Phong Ngự

Chương 160

“Chu sư huynh? Sao lại là các ngươi?”

Phong Nhược cũng không hành động gì nhiều, chỉ tiện tay lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra một viên ngọc bằng nằm tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đây chính là Dạ Quang Châu hắn trộm được từ đám người Thiên Sơn ở Khô Mộc Hải, nghe nói Dạ Quang Châu này được hình thành từ trong cơ thể một loài linh thú nào đó, có khả năng chiếu sáng trong phạm vi hai mươi trượng!

“Là Dạ Quang Châu chỉ có ở Khô Mộc Hải, xem ra ngươi cũng khá giàu có đấy!”

Ở bên ngoài hai mươi trượng có một bóng người to lớn cao ngạo chậm rãi đi tới, nhưng không gây ra một tiếng động!

Phong Nhược thầm giật mình, hắn không nghĩ rằng thực lực của Chu Vũ lại có thể khủng bố đến mức độ như vậy, nếu không phải trước đó Chu Vũ lên tiếng trước thì đảm bảo hắn không thể phát hiện được gã, hơn nữa Chu Vũ đứng cách xa hơn hai mươi trượng mà đã có thể nhận biết được hắn, riêng điều này thôi Phong Nhược cam đoan không làm được, thua kém rất xa rồi!

“Chu sư huynh đùa rồi, đây là đệ may mắn trộm được của người khác ở Khô Mộc Hải, gì mà giàu có chứ?” Phong Nhược cười hì hì rồi nói, đồng thời tay phải âm thầm nắm chặt lệnh bài thân phận để có thể nhanh chóng bắn tín hiệu cầu cứu đi, hắn nhớ rõ sáu vị trưởng lão dẫn đội đã dặn dò chỉ cần phát ra tín hiệu thì chỉ trong vòng mười nhịp thở bọn hắn sẽ đến ứng cứu!

Nhưng chính bản thân Phong Nhược cũng không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ hành động như vậy, Chu Vũ với hắn căn bản cũng không thù hằn hay tranh giành nhau cái gì, thậm chí lúc trước ở trong Kiếm Lư còn nhờ mấy lời của hắn mà yên ổn trong một thời gian, vậy mà bây giờ trong lòng của Phong Nhược lại có cảm giác lo lắng không yên!

Chu Vũ vẫn không dừng bước, chậm rãi tiến lại gần, mặc dù không gây ra một tiếng động nào nhưng mỗi bước đi phảng phất như dẫm vào tim Phong Nhược vậy!

Theo từng bước đi của hắn áp lực đè lên Phong Nhược lại càng lớn dần! Chẳng hiểu từ bao giờ trên người Phong Nhược đã thấm đẫm mồ hôi lạnh!

Cuối cùng khi khoảng cách còn mười trượng Chu Vũ cũng đã dừng lại không tiến lên nữa, mơ hồ có tiếng cười lạnh nhung không rõ ràng, ngay lúc này áp lực mà Phong Nhược cảm nhận được cũng tan tành mây khói!

“Gặp ngươi ở đây cũng làm ta thật bất ngờ, trong vòng năm ngày vừa qua ngoại trừ đám người của Cửu Thần Cung ra thì ngươi là đệ tự duy nhất của bổn tông có thể theo kịp nhóm của chúng ta! Chỗ này đã gần trung tâm U Minh Lâm rồi, đường đi phía trước sẽ ngày càng khó khăn, nhất là buổi tối sẽ rất nguy hiểm, hay ngươi tới ở cùng chúng ta đi!”

Giọng nói Chu Vũ rất bình tĩnh nhưng nghe như mệnh lệnh vậy.

“Vâng! Chu sư huynh!”

Phong Nhược phất tay niêm phong dơi quỷ lại rồi dẫn Ngân Giáp Thiên Thù theo Chu Vũ đi về phía trước.

Đi được tầm trăm trượng Phong Nhược liền nhìn thấy một vòng sáng màu bạc, chính là Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp, nơi này là chỗ nhóm người Chu Vũ nghỉ lại qua đêm thảo nào gã phát hiện ra hắn, thì ra cả ngày vừa qua hắn đuổi theo những người này rồi!

