Lần này, Sở Minh Giai đi đào mộ nửa đêm không tiến hành livestream. Nếu livestream, có khi sẽ lên hot search.
Dù sao thì cô mới vào chương trình chưa được mấy ngày mà cũng đã livestream đào mấy ngôi mộ.
Nhưng mà thân phận đối phương lần này hơi đặc thù, dù sao cũng là người yêu cũ của tổng giám đốc Hàn, còn là mẹ ruột của Hàn Phong Thần, Sở Minh Giai vẫn rất cẩn thận.
Mộ của đối phương ở trên núi, xung quanh là cỏ hoang rậm rạp, rất hiển nhiên đã rất lâu không ai đến tảo mộ, cỏ dại cao tầm nửa người.
Mấy vệ sĩ của Hàn Cẩn Phong lấy dao chặt củi mở một con đường lên núi ngay trong đêm.
Được Hàn Cẩn Phong ngầm thừa nhận, đám vệ sĩ run rẩy giúp Sở Minh Giai đào mộ.
Thật ra cũng không có gì được chôn dưới đất, cũng chỉ là một hũ tro cốt nho nhỏ mà thôi.
Nhưng đêm khuya ở trên núi vẫn rất ghê rợn.
Tất cả mọi người đều nhìn Sở Minh Giai, đợi cô nói chuyện.
Thậm chí người từng xem phòng livestream của Sở Minh Giai đã tự suy nghĩ là có người phụ nữ nằm ở trong hố.
Song, Sở Minh Giai thở dài: “Chúng ta tới trễ rồi, cô ta bị dẫn đi rồi.”
Giày vò cả một đêm, đừng nói là Sở Minh Giai, ngay cả sắc mặt của Hàn Cẩn Phong cũng càng lúc càng kém.
Hàn Cẩn Phong lo lắng hỏi Sở Minh Giai: “Tiểu Sở, còn biện pháp nào khác có thể tìm được Tiểu Thần không?”
Hàn Cẩn Phong nhìn chân trời, đã sắp sáng rồi, cũng không biết nếu trời sáng rồi mà còn chưa tìm thấy Hàn Phong Thần, vậy Hàn Phong Thần còn quay về được không?
Sở Minh Giai nhìn sợi chỉ đỏ trên ngón tay, sau khi cô dùng thuật truy tung lên người đại đệ tử của ông Tần, đây là một phương hướng cô đột nhiên phong tỏa sau khi cẩn thận kiểm tra.
Sắc mặt cô nghiêm trọng hơn.
Giang Mãnh nhận ra được kỳ lạ, đi đến thấp giọng hỏi: “Sao thế, sơn chủ?”
Sở Minh Giai nhìn về phía Kỳ Sơn: “Kỳ Sơn có thành phố ma quỷ từ lúc nào?”
Ngàn năm trước, hơn một ngàn dặm xung quanh Kỳ Sơn không dám có đồ vật này, trái lại bây giờ giỏi lắm, thành phố ma quỷ mở thẳng ở trên Kỳ Sơn!
Âm khí của thành phố ma quỷ nặng như vậy, tất cả đều là kẻ hung ác. Chẳng trách linh mạch của Kỳ Sơn khô cạn tới vậy.
Trước kia bắt gặp căn biệt thự của diễm quỷ, trong lòng cô đã nghi ngờ rồi. Bây giờ, cuối cùng cô cũng hiểu thì ra hang ổ của bọn chúng ở ngay trên Kỳ Sơn.
Chỉ có điều, trước kia bọn chúng ẩn giấu quá sâu, nếu không phải có con chồn dẫn đường, Sở Minh Giai còn không phát hiện ra được.
Ngủ say ngàn năm, cô quả thật chậm chạp hơn rồi. Song, muốn khôi phục như lúc ban đầu cũng không hề dễ dàng, dù sao thì linh mạch của Kỳ Sơn đã không giống ngày xưa.
Lúc này, mọi người đang ở trên dãy núi nhỏ chung quanh Kỳ Sơn, Sở Minh Giai đi dọc theo núi về phía Kỳ Sơn, nói với Hàn Cẩn Phong: “Chúng ta cần đi sâu vào khu vực trung tâm của Kỳ Sơn, anh biết cách đi vào trong không?”
