Phong Lưu Thánh Vương

Chương 124

Đã có mục tiêu rõ ràng, ba người nhanh chóng tiến tới Linh Thảo Viên.

Một ngày sau, ba người bọn họ đã tới đi tới Dược Viên.

Dược Viên chỉ là một cách gọi, trên thực tế dùng phạm vi nơi đây vô cùng to lớn. Nơi này được chia làm bốn khu theo thứ tự là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi khu có diện tích đến năm dặm.

Ba người bọn họ không phải là ngươi đầu tiên tới đây vì có khá nhiều người cũng có cùng suy nghĩ giống Lý Hàn. Ba khu Thiên, Địa, Huyền đã có người hết cả rồi nên cả ba chọn vào khu Hoàng chưa có người.

Khi tiến vào Dược Viên khu Hoàng thì ánh mắt Lý Hàn đảo qua thì thấy mọc đủ loại dược thảo. Có chỉ là dịu dàng hơn tấc, có lại đạt vài thước cao, mở ra đóa hoa năm sắc, kết lấy trái cây hoặc lớn hoặc nhỏ, hình dạng khác nhau.

Quả nhiên, nhiều đời người tiến vào nơi này đều rất tuân thủ quy củ, cũng không có trắng trợn phá hư, ngắt lấy linh thảo không có đạt tới dược linh, mới xuất hiện tràng diện tràn đầy sức sống như thế. Hơn nữa phóng ánh mắt ra xa thì thấy nhiều gốc cây cổ thụ, tạo thành một màu xanh liên miên. Dưới mỗi một cây đại thụ, cũng có thể có linh thảo sinh trưởng, theo bạn mà sinh. Nhưng cũng vì vậy mà muốn tìm linh thảo ở những nơi đó cũng trở nên khó khăn hơn vì có thể linh thảo sinh trưởng dưới rể cây, lá khô, cỏ dại cũng không chừng. Hơn nữa, chỗ này rộng lớn như vậy, nếu muốn đi tìm thì một tháng cũng không đủ.

Ba người một đường đi tới, bắt lựa chọn linh thảo tới năm mà ngắt lấy.

Tử Vũ đại chu quả, bảy trăm năm! Long Tỳ thảo, chín trăm năm! Thiên Dương hoa, bảy trăm năm!

Đang đi thì Lý Hàn dừng lại, rồi từ một cổ thụ mà rút lên một gốc dị thảo toàn thân màu xanh biếc lên. Hàn Vũ Liên nhìn vậy liền nói:

- Đây là Bích La Thảo, xem chừng đã năm trăm năm rồi. Ngươi đúng là tinh mắt mà.

Lý Hàn cười hắc hắc, Bích La Thảo là linh thảo nhị giai, có tác dụng chữa thương, cầm máu và điều đặc biệt của linh thảo này là giúp Linh giả Mộc thuộc tính gia tăng linh lực. Ba người tiếp tục đi tới, càng tiếp cận vùng trung tâm thì càng có nhiêu linh thảo trân quý nhưng vì chưa đạt đến linh nên bọn họ không thể hái được.

Ba người biết rất nhanh sẽ có người vào đây, một hai người thì ba người còn xử lý được nhưng nhiều người cùng vào thì sao. Bọn họ làm sao đủ khả năng đem tất cả mọi người làm thịt nên tốc độ của ba người tăng dần, những linh thảo mà họ không cảm thấy cần thiết thì đều sẽ bỏ qua. Rất nhanh, ba người đã đi đến khu trung tâm, cả ba lập tức chia nhau ra, thu lấy những được liệu trân quý đã tới linh.

Không biết là số Lý Hàn hên hay không mà những dược liệu cần để luyện Liệt Thiên Đan thì Lý Hàn đã thu được ba loại. Đang thu thì trước mặt hắn là một gốc cây thu hút ánh nhìn của hắn. Đó là một gốc cây cao khoảng năm tấc, bên trên có mọc ra năm linh quả nhũ bạch sắc, chỉ vẹn vẹn lớn nhỏ bằng nắm tay, da thô ráp.

- Di, là Nhũ Nguyên Linh Quả!

Lý Hàn hiện lên thần sắc kinh hỉ.

Nhũ Nguyên Linh Qủa là linh thảo ngũ giai, tác dụng lớn nhất của nó chính là có thể chữa hết nội thương. Trừ trường hợp của hắn không cần phải xung kích bình cảnh khi thăng cấp thì bất cứ linh giả nào cũng phải trải qua giai đoạn này nếu muốn tăng thực lực. Nhưng không phải ai cũng có thể một lần xung kích thành công nên mỗi khi xung kích thất bại thì thường sẽ lưu lại ít nội thương trong thân thể, một ít thì không sao nhưng tích tiểu thành đại, đến một lúc nào đó thì số nội thương này sẽ bộc phát có thể khiến cho linh giả không thể tiếp tục tinh tiến, nghiêm trọng là có thể mất mạng.

