Phong Ma Cửu Ấn

Chương 4 - Bảo Kiếm

Hồn ma cô Phương Anh bất ngờ xông đến đỡ một đao kia cho ông Thạch khiến cho ông sững sờ. Ông nhìn chăm chăm vào cái bóng lưng yếu ớt của người con gái trước mặt mà trong lòng quặn thắt.

Đứa con gái vì lòng tham mất nhân tính của ông đến lúc cuối cùng nhất vẫn bảo vệ ông. Là một người cha dù có sắt đá bao nhiêu nhưng vẫn có lúc hối hận. Nhưng ông sợ đối diện với những tội lỗi mình gây ra. Ông sợ đối mặt với đứa con gái vì tội ác của mình giày vò mà phải tự vẫn. Đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, giỏi giang mà ông vẫn thường tự hào.

Ông nhớ lại thời gian khi gia đình còn khó khăn nhưng tràn ngập tiếng cười của hai cô con gái. Bây giờ một đứa đã chết, một đứa vì chán ghét ông đã bỏ nhà lưu lạc. Tất cả đã quá muộn rồi. Ông nên trả giá cho tất cả lỗi lầm mình đã gây lên.

Trong lòng ông đau đớn như có hiểu ra. Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ông.

-Phương Anh. Ông Thạch đau đớn khóc rống lên.

-Đây là trả ơn ông bà đã sinh ra tôi. Hồn ma cô Phương Anh không quay lại mà cất giọng lạnh lùng.

-Chỉ là một tiểu oán quỷ cũng muốn can dự. Không biết sống chết. Quỷ thủ lĩnh nhìn hồn ma cô Phương Anh giọng âm lãnh cất lên.

Hồn ma cô Phương Anh tuy cũng là oán quỷ nhưng nhập quỷ đạo tính đến giờ mới được ba năm. Không cách nào so sánh cùng đám quỷ binh được.

Đỡ thay ông Thạch một đao của tên quỷ thủ lãnh khiến hồn phách của cô gần như vỡ nát.

Nếu bị thêm một đao nữa lúc đấy hồn phách triệt để vỡ vụn, tiêu biến mất hoàn toàn, triệt để biến mất khỏi thế gian này, không thể luân hồi chuyển thế.

Đại đao trên tay quỷ thủ lĩnh chém xuống. Hồn ma cô Phương Anh nhắm mắt chịu trận. Những tên quỷ binh này quá mạnh mẽ cô hoàn toàn không thể chống lại. Chỉ đáng tiếc cô sẽ không còn cơ hội luân hồi đầu thai, sẽ không còn được nhìn thấy người kia nữa. Trong đầu cô lúc này lại xuất hiện một bóng người. Chính người này cảm hóa cô, giúp cô tiêu trừ oán nghiệp trong lòng. Bất giác cô cảm thấy luyến tiếc quãng thời gian ngắn ngùi bầu bạn với người đó. Hai hàng nước mắt cô chảy ra. Là hai hàng nước mắt đỏ như máu. Quỷ không có nước mắt.

-Ài ! em làm thế có đáng không ? Từ đằng xa một giọng nói dịu dàng vang lên. Rất nhanh một bóng người đã xuất hiện trước mặt hồn ma cô Phương Anh. Là một gã thanh niên chừng ba mươi tuổi, vóc dáng bình thường. Quần jean áo phông đỏ sao vàng, tóc xoăn, đeo chiếc kính đen che phần ba gương mặt. Chính là người thanh niên mà ông bà Thạch gặp trong nghĩa địa.

-Anh Lê. Cô run rẩy kêu lên.

Gã thanh niên tên Lê mỉm cười với cô, lại quay sang nhìn xung quanh. Ông Thạch đã phát điên đôi mắt vô hồn ngây dại. Bà Lan vốn quá sợ hãi đã ngất đi. Thi thể không đầu của thầy pháp nằm trên đất. Trong lòng Lê không khỏi có chút phức tạp. Vốn đây cũng chẳng phải là chuyện của hắn.

Nhân ông bà Thạch gây ra, quả ông phải phải nhận đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Vốn cô Phương Anh chết đã hơn ba năm đáng lý ra phải về địa phủ trình diện chuyển thế đầu thai kiếp khác. Nhưng cô chết tức chết tưởi, oán khí chất chứa trong lòng không tiêu hết nên trở thành oan hồn dã quỷ vất vưởng trên nhân gian hại người.

Lê gặp cô vốn cũng không để ý. Hắn không phải thầy pháp nên chuyện trừ ma, diệt quỷ hắn cũng lười đi làm. Nếu không phải hồn ma cô Phương Anh lại muốn đi hại Lê thì hắn cũng không quan tâm đến tiểu oán quỷ này.

Quỷ thủ lĩnh thấy Lê đột nhiên xuất hiện thì cũng khá giật mình. Nó là quỷ đã có vài trăm năm tu vi. Trong giới quỷ tu cấp bậc không thấp. Nó cũng đã giết không ít thầy pháp. Nhưng kẻ trước mặt này vô thanh vô tức xuất hiện mà nó không cảm ứng được thì trong lòng cũng âm thầm cẩn thận đối đãi.

Quỷ thủ lĩnh không tiếp tục giết ông Thạch. Đôi mắt nó âm lãnh nhìn thanh niên trước mặt rồi ra lệnh cho hơn chục tên quỷ binh tiến đến ý đồ muốn thăm dò nông sâu.

