Ngôi miếu này đã rất lâu rồi không có người đến hương khói quét tước. Bởi vậy mùi xú uế cay nồng vất vưởng khắp chốn.Hoang tàn đến không thể hoang tàn hơn được.
Qua pháp nhãn Lê có thể thấy được hình ảnh chân thật của của “quán cơm bình dân” này. Đám người hành khách thì không thấy được.
Bọn họ bị chướng nhãn che mắt nên tất cả mọi thứ xung quanh đều biến đổi.
Trong mắt họ thì nơi đây là một quán ăn tương đối bình thường. Năm chiếc bàn gỗ dài, hai bên là hang ghế bang kiểu cũ.
Đám người bọn họ với ánh mắt mờ mịt tốp mấy người ngồi xếp bằng thành vòng tròn trên mặt đất bẩn thỉu đầy cành lá khô, nơi mà họ nghĩ là đang ngồi trên ghế. Dù trong lòng hơi khó chịu nhưng Lê vẫn hành động giống mọi người. Hắn chọn đại một chỗ ngồi xuống.
Không gian âm u tĩnh mịch. Yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng lá đa bên ngoài rơi rụng, tiếng gió vi vu thổi. Thi thoảng có tiếng quạ thê lương như kể lể như than vãn.
Tâm trí đám hành khách bị yêu khí dầy đặc ảnh hưởng.
Ánh mắt mê man, vô hồn giống hết những xác khô trên xe.
Lê hít sâu một hơi cố trấn tĩnh lặng lẽ chờ đợi..
Không lâu sau một trận gió từ lỗ hổng trên bức tường ào ào thổi đến.
Trận gió mang theo sự tanh tưởi, tởm lợm khiến Lê không nhịn được muốn nôn mửa.
Ngay sau đó từ trong lỗ hổng bước ra một gã đàn ông béo lùn. Người gã béo tròn giống hệt cái thùng phuy biết di động. Mỗi bước đi từng thớ thịt trên người lúc lắc. Gã này mặc trên người một chiếc áo hoa lòe loẹt. Áo bó sát cùng ngắn cũn cỡn không che nổi cái bụng phệ như người chửa chín tháng của gã.
Khuôn mặt gã tròn trĩnh bóng nhẫy, miệng rộng tai to, mũi hếch, mắt ti hí trông thật khôi hài. Lê nhìn gã mà thiếu chút không nhịn được bật cười. Quả thật gã đàn ông đó trông vô cùng lố bịch.
Pháp nhãn lóe lên bản thể gã đàn ông này hiện rõ rang trong mắt Lê. Đây là một con heo rừng thành tinh. Nhưng tu vi của con heo tinh này rất nông cạn. Lê đoán chừng nó mới thành yêu tinh chưa đầy mười năm.
Không lẽ ở đây không chỉ có một con yêu ? Hắn thầm nghĩ.
Theo sau con heo tinh bước vào còn có ba kẻ khác nữa. Chúng đều là những thi thể khô quắt giống như hơn chục cái xác trên xe.
Trên tay ba thi thể này bê cái mâm đồng lớn bên trên bày la liệt bát đựng thứ nước màu đen. Chính thứ nước này tỏa ra mùi tanh tưởi khi nãy.
Bát nước này được đưa đến trước mặt đám hành khách đang ngồi xếp bằng dưới đất. Bọn họ vô thức đưa tay đón lấy như thể trên tay là bát bún chả thơm ngon.
Lê quan sát bát nước. Đây là thứ nước suối bình thường nhưng bên trong lại có một giọt chất lỏng màu đen nhạt đang không ngừng di động. Giọt chất lỏng này tỏa ra yêu khí nồng đậm hắn nhìn có chút quen mắt.
Đăm chiêu một hồi hắn nhận ra khí tức của giọt nước này chính là thứ hắn cảm nhận được từ những hoa văn hình lá cây trên trán mấy cái xác khô trên xe.
Lê suy đoán đây là thủ đoạn mà con yêu tinh kia khống chế đám thi thể cùng người lái xe. Uống thứ nước này vào trong linh hồn sẽ bị con yêu tinh kia khắc lên lạc ấn bị nó sai xử.
Lê nhìn sang đám hành khách đi cùng mình đã uống hết bát nước. Không bao lâu khuôn mặt bọn họ có chút vặn vẹo đau đớn nhưng tuyệt không phát ra tiếng động.
Từ trong cơ thể bọn họ Lê thấy toát ra một làn khói mỏng manh. Làn khói này lượn lờ xung quanh cơ thể một lúc rồi lơ lửng trước mặt bọn họ. Trong chớp mắt làn khói đen này tụ tập lại hình thành một đồ án hình chiếc lá cây lớn cỡ bàn tay.
