Phong Ma Cửu Ấn

Chương 7 - Sư Thầy

Lê mở mắt quan sát bốn xung quanh.

Đây là một căn phòng đơn sơ rộng chừng mười vuông. Ngoài chiếc giường hắn đang nằm cùng cái bàn gỗ ọp ẹp cũ kỹcũng không có bất cứ đồ đạc gì khác. Tường nhà sơn đã ngả màu hoen ố, mái ngói xập xệ rêu mốc.

Mấy cái cửa trong phòng làm từ gỗ thì bị thủng lỗ chỗ do mối mọt. Mỗi trận gió thổi qua đều có tiếng cọt kẹt vang lên.

Đứng bên giường Lê là một vị sư thầy già nua. Gương mặt ông hiền từ nhưng đã dầy đặc những nếp nhăn.

Đôi mắt sư thầy sáng ngời có chút không tương thích với vẻ bề ngoài già nua của mình. Dáng người ông thấp nhỏ mặc trên mình bộ quần áo nâu sòng đã bạc màu.

Lê muốn nhích người ngồi dậy nhưng toàn thân hắn đau nhức.

Sư thầy vội đặt bát cháo vẫn còn nóng bốc khói lên bàn đỡ lấy Lê.

-Cậu bị thương rất nặng cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa.

Lê thử cử động cánh tay. May mắn là nó vẫn cử động được dù đau đến chảy nước mắt.

-Cảm ơn thầy đã cưu mang con suốt thời gian qua. Lê thật tâm cảm kích.

-Hữu duyên mà thôi. Vị sư thầy cười hiền từ.

Lúc trước khi thi triển Hoàng Tuyền ấn trong Phong Ma cửu ấn thì bản thân hắn vốn đã bị thương thế nghiêm trọng. Cố sức thi triển khiến bản thân bị phản phệ, gần mất đi cái mạng.

Nghĩ lại Lê vẫn còn sợ hãi không thôi. Hắn thầm nhủ mình từ sau bớt lo chuyện thiên hạ, cứ bình ổn mà sống sẽ tốt hơn.

Chợt hắn bỗng nhớ đến oán hồn cô Phương Anh. Lúc trước hắn bảo cô mang hắn rời đi, không biết giờ thế nào?

Bản thân cô Phương Anh đỡ một đao kia cho ông bà Thạch dù may mắn còn sống nhưng cũng yếu ớt vô cùng. Làm sao mang được hắn đến đây?

-Thưa thầy, cô gái mang con đến đây hiện tại thế nào? Lê cất giọng hỏi.

Sư thầy ánh mắt sáng lên không có trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.

-Cậu có thể nhìn thấy quỷ sao?

-Vâng. Lê cũng không có dấu mà trả lời xác nhận suy đoán của ông.

Sư thầy nhìn hắn có chút tán thưởng. Lúc chữa trị cho Lê ông khá bất ngờ khi phát hiện ra hắn không có mắt âm dương. Mắt âm dương là loại pháp nhãn mà các thầy pháp khi học đạo được khai mở. Nhưng ông biết Lê không có loại pháp nhãn này mà là một loại pháp nhãn ông chưa từng biết. Bởi thế sư thầy có chút hiếu kỳ.

-Cậu biết về tu đạo không? Sư thầy tiếp tục hỏi.

-Tu đạo? Lê ngạc nhiên hỏi lại.

Tu đạo không phải chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết hay trong những tiểu thuyết tiên hiệp hay sao? Lê ngẩn ra không rõ sao vị sư thầy trước mặt lại hỏi mình như vậy.

Thấy bộ dáng của Lê sư thầy cũng đoán được người thanh niên trước mắt này cũng không hiểu tu đạo thật. Trong lòng ông có chút mất mát.

Lúc trước ông được oán hồn cô Phương Anh kể lại mọi việc. Khiến ông vô cùng rung động.

