Phong Lưu Thánh Vương

Chương 125

Ba người sau khi ra khỏi Linh Thảo Viên thì mục tiêu tiếp theo của cả ba là Diệu Đan Các. Ba người cũng đi xem qua xem thử ba dược viện còn lại nhưng chỉ toàn thấy đầu người.

Thấy nhiều người như vậy thì cả ba người liền bỏ ý định đi vào kiếm chỗ tốt vì trừ khi ba người đại khai sát giới, nếu không rất khó lại đạt được chỗ tốt gì, cho nên cả ba chuyển hướng đi tới Diệu Đan Các. Trên đường đi thì hai nàng đưa tất cả các linh thảo mà các nàng đã thu hoạch được cho Lý Hàn cất giữ, vì Lý Hàn là Linh Dược sư nên sẽ phát huy những công dụng của các linh thảo này tốt hơn các nàng. Lý Hàn cũng biết rõ ý nên cũng nhận lấy.

Diệu Đan Các cách Linh Thảo Viên khá xa, phải mất đến ba ngày thì ba người Lý Hàn mới đến Diệu Đan Các. Mặc dù gọi là Các nhưng đây là một tòa cung điện cực lớn chiếm diện tích mấy chục mẫu, nhưng chỉ cao có ba tầng, mỗi một tầng đều có rất nhiều đan phòng, cất kỹ số lớn đan dược. Nhưng trải qua những năm này cướp đoạt, còn thừa đã không nhiều lắm.

Mà sở dĩ có thể còn dư lại, chính là mỗi viên đan trong đan phòng đều có cấm chế bảo vệ, có chút cấm chế rất dễ phá giải, có chút rất khó, mà những thứ còn dư lại, tự nhiên cũng là cấm chế đáng sợ nhất.

Cấm chế sẽ theo nguồn gốc lực lượng giảm bớt mà suy yếu, cuối cùng biến mất, vì vậy biện pháp ngu nhất chính là đợi. Phương pháp xử lí thứ hai là không ngừng dẫn động cấm chế, chỉ cần có thể đối kháng, như vậy thì có thể gia tốc làm cấm chế biến mất.

Ca ba cùng nhau đi vào Diệu Đan Các.

Ca ba người mất mấy ngày thì mới đi đến Diệu Đan Các nên khẳng định không thể nào là nhóm người đầu tiên, thời điểm bọn hắn đi vào đại điện, liền lẻ tẻ thấy có người từ trong phòng đi ra, có ít người trên mặt vui mừng, có ít người thì là thần sắc không vui.

Mang sắc mặt vui mừng, nhất định là ở trong đan phòng đã tìm được thứ tốt, mà mặt mũi tràn đầy khó chịu tám phần là không thu hoạch được gì. Đương nhiên cũng có người phản một con đường riêng mà đi, rõ ràng đã nhận được đại thu hoạch, nhưng lại cố ý giả trang ra một bộ cái gì cũng không có kiếm được, miễn cho bị người ghen ghét, thậm chí quần công.

Ở chỗ này không có vương pháp, quy củ gì đáng nói, thế giới linh giả vốn thừa hành chuẩn tắc cường giả vi Vương, lúc liên quan đến lợi ích chi tranh, nhất định là dùng lực lượng đến giải quyết tranh chấp.

Mấy ngàn năm xuống, tại đây đan dược có thể tìm được chỉ sợ cũng sớm bị quét là sạch rồi, ba người muốn có chỗ thu hoạch, cũng chỉ có đi tìm đan thất được cấm chế bảo hộ, nếu như có thể phá vỡ, như vậy nhất định có thể có chỗ thu hoạch.

Nếu không, nếu muốn ở địa phương bị người một lần lại một lần tìm tòi qua lại kiếm chỗ tốt, đây cơ hồ như mò kim đáy biển.

Mặc dù nói đan dược tầng thứ ba khẳng định phẩm cấp cao hơn so sánh với tầng thứ nhất, nhưng tầng thứ nhất cũng chưa chắc không có đan dược cực phẩm, mà mấu chốt nhất không phải là phẩm chất đan dược như thế nào, mà là có thể đắc thủ hay không, nếu không xem được mà lấy không được thì có ý nghĩa gì?

Một gian, hai gian, ba gian.

Ba người họ chuyển qua mấy gian đan thất, nhưng tất cả đều là trống trơn, sớm bị người lật ra ba thước đất, bởi vì lúc ấy trận pháp của Long phủ là vội vàng phát động, làm cho cấm chế ở rất nhiều địa phương cũng không thể phát huy ra uy lực xứng đáng, trải qua mấy ngàn năm, cơ hồ cấm chế gì cũng mất đi tác dụng, chỉ còn lại có một loạt đan thất trống không. Lò luyện đan ở giữa cũng bị đá ngả lăn mở ra, sớm bị dọn sạch.

