Phong Ngự

Chương 159

Sau khi Phong Nhược hồi phục lại toàn bộ pháp lực một lần nữa thì đã thấy Ngân Giáp Thiên Thù cùng dơi quỷ lẳng lặng đứng bên cạnh!

“Ồ? Ngân Giáp?”

Mới liếc nhìn sang Phong Nhược đã ngạc nhiên ngẩn cả người, rõ ràng hai canh giờ trước Ngân Giáp còn đang ở tình trạng hấp hối mà bây giờ đã nhảy vọt tiến lên cấp năm rồi!

Chẳng lẽ đây chính là nhờ năng lượng của viên Ngũ hành thạch trung phẩm đó sao?

“Không thể nào! Sao lại bá đạo như vậy chứ?”

Phong Nhược không tin nổi vào những gì diễn ra trước mắt mình nữa, tuy hắn không rành gì về việc nuôi dưỡng linh thú nhưng cũng thừa biết để cho linh thú tiến cấp khó khăn như thế nào, nhất là những lần tiến cấp mấu chốt càng vô cùng gian nan, ví dụ như từ cấp bốn lên cấp năm hay từ cấp bảy lên cấp tám!

Lúc trước sở dĩ hắn cho Ngân Giáp ăn viên Ngũ hành thạch trung phẩm chủ yếu là muốn nó tích lũy thêm chút sức lực để an toàn vượt qua U Minh Lâm chứ ngàn vạn lần không nghĩ đến việc nó có thể nhờ đó mà xông thẳng lên cấp năm như bây giờ!

Xuất hiện tình huống ngoài dự kiến này chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất viên Ngũ hành thạch thuộc tính thổ kia có điều gì đặc biệt, thứ hai thiên phú tu luyện của Ngân Giáp Thiên Thù phải rất cao cho nên mới có thể thoải mái tiến cấp như vậy!

Hít một hơi thật sâu Phong Nhược cố gắng đè nén vui mừng trong lòng rồi bắt đầu cẩn thận quan sát đánh giá Ngân Giáp Thiên Thù, về dáng vẻ bề ngoài cũng không có gì khác biệt lắm nhưng nhìn thân hình nó chắc chắn và dũng mãnh hơn trước rất nhiều, vỏ giáp màu bạc trên người cũng dày hơn gấp đôi, sáng bóng hơi ánh vàng, đây có lẽ là do tác dụng của viên Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính thổ, ánh sáng vàng này không hề ảm đạm mà nhàn nhạt chuyển động phía bên ngoài làm cho Ngân Giáp càng nhìn càng oai phong!

Nhưng tám cái chân thì thay đổi rất lớn, to khỏe gấp đôi lúc trước đồng thời dài ra rất nhiều, cũng ánh lên sắc vàng nhìn cong cong như lưỡi đao vô cùng khủng bố uy lực!

Không chỉ có thế, những răng cưa màu xanh xanh nhọn hoắt trên tám cái chân dày đặc gấp đôi lúc trước, mọc chi chít khắp nơi, điều này sẽ giúp cho công kích của Ngân Giáp càng thêm mạnh mẽ và nguy hiểm!

Phong Nhược phấn khích đến nỗi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hắn lao vào vòng vây của cả trăm cả nghìn con thi quỷ cấp bốn, cũng không phải làm gì nhiều, chỉ cần ngăn cản công kích của lũ quỷ cấp năm từ trên trời lao xuống còn bên dưới thì để cho Ngân Giáp lo liệu hết, lúc đó chắc nó sẽ dũng mãnh tả xung hữu đột múa loạn tám cái chân khủng bố này lên chém giết mà lao ra ngoài dễ dàng, thật là sảng khoái a!

Hơn nữa lần này tiến cấp chắc chắn tơ do nó phun ra sẽ lại càng thêm dẻo dai cứng cỏi, ngoài ra tiến lên cấp bậc này có lẽ sẽ có thêm một thần thông mới!

“Ha ha! Ngân Giáp! Tốt lắm! Còn dơi quỷ cũng rất khá, đáng khen đáng khen!”

Phong Nhược cười không khép được miệng vỗ vỗ đầu Ngân Giáp Thiên Thù cùng dơi quỷ cấp năm, sau đó hắn lấy trong thắt lưng trữ vật ra một khối Quỷ Hòe Mộc trăm năm rồi dùng Bôn Lôi Kiếm nhanh chóng chế ra hai mươi hộp gỗ nhỏ!

Quỷ Hòe Mộc này là một trong những loại gỗ trong Tu Tiên giới có thuộc tính âm hàn, chỗ nó mọc quanh năm suốt tháng âm khí tràn ngập hàn khí bức người, rất dễ dàng hấp dẫn một ít du hồn dã quỷ, nhưng khi các âm hồn này đến gần thì ngay lập tức bị loại gỗ này cắn nuốt nên tu sỹ thường rất thích mang theo mấy khối để dự phòng, nếu gặp tình huống đặc biệt có thể dùng để chế tạo vật phẩm bố trí trận pháp hoặc để chứa đựng các đồ vật khác!

