Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 38

Sở Minh Giai tức giận thật rồi.

Mấy tên này giống như đang chơi trò bịt mắt bắt dê, chạy chỗ này một lát, chạy chỗ kia một lát, cô không có lòng kiên nhẫn chơi với mấy tên này.

Sở Minh Giai đứng lên nhìn Hàn Cẩn Phong hỏi: “Có tin tức gì từ nhà Tần Danh Thịnh đó không?”

Hàn Cẩn Phong quay đầu nhìn trợ lý của mình, đúng lúc điện thoại của trợ lý vang lên.

Trợ lý Hàn nghe điện thoại, rất nhanh kinh ngạc nhìn Sở Minh Giai, ánh mắt toát lên vẻ khiếp sợ và kính sợ.

“Tổng giám đốc Hàn,” Trợ lý đi đến, kinh ngạc nói: “Vừa rồi vợ của Tần Danh Thịnh sợ hãi hét lên ở trong nhà. Đám vệ sĩ đi vào thì nhìn thấy một con chồn to ở trong nhà cô ta.”

Đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy một con chồn to ở trong nhà mình, đây là chuyện đáng sợ giữa đêm khuya gì đây?

Đừng nói là bà Tần, ngay cả người tại hiện trường nghe chuyện này cũng giật mình. Cảnh sát Chu vô cùng khiếp sợ: “Chồn? Sao chui vào được?”

Trợ lý Hàn lắc đầu: “Vệ sĩ của chúng tôi luôn trông cửa, cửa sổ nhà bọn họ cũng được đóng lại, thậm chí còn trang bị lưới chống trộm. Bây giờ không biết tình huống cụ thể là sao, cảnh sát đã đến đó rồi, đang tra xét nguyên nhân.”

Sở Minh Giai: “Không cần tra xét, anh ấy chỉ quay về nhà mình thôi.”

Mọi người nghe Sở Minh Giai nói vậy, sắc mặt thay đổi. Quay về nhà mình gì chứ?

Có người nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ con chồn này là Tần Danh Thịnh lén lút nuôi?”

Tần Danh Thịnh là đại đệ tử của ông Tần, người của huyền môn, thích nuôi chồn cũng không kỳ lạ lắm đúng không?

Cảnh sát Chu im lặng nhìn người đó, khẽ nói: “Có khả năng nào con chồn đó là Tần Danh Thịnh không?”

Mọi người: “!!!”

Cảnh sát Chu không nói còn ổn, nói rồi mọi người biến sắc, ngay cả cảnh sát Chu nói lời này mà lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.

Sau khi quốc gia được thành lập, động vật không được phép thành tinh rồi mà!

Con chồn này càn rỡ quá rồi!

Ngay cả Hàn Cẩn Phong cũng là vẻ mặt khó tin.

Anh ấy và ông Tần quen biết nhau hai mươi mấy năm. Từ nhỏ anh ấy đã biết bọn họ, thậm chí trước lúc này, anh ấy vẫn luôn rất tin tưởng ông Tần. Công ty có hạng mục gì lớn, anh ấy cũng sẽ để ông Tần xem trước, chỉ có ông Tần gật đầu rồi, anh ấy mới ký tên.

Nếu không thì sao người ta sẽ nói ông Tần là quốc sư chuyên dụng của Hàn thị bọn họ?

Nhưng nhiều năm qua, ông Tần quả thật rất đáng để Hàn Cẩn Phong tin tưởng.

Sao đột nhiên sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?

Cho dù là sếp tổng Hàn thị làm việc chững chạc, kiến thức rộng rãi, lúc này cũng toát ra vẻ khiếp sợ hoang mang.

Sở Minh Giai nhìn Hàn Cẩn Phong, khẽ nói: “Ông Tần đã tu hành mấy trăm năm, quả thật có duyên phận với nhà họ Hàn các anh.”

Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai, đợi Sở Minh Giai giải thích với anh ấy. Mặc dù anh ấy không biết sao Sở Minh Giai biết chuyện này, dù sao thì nhìn cô cũng còn trẻ.