Bởi vậy, cái đan điện này tuyệt đối là mười thất chín không, thu hoạch căn bản không có khả năng lớn như ở Linh Thảo Viên.

Nhưng nếu có thể tiến vào một gian đan thất cấm chế chưa giải trừ, vậy nói không chừng có thể kiếm được bồn đầy bát tràn!

Ba người đảo qua từng gian đan thất, đến tận hai ngày sau thì ba người Lý Hàn mới tìm được một đan thất không có bị dọn sạch, trên tầng trên cùng của kệ có lưu lại một bình thuốc, trên đó có ghi ba chữ " Nguyên Thần Đan". Hai nàng nhìn ba chữ Nguyên Thần Đan thì thắc mắc, Mị Nương quay đầu qua hỏi Lý Hàn:

- Lý Hàn, chàng biết Nguyên Thần Đan này không?

- Ta biết!

Lý Hàn gật đầu nói.

- Vậy Nguyên Thần Đan có tác dụng gì?

Mị Nương hỏi tiếp.

- Không có gì cả, chỉ làm tăng phẩm chất của linh căn lên mà thôi.

Lý Hàn nói.

- Cái gì?????

Ca hai nàng cùng nhau kinh hô. Nhìn thấy vẻ thất thố của hai nàng thì hắn mới sực nhớ linh căn quan trọng tới mức nào. Ngoài trường hợp cá biệt như hắn thì tất cả mọi linh giả đều cần phải có linh căn, linh căn phẩm chất càng cao thì con đường sau này càng rộng mở! Đương nhiên, con đường võ đạo không phải chỉ có linh căn phẩm chất cao là sẽ thẳng đường, còn phải xem cố gắng của bản thân, linh căn chỉ làm bớt đi chướng ngại trên con đường mà thôi.

Nhưng như vậy cũng đủ cho hai nàng dùng ánh mắt tràn đầy lửa nóng nhìn chằm chằm vào Nguyên Thần Đan. Nhưng Hàn Vũ Liên nhướng mày nói:

- Nhưng tại sao đan dược quý giá như vậy lại còn tồn tại đến giờ. Không lẽ, người của Long phủ đều là kẻ ngu hết sao?

Hàn Vũ Liên nói không phải không có lý, đan dược tăng phẩm chất của linh căn thì đừng nói là Linh Địa Cảnh, cho dù là tầng thứ cao hơn cũng phải đỏ mắt với đan dược này.

- Không phải là ngu, là căn bản không có ai biết lai lịch của Nguyên Thần Đan!

Lý Hàn nhìn Nguyên Thần Đan nói.

- Nguyên Thần Đan truyền từ thượng cổ, đan phương đã sớm thất truyền, tuyệt không thể nào là Linh Dược sư của Long Phủ luyện ra, mà là bọn họ vô tình tìm được, có thể là di tích thượng cổ nào đó. Bởi vì vẫn không biết là thứ gì, nên nó mới tồn tại đến giờ!

Lý Hàn sỡ dĩ biết Nguyên Thần Đan là vì trong trí nhớ lão Tiền đó có đề cập đến, nếu không thì Lý Hàn cũng không biết đan dược này là gì. Hai người nghe Lý Hàn nói vậy thì cũng có lý, không phải bất cứ loại đan dược nào cũng có thể ăn bậy.

- Lý Hàn, chàng có thể phá cấm chế này được không?

Mị Nương nói.

- Để ta thử xem.

Nói rồi Lý Hàn dùng Thiên nhãn nhìn vào cấm chế, hiện ra trước mắt hắn là một bức tường sắc đỏ tràn đầy nguy hiểm nhưng đã nhạt dần, hiển nhiên cấm chế này sẽ sớm bị tiêu trừ. Hắn muốn hoá giải không phải không được nhưng sẽ phải hao tổn tinh lực rất lớn.

Hắn nghiên cứu một lúc, liền bắt tay vào phá giải, từng đạo thủ ấn kết thành, suy yếu lấy uy lực cấm chế, nhưng dưới đại lượng tiêu hao, trên trán của hắn cũng rất nhanh xuất hiện từng giọt mồ hôi.

Cấm chế này thực sự không khó giải, phiền toái ngay ở chỗ một tầng phủ lấy một tầng, phá giải vô cùng phiền toái.