Nên với công dụng của mình thì Nhũ Nguyên Linh Qủa chính là bảo vật vô giá trong mắt các cường giả. Lý Hàn cười hắc hắc, hắn nhổ luôn cả gốc cây Nhũ Nguyên Linh Qủa này lên rồi đem vào trồng trong Âm Dương tháp. Mặc dù thời gian thành thục cần là Nhũ Nguyên Linh Qủa cần đến mấy trăm năm nhưng hắn đợi được, sau này bất cứ người thân nào của hắn bị trùng kích thất bại thì không cần phải lo vấn đề nội thương nữa.

Hắn đi tiếp thì thu thêm được hai gốc nữa nhưng giá trị thì không bằng Nhũ Nguyên Linh Qủa. Hắn quay lại chỗ đã hẹn trước, một lát sau thì hai nàng mới xuất hiện, nhìn thần sắc vui mừng của hai người thì hắn biết hai người đã thu được linh thảo có giá trị. Nhưng bây giờ không phải lúc kiểm kê, ba người cần phải rời khỏi đây trước đã.

Lúc ba người gần đi đến cổng ra, ngang qua một gốc cây thì Lý Hàn cảm thấy sát khí. Hắn liền đưa tay, giật lui Hàn Vũ Liên đang đi ở phía trước. Đúng lúc đó thì có một người nhảy từ trên cây xuống chém đúng vào chỗ Hàn Vũ Liên vừa đứng. Nếu không phải Lý Hàn phản ứng nhanh, kéo nàng lại phía sau thì giờ này nàng đã mình đầu mỗi thứ một nơi rồi.

Người vừa ra tay là một thanh niên khoảng 23t, có thực lực Tụ Linh lục trọng thiên. Thấy không trúng mục tiêu thì hắn liền bỏ chạy bởi vì nếu bị vây công thì hắn chắc chắn sẽ chết, bất chấp là hắn có thực lực cao hơn ba người. Mục đích lúc đầu của hắn là trừ đi người có thực lực mạnh nhất trong nhóm đối phương, nếu thành công thì lúc đó hắn sẽ dễ dàng xử hai người còn lại. Mặc dù là một mỹ nhân nên giết khá là đáng tiếc nhưng vì tiền đồ của mình của thì cho dù là người trong nhà còn có thể xuống tay được, huống chi là người ngoài.

Nhưng hắn không chạy được vì không biết lúc nào Lý Hàn đã vòng ra sau, chặn mất đường đi của hắn. Lý Hàn không thể thả người này đi được vì tên này chỉ cần nói là bọn hắn đã ngắt sạch linh thảo của " Hoàng "Dược Viên thì đến lúc đó, bọn họ sẽ bị lọt vào sự vây công của nhiều người. Lý Hàn không muốn bóc lên phong hiểm lớn như vậy, cho nên người này phải chết.

- Ngươi có ý gì.

Tên kia hỏi.

- Không có gì cả, chỉ muốn ngươi nằm lại ở đây mãi mãi mà thôi.

Lý Hàn nói.

- Gan chó thật lớn, ngươi nghĩ các ngươi là đối thủ của ta.

Tên kia tức giận nói.

- Chưa thử sao biết.

- Muốn chết!

Tên kia giận dữ, trong ánh mắt phun ra một đoàn Liệt Hỏa, hai tay vung mạnh đại đao trên tay, nhắm vào Lý Hàn mà chém xuống.

Lý Hàn rút kiếm, thi triển Thiêm Điểm kiếm pháp ra đối đầu với tên này. Còn Hàn Vũ Liên và Mị Nương thì đứng ngoài vì trước đó Lý Hàn đã kêu các nàng đừng nhúng tay vào, vì tên này là đá mài dao tốt.

Đinh đinh đinh đinh!

Hai người triển khai giao phong mãnh liệt, thi triển tất cả có khả năng, hết sức hoa lệ.

Lúc đầu thì Lý Hàn không theo kịp những chiêu thức của tên kia nên bị bị khá nhiều vết thương, nhưng Lý Hàn càng đánh thì càng hăng, đem Thiểm Điện kiếm pháp phát huy càng lúc càng tốt, ngăn chặn các chiêu thức của tên đó, cuối cùng là đảo ngược vị trí, đổi lại thành tên đó phải vất vả chống đỡ chiêu thức của Lý Hàn.

Sắc mặt của tên đó càng lúc càng khó coi, đột nhiên kêu to một tiếng quát:

- Huyết Ảnh Thiên Sát!

Một đạo huyết quang đột nhiên từ mi tâm của hắn phát ra, vô cùng nhanh bay đi, trong huyết quang lại có vô số mặt người khóc thét, quỷ dị vô cùng!

Lý Hàn từ bản năng cảm thấy nguy hiểm, liền dùng Hoả Sát Ấn đánh lên đạo huyết quang.

Bùm!