Lấy sức một mình đấu vạn quỷ. Bực này bản lãnh cánh thầy pháp không cách nào làm được, chỉ có thể là thần tiên.

Nhưng khi nhìn qua gã thanh niên bình thường làm nên kỳ tích đó, sư thầy không cho kẻ này là thần tiên mà là một kẻ trong đám người mà thầy của ông từng nhắc đến “người tu đạo”.

Thái độ ngơ ngác mờ mịt của Lê khiến vị sư thầy không cho là hắn đang nói dối. Rất có thể hắn được bản lãnh như vậy tất cả nhờ thanh kiếm thần bí kia.

Vị sư thầy này cũng đã thấy Tru Ma kiếm. Dù ông không có cách nào hiểu rõ huyền diệu của thanh kiếm này nhưng cũng có thể nhìn ra đây là thanh kiếm bất phàm.

Toàn thân kiếm toát ra khí tức chí dương chí cương là khắc tinh của hết thảy tà ma.

Xem ra gã thanh niên này nhờ có bảo kiếm mới chém giết quỷ như thái rau thái thịt như vậy.

-Đáng tiếc. Sư thầy thở dài có chút tiếc nuối.

-Thầy kể cho con một chút về tu đạo được không. Lê hiếu kỳ hỏi. Hắn cũng muốn biết cái gì là tu đạo.

Sư thầy không trả lời mà đi ra khỏi phòng. Một lát sau ông quay lại cầm theo một bọc vải. Vị sư thầy này cẩn thận mở chiếc bọc vải bằng lụa. Ông vô cùng chăm chú dường như trong bọc vải là thứ đồ rất quý giá.

Vừa mở ông vừa quay sang nói chuyện với Lê:

-Cậu đoán ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi.

Lê hơi bất ngờ với câu hỏi của vị sư thầy không khỏi quay sang nhìn vị sư già nua này âm thầm đánh giá.

Vị sư thầy này da dẻ nhăn nheo nhiều vết đồi mồi nhưng vẫn hồng hào, hàm răng trắng ngần đầy đủ. Đôi mắt ông tinh nhanh, sáng ngời thêm vào đó bước đi của ông mạnh mẽ dứt khoát không chút biểu hiện khó khăn.

-Thầy vẫn khoẻ mạnh quắc thước như vậy con nghĩ thầy ngoài tám mươi.

Vị sư thầy cười khà khà, ánh mắt nhìn sang nhìn Lê có chút thú vị.

- Ta năm nay đã một trăm mười ba tuổi.

Lê giật mình kinh hãi không nhỏ. Vị sư thầy này vậy mà đã hơn trăm tuổi? Cũng quá kinh người đi.

Hắn cũng không có thấy nhiều người thọ đến chín mươi tuổi. Nhưng những người hắn gặp có ai mà không già lọm khọm, chân tay yếu ớt, không ngồi xe lăn thì chính là nằm một chỗ.

Có ai như vị sư thầy này ngoài trăm tuổi ngoại trừ vẻ bên ngoài già nua thì mọi thứ vẫn vô cùng linh mẫn.

Sư thầy lúc này đã lấy từ trong bọc vải ra một cuốn sách cũ bìa đã ngả màu ố vàng. Tay ông nâng niu cuốn sách mắt lơ đãng như hồi tưởng về điều gì đó.

-Ta từ nhỏ được sư phụ nhặt về nuôi. Năm ta lên mười thì thầy mới cho ta chính thức xuất da. Từ đó thầy truyền cho ta phương pháp thổ nạp dưỡng sinh này. Sư thầy vừa nói vừa chỉ vào cuốn sách trên tay.

-Cuốn sách này cũng không phải bảo bối gì. Ta tu luyện theo cuốn sách này suốt mấy chục năm cũng không thấy điều gì thần kỳ nhưng tinh khí thần khi nào cũng sung mãn. Sư thầy bùi ngùi nói.