Đồ án hình lá cây này ban ban đầu mỏng manh nhưng mỗi lúc một thu nhỏ lại, càng lúc càng đậm hơn cho đến khi chỉ còn nhỏ bằng đốt tay thì đã vô cùng rõ nét.
Phụt !Nhanh như chớp những đồ án hình lá cây này lao thẳng vào trong đầu đám hành khách. Thân thể bọn họ run lên miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ đau đớn. Từ từ đồ án hình lá cây xuất hiện trên trán đám hành khách giống như một vết xăm màu đen. Giống hệt với đồ án của những thi thể kia.
Lê bây giờ tiến thoái lưỡng nan chưa biết nên giải quyết thế nào. Thứ nước kia tuyệt đối hắn sẽ không uống. Nói đùa sao ?Uống bát nước này vào nhất định hắn cũng trở thành nô lệ giống những cái xác kia mặc người sai sử. Nhưng làm thế nào Lê mới có thể qua mắt được con heo tinh đang nhìn chằm chằm vào mọi người kia.
Lúc này ngoại trừ bát nước của hắn toàn bộ các bát nước khác đều đã được uống hết.
Con heo tinh nãy giờ đứng tủm tỉm cười quan sát thấy bát nước vẫn còn trên tay Lê thì có chút ngoài ý muốn. Nó tiến lại gần Lê cất giọng nói the thé :
-Vị này sao còn chưa ăn.
Lê rùng mình, hắn còn đang vắt óc làm sao qua được ải này thì phiền phức đã tìm tới. Hắn cố trấn định quay mặt lại cười cười với con heo tinh cất giọng :
-Tôi sáng nay ăn bánh mì trên xe giờ vẫn còn no chưa muốn ăn.
Vừa nói xong trong lòng Lê giật thót thầm hô không ổn. Đám người ở đây đều bị yêu khí xâm nhiễm không cách nào hành động hay nói chuyện.
Hắn cất lời không khác nào tự tố giác mình không bị yêu khí ảnh hưởng.
Quả thật khi hắn vừa cất lời thì con heo tinh ban đầu là ngạc nhiên sau đó thì đùng đùng nổi giận.
-Giỏi! Không ngờ trong đám tế phẩm lần này lại có thầy pháp. Cũng tốt, đã lâu rồi ta không được uống máu tươi thầy pháp rồi.
Không nhiều lời, con heo tinh lao đến. Cánh tay ngắn ngủn của nó trảo thẳng về phía đỉnh đầu Lê muốn đem tên thầy pháp trước mặt này lập tức đánh chết, sau đó từ từ hút cạn máu của người này.
Máu của thầy pháp với yêu tinh bọn chúng là vật đại bổ giúp pháp lực gia tăng nhanh chóng.
Lê vội vàng nhảy ra đằng sau tránh né một trảo kia của heo tinh. Hắn rút trong túi vải luôn đeo bên mình ra thanh kiếm gỗ đào. Đây là thanh kiếm của thầy pháp Thủy vẫn dùng. Sau khi ông Thủy chết thì được bà Lan đem đến chỗ sư thầy cùng túi vải hành trang của ông.
Bởi Tru Ma kiếm bí ẩn biến mất lại vì khu sử một số đạo pháp trừ tà cũng cần pháp khí nên hắn dùng luôn kiếm này.
Con heo tinh hai mắt đỏ ngầu. Nó đã không còn biến ảo hình người mà trở về bản thể của nó là một con heo rừng to lớn như một con trâu trưởng thành. Toàn thân nó đen đúa, hai cái răng nanh dài nhọn hoắt, lông thưa thớt nhưng từng cái cứng rắn dựng ngược không khác nào kim châm. Trong miệng nó rít lên từng tiếng chói tai.
Lê không dám đối cứng với con heo tinh chỉ tránh né. Thi thoảng hắn mới dùng kiếm đâm chém phản kích lại. Con heo này mới tu thành tinh tu vi nông cạn, pháp thuật ngoài huyễn hóa thành hình người thì cũng không có tu luyện pháp thuật khác. Nhưng một thân nó da dày thịt béo không khác gì sắt đá. Kiếm gỗ Lê chém vào chỉ vang lên tiếng chan chát không hề gây nổi chút tổn thương cho heo tinh.
Mà con heo tinh một thân sức lực mạnh mẽ vô cùng. Nó tấn công đơn thuần là chỉ điên cuồng húc và húc. Quả thật muốn dùng đôi nanh sắc nhọn của nó xuyên chết kẻ trước mặt.
Lê nào dám đón đỡ. Hắn không ngừng nhảy trái, nhảy phải né tránh đồng thời trong đầu suy nghĩ làm sao ứng phó với con heo trước mặt.