Nó chuyên dùng để bảo quản các tài liệu có thuộc tính âm hàn bá đạo, giống như rêu hàn băng kia bắt buộc phải dùng loại gỗ này để cất giữ chứ không thể bỏ thẳng vào thắt lưng trữ vật được!

Sau khi đẽo gọt xong hai mươi hộp gỗ Phong Nhược tiện tay lấy ra một đống Ngũ hành thạch cấp thấp rồi dùng tâm niệm khắc hai mươi tòa trận pháp Như Sơn rồi khảm lên trên bề mặt của hai mươi hộp gỗ này, ngay lập tức những hộp gỗ thô ráp biến đổi trông thấy, âm khí dày đặc bao phủ kín mít!

“Ha ha! Dơi quỷ, đi thu thập rêu hàn băng cho ta đi, càng nhiều càng tốt! Đến lúc đó chia hai tám nhé, à không, ta chín phần mi một phần!”

Phong Nhược giơ mấy hộp nhỏ ra trước mặt dơi quỷ vẫy vẫy rồi cười gian ra lệnh…

Dơi quỷ tất nhiên không hiểu cái quái gì là chín với mười phần nhưng việc mà Phong Nhược phân phó là trò vui, là sở trường của nó nên rất hứng khởi kêu “Chít…chít..” hai tiếng rồi bay thẳng ra ngoài, rất nhanh chóng chỉ trong mười nhịp thở đã quay trở về rồi mở miệng nhả ra hơn mười rêu hàn băng.

“Ha ha ha! Cái này thật sự là mua bán mà không cần bỏ vốn mà!”

Phong Nhược cũng chả khách khí nhanh chóng cất đám rêu hàn băng này vào hộp gỗ, hắn áng chừng mỗi hộp chứa được một trăm phần rêu hàn băng, hai mươi hộp tổng cộng sẽ cất được hai nghìn phần, dựa theo số tài liệu cần để luyện chế Ngọc Phách Nguyên Cực Đan để tính toán thì kiểu gì cũng kiếm được một khoản lớn!

Cũng hơi tiếc khi trong tay Phong Nhược bây giờ cũng không có nhiều Ngũ hành thạch cấp thấp nữa nên chỉ chế tạo được từng đó hộp gỗ mà thôi, nếu không chắc hắn phải thu hết toàn bộ đám rêu hàn băng ở đây mới thỏa mãn!

*
* *

“Ủa! Đúng là đi hướng này mà, sao không thấy bóng người nào nhỉ? Chẳng lẽ bọn biến thái này không quản ngày đêm đã chạy đi rất xa rồi à?”

Ba ngày sau Phong Nhược xuất hiện ở một chỗ trên U Minh Lâm, hắn đang ngồi trên lưng Ngân Giáp Thiên Thù, còn dơi quỷ cấp năm thì đang bay lởn vởn trên đầu!

Từ khi rời khỏi chỗ con sông ngầm hắn liền chạy một mạch không dừng lại một chút nào, những nơi hắn đi qua không có một con thi quỷ nào có thể ngăn cản!

Cũng chẳng trách được bởi vì Ngân Giáp Thiên Thù sau khi tiến lên cấp năm quả thật quá mạnh mẽ và hung hãn!

Trước tiên tốc độ của nó đã tăng lên rất nhiều, tuy so với dơi quỷ cấp năm còn kém xa nhưng cũng có thể so sánh với kền kền cấp ba rồi!

Hơn nữa lực công kích lại càng kinh khủng, dọc theo con đường này không dưới năm trăm con thi quỷ cấp bốn đã bị xé xác dưới tám cái chân của nó!

Điều này cũng quá kinh khủng, cũng may đám thi quỷ cấp bốn không có máu thịt nếu không chắc bắn tứ tung vùi lấp cả chủ tớ nhà hắn không chừng!

Ngoài ra Phong Nhược còn phát hiện Ngân Giáp có thêm được một thần thông mới, khi gặp đối thủ mạnh thì toàn thân nó sẽ tỏa ra một vòng sáng màu vàng nhạt khá giống với trận pháp Như Sơn, chắc chắn đây là hiệu quả mà viên Ngũ hành thạch thuộc tính thổ mang lại!

Đương nhiên lâu lâu vẫn lòi ra một vài con thi quỷ cấp năm cấp sáu nhưng cũng chả làm khó được hắn, tuy rằng hắn không thể thi triển được kiếm quyết cao cấp như Đột Kiếm Quyết nhưng nhờ được dơi quỷ cấp năm hỗ trợ từ trên cao nên tuyệt đối chiếm ưu thế, nhẹ nhàng giết chết kẻ địch!

