Phong Ma Cửu Ấn

Chương 6 - Thế Giới Kỳ Lạ

Lê thấy thân thể của mình dường như đang bay bổng giữa không trung. Thân thể hắn phiêu dật lúc lên lúc xuống mặc cho gió cuốn đi.

Bầu trời cùng mặt đất nơi này chỉ có một màu xám ảm đạm. Không gian nơi đây tràn ngập một cỗ khí tức âm lãnh lạnh lẽo.

“Lại là giấc mơ này” Lê thầm nhủ. Hắn đã từng thấy quang cảnh này một lần, là lần trước khi hắn bị tai nạn rơi xuống vực núi ở Tây bắc. Chính tai nạn đấy đã làm hắn hoàn toàn mất đi trí nhớ khiến cuộc đời hắn rẽ sang một hướng khác.

Lê bây giờ đang ở trạng thái linh hồn để mặc những trận gió đưa đẩy trôi nổi khắp nơi trong thế giới toàn màu xám kỳ lạ. Không gian này bao lớn Lê cũng không biết.

Lúc trước hắn trầm luân trong thế giới này một đoạn thời gian rất dài. Đi được bao xa, qua những đâu hắn không biết được bởi lần trước hắn trong trạng thái mơ hồ để mặc làn gió đưa đẩy.

Lần này bất đồng. Lê cảm giác mình lúc này vô cùng thanh tỉnh. Hắn thử điều khiển phương hướng của gió không ngờ có thể thực hiện được. Như thể gió chính là bản thân hắn, dễ dàng sai sử không một chút trúc trắc.

Trong thế giới này luôn bị bao phủ bởi một màu xám.

Không xác định được phương hướng nên Lê điều khiển gió mang mình hướng thẳng phía trước.

Không biết trải qua bao lâu trước mặt hắn hiện ra một dòng sông. Một dòng sông vô cùng lớn.

Nước sông đen ngòm không chút gợn sóng, từng làn khói đen bốc lên.

Kinh khủng hơn là trên mặt sông này la liệt những xác người trôi nổi. Khói đen chính là oán khí từ những thi thể này phát ra. Những thi thể này hắn đều nhận ra. Đó là hơn vạn quỷ binh lúc trước liều mạng thi triển ra ấn thứ nhất trong Phong ma cửu ấn thu lấy.

Những quỷ binh này bị thu đến nơi nào? Tại sao mình cũng xuất hiện nơi đây? Trong lòng Lê không khỏi nghi hoặc nhưng hiện tại hắn cũng không có được câu trả lời.

Oán khí trên mặt sông tỏa ra khiến hắn đang ở thể linh hồn cũng có chút không chịu nổi.

Hơn vạn chiến sĩ chết trận oán khí bọn họ tỏa ra nồng đậm biết bao kinh khủng?

Giờ Lê mới nghĩ lại giáp phục trên người này cũng không phải của binh lính người Việt xưa.

Có lẽ đại quân xâm lược bị bỏ mạng thân xác còn nằm lại chiến trường. Trong lòng hắn không khỏi có chút cảm khái.

Chiến tranh quân sĩ không phân thiện ác. Đúng sai chỉ do những kẻ nắm quyền gây lên.

Chiến tranh mang lại tai ương cho trăm họ. Gieo khổ đau tang tóc cho bao nhiêu gia đình.

Gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu hắn tự cười mình đa sầu đa cảm.

Lê điều khiển gió đổi hướng. Hắn muốn bay qua bờ sông bên kia nhìn thử. Con sông quả thật vô cùng lớn. Hắn bay một hồi lâu mà vẫn lênh đênh trên mặt sông còn chưa nhìn thấy bờ bến.

Lại bay một lúc nữa hắn thấy phía trước là một mảng tối đen.

Mảng tối đen này như một bức màng ngăn không cho hắn tiếp tục đi tiếp.

Cố xông vào mấy lần nhưng đều như đụng phải bức tường kiên cố. Lê bỏ đi ý định xông qua. Hắn lại điều khiển gió bay dọc bờ sông xem có tìm được ngọn nguồn con sông này không.

Du đãng theo cơn gió không biết bao nhiêu lâu. Trong thế giới này không có mặt trời hay mặt trăng nên hắn cũng mất đi khái niệm thời gian.

Chỉ biết là Lê đã vượt qua mấy dãy núi lớn. Có những thác nước cao vời vợi. Từ trên cao nước đổ xuống nhưng không một tiếng động. Tĩnh mịch đáng sợ.

Cả một thế giới hoang vu.

Không một cây cỏ.

Bầu trời, mặt đất, núi đá tất cả là một mầu xám.

Ở nơi này tất cả mọi thứ đều có thể khiến người ta trầm luân không lối thoát.

Lê không biết cách nào thoát ra khỏi thế giới này nên hắn chỉ còn biết không ngừng bay dọc bờ sông.

Không biết bay được bao lâu thì hắn đến trước một đoạn ngã ba sông.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy được một nhánh của con sông này. Do dự một chút hắn đổi phương hướng không bay dọc sông nữa mà đi theo nhánh của nó.

Nhánh sông này cũng không lớn. Bề ngang của nó chỉ chừng hai trăm mét, nước sông cũng vẫn một màu đen tuyền.