“Vào đi!”

Đến trước tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp Chu Vũ tiện tay phất phất mấy cái rồi đi vào trong nhưng chỉ động tác đơn giản này thôi lại làm cho Phong Nhược tròn mắt khiếp sợ!

“Khắc bằng tâm niệm! Thì ra đệ tử thứ hai trong Trấn Thiên Tông có thể khắc trận pháp bằng tâm niệm chính là Chu Vũ!..”

Không cần suy nghĩ nhiều Phong Nhược cũng hiểu rõ điều này.

Do dự một chút cuối cùng Phong Nhược cũng thu Ngân Giáp lại rồi bước vào, bên trong pháp trận quả thật rất ấm áp, ngoài trừ Chu Vũ ra còn có bốn người nữa trong đó có hai người hắn biết mặt là Ninh Dao và Mộc Hải, còn hai người còn lại thì chưa gặp bao giờ, có một điểm chung là tất cả bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ!

Dĩ nhiên đây là những người có thực lực cao nhất trong các đệ tử Trấn Thiên Tông đi lịch lãm rèn luyện lần này, chắc chắn đang nhằm vào năm vị trí đầu tiên ra khỏi U Minh Lâm!

Nhưng nghĩ đến đây Phong Nhược lại có điều thắc mắc, với thực lực của năm người này làm sao có thể để cho hắn đuổi kịp được? Hơn nữa dọc đường đến đây hắn cũng không gặp bất cứ một nhóm người nào khác?

“Mấy vị sư huynh, sư tỷ đều khỏe cả chứ!...”

Phong Nhược sững sờ một chút rồi mỉm cười chắp tay chào hỏi.

Nhưng cả năm người bên trong pháp trận đều giữa thái độ trầm mặc, thờ ơ lạnh nhạt quan sát hắn!

“Lạ thật đấy! Là do nhóm chúng ta quá kém hay ngươi đã quá may mắn? Vậy mà có thể một mình đuổi đến tận đây!...”

Đến nửa ngày sau Mộc Hải của Hạc Minh Viện cười cười giả tạo nói.

“Nói đi! Người dùng cách nào đó? Linh thú phi hành hả?” Lúc này Ninh Dao của Linh Sơn Viện đang ngồi một bên lại tỏ vẻ xem thường tra hỏi.

“Ninh Dao, sao ngươi có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy được chứ? Ngươi cho rằng sáu đại cao thủ của hai tông lại có thể dễ bị qua mắt được như vậy hay sao?”

Lúc này một nam tử có vẻ mặt vô cùng kiêu căng lạnh nhạt ngắt lời:”Ta không cần biết trước kia các ngươi có ân oán gì nhưng lần này phải ưu tiên việc tỷ thí với Cửu Thần Cung! Hôm nay năm người Khuynh Lan Hiên của Cửu Thần Cung đã vượt trước chúng ta một đoạn ngắn mà hơn nữa những tên còn lại còn lợi dụng địa hình ngăn chặn níu chân các nhóm nhỏ khác của bổn tông không thể nhanh chóng tiến lên trước, nên bây giờ có một người đuổi kịp đến đây đã tốt lắm rồi! Mà người này lại không nằm trong sự tính toán của Cửu Thần Cung, chính ta đây cũng rất bất ngờ!...”

Nói đến đây gã nam tử lạnh lùng liếc Phong Nhược một cái rồi chậm rãi nói:”Bắt đầu từ ngày mai ngươi hãy theo sau chúng ta, đêm về nhất định phải tụ họp, chỉ cần sáu người chúng ta chiếm được những vị trí trong nhóm mười người thì bổn tông sẽ thắng trận này! Các ngươi có ý kiến gì khác không?...”

“Không có, nhưng mà muốn giấu được trưởng lão của Cửu Thần Cung sẽ rất khó khăn, bời vì theo như quy định thì mỗi nhóm chỉ được có năm người mà thôi, chỉ cần hắn theo chúng ta một thời gian ngắn nhất định sẽ bị loại ra ngoài!”