Huyết quang và ấn pháp va chạm vào nhau, mặc dù có Hoả Sát Ấn chống đỡ nhưng uy lực của nó vẫn ảnh hưởng lên Lý Hàn, làm cho hắn liền tục lùi lại vài bước, ngực như sôi, khó chịu nói không nên lời.

Đây là hạng bí thuật gì, vậy mà làm cho tên này phát huy ra lực lượng ít nhất gấp bốn năm lần!

Thấy Lý Hàn dính chiêu nhưng chỉ thương nhẹ thì hắn tiếp tục dùng chiêu này, vì đây chính là lá bài bảo mệnh của hắn, nếu Lý Hàn không chết thì hắn sẽ chết.

Lý Hàn liền đạp Thất Tinh Bộ để né tránh nhưng không ngờ huyết quang này lại có thể đuổi theo hắn, nếu chạy không được thì chọn cách chống đỡ. Lý Hàn lại tiếp tục thi triển Hoả Sát Ấn đánh lên huyết quang.

xoạt xoạt xoạt!

Trong mi tâm tên kia liên tục phát ra từng đạo ô quang, hướng Lý Hàn xạ kích đi. Còn Lý Hàn thì liên tục tung ra Hoả Sát Ấn để chống lại. Bây giờ thì cuộc chiến biến thành xem ai chống đỡ lâu hơn để giành lấy chiến thắng cuối cùng.

Tuy bí thuật của tên này cường hoành, nhưng bí thuật thì cũng không cách nào dùng liên tục!

Huyết Ảnh Thiên Sát xác thực uy lực cường đại, nhưng tiêu hao đối với tên này cũng không phải lớn bình thường! Công không được lâu, sắc mặt hắn bắt đầu trở nên trắng, tần suất công kích cũng dần dần trở nên chậm lại.

Lý Hàn mặc dù Hoả Sát Ấn với tầng suất cao như vậy khiến linh lực của bản thân hắn nhanh chóng bị thiếu hụt nhưng với hai lốc xoáy linh khí thì Lý Hàn vẫn còn tiến vốn để tiếp tục được nên kết cục cuối cùng thì ai cũng đoán được. Chiến đến một nén hương thời gian thì tên kia dừng lại, không phải là hắn không muốn tiếp mà là do hắn đã không còn đủ sức để tiếp nữa.

Lý Hàn đi tới trước mặt của tên đó, giơ kiếm chém xuống.

Ông!

Khi kiếm Lý Hàn chém xuống, trên người tên này đột nhiên nổi lên một vầng sáng màu xanh lam, như một loại nước gợn nhộn nhạo, rõ ràng chống lại lại kiếm pháp của Lý Hàn.

Cấm khí bảo mệnh!

Ánh mắt của Lý Hàn như điện, đã chứng kiến phát ra đạo vầng sáng màu xanh da trời này, là xuất từ một cái nhẫn trên tay phải của tên này. Nhưng cấm khí được gọi là cấm khí vì số lần dùng hữu hạn, dùng một chút thì ít một chút!

Lý Hàn hừ nhẹ một tiếng, chém kiếm như mưa, đối với tên này không ngừng oanh tới.

Ông! Ông! Ông!

Trên người y không ngừng nhấp nhoáng lấy quang thuẫn màu xanh lam, mà chiếc nhẫn trên tay hắn lại càng ngày càng lộ ra ảm đạm, thậm chí xuất hiện một tia rạn nứt, hiển nhiên cách tan vỡ không xa.

- Dừng tay, mọi sự đều dễ thương lượng, làm gì đuổi tận giết tuyệt!

Tên này hiện ra hoảng loạn chi sắc, tuy dựa vào chiếc nhẫn mà hắn tìm được trong bí cảnh khiến hắn tạm thời bảo trụ tánh mạng, nhưng đây chính là vật có hạn chế số lần sử dụng, đâu có thể nào làm xác rùa đen mặc người công kích!

Hắn không phải không muốn phản kích nhưng chiêu thức lúc trước đã hút sạch linh lực của hắn rồi, làm gì còn sức để phản kích nữa chứ.

- Ngươi biết quá nhiều rồi!

Lý Hàn vừa nói vừa không dừng công kích, chiếc nhẫn trên tay không ngừng hiện ra từng đạo vết rạn rõ ràng, rốt cục BA~ thoáng một phát vỡ vụn, như là một đống tro bụi rơi vãi.

- Ah...

Phập!

Tên đó chỉ kịp phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, lập tức bị kiếm của Lý Hàn xuyên qua tim. Lý Hàn cúi xuống rút lấy túi trữ vật của tên đó rồi cả ba nhanh chóng bỏ đi. Ngay khi ba người bỏ đi chưa được bao lâu thì có đến mấy người xuất hiện ở cửa "Hoàng" Dược Viên. Nhưng tất cả linh thảo có giá trị nhất ở trong này đều rời vào tay ba người Lý Hàn hết rồi.
Bình Luận (0)
Comment