Hàn Cẩn Phong dĩ nhiên không biết, cho nên anh ấy lập tức sai người đi mời hai người dân bản xứ đến để dẫn đường.
Bởi vì cho nhiều tiền, cho dù là đi núi ma, dân bản xứ cũng gật đầu đồng ý.
Đi vào trong chỗ sâu của Kỳ Sơn thì không có cách nào lái xe được, nhưng có con đường nhỏ nên có thể lái xe gắn máy vào trong. Hai người dân bản xứ mỗi người lái một chiếc xe gắn máy, Giang Mãnh và Sở Minh Giai ngồi một chiếc, Hàn Cẩn Phong ngồi một chiếc chung với một vệ sĩ có kinh nghiệm cầu sinh dã ngoại. Hai chiếc xe sáu người chạy vào chỗ sâu của Kỳ Sơn.
Trên đường đi, dân bản xứ hỏi Sở Minh Giai ở sau lưng: “Cô gái, hơn nửa đêm các cô đi lên núi ma làm gì thế? Nếu như thám hiểm, thì khuyên các cô không nên đi vào trong, ở trong đó, ngay cả dân bản xứ chúng tôi cũng không dám đi đó.”
Giang Mãnh lập tức hỏi: “Vậy ông không đưa chúng tôi vào trong sao?”
Dân bản xứ lắc đầu: “Chúng tôi đưa các anh đến lối vào, chúng tôi cũng chưa bao giờ đi vào chỗ sâu của Kỳ Sơn, hơn nữa, xe này không chạy lên đó được.”
Sở Minh Giai gật đầu: “Chú à, cảm ơn chú nửa đêm còn đưa chúng con vào đó.”
Ông chú thở dài: “Không cần khách sáo, cũng là các cô cho nhiều tiền, nếu không phải cuộc sống khó khăn, tôi cũng không dám nhận việc này.”
Thôn dân có thể ở trong thôn trấn chung quanh Kỳ Sơn, phần lớn đều là hộ khó khăn, phàm là trong nhà có một chút tiền, bọn họ đã sớm dọn đi rồi.
Trong đêm đen, Kỳ Sơn nối liền nhau như một con thú lớn im lặng, từng đợt âm phong nổi lên, nhiệt độ chợt giảm xuống.
Người dân bản xứ lái xe mà liên tục hắt xì mấy lần, chú ấy lắc đầu: “Trong này đúng là càng ngày càng lạnh.”
Trên người chú ấy mặc áo khoác, mùa hè vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong núi vốn chênh lệch cực lớn, dân bản xứ cũng quen rồi.
Trái lại, Sở Minh Giai và Giang Mãnh mặc ít, trên người Giang Mãnh chỉ mặc một chiếc áo gi lê, để trần cánh tay, ngay cả áo lót cũng không có, tài xế nói với bọn họ: “Chỗ này lạnh quá, một lát nữa cần tôi đưa mọi người về không?”
Sở Minh Giai gật đầu: “Cần, cảm ơn chú.”
Ông chú lại nói: “Mấy người mặc ít quá.”
Song, chú ấy không biết Sở Minh Giai và Giang Mãnh đều không sợ lạnh, dù sao cũng không phải là người bình thường.
Mà, Hàn Cẩn Phong rất lạnh, mới xuống xe gắn máy, anh ấy đã hắt hơi mấy lần, lỗ mũi đỏ ửng.
Sở Minh Giai và Giang Mãnh đi ở phía trước, do dự một lát, cô vẫn nói với Hàn Cẩn Phong: “Tổng giám đốc Hàn, tiếp theo anh đừng đi theo. Bên trong quá nguy hiểm, tôi lo lắng một lát không để ý tới anh được. Nếu anh cũng gặp nguy hiểm, vậy chẳng phải sẽ chậm trễ công việc?”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Hàn Cẩn Phong không ngờ tới việc này.
Anh ấy chần chừ một chốc, nhìn Sở Minh Giai: “Hai người các em đi vào trong, thật sự không thành vấn đề?”
Sở Minh Giai gật đầu: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không sao.”