Mà đến đây cũng phải nói, kề từ hôm được ăn một đống rêu hàn băng cùng cái xác của quỷ nước, dơi quỷ phun ra hàn băng tiễn ngày càng lợi hại, nếu không phải không thể tìm được chỗ sông ngầm kia nữa thì Phong Nhược thật sự muốn quay trở lại cho nó ăn sạch đám rêu hàn băng trong đó mới thôi!

Tất nhiên hắn cũng không có ý định cho dơi quỷ cấp năm gặm nốt hai nghìn phần rêu hàn băng dự trữ, ít nhất là trước khi xác định được giá cả của đám rêu này thì hắn sẽ không làm như vậy! Phải biết rằng ngoài hai viên Ngũ hành thạch hạ phẩm thu được trong ba ngày qua thì hắn thật sự không còn một chút Ngũ hành thạch nào nữa rồi, nghèo rách túi!

“Ngân Giáp! Chạy nhanh lên đi! Chẳng lẽ ngươi muốn đứng bét bảng hay sao?”

Quát một tiếng Phong Nhược lệnh cho Ngân Giáp chạy như điên về phía trước, đã ba ngày rồi không thấy bất kỳ một tên đệ tử lịch lãm rèn luyện nào làm hắn cũng hơi lo âu một chút, dù sao hắn chạy cũng rất nhanh không có lí do gì để người ta bỏ xa quá đến mức như vậy được!

Chẳng lẽ tất cả đệ tử lịch lãm rèn luyện đều có thú cưỡi chạy dưới đất như Ngân Giáp sao?

“Ha ha! Nếu được dùng linh thú phi hành thì tốt quá, đừng có nói một tháng, bốn năm ngày có thể chạy hết U Minh Lâm này rồi!”

Lúc này không có việc gì làm Phong Nhược thoải mái nghĩ lan man mọi chuyện, đột nhiên phía trước vang lên âm thanh kiếm khí gào thét va chạm.

“Ồ? Có đệ tử lịch lãm rèn luyện!”

Hai mắt Phong Nhược sáng ngời lập tức thúc giục Ngân Giáp lao lên, mặc dù hắn không có một chút lòng tin nào về việc có thể chen chân vào nhóm mười người đầu tiên nhưng dù sao cũng cứ hi vọng!

Nhưng khi hắn chạy đến nơi thì trận chiến đã kết thúc, nhóm người kia có thực lực rất cao, dựa theo tình hình ở chiến trường thì vừa rồi có ít nhất bảy tám trăm con thi quỷ cấp bốn, hơn hai mươi con thi quỷ cấp năm và ba con thi quỷ cấp sáu!

Toàn bộ đã bị giết sạch không còn một mống!

“Ngân Giáp! Đuổi theo mau!”

Phong Nhược không do dự chút nào ra lệnh cho Ngân Giáp, bởi vì có thể đây là nhóm đệ tử chạy chậm nhất bị rớt lại sau cùng, nếu không vượt qua được đám người này thì chắc chắn vị trí bét bảng là của hắn rồi!

Mà thật bất ngờ, Phong Nhược cưỡi Ngân Giáp điên cuồng đuổi theo suốt một canh giờ mà không hề thấy bóng dáng của những người đó đâu cả, lúc trước khi hắn nghe thấy tiếng kiếm khí chắc chắn hai bên không cách nhau quá mười dặm mà bây giờ đuổi mãi cũng không kịp!

“Chắc những đệ tử kia đều sử dụng ngự kiếm phi hành rồi! Hoặc mỗi người đều có linh thú chạy dưới đất!....”

Phong Nhược chán nản nghĩ thầm, trời đã dần về tối nhưng hắn vẫn quyết tâm đi về phía trước, hắn không tin đối phương dám đi ngay trong đêm tối, ban đêm không những rất khó xác định được phương hướng mà quan trọng hơn thi quỷ cấp cao lại xuất hiện thêm rất nhiều!

Sau khi hắn đuổi thêm nửa canh giờ nữa trời mới hoàn toàn tối hẳn, toàn bộ U Minh Lâm bị lượng lớn U Minh chướng khí bao phủ, không thể nhìn xa quá năm bước chân!

“Được rồi! Ngân Giáp, bắt đầu đào động đi!”

Phong Nhược bất đắc dĩ thở dài, với tình trạng như thế này mà vẫn tiếp tục chạy đi thì đúng là điên thật rồi!

“Không thể tưởng tượng được, ngươi có thể đuổi đến nhóm dẫn đầu là dựa vào con nhện này sao?”

Trong bóng tối bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc!

Phong Nhược giật mình quay phắt người lại, trong lòng hoảng hốt giật mình, là Chu Vũ!

Bình Luận (0)
Comment