Nhưng vào giờ phút này, anh ấy cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai: “Lúc ông ta đang tu luyện thành hình người thì có một chướng ngại vật, anh cũng đã nghe nói rồi đúng không? Huỳnh Đại Tiên sẽ giả dạng con người rồi xuống núi, gặp được người đầu tiên thì sẽ hỏi một vấn đề. Đúng lúc ông ta gặp phải tổ tiên nhà họ Hàn các anh, tổ tiên của anh giúp ông ta vượt qua chướng ngại vật này. Con chồn tu thành hình người, không cần chịu nỗi khổ tu luyện năm trăm năm nữa, cho nên tuân theo đạo trời, ông ta phải bảo vệ con cháu Hàn thị năm trăm năm.”

Hàn Cẩn Phong nghe việc này như đang nghe một chuyện viển vông, lại không hề cảm thấy bất ngờ.

Anh ấy khẽ nói: “Cho nên, năm nay đủ năm trăm năm rồi? Lúc Phong Thần thành niên?”

Sở Minh Giai gật đầu: “Đúng rồi.”

Mấy người bị mượn vận trước kia có ai chạy thoát được đâu?

Có tận mấy người đều bị hại chết, sau đó bị phong ấn, khí vận bị mượn đi.

Vì sao chỉ có một mình Hàn Phong Thần không sao?

Bởi vì nhà họ Hàn có tiền?

Dĩ nhiên là không phải, mà bởi vì lời hẹn năm trăm năm của ông Tần còn chưa đến lúc, ông ta nhất định phải bảo vệ Hàn Phong Thần.

Bây giờ kỳ hạn năm trăm năm đến rồi, ông ta bảo vệ nhà họ Hàn năm trăm năm, đạo trời sẽ không trừng phạt ông ta. Ông ta khiến cho nhà họ Hàn tích lũy tài sản nhiều vô số kể, cho nên dù ông ta ngoảnh mặt làm ngơ Hàn Phong Thần bị mượn vận, thậm chí đổ dầu vào lửa, công lao và tội lỗi bù trừ cho nhau, đạo trời cũng sẽ không trừng phạt ông ta.

Cho dù trừng phạt, đối với ông ta mà nói, cũng không đủ khiến cho ông ta sợ hãi.

Ông Tần lăn lộn trong nhân gian nhiều năm, rất thông minh, cũng rất biết cách tự vệ.

Cho nên lúc ông ta phát hiện Sở Minh Giai không phải đối thủ mà ông ta có thể đối phó thì lập tức chạy trốn.

Coi như ông ta có lòng nên dẫn đại đệ tử của mình đi. Song, đại đệ tử của ông ta ở trong hồng trần quá lâu, thậm chí có người yêu, loại ràng buộc này khiến cho anh ấy không có cách nào hoàn toàn thoát thân. Anh ta đi rồi lại về, nửa đêm quay về tìm vợ của mình.

Một sợi chỉ đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Sở Minh Giai, sợi chỉ đỏ chỉ về một phương hướng.

Đó là phương hướng Tần Danh Thịnh tới.

Sở Minh Giai đã bày trận pháp trong phòng của anh ta. Chỉ cần Tần Danh Thịnh vừa quay về thì lập tức bị trận pháp bắt lấy rồi hiện nguyên hình, cùng lúc đó, tất cả những nơi mà anh ta đã từng đi qua cũng sẽ bị Sở Minh Giai biết được.

Mấy sợi chỉ đỏ xuất hiện trong tay Sở Minh Giai, đều là chỉ đỏ cô có được sau khi bắt được nguyên hình của Tần Danh Thịnh rồi lần theo dấu vết đến các địa điểm mà có. Cô không giải thích thêm với Hàn Cẩn Phong, dù sao thì nói tới đây, chắc Hàn Cẩn Phong đã hiểu rồi.

Sở Minh Giai tính từng cái một, đột nhiên kéo một sợi chỉ đỏ, quay đầu nhìn Hàn Cẩn Phong: “Dẫn tôi đến mộ vợ cũ của anh.”

Hàn Cẩn Phong làm việc lưu loát, lập tức dẫn người đi ra ngoài.

Chẳng qua lúc ở trên xe, anh ấy vẫn không nhịn được giải thích: “Không phải là vợ cũ mà là bạn gái cũ. Lúc cô ta mang thai, tôi không biết. Cô ta lén sinh con xong mới bị tôi phát hiện rồi cưỡng ép đưa về.”

