Tháng 7 của những cơn mưa rào đến bất chợt.
Giữa cái tiết trời oi ả mùa hè thì những trận mưa dù ngắn dù dài cũng là một niềm vui không hề nhỏ với hơn nửa triệu cư dân thành phố H.
Không nói đâu xa cả tuần rồi nhiệt độ ngoài trời lên đến 40 độ. Nóng từ trong nhà, nóng ra ngoài ngõ, trời như đổ lửa như thiêu như đốt khiến cho người người, nhà nhà trốn trong phòng máy lạnh không bước chân ra khỏi cửa.
Ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, ve kêu inh ỏi. Thi thoảng mới có cậu bên giao hàng áo chống nắng, khẩu trang kín mít chạy xe như bay trên phố.
Mòn mỏi trông ngóng mà mưa vẫn không đến. Nghe người ta kháo nhau nhà đài báo còn nắng nóng hết tháng này.
Cũng may đang thời gian học sinh, sinh viên được nghỉ hè. Gia đình nào có điều kiện thì đưa cả nhà lên núi du lịch tránh nóng, nhà bình dân thì công viên nước hoặc những chốn nghỉ dưỡng gần thành phố, còn cánh lao động thì tụ tập bên những quán cafe, trà đá dưới những tán cây bóng mát ven đường.
Nói đến những con đường xanh mát nhất ở thành phố H thì đường Yết Kiêu là một trong số đó. Đường Yết Kiêu nằm ở ngoại thành thành phố H. Hai bên đường là hàng xà cừ cổ thụ, tán cây che kín lòng đường, rải rác dưới tán cây là những quán cóc phục vụ trà đá, nhân trần. Không khí mát mẻ, quang đãng ít xe cỡ lớn qua lại bởi đây là con đường dẫn đến nghĩa trang nhân dân của thành phố.
Lúc này là 11:30 trưa.
Chiếc xe Laxus biển số tứ quý tám vụt nhanh đi về phía cổng nghĩa trang trong ánh mắt trầm trồ của đám người hai bên đường. Ngồi trong xe là một cặp vợ chồng trung tuổi ăn mặc sang trọng cùng chú lái xe có vẻ nhiều tuổi. Cặp vợ chồng này khá nổi tiếng trong giới thượng lưu của thành phố H. Ông Thạch và bà Lan một cặp vợ chồng đại gia trong giới kinh doanh bất động sản.
Chiếc xe sang trọng đỗ trong khuôn viên nghĩa trang. Chú lái xe mau chóng xuống mở cửa.
Vợ chồng ông Thạch bước xuống xe. Sắc mặt cả hai đều không được tốt.
Chuyện là ông bà Thạch sinh được hai cô con gái tên là Phương Anh và Trâm Anh lớn lên đều rất xinh đẹp. Ba năm trước cô chị Phương Anh vừa tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Trong thời gian về nhà nghỉ ngơi chờ đi làm cô con gái lớn bỗng dưng chết một cách bí ẩn. Người ta thấy vợ chồng ông bỏ ra bạc tỷ mua mảnh đất lớn trong nghĩa trang, lại không tiếc tiền xây cho cô con gái lăng mộ nguy nga, bề thế những mong bù đắp phần nào cho cô con gái yểu mệnh.
Khu nghĩa trang của thành phố H có hàng vạn ngôi mộ được quy hoạch thành những dãy dài thẳng tắp. Ban đầu nơi này chỉ là nghĩa trang của một ngôi làng ngoại thành, quy mô chỉ khoảng hơn ngàn ngôi mộ. Sau này khi quy hoạch đài hóa thân cùng nghĩa trang nhân dân thành phố thì có hàng vạn hài cốt từ khắp nơi trong thành phố được quy tập về đây tạo nên trường cảnh “cánh đồng mộ” đồ sộ, bao la bát ngát.
Vợ chồng ông Thạch lúc này rất tức giận. Chuyện là dạo gần đây công việc luôn gặp vận đen, kinh doanh liên tục thua lỗ. Đã vậy sáng nay ông nhận được điện thoại từ người trong ban quản lý nghĩa trang báo khu lăng mộ cô con gái ông cả tháng nay có gã ăn xin đến trú ngụ, ăn ở ngủ nghỉ luôn tại đấy. Nhìn biểu hiện không bình thường của người đó thì dường như là bị tâm thần.
Vốn đang bù đầu về công việc lại nghe báo như vậy ông nghĩ ngay đến đám người đối thủ cạnh tranh làm ăn với mình giở trò. Ông định cho đám tay chân của mình đến nện cho gã kia một trận thừa sống thiếu chết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại ông đích thân đi, ông muốn điều tra kẻ đang chơi xấu mình là ai. Giờ nghỉ trưa ông cùng vợ tức tốc chạy đến nghĩa trang.
Vừa đến nơi khung cảnh trước mắt làm cho ông sôi giận.
Nằm trình ình trong lăng mộ cô con gái ông là một gã thanh niên. Người này đầu tóc rối tinh, râu để xồm xoàm, quần jean, áo phông cũ, đeo kính đen che phần ba khuôn mặt. Hắn đang gối đầu trên chiếc ba lô quân đội cũ nát ngủ ngon lành. Bên cạnh vỏ bánh kẹo, vỏ chuối vương vãi khắp nơi.
Không kìm nén được sự tức giận ông Thạch lao vào đạp túi bụi người kia.
-Thằng điên kia! dậy! Ông hét lớn.
Liên tiếp là những phát đạp cùng tiếng ông quát, ông chửi bới huyên náo cả một góc nghĩa trang.