Nhưng theo Lý Hàn từng chút một cẩn thận thăm dò, cấm chế cũng bị tầng tầng cởi bỏ, mà sắc mặt của Lý Hàn cũng dần dần trở nên tái nhợt, đây là tiêu hao quá nhiều tâm lực.

Ông!

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lý Hàn thì cấm chế này cuối cùng cũng bị hoá giải.

Lý Hàn liền nhảy lên chụp lấy Nguyên Thần Đan, dù sao bảo vật sớm nằm trong tay mình thì mới có cảm giác an toàn. Làm xong thì hắn nắm lấy tay hai nàng đi vào Âm Dương tháp, dù sao thì trong Âm Dương tháp vẫn an toàn hơn ở bên ngoài.

Lý Hàn quăng Nguyên Thần Đan cho hai nàng, nói:

- Mỗi người một viên, dùng nhiều hơn thì không có tác dụng. Đằng kia có một gốc Nhũ Nguyên Linh Qủa, hai người hãy lấy một trái mà dùng.

Nói rồi hắn nhắm mắt, vận dụng công pháp để khôi phục hồn lực đã tiêu hao.

Các nàng nghe Lý Hàn nói có một gốc Nhũ Nguyên Linh Qủa đều toát ra sự kinh hỉ, hiển nhiên ai cũng từng thất bại trong việc trùng kích lên cảnh giới cao, các nàng cũng không ngoại lệ nên trong thân thể các nàng có lưu lại một ít nội thương. Các nàng đều biết rõ sự nguy hại của nội thương nhưng cũng không thể làm gì để tiêu trừ nó, bây giờ đã có Nhũ Nguyên Linh Qủa thì không cần phải lo lắng nữa.

Nhưng các nàng không lập tức đi hái linh quả vì dù sao các nàng mới chỉ là Tụ Linh Cảnh nên nội thương cũng chưa ảnh hưởng gì mấy, bây giờ việc cấp thiết nhất chính là gia tăng phẩm chất linh căn của bản thân, đó mới là điều thiết thực. Các nàng mở bình thuốc, đổ ra toàn bộ đan dược bên trong ra thì phát hiện có sáu viên. Các nàng mỗi người lấy một viên, còn lại thì đổ vào lại bình thuốc. Bình thuốc do Mị Nương cất giữ vì nhờ có Lý Hàn thì mới có bình thuốc này, mà Mị Nương lại là nữ nhân của hắn nên việc nàng cất giữ bình thuốc là điều hợp lý.

Các nàng nuốt đan dược vào bụng, vận dụng công pháp để hấp thụ luyện hoá dược lực.

Nửa canh giờ sau thì Lý Hàn mở mắt ra, tất cả hồn lực của hắn đã được khôi phục, thậm chí còn vững chắc hơn trước.

Nhìn qua các nàng thì vẫn còn đang hấp thụ dược lực, không biết hai nàng cần bao nhiêu thơi gian mới luyện hoá xong Nguyên Thần Đan nên Lý Hàn không đợi các nàng, hắn rời Âm Dương tháp, tiếp tục tìm kiếm trong Diệu Đan Các, dù biết là bảo vật như Nguyên Thần Đan chỉ có thể mong cơ duyên gặp gỡ, nhưng không cẩn thận tìm hết thì sẽ thật sự không bỏ được.

Quả nhiên vẫn còn một chút đan dược trân quý, chỉ là lực lượng cấm chế còn quá mạnh, hắn thử phá giải một chút, hậu quả là trước ngực có thêm một cái lỗ thủng. Nếu không phải hắn có Luyện thể của hắn đã đạt đến tầng ba thì có lẽ cả ngực đã bị nổ nát rồi!

Lý Hàn phải chạy vào trong Âm Dương tháp để khôi phục thương thế, phải mất hết nửa canh giờ thì vết thủng trên ngực mới khôi phục lại. Nhưng một lỗ thục thì có thể dùng đan dược để điều trị, nhưng nếu cả ngực bị nổ nát, vậy tuyệt đối sẽ đi đời nhà ma, làm sao cũng không cứu nổi nữa.

Cho nên, cho dù Lý Hàn có luyến tiếc cỡ nào thì hắn cũng phải nhẫn tâm bỏ qua, đạt được bảo vật thì sao, trước tiên phải có mạng dùng mới được. Những người ấm ức bỏ đi giống hắn cũng nhiều lắm, loại cảm giác bảo vật gần trong gang tấc mà không cách nào lấy được, quả thật là tồi tệ mà!
Bình Luận (0)
Comment