Sở Minh Giai nói xong, đột nhiên vươn tay lấy một bịch nhang cột sau xe của dân bản xứ ra. Cô rút ba cây nhang, châm lửa xong thì chia thành ba hướng cắm xuống đất, nói với mấy người kia: “Đây là nhang kính thần linh, nhang chưa tắt, mọi người sẽ không sao. Đợi nhang cháy hết thì trời sáng rồi, lúc ấy, nếu chúng tôi còn chưa quay về, mọi người cũng không cần đợi nữa, cứ đi về đi.”
Dĩ nhiên là còn một câu chưa nói, Hàn Phong Thần cũng sẽ không về nữa.
Hàn Cẩn Phong muốn nói lại thôi. Anh ấy nhìn Sở Minh Giai lạnh lùng và nghiêm túc, vào giờ phút này, cho dù anh ấy có tiền có quyền đi nữa, ở trước mặt mấy chuyện huyền học vẫn không chịu nổi một đòn. Anh ấy không có cách nào cứu về đứa con của mình, mà trừ gửi hy vọng vào Sở Minh Giai, anh ấy không có biện pháp gì hết.
Sau khi Sở Minh Giai dẫn Giang Mãnh rời đi, hai ông chú địa phương ngồi xổm dưới đất, kéo kỹ áo khoác trên người, đè thấp âm thanh gọi Hàn Cẩn Phong: “Ông chủ, các anh qua đây đi, đừng đứng đó.”
Hàn Cẩn Phong chần chừ đi qua, dẫn theo vệ sĩ cùng ngồi xuống với mấy ông chú, cũng đè thấp âm thanh: “Sao thế?”
Mấy ông chú khẽ nói: “Hai anh cao lớn như vậy, đứng ở đó quá nổi bật, lỡ như bị cô hồn dã quỷ gì đó nhìn thấy thì làm thế nào?”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Mấy ông chú lại nói: “Đúng rồi, tôi cảnh cáo các anh hai chuyện trước. Lúc ở trong núi, đừng vỗ vai người ta, cũng không thể gọi tên người khác, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, biết chưa?”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Hàn Cẩn Phong vốn chỉ nghĩ tới Hàn Phong Thần, cho dù đi vào trung tâm của Kỳ Sơn thì cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Kết quả bây giờ nghe hai ông chú nói vậy, anh ấy cũng đã nổi da gà.
Ba cây nhang Sở Minh Giai đốt cháy vô cùng vững vàng, hiển nhiên trước mắt không hề có dấu hiệu sắp tắt. Hàn Cẩn Phong yên lặng ngồi gần hương hơn.
Nhang kính thần linh cháy đã nói lên chỗ này có thần linh, yêu quái vội vàng né tránh.
Bốn người ở đây không biết thật ra Sở Minh Giai chính là Sơn Thần, lúc này, nhìn thấy cái gọi là nhang kính thần linh mà nội tâm cũng đang đánh trống.
Sở Minh Giai dẫn Giang Mãnh đi tới trung tâm Kỳ Sơn. Kỳ Sơn không có đường núi, chung quy không ai đến chỗ này, đây là chỗ rừng núi rất hiếm dấu vết con người.
Giang Mãnh cầm dao đốn củi trong tay, tận tâm tận lực mở đường núi giúp Sở Minh Giai.
Hai người bọn họ đều có thể nhìn trong bóng tối, cho nên không cần chiếu sáng. Sở Minh Giai nghĩ đến trên người Giang Mãnh còn có Quỷ Nhạc Phù đang phát tác, lo lắng cơ thể anh không chịu nổi nên nói: “Được rồi, không cần mở đường nữa, dù sao cũng không chậm trễ việc đuổi đường.”
Nhưng Giang Mãnh không ngừng động tác: “Bây giờ cơ thể của sơn chủ quá yếu, cỏ cây sẽ làm cô bị thương.”
Sở Minh Giai còn năng lực làm Sơn Thần, nhưng là bởi vì linh mạch của Kỳ Sơn khô cạn, cộng thêm thần lực của cô còn chưa khôi phục, cho nên bây giờ cơ thể cô vẫn là cơ thể người phàm, không cách nào so sánh với ngàn năm trước.
Giang Mãnh tỉ mỉ bảo vệ Sở Minh Giai, không muốn nhìn thấy cô bị thương.
Sở Minh Giai thật sự bó tay với anh.
Giang Mãnh vẫn luôn là người bảo vệ trung thành nhất của cô, bất kể là ngàn năm trước, lúc thần lực của cô cường thịnh nhất hay là bây giờ.