Lê suy nghĩ cũng thấy hợp lý. Thế gian có rất nhiều môn phái cổ xưa, nội gia khí công cũng không phải hiếm thấy. Lợi ích khí công mang lại cho cơ thể không phải chuyện đùa. Trương Tam Phong phái võ đang là một ví dụ. Lịch sử ghi lại vị tông sư phái võ đang này thọ một trăm hai mươi tuổi. Thái cực quyền giản thể là môn võ dưỡng sinh nổi tiếng thế giới.

-Cuốn sách này là sư phụ ta được một người tu đạo tặng. Sư thầy chậm rãi nói.

Lê nhận lấy cuốn sách từ trên tay sư thầy.

Cuốn sách này chỉ chừng có mười tờ giấy nội dung toàn bộ viết bằng chữ Hán. Hắn cũng có thể đọc được một chút. Bìa cuốn sách được làm bằng da thuộc, bề mặt được được khắc ba chữ hán “Dưỡng sinh quyết”.

Hắn cũng không vội vã xem nội dung bên trong cuốn sách mà quay sang hỏi sư thầy về tình trạng oán hồn cô Phương Anh.

Hồn ma cô Phương Anh được sư thầy an bài ở một gian phòng sau chùa. Cùng với rất nhiều oán hồn khác ngày ngày được ông niệm kinh siêu độ.

Nhưng tình trạng của cô hiện tại không được tốt lắm. Bởi trước đó cô đã bị thương trầm trọng lại bởi vì mang Lê vượt quãng đường xa tới đây nên hồn phách tiêu tán đi không ít. Ba hồn bảy vía toán loạn thất lạc, nếu không có biện pháp gọi trở về thì vĩnh viễn không cách nào luân hồi đầu thai.

Do Lê đang bị thương nặng không tiện đi lại được nên sư thầy nói hắn cứ dưỡng thương trước, khi nào khỏi lại dẫn đi thăm hồn ma cô Phương Anh.

Sau khi dặn dò Lê tập luyện theo Dưỡng sinh quyết sư thầy liền trở ra để mặc hắn trong phòng.

Bây giờ đã là cuối chiều, mặt trời sắp khuất sau rặng cây phi lao.

Ngôi chùa Lê đang ở cách thành phố H chừng hai mươi cây số.

Đây là một vùng quê khá yên bình.

Ngôi chùa tên là Quang Minh có lịch sử hơn trăm năm xây dựng. Ngôi chùa không lớn lắm chỉ có một gian chính điện cùng ba gian phòng hậu viện.

Khoảng sân rộng trước chính điện được hơn chục cây xoài cổ thụ che mát, đằng sau là một mảnh vườn nhỏ trồng rau.

Bình thường thì nơi đây chỉ có một mình sư thầy ở. Chỉ khi nào mồng một tuần rằm hay có đám hiếu đám hỷ thì mới có người đến thắp hương, nhờ thầy làm lễ. Bởi vậy mà Lê ở nơi này đã mấy ngày ngoài sư thầy ra hắn cũng không gặp ai khác.

Do hàng ngày được sư thầy sắc thuốc cho uống cùng châm cứu lại hô hấp theo phương pháp Dưỡng sinh quyết ghi lại nên hắn đã có thể xuống giường đi lại.

Hắn có ghé qua gian phòng chứa các oán hồn một lần. Oán hồn cô Phương Anh trọng thương đã lâm vào hôn mê sư thầy cũng không cách nào chữa trị.

Hắn cũng không có cách nào chỉ có đợi sau này từ từ tìm kiếm phương pháp.

Cuộc sống hàng ngày của hắn diễn ra khá thong thả. Buổi sáng hắn giúp sư thầy trồng rau, bắt sâu, buổi chiều theo sư thầy học bốc thuốc, tối đến thì ngồi thiền hít thở theo cuốn Dưỡng sinh quyết.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Lê đã ở cùng sư thầy được nửa năm.

Đến lúc hắn phải rời đi.

Bình Luận (0)
Comment