Bạn gái cũ hẹn hò với anh ấy không phải vì gia sản của anh ấy, cũng không phải để kết hôn với anh ấy, nói thật nhé, Hàn Cẩn Phong cũng sắp tự nghi ngờ bản thân rồi.

Anh ấy trái lo phải nghĩ, hình như mình cũng không tệ như vậy mà?

Vả lại, đối phương còn giấu giếm chuyện sinh con, nếu không phải anh ấy phát hiện sớm, chỉ sợ Hàn Phong Thần đã sớm qua đời chung với mẹ của cậu.

Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ Hàn Cẩn Phong biết được sự tồn tại của Hàn Phong Thần cũng là ông Tần nói với anh ấy.

Khi đó, anh ấy đang trên đường về nhà từ trường học. Mấy tháng không gặp, ông Tần nhìn thấy anh ấy thì đột nhiên nói con trai của anh ấy đã ra đời, sao không dẫn về nhà xem thử?

Lúc ấy, Hàn Cẩn Phong sợ hết hồn.

Nghĩ về mọi chuyện trong quá khứ, Hàn Cẩn Phong buồn bã thở dài.

Chuyện ông Tần bảo vệ nhà họ Hàn nhiều năm là sự thật, bây giờ muốn lấy mạng của Hàn Phong Thần cũng là sự thật.

Hàn Cẩn Phong mệt mỏi tựa lưng vào ghế, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, bọn họ bôn ba ngay trong đêm, ngay cả Hàn Cẩn Phong cũng rất mệt, huống chi là Sở Minh Giai.

Hàn Cẩn Phong hỏi Sở Minh Giai: “Tối nay khổ cực em rồi, có mệt không?”

Sở Minh Giai còn chưa nói chuyện, chỉ thấy Giang Mãnh ngồi bên cạnh Sở Minh Giai đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen xanh đang u ám nhìn chằm chằm Hàn Cẩn Phong, dáng vẻ đó rất giống chó sói vô cùng có tính chiếm hữu!

Hàn Cẩn Phong im lặng một lát, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Minh Giai nhìn thấy Giang Mãnh như vậy, không nhịn được vỗ vào cánh tay anh, khẽ nói: “Hung dữ vậy để làm gì? Tổng giám đốc Hàn hỏi vu vơ thôi.”

Giang Mãnh mím môi, trong lòng anh nghĩ là hỏi vu vơ hả? Hỏi vu vơ cũng phải phân rõ đối tượng chứ.

Nếu như cảnh sát Chu hỏi vu vơ, Giang Mãnh chắc chắn lười ngẩng đầu luôn.

Nhưng đổi thành Hàn Cẩn Phong hỏi vu vơ, Giang Mãnh không thích!

Còn hỏi người ta có mệt không nữa?

Có thể không mệt hả?

Nhìn xem, vì Hàn Phong Thần, sơn chủ nhà anh đã mệt mỏi thành thế nào rồi kìa, sắp có vành mắt đen luôn rồi.

Hơn nữa, nếu sơn chủ nói mệt, Hàn Cẩn Phong sẽ làm gì?

Chẳng lẽ muốn ôm sơn chủ trong ngực, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe?

A ha, Giang Mãnh nghĩ đến đây thì trong lòng nghẹn một cơn tức.

Mặc dù là ở bên cạnh Sở Minh Giai, anh không dám để lộ ra, nhưng ở chỗ Sở Minh Giai không thấy, ánh mắt u ám của anh vẫn nhìn chằm chằm Hàn Cẩn Phong ngồi ở vị trí trước mặt.

Hàn Cẩn Phong có thể cảm nhận được cái nhìn chằm chằm mãnh liệt ở sau lưng, anh ấy không cần quay đầu nhìn thì cũng biết là chuyện gì.

Trong lòng không khỏi buồn cười.

Anh ấy không xoay đầu, cũng không nói chuyện với Sở Minh Giai nữa.

Nói thật nhé, anh ấy còn trẻ đã tiếp quản tập đoàn Hàn thị, vốn chia tay với bạn gái cũ là cũng chưa định kết hôn. Dù sao thì hành vi của bạn gái cũ đã thật sự khiến cho anh ấy sợ hãi hôn nhân.

Anh ấy cũng không định lại tìm đối tượng, chỉ một lòng muốn điều hành công ty cho tốt và nuôi lớn Hàn Phong Thần.

