Phong Ma Cửu Ấn

Chương 11 - Hỏa Cầu Thuật

Hỏa cầu thuật là một loại pháp thuật không phải thầy pháp có thể nắm giữ được. Đây là pháp thuật của người tu thiên đạo không phải kẻ tu địa tiên có thể thi triển.

Từ đầu Lê không có lấy ra sử dụng bởi pháp thuật này hắn tu luyện chưa có chính thức hoàn thành. Mười lần thi triển chỉ được một hai lần. Mỗi lần thất bại là một lần cánh tay hắn bị thiêu đốt bỏng nặng. Cái cảm giác thống khổ đó hắn chỉ nghĩ thôi đổ mồ hôi hột.

Lê bắt đầu vận quyết.

Trong đan điền hắn có một đám khí tức mỏng manh, thưa thớt. Thứ này chính là linh khí mà người tu chân tu luyện ra. Tuy số lượng ít nhưng khí tức chúng tỏa là ra khí tức của thiên địa, vô kiên bất tồi.

Theo pháp quyết Lê vận chuyển một đám linh khí tách ra khỏi đan điền theo lộ tuyến kinh mạch kỳ lạ trong cơ thể hắn vận chuyển. Nháy mắt đám linh khí trong đan điền bị hao đi hơn phân nửa. Hắn cần phải tu luyện một thời gian mới có thể hồi phục.

Trong bàn tay trái Lê một cỗ khí tức nóng rực chợt xuất hiện. Sắc mặt hắn vô cùng ngưng trọng. Không biết bao nhiêu lần hắn đã thất bại ở giai đoạn này. Lòng bàn tay hắn nóng ran như có một thứ gì đó đang muốn phá nát bàn tay hắn mà chui ra.

Lộ tuyến cuối cùng vận chuyển. Hắn cắn chặt môi đến chảy máu để giúp mình tỉnh táo thoát ra khỏi cảm giác thiêu đốt thống khổ đến mức đầu óc muốn mê muội. Mắt hắn chằng chịt những tia máu đỏ rực.

Liều mạng. Trong lòng hắn gào thét.

Phừng.

Một ngọn lửa đỏ rực vô thanh vô tức xuất hiện trong lòng bàn tay Lê.

Đó là một ngọn lửa to cỡ trái bóng không ngừng tỏa ra nhiệt độ kinh khủng ra xung quanh.

Lê mừng rỡ nhìn quả cầu lửa không ngừng vặn vẹo trong tay. Lần này hắn may mắn thi triển thành công Hỏa cầu thuật. Bằng không thì hắn chỉ có thể chạy trối chết bỏ mặc đám người kia.

Heo tinh nhìn quả cầu lửa đang nhảy nhót trong lòng bàn tay Lê thì khiếp sợ.

-Ngươi… ngươi… ngươi là người tu đạo.

Đáp trả nó là ánh mắt lạnh lẽo của Lê. Không chút lưỡng lự hắn ném quả cầu về phía heo tinh.

Con heo tinh này sau giây lát hoảng sợ thất thần thì bừng tỉnh. Nó vội vàng quay lưng bỏ chạy thục mạng.

Hỏa cầu bay đi với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng chớp mắt đã đến sau lưng heo tinh.

Bùng.

Không chút bị ngăn cản cầu lửa đánh trúng vào sau lưng heo tinh, tiếp đó bạo tạc bao trùm cả thân thể khổng lồ của nó.

Heo tinh hoảng sợ lăn lộn trên đất những mong dập tắt lửa trên thân mình. Nó lồng lộn kêu thét thảm thiết chấn động một vùng rộng lớn. Cả một khoảng đất bị nó chà đạp thành hố sâu, đất đá không ngừng vỡ nát, bắn tung tóe.

Ngọn lửa này là do đốt cháy thiên địa linh khí mà hình thành đâu có dễ dàng dập tắt như vậy. Heo tinh thân thể bị thiêu đốt có bao nhiêu thống khổ ? Nó không ngừng đem yêu khí tu hành trong cơ thể mấy năm nay cơ hồ tạo thành một lớp phòng ngự quanh thân mình. Nhưng lớp phòng hộ yêu khí này cũng chỉ chống lại được ngọn lửa trong giây lát rồi tiêu hao sạch sẽ.

-Dừng tay! Giết ta đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu.

Biết mình không thể chống lại được uy lực mạnh mẽ của ngọn lửa, heo tinh tuyệt vọng lớn giọng hét lớn.

Lê mặc kệ con heo yêu đang giãy dụa trong ngọn lửa không ngừng chửi bới, đe dọa, gào thét. Thực tế thì hắn quả thật cũng không cách nào thu hồi ngọn lửa được. Hỏa cầu thuật Lê còn chưa đến mức thu phát tùy ý chỉ là chút da lông mà thôi. Lúc này hắn đang âm thầm đánh giá uy lực của pháp thuật này.

Nửa giờ sau tiếng kêu thảm thiết của heo tinh đã im bặt.

Ngọn lửa cũng biến mất.

Trên mặt đất chỉ có thi thể con heo tinh lúc này đã bị thiêu cháy đen xì.

Hỏa cầu thuật lợi hại nhưng Lê luyện thô thiển chưa đến nơi đến chốn nên chỉ thiêu chết được heo yêu. Bằng không thân thể con heo tinh này dù cứng rắn như sắt đá thì cũng bị đốt thành phấn vụn. Lê quyết định sau này phải để tâm tu luyện pháp thuật hơn.