Người đang ngủ kia như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nằm yên bộ dáng không thèm để ý làm ông Thạch vô cùng nghẹn khuất. Người ông Thạch vốn to lớn, vạm vỡ như hộ pháp. Mỗi phát đạp của ông chẳng khác nào búa tạ giáng xuống. Ông đạp thì đến đá, gạch cũng nát vụn chứ nói gì đến người phàm mắt thịt. Thế mà người trước mặt này lĩnh trọn vài chục cước của ông mà không mảy may xê nhích chút nào, vẫn nằm trơ ra như tảng đá bảo làm sao ông không điên tiết.
Ba máu sáu cơn ông rút từ trong người ra khẩu súng K-59 chĩa vào đầu gã thanh niên kia khiến bà Lan cùng chú lái xe sợ vỡ mật.
Lửa giận làm cho ông Thạch mất đi lý trí, đôi mắt ông trắng dã, tay bóp cò.
-Tao giết mày. Tiếng ông rít qua kẽ răng.
Cũng không có tiếng súng nổ hay án mạng xảy ra. Bởi vì ngay lúc đó một bóng người lướt nhanh đến kịp thời đá bay khẩu súng trên tay ông Thạch.
-Ông chủ bình tĩnh lại. Chú lái xe quát lên, người vừa ra tay đúng là chú.
Nhìn vẻ ngoài thấp bé nhỏ con của chú sẽ không ai ngờ rằng ngoài thân phận lái xe cho ông bà Thạch chú chính là vệ sĩ cho gia đình ông bà. Thời còn thanh niên chú lái xe đã từng là võ sĩ nổi tiếng khắp các tỉnh Tây Nguyên.
Ông Thạch bị tiếng quát làm cho giật mình mới dần bình tĩnh trở lại thầm hô may mắn. Nếu không phải chú lái xe ra tay kịp thì ông gây hoạ lớn rồi. Giết người thì chắc chắn tù mọt gông. Nghĩ tới đây bất giác mà mồ hôi ông tuôn ra như mưa.
-Đủ chưa? Giọng nói khẽ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của ông Thạch.
Là giọng nói của người thanh niên kia, dường như gã còn khá trẻ.
Không biết từ lúc nào gã kia đã ngồi dậy, lục lọi trong ba lô lát sau hắn lấy ra một gói thuốc lá. Quẹt lửa, châm thuốc, ngửa mặt lên trời phả ra làn khói, hắn cứ thế ngồi hút thuốc bộ dáng không liên quan gì đến ta. Từ đầu đến cuối gã không thèm để mắt đến ba người ông Thạch.
-Nói! Ai sai mày đến phá mộ con gái tao? Thái độ của gã kia làm cho ông Thạch nổi điên, ông quát lớn rồi lao tới tóm lấy cổ áo của gã muốn nhấc bổng lên.
Nhưng ông Thạch sớm nhận ra người trước mặt mình chẳng khác nào một tảng đá lớn, ông cố hết sức bình sinh cũng không làm gã lay động chút nào.
-À, ra ông là người bố khốn nạn của cô Phương Anh. Gã thanh niên mỉa mai nói.
Hắn nắm lấy bàn tay ông Thạch đang giữ cổ áo mình bóp mạnh một cái khiến ông Thạch đau cơ hồ muốn ngất. Ông muốn rút tay ra nhưng không cách nào rút được. Bàn tay gã thanh niên kia tựa như cái kìm sắt.
Bà Lan nghe gã thanh niên kia nhắc tên con gái mình thì kinh hãi. Mặt bà tái đi cắt không ra giọt máu, giọng lắp bắp nói :
-Cậu…cậu là ai?
Gã thanh niên kia cũng không trả lời bà, một tay nắm chặt tay ông Thạch một tay cầm điếu thuốc tiếp tục hút bộ dáng lơ đễnh không quan tâm đến bà.
Chú lái xe đang định xông vào giải thoát cho ông Thạch thì gã thanh niên kia quay sang nhìn chú. Chỉ là một cái nhìn đơn giản mà chú lái xe cảm thấy cả người lạnh lẽo, tim đập nhanh hai chân không ngừng run rẩy. Toàn thân vô lực chú ngã bệt xuống đất.
Thật quá kinh khủng, không lẽ gã không phải là người, là quỷ? Chú lái xe trong lòng kinh hãi.
Chừng vài phút sau, gã thanh niên hút xong điếu thuốc lúc này mới buông tay ông Thạch ra. Bàn tay ông đau nhức hằn lên những vết đỏ khiến ông không khỏi xuýt xoa. Gã thanh niên cũng không để ý, hắn đi thu nhặt lại đồ đạc của mình tiện tay gom lại chỗ rác cho vào túi nilon. Sau khi làm xong hắn quay vào lăng vẫy tay chào di ảnh cô Phương Anh rồi cất bước rời đi. Chỉ là mới ra ngoài được hơn chục bước hắn quay lại lạnh lùng nhìn ba người ông Thạch khiến bọn họ tim giật thon thót.
-Nể tình cô Phương Anh nói cho ông bà biết. Đêm mười năm tháng này tốt nhất đừng bước chân ra khỏi cổng. Gã thanh niên hờ hững nói xong liền quay mặt bước đi, bộ dáng vẫn biếng nhác như trước.
Ba người ông Thạch chôn chân đứng nhìn theo bóng người kia khuất sau những lăng mộ hun hút. Trong lòng ông bà Thạch bây giờ lại là nổi sóng to gió lớn.