Cũng may mắn vì có Hàn Phong Thần, cho nên bà cụ Hàn mới không ép anh ấy kết hôn.

Kết hôn hợp đồng với Sở Minh Giai cũng vì ông Tần nói mạng của cô có thể giúp Hàn Phong Thần khống chế tà ma.

Bảo vệ Hàn Phong Thần thuận lợi trưởng thành.

Anh ấy vốn nghĩ đợi Hàn Phong Thần trưởng thành rồi thì sẽ cho Sở Minh Giai một số tiền lớn.

Bây giờ xem ra số tiền mà anh ấy dự tính ban đầu có thể là không đủ.

Nếu Hàn Phong Thần có thể an toàn thuận lợi quay về, anh ấy muốn mời Sở Minh Giai làm giáo viên của Hàn Phong Thần. Từ nhỏ Hàn Phong Thần đã bị tà ma quấn lấy mãi cho đến bây giờ, có lẽ cả một đời của cậu cũng sẽ có nỗi sợ đối với tà ma.

Nếu không thể tránh né, vậy thì hiểu rõ chúng nó, hơn nữa học cách trị bọn chúng.

Trước kia, lúc Hàn Phong Thần còn nhỏ, Hàn Cẩn Phong không nói mấy chuyện này với cậu. Nhưng có sự việc của ông Tần, anh ấy phải nói chuyện đàng hoàng với Hàn Phong Thần.

Nửa đêm, trong trấn nhỏ, đừng nói là bóng người, ngay cả một chiếc xe đi qua cũng không có.

Đây là một trấn nhỏ dưới chân núi Kỳ Sơn, rất hiển nhiên bạn gái cũ của Hàn Cẩn Phong được chôn cất ở chỗ này.

Sở Minh Giai nhìn theo hướng sợi chỉ đỏ trong tay, nó đi thẳng về phía một ngọn núi.

Mấy tiếng trước, đại đệ tử của ông Tần từng tới chỗ này.

Anh ta đến chỗ này, chắc chắn muốn tìm mẹ của Hàn Phong Thần.

Rất hiển nhiên sinh hồn của Hàn Phong Thần có thể đã bị mẹ cậu dẫn đi.

Dù sao thì muốn làm cho sinh hồn rời khỏi cơ thể, không chỉ cần phải bày trận, mà khiến cho người có mối quan hệ huyết thống hướng dẫn sẽ thuận lợi hơn một chút.

Sở Minh Giai nghĩ tới đêm đầu tiên mình và Hàn Phong Thần gặp nhau.

Ở trên sân thượng trong nhà cũ của nhà họ Hàn, Hàn Phong Thần gặp ác mộng đi lên sân thượng, suýt bị dẫn nhảy xuống sân thượng.

Bây giờ nghĩ lại, người hướng dẫn Hàn Phong Thần nhảy lầu chắc là mẹ cậu, không sai rồi.

Sở Minh Giai hỏi Hàn Cẩn Phong: “Bạn gái cũ của anh là người sống gần Kỳ Sơn? Nhà cũ của cô ta ở gần đây không?”

Hàn Cẩn Phong gật đầu: “Đúng vậy, nhà cũ của cô ta ở trong trấn nhỏ. Sau khi cô ta chết rồi, được chôn cất ở trên mảnh đất của tổ tiên nhà cô ta.”

Các thôn dân đều có nương rẫy và ruộng đất, con gái chưa cưới mà qua đời, dĩ nhiên cũng chỉ có thể chôn ở trên mảnh đất của tổ tiên.

Dù sao thì những người nông dân trong trấn nhỏ không có khả năng đi lên thành phố mua một ngôi mộ được.

Hàn Cẩn Phong hỏi Sở Minh Giai: “Tìm mộ cô ta làm gì?”

Trừ lúc bạn gái cũ được chôn cất, đây là lần thứ hai anh ấy đến chỗ này.

Đối với bạn gái cũ, anh ấy không có tình yêu, không có hận thù, anh ấy cũng không cho phép Hàn Phong Thần đến đây.

Sở Minh Giai bình tĩnh nói: “Đương nhiên là đào mộ.”

Hàn Cẩn Phong: “???”
Bình Luận (0)
Comment