Sau khi xác nhận heo tinh đã thật sự chết đi Lê tiến vào trong ngôi miếu. Đám hành khách vẫn ngồi bất động, trong ánh mắt là vẻ mờ mịt. Heo tinh chết đi nhưng yêu khí nơi này vẫn như trước vô cùng nồng đậm.

Chuyện lần này khiến Lê có chút đau đầu. Chỉ là bắt xe lên Tây bắc thôi hắn cũng gặp quái sự bậc này. Giải lạc ấn cho đám người này Lê không làm được, chỉ có thể để cho nhà chức trách giải quyết.

Nghĩ vậy hắn lấy điện thoại của một người trong đám hành khách gọi cho 115 thông báo có xe tai nạn cùng địa điểm này nọ. Làm xong hắn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Lê không có ý định ở lại đợi đám cứu hộ đến. Tránh đi phiền phức vẫn là hơn.

Tuy rằng những người ở đây linh hồn bị yêu tinh lạc ấn nhưng bình thường không nguy hiểm đến tánh mạng. Đội cứu hộ chừng ba đến bốn giờ nữa sẽ đến nơi. Lê sẽ ở gần đây quan sát.

Nghĩ vậy hắn bước ra khỏi miếu đi tìm một chỗ kín đáo để ẩn nấp.

Nhưng vừa ra đến khoảng sân trước cửa miếu thì hắn giật bắn người bởi một giọng đàn ông cất lên.

-Chàng trai trẻ, chậm chút đã.

Giọng nói này có chút yếu ớt, vang lên như có như không. Lê nghi hoặc nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng dáng người nào cả. Hay là đám người trong miếu vẫn có người thanh tỉnh? Lê nghĩ vậy định cất bước quay lại trong đó xem sao. Chưa kịp nhấc chân lên thì giọng nói kia lại vang lên.

-Không cần tìm, ta ở đây .

Lần này giọng nói vang lên rõ ràng hơn khiến hắn dễ dàng đoán được hướng phát ra của nó. Nơi đó là gốc cây đa cổ thụ.

Vừa nhìn vào cây đa thì Lê đã trừng mắt trân trối. Không biết từ khi nào trên thân cây đa lớp vỏ xù xì lại xuất hiện gương mặt của một người đàn ông. Gương mặt này có mắt, mũi miệng nhưng không rõ ràng khiến hắn không xác định được độ tuổi của ông ta.

-Ông là… Lê ngập ngừng nghi hoặc.

Gương mặt trên cây đa cái miệng nhúc nhích cứng nhắc trông khá buồn cười cất giọng trả lời:

-Ta là thầy pháp.

-À. Đúng hơn là oán hồn của người đã từng là thầy pháp. Gương mặt đó bổ xung câu trả lời như sợ Lê không hiểu. Giọng nói vẫn trầm thấp, yếu ớt như không có bao nhiêu sức lực.

-Sao ông lại ở đây ? Lê vẫn đề phòng không có tiến lại gần gốc đa.

-Ài. Chuyện kể ra thì khá dài.

Gương mặt ngừng một chút như hồi tưởng lại, sau một lúc thì kể lại cho Lê nghe về xuất xứ nguyên do của mình.

Chủ nhân của cái gương mặt đó nguyên tên là Phúc hành nghề thầy pháp ở Bắc Giang. Hơn mười năm trước ông được người nhờ lên Tây Bắc gọi hồn cho người thân.

Là nạn nhân của một vụ tai nạn lật xe khách xuống vực làm mất tích hơn hai mươi người lúc trước. Vụ tai nạn này đến nay vẫn chưa được làm rõ nguyên nhân. Các hành khách xấu số trên chiếc xe đó cũng không tìm được thi thể. Người thân của bọn họ đi xem thầy thì các thầy đều nói số bọn họ đã tận. Nhưng linh hồn của bọn họ đang lạc ở một địa phương kỳ lạ không sao gọi về được.

Đau lòng vì người thân mất đi, lại không thể nào tìm được thi thể mang về an táng. Rất nhiều người đã cạy cục các thầy pháp ra tay mong sớm đưa hồn người chết về an nghỉ cùng tổ tiên.

Cũng có thầy pháp thử làm lễ, lập đàn nhưng không ai trong số họ thành công. Hết cách bọn họ gom tiền lập một cái miếu thờ phụng ngay chỗ xe tai nạn.

Ông Phúc là một thầy pháp khá cao tay nên được mời đến làm lễ khai miếu.

Miếu lập xong thì mọi người cũng nguôi ngoai một chút.

Ông Phúc vốn đã xong công việc của mình trở về Bắc Giang tiếp tục sinh sống.

Ai ngờ ma xui quỷ khiến từ dạo ông làm lễ khai miếu trở về thì ông thường xuyên gặp ác mộng. Trong mơ ông thấy một đám người đêm nào cũng đến trước cổng nhà ông mà than khóc van xin.

Biết có sự ông liền gieo quẻ hỏi chư thánh thì kết quả đều chỉ về phía ngôi miếu kia.

Vì giấc ngủ thường xuyên bị quấy rối bởi sự tình như vậy lên tinh thần của ông lúc nào cũng uể oải, mệt mỏi. Ông Phúc quyết định đi một chuyến để tìm hiểu nguyên nhân.

Bình Luận (0)
Comment