Lần này bay cũng không quá lâu trước mắt Lê xuất hiện một ngọn núi cao cả ngàn trượng.

Nước từ trên vách núi đổ xuống cũng một màu đen ngòm. Điều làm cho Lê khá hứng thú là thác nước nơi này bất đòng với những chỗ hắn đã qua trước đó.

Nơi này có âm thanh. Là tiếng thác nước gào thét đổ xuống mặt hồ dưới chân núi bọt nước bắn lên tung tóe.

Khắp thế giới rộng lớn này đây là lần đầu tiên hắn nghe được có âm thanh. Lê hiếu kỳ đi vòng quanh hồ nước. Đây là một hồ nước rất rộng lớn ước chừng mấy chục mẫu.

Nhìn hồ nước đen ngòm trước mắt không hiểu sao trong lòng hắn có cảm giác quen thuộc như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó.

Hắn nhìn ngắm hồ nước một lúc lâu. Sau đó hắn lại nhìn thác nước đang ào ào đổ xuống. Ngập ngừng một lát hắn cắn răng nhày vào làn nước trước mặt.

Đúng như Lê suy nghĩ. Thác nước này quả thật giống hệt với thác nước ở Tây Bắc nơi hắn tai nạn.

Phía sau thác nước là một hang động khá rộng sâu chừng trăm mét.

Nhìn lên trên vách đá tâm thần Lê chợt hoảng hốt.

Là những nét vẽ nguệch ngoạc năm đó khi ngây ngốc trong hang động hắn vẽ ra.

Áp chế rung động trong lòng Lê đi sâu vào cuối hang. Vẫn là một tảng đá tương đối bằng phẳng, bên cạnh là một hồ nước nhỏ nước trong veo.

Lê không tin đây chỉ là sự trùng hợp. Giữa hai cái hang có mối liên hệ nào đó nhưng bằng hắn bây giờ còn không giải thích được.

Sự chú ý của Lê đặt trên một bông hoa lẻ loi mọc nơi một góc hang. Đây là một đoá hoa sáu cánh, mỗi cánh lại có một màu.

Đoá hoa vô cùng kiều diễm nhưng nhìn lâu khiến cho tâm thần thảng thốt, như bị đắm chìm vào nó không cách nào dứt ra.

Đôi mắt Lê như dán vào bông hoa đó.

Trong đầu của hắn xuất hiện những hình ảnh rời rạc.

Hắn thấy một cậu bé chừng năm, sáu tuổi làm hỏng một chiếc ô tô đồ chơi. Dường như cậu bé yêu thích thứ đồ chơi này lắm nên cứ cầm nó trên tay khóc ngặt nghẽo. Bên cạnh là một người phụ nữ trẻ tuổi đang không ngừng cưng chiều dỗ dành.

Lại một lát sau trong đầu Lê lại xuất hiện hình ảnh khác.

Một căn phòng nhỏ, một gã thanh niên cắm cúi bên màn hình máy tính miệt mài suốt từ chập tối đến quá đêm.

Rồi hắn lại thấy hình ảnh một gã thanh niên chạy xe máy, lưng đeo ba lô, ngực treo máy ảnh đi lòng vòng trên những con đường đất gồ ghề một bên núi đá, một bên vực sâu hun hút.

Cung đường này rất đẹp, một màu xanh mướt của cây cỏ. Gã thanh niên vừa chạy xe vừa thưởng thức cảnh đẹp hai bên đường.

Bất chợt đến đoạn góc cua một chiếc xe tải ngược chiều lao đến với tốc độ rất nhanh. Gã thanh niên giật mình luống cuống ngoặt xe tránh nhưng không kịp. Cả người cùng xe lao xuống vực nơi có những tảng đá nằm ngổn ngang.

Người tài xế xe tải không dừng lại mà càng đạp ga nhanh hơn mau chóng khuất dạng sau những triền núi non trùng điệp.

Những hình ảnh đến đây thì kết thúc.

Ý thức của Lê bị đẩy ra khỏi thế giới trong bông hoa sáu mầu. Trong lòng hắn như có chút hiểu ra, có chút mơ hồ. Hắn như nhớ lại thứ gì đó nhưng không rõ ràng. Hắn cứ đứng bất động trước bông hoa kỳ lạ đó hai mắt nhắm chặt.

Rất lâu sau đó Lê thấy linh hồn mình như bị một thứ gì đó kêu gọi. Hắn bị đưa lên rất cao. Không cần gió đưa đẩy cứ thế bị đưa lên bầu trời xám ngắt. Càng lúc càng lên cao, mặt đất trở nên xa xôi.

Đôi mắt hắn nhìn lên phía cao tít trên bầu trời. Nơi đó có một vầng sáng hình thái cực đang không ngừng xoay tròn. Thứ đang triệu hoán hắn hẳn là bên trong đồ án hình thái cực đó.

Càng lúc Lê cách đồ án này càng gần. Ánh sáng toát ra từ đồ án này khiến cho linh hồn hắn cảm thấy dễ chịu khoan khoái.

Hắn nhắm mắt đắm chìm trong cảm giác này trong vô thanh vô tức tiến vào trong đồ án thái cực.

Bình Luận (0)
Comment