Hắn không ngừng lấy bùa chú trong túi vải ra. Từng đạo bùa chú lần lượt được Lê làm phép phóng đến người heo tinh.
Bùa định thần.
Bùa trấn ma.
Còn có hai đạo bùa chú lúc trước thầy pháp Thủy giam cầm hai con oán quỷ tương đối lợi hại Lê cũng đem ra dùng. Hai con oán quỷ vừa xuất hiện đã bị yêu khí của heo tinh đánh cho toán loạn không gây nổi chút ảnh hưởng. Hắn đành cắn răng thu hai con oán quỷ lại bằng không sẽ bị heo tinh đánh cho tiêu tán không thể siêu sinh.
Bùa chú của hắn gây ảnh hưởng cho heo tinh nhưng cũng không quá rõ ràng. Bị quấy nhiễu càng làm nó điên cuồng, lồng lộn rít lên.
Từ lúc đánh nhau với heo tinh Lê đã chủ động chạy khỏi ngôi miếu hoang. Hắn sợ đám người bên trong bị heo tinh điên cuồng mà húc chết hết.
Thầy pháp trừ ma còn có một thuật pháp lợi hại cũng là thuật mà bọn họ hướng tới nhất đó chính là triệu hồi thần tướng đến giúp đỡ.
Học thuật pháp này cũng chính là đi lên con đường tu địa tiên mà Lê từng được sư thầy giảng giải. Tu Địa tiên chính là tu âm đức. Diệt ma, trừ quỷ làm nhiệm vụ cho Âm phủ trở thành thiên sư chốn nhân gian.
Nhưng trước đó người muốn tu địa tiên phải ký khế ước với giám sát sứ chốn Âm phủ. Có như vậy âm đức của bọn họ mới được ghi lại.
Nếu không phải Lê vô tình phát hiện ra một con đường tu đạo khác thì hắn cũng đã thi theo con đường này.
Hắn không ký khế ước nên không cách nào triệu hồi thần tướng giúp đỡ.
Con heo tinh thấy Lê không thể triệu hoán thần tướng thì có chút kinh ngạc. Từ lúc nó phá miếu, chiếm núi cũng có dăm ba thầy pháp đến đây với ý định trảm yêu trừ ma. Kẻ nào cũng có thể triệu hoán được một vài vị thần tướng. Tuy chỉ là thần tướng cấp thấp nhưng cũng gây cho nó phiền phức nho nhỏ. Phải tốn một phen sức lực mới làm thịt được đám thầy pháp đó.
Thầy pháp bình thường hay cao tay phải dựa vào thần tướng mà họ mời được đến trợ giúp. Thần tướng lợi hại chứng tỏ thầy pháp đó là một tay có tu vi đạo hạnh khá cao thâm. Phàm là thầy pháp ai cũng có thể triệu hoán được thần tướng.
Heo tinh nào biết được những bùa chú Lê thi triển nãy giờ là do được sư thầy truyền dạy. Những thứ đạo pháp khác là do quá thâm ảo hắn chưa học được hay vì không ký khế ước với chốn Âm phủ nên không thi triển ra được.
Trong đầu heo tinh nghĩ tên thầy pháp trước mặt này lại không triệu hoán thần tướng có lẽ bởi xem thường mình nên không cần trợ giúp. Nghĩ vậy con heo tinh càng điên tiết, ngửa mặt lên trời thét dài. Trong nháy mắt thân thể nó bành trướng gấp mấy lần, bây giờ trông không khác gì một tảng núi nhỏ.
Mỗi bước chạy của nó khiến đất mặt đất chấn động.
Lê trong lòng kêu khổ không ngớt. Nếu hắn biết được suy nghĩ làm con heo tinh nổi điên chắc là hận đến hộc máu.
Tránh né con heo tinh to lớn không khác gì tảng núi vô cùng khó khăn cùng tiêu tốn thể lực. Mồ hôi hắn ứa ra như mưa. Chiếc áo lông ấm áp cũng bị hắn quăng sang một bên.
Công kích heo tinh không hiệu quả hắn liền quyết đoán bỏ qua tấn công một mực tránh né. Một hồi lâu sau thể lực hao tổn thất bát bước chân của Lê trở nên nặng nề. Mấy lần hắn suýt bị heo tinh húc cho thành cặn bã. Lúc này hắn cắn răng nhảy về phía sau kéo dài khoảng cách với con heo tinh. Đôi mắt Lê nhìn chằm chằm con heo yêu trước mặt.
Lúc này hắn liều mạng thi triển thủ đoạn ẩn giấu của mình.
Hỏa cầu thuật.