Hơn mười tên quỷ binh thân thể cao lớn, thân mặc giáp da, tay cầm trường thương toàn thân quỷ khí mờ mịt bộ dáng hung thần ác sát tiến đến.

Sắc mặt Lê trở lên ngưng trọng. Mười tên quỷ binh này hắn không coi vào đâu nhưng số lượng quỷ binh quá mức dọa người.

Vài trăm tên quỷ binh Lê tự tin có thể dễ dàng tiêu diệt, ngàn tên dốc hết sức cũng miễn cưỡng diệt hết được. Thế nhưng đám quỷ binh này có hơn vạn tên. Trong đó chưa kể thủ lĩnh quỷ binh cùng mười tên quỷ hộ vệ quỷ khí ngút trời, tu vi của chúng không phải đám quỷ bình thường có thể so sánh được.

Nắm chặt kiếm trong tay Lê chủ động xuất kích.

Thân ảnh hắn xông thẳng vào chính giữa đám quỷ binh. Tốc độ của hắn cực nhanh khiến hơn mười tên quỷ kia còn chưa kịp phản ứng thì từng kiếm, từng kiếm chém ra. Không có kiếm quang, chỉ là những kiếm đâm, chém, chặt đơn giản.

Chỉ chưa đầy mười giây Lê đã trở lại vị trí cũ. Mười tên quỷ binh còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thân ảnh chúng trở lên vặn vẹo rồi nổ tung thành đám khói đen tan biến.

Mười tên quỷ binh có thể khiến cho đám thầy pháp bình thường nhìn thôi cũng sợ vỡ mật. Vậy mà gã thanh niên này nhẹ nhàng như vậy tiêu diệt ? Quá mạnh mẽ.

Quỷ thủ lĩnh thấy một cảnh như vậy cũng thầm giật mình trong mắt không khỏi kiêng kị.

Lê lúc này cũng không có thoải mái như biểu hiện bên ngoài.

Có thể dễ dàng tiêu diệt hơn mười quỷ binh như vậy phần nhiều là nhờ thanh kiếm hoen gỉ trong tay hắn.

Kiếm tên Tru Ma kiếm như tên khắc chế tà ma, trảm yêu tru ma. Là một bảo kiếm thật sự. Không phải kiếm gỗ đào có thể so sánh.

Đương nhiên dùng kiếm Tru Ma cũng phải hao tốn thể lực. Tuy kiếm giúp hắn trong thời gian trở lên mạnh mẽ nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ.

Lê âm thầm tính toán, nếu cứ hao tổn như vậy chưa giết được nghìn tên thì sức lực đã hao hết. Chưa kể đám quỷ không ngu mà chơi quân tử với gã.

Hơn vạn tên mà đánh hội đồng thì khi đấy gã chẳng khác nào thịt cá trên thớt cho đám quỷ binh chém. Hắn vắt óc tìm đối sách nhưng suy đi tính lại cũng vô phương.

Quỷ thủ lĩnh quả thật cũng không có ý muốn làm quân tử.

Hắn phất tay ra hiệu cho đám quỷ binh tiến lên. Ngay lập tức đám quỷ binh như nước lũ tràn lên.

Hơn ba trăm tên quỷ binh tay cầm trường thương, mặt hung thần ác sát giết về phía Lê.

Đây là vì đang ở sân nhà ông Thạch không gian nhỏ hẹp bị hạn chế không thể nhiều hơn được nữa.

Nhưng ba trăm tên cũng khiến cho Lê hết hồn. Hắn tự chửi mình xui xẻo.

Việc này lẽ ra chẳng quan hệ đến gã. Ma xui quỷ khiến thế nào gã gặp hồn ma cô Phương Anh, tự nhiên dấn thân vào vũng nước đục này. Hối hận giờ cũng không còn kịp.

Chỉ trong chớp mắt mấy trăm tên quỷ binh đã vây kín Lê. Nhìn vòng tròn quỷ binh dày đặc chung quanh mình hắn cũng toát mồ hôi.

Đám quỷ binh nhất tề cầm trường thương đâm tới khiến Lê phải tung mình lên không tránh. Đồng thời vung kiếm trong tay chém thẳng về một tên quỷ binh bên cạnh. Không có tiếng động nào phát ra, tên quỷ bình này thân hình vặn vẹo một lát rồi tan biến.

Lê không có chiêu thức bài bản bởi hắn chưa từng học võ. Kiếm trong tay hắn hoàn toàn là chém loạn. Thân thể hắn linh hoạt như mèo, trơn tuột, liên tục tránh thoát tấn công của đám quỷ binh.

Né tránh cùng phản kích, mỗi kiếm hắn chém ra ắt có quỷ binh vong mạng dưới kiếm.

Không ngừng có quỷ binh chết đi lại có một đám quỷ binh khác thế chỗ.

Mười tên.

Hai mươi tên.

Năm mươi tên.

Trăm tên.

Quỷ binh không ngừng bị tiêu diệt. Chém giết một lúc lâu Lê cũng đã thoát lực bước chân không còn được thanh thoát như ban đầu. Trên áo đã bị thương sắc nhọn chém đi vài mảnh, kiếm trong tay hắn bắt đầu cảm thấy nặng nề.

Đám quỷ binh vẫn không ngừng tiến đến như vô cùng vô tận.

Bình Luận (0)
Comment