỏ, đầu đội thần quan, ngũ quan vô cùng tinh tế, cho dù là trong ánh đèn mờ tối, mọi người ở đây vẫn có thể nhìn ra ngũ quan của tượng thần có mấy phần tương tự Sở Minh Giai.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn tượng thần, sau đó lại xoay đầu nhìn Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai bình tĩnh đi tới bên cạnh tượng thần, ngẩng đầu cẩn thận quan sát mấy lần, ngay sau đó, cô lại nhìn thấy đồ cúng trưng trên bàn thờ.

Trong lư hương có cắm mấy cây nhang đang cháy, đồ cúng cũng vô cùng tươi mới, hiển nhiên là mỗi ngày đều có người định kỳ thờ cúng. Bàn thờ cũng vô cùng sạch sẽ, thậm chí trên lư hương bên cạnh còn đang đốt tiền giấy chưa cháy hết.

Sở Minh Giai đi vòng căn nhà một vòng, cô đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, sau đó đi tới rồi đứng yên trước cửa một căn phòng.

Giang Mãnh đi lên trước hỏi: “Sơn chủ, cần tôi đá cửa không?”

Sở Minh Giai gật đầu: “Đi đi.”

Vì vậy, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Giang Mãnh đã đá văng cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, con ngươi của Hàn Cẩn Phong lập tức co rút, nhìn thấy Hàn Phong Thần nằm ngay giữa phòng.

Chỉ thấy Hàn Phong Thần nằm hôn mê trên mặt đất, xung quanh cậu có vẽ trận pháp kỳ quái bằng đường cong màu đỏ, xung quanh đốt rất nhiều nến. Thố Thố La Ti quỳ bên cạnh Hàn Phong Thần, rất hiển nhiên đám đầu sỏ đã rời đi, cô ta là người được để lại để bảo vệ ánh nến.

Thố Thố La Ti ngẩng đầu lên nhìn đám người Sở Minh Giai, sắc mặt không hốt hoảng, trái lại, cô ta rất bình tĩnh. Từ trong ánh mắt của cô ta thì có thể thấy được sự cuồng nhiệt nào đó.

Thố Thố La Ti mỉm cười nói với Sở Minh Giai: “Mấy người tới muộn rồi, cậu ta đã bị đưa đi.”

Thố Thố La Ti nói xong thì cúi đầu, tiếc nuối nhìn Hàn Phong Thần: “Đáng tiếc, tôi vẫn thích nhạc của cậu ta lắm đấy.”

Hàn Cẩn Phong cảm thấy kỳ lạ. Anh ấy đẩy Giang Mãnh ra, lao vào trong phòng, sắc mặt u ám nhìn Thố Thố La Ti: “Rốt cuộc mấy người làm gì nó rồi?”

Nói xong, anh ấy sốt ruột quỳ xuống, đến gần gọi Hàn Phong Thần: “Tiểu Thần, Tiểu Thần?”

Sở Minh Giai đi vào trong, nghi ngờ nhìn trận pháp dưới đất, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy dưới đất.

Cô nhặt tờ giấy lên xem, là một tờ giấy được xé từ một quyển sổ ghi chép bình thường, phía trên là ba chữ to rồng bay phượng múa: Hàn Phong Thần.

Phía dưới còn có ngày tháng.

Ngày tháng là hôm qua, cũng chính là ngày bọn họ đến nhà Thố Thố La Ti.

Xem ra trong lúc Sở Minh Giai không biết, Hàn Phong Thần đã ký tên cho người ta.

Thậm chí cậu không biết đối phương cầm bút đỏ bảo cậu ký tên không phải bởi vì thích nhạc của cậu, mà muốn mạng của cậu.

Giang Mãnh nghiêm túc nói: “Sơn chủ, đây là trận Câu Hồn.”

Trận pháp này cần các đồ vật có chứa tinh hoa của con người như móng tay và tóc, nếu như không có, vậy để cho đối phương lấy bút mực đỏ ký tên trên trận pháp cũng được.

Sở Minh Giai xé nát tờ giấy trong tay, nhìn Hàn Phong Thần hôn mê bất tỉnh, trên gương mặt trước giờ luôn bình tĩnh mang theo tức giận.

Sở Minh Giai nói với cảnh sát Chu: “Đưa Thố Thố La Ti về thẩm vấn đi, chắc chắc bên cạnh cô ta có rất nhiều người.”

Loại cuồng nhiệt trong mắt Thố Thố La Ti, Sở Minh Giai nhìn rất quen. Cô ta chắc chắn là tín đồ điên cuồng tin tưởng thần linh nào đó mà mình tín ngưỡng có thể cho bản thân bất tử.

Thứ người như vậy, bạn không đánh thức được, thậm chí cứu giúp cũng khó.

Hàn Phong Thần được Hàn Cẩn Phong đưa về nhà họ Hàn, nhưng Hàn Phong Thần luôn hôn mê bất tỉnh, Hàn Cẩn Phong rất lo lắng.

Lúc này đã sắp bốn giờ sáng, mọi người đều rất mệt mỏi.

Sở Minh Giai cũng ngáp mấy cái, cơ thể người phàm đúng là quá yếu ớt. Mặc dù cô vẫn là Sơn Thần, trên người còn một nửa thần lực, nhưng ngọn núi thần của cô bị phá thành dáng vẻ này thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cô.

Giang Mãnh vô cùng đau lòng thay cho Sở Minh Giai. Anh giúp nhiều chuyện như vậy cũng không phải vì để cứu người, hoàn toàn là bởi vì Sở Minh Giai muốn làm những chuyện này.

Nếu không thì anh nào quan tâm Hàn Phong Thần gì đâu, đã sớm dẫn Sở Minh Giai về nhà ngủ rồi.

Trạng thái của Giang Mãnh càng hỏng bét hơn, dù gì anh vốn đã mất một nửa thần lực của Sở Minh Giai, sát khí trong cơ thể cũng sắp không đè được nữa rồi. Huống chi, anh còn trúng Quỷ Nhạc Phù.

Hiệu quả của Quỷ Nhạc Phù quá lớn, đến bây giờ anh còn chưa khống chế được.

Sở Minh Giai nhìn tình huống của Giang Mãnh, thận trọng suy nghĩ một chút, cô cảm thấy vẫn nên đi tìm Hàn Phong Thần trước.

Dù sao thì bây giờ sinh hồn của Hàn Phong Thần đã bị câu đi rồi, nằm ở đó chỉ là một cái xác rỗng.
Bình Luận (0)
Comment