Sở Minh Giai không dám tưởng tượng trong một ngàn năm cô biến mất, rốt cuộc Giang Mãnh đã vượt qua như thế nào.
Nhìn trạng thái bây giờ của Giang Mãnh, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh sống không tốt lắm.
Dù sao thì nếu Sở Minh Giai không xuất hiện, bây giờ rất có thể Giang Mãnh đã không duy trì được hình người, không thể không trốn vào ngọn núi thần để lẩn trốn.
Mặc dù trên gương mặt Sở Minh Giai vẫn luôn rất hờ hững, nhưng nhìn thấy linh mạch Kỳ Sơn khô kiệt, nhìn thấy Giang Mãnh không duy trì được hình người, trong lòng cô vẫn tức giận.
Sự tức giận của cô cũng không thể khiến cho đám yêu quái sợ hãi, bây giờ, thậm chí không sử dụng thuật truy tung thì cô cũng không tìm được kẻ xúi giục sau lưng.
Muốn bảo vệ người bên cạnh mình, trừ phi bản thân đủ mạnh mẽ.
Cô đã không phải là Sơn Thần mạnh mẽ của trước kia.
Sắc mặt Sở Minh Giai âm u.
Ở trong thời đại vắng vẻ thần linh, cô có thể tỉnh dậy từ trong ngủ mê, thật ra đã là một loại may mắn cực kỳ lớn.
Rất nhiều thần thú đã khai trí và các tiểu thần đã mai danh ẩn tích trong giấc ngủ ngàn thu vô tận.
Lúc đi vào vị trí trung tâm của Kỳ Sơn, Giang Mãnh bỏ lại dao đốn củi, đứng thẳng người lau mồ hôi trên trán.
Sở Minh Giai đột nhiên đưa tay ra đặt lên trên cánh tay của anh, trong bóng tối, cô lẳng lặng nhìn Giang Mãnh khẽ nói: “Tiểu Mãnh, tôi chỉ có cậu thôi.”
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh tạm ngừng động tác một lát, ngơ ngác.
Anh đã rất lâu rất lâu không nghe một tiếng “Tiểu Mãnh” của sơn chủ.
Lúc nhỏ, anh từng sống gian khổ, là một đứa bé được sơn chủ nhặt về, lúc ấy, sơn chủ vừa trở thành Sơn Thần, mà anh còn là một đứa bé mười mấy tuổi.
Ngày anh và sơn chủ lần đầu tiên gặp nhau, cho đến hôm nay, anh vẫn nhớ như in ký ức ấy.
Lúc ấy, sơn chủ nói với anh: “Ta còn thiếu một thần bảo vệ, chi bằng là ngươi đi.”
Cũng vì lời nói này, anh đã bảo vệ Sơn Thần, canh giữ ở trong Kỳ Sơn mấy trăm năm.
Hốc mắt Giang Mãnh lập tức đỏ hoe, anh kích động tới nỗi lập tức quỳ xuống đất, thành kính ngẩng đầu nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.”
Giang Mãnh nắm lấy tay Sở Minh Giai khẽ nói: “Cho dù không còn thần linh, không còn ma quỷ, thậm chí Kỳ Sơn cũng không còn nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ em, chỉ cần sơn chủ không đuổi tôi đi, thì tôi vĩnh viễn đứng ở phía trước em.”
Sở Minh Giai cúi đầu nhìn vào mặt Giang Mãnh, tay phải cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt Giang Mãnh, tay trái ôm lấy đầu Giang Mãnh, cô mỉm cười nói: “Tôi biết, cậu khóc cái gì? Cũng không thấy xấu hổ.”
Giang Mãnh không cười, anh đau lòng sơn chủ của bây giờ. Sơn chủ trong quá khứ là thần linh đứng trên chỗ cao, tâm trạng của cô có thể ảnh hưởng thời tiết bốn mùa, nếu cô đi tuần tra ở bên ngoài, các sinh linh xung quanh núi sông hồ biển đều sẽ nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất nghênh đón, làm gì giống bây giờ đâu? Cô quay về Kỳ Sơn của mình mà cũng đi một mình, đi từng bước một, mà Kỳ Sơn lớn như vậy, ngay cả một sinh linh cũng không xuất hiện.