Đến bây giờ Chu Vũ mới mở miệng nói!

Mộc Hải cũng xen vào nói tiếp:”Đúng vậy! Tiếp đây tiến vào trung tâm của U Minh Lâm, đừng nói là thi quỷ cấp sáu mà ngay cả thi quỷ cấp chín cũng dễ dàng đụng phải, nếu chúng ta ở cách xa nhau quá sẽ không thể bảo vệ được tên tiểu tử này, mà ở gần quá thì sẽ bị phát hiện! Đến lúc đó thì mệt rồi!”

Lúc này một gã nam tử khác nãy giờ vẫn ngồi im lặng một bên bỗng nhiên cười cười quay lại hỏi Phong Nhược:”Tiểu sư đệ, xưng hô như thế nào?”

“À! Đệ là Phong Nhược!”

Phong Nhược cũng cười đáp lễ rồi trả lời, mà bây giờ hắn cũng đã hiểu được phần nào mọi chuyện, chả trách ba ngày vừa rồi không gặp được bất cứ nhóm nhỏ nào khác mà lại vô tình đuổi theo đám người Chu Vũ, thì ra đệ tử của Trấn Thiên Tông và Cửu Thần Cung đang níu nhau lại đằng sau hết! Thảo nào khi xuất phát bọn hắn lại hợp đội với nhau vô cùng ăn ý, thì ra là do sắp xếp trước cả!

“Ha ha! Thì ra là Phong Nhược sư đệ, ta là Nhạc Hưng của Linh Sơn Viện, thật sự ta rất tò mò, theo ta tính toán thì đến ngày hôm nay chúng ta đã đi sâu vào U Minh Lâm được hơn ba nghìn dặm, đoạn đường này vô cùng gian nan và nguy hiểm, không biết Phong sư đệ làm sao có thể đuổi được đến chỗ này?” Nam tử tên là Nhạc Hưng rất thân thiện hỏi thăm.

Nghe được lời này bốn người Chu Vũ ngồi xung quanh cũng tỏ ra tò mò, bởi vì điều này thật sự rất khó tin, ngay cả năm người bọn hắn có thực lực cao như vậy nhưng để chém giết được đến tận đây cũng không dễ dàng chút nào!

“À! Thật sự đê chạy một mạch tới nơi này! À đúng rồi, đệ có một con linh thú có thể làm thú cưới chạy dưới đất, là một con nhện cấp năm, có vậy thôi!” Phong Nhược sắc mặt không đổi trả lời, mà hắn cũng có nói dối gì đâu, ngay cả bản thân hắn cũng đâu có ngờ được chạy loạn một mạch lại đuổi kịp năm người này chứ!

“Chỉ đơn giản như vậy?” Nhạc Hưng có vẻ không tin lắm gặng hỏi.

“Tất nhiên, chỉ có vậy thôi!” Phong Nhược cũng nhanh chóng đáp lời.

“Được rồi! Cũng chỉ có thế mới giải thích được thôi, ngày mai lên đường ngươi theo sau chúng ta giữ khoảng cách ba mươi dặm, như vậy ngươi sẽ giảm được rất nhiều phiền toái không cần thiết, còn vào buổi tối khi cắm trại nghỉ chân thì ngươi nhất định phải đến tụ họp với chúng ra! Nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Ngươi có ý kiến gì không?”

Lúc này Chu Vũ nói nhát gừng nhưng trên mặt không tỏ bất cứ thái độ gì!

“Đệ có ý kiến….”

Phong Nhược chưa kịp nói xong thì năm người Chu Vũ đã lần lượt đứng lên!

“Chuẩn bị chiến đấu! Là thi quỷ cấp tám! Thật đáng giận! Người của Cửu Thần Cung chẳng lẽ chỉ biết dùng thủ đoạn để giành chiến thắng hay sao?” Chu Vũ tức giận giễu cợt nói, tất nhiên hắn cũng không quan tâm nhiều lắm tới thi quỷ cấp tám ở bên ngoài!

“Không phải, tiểu đệ còn chưa nói hết, ý của đệ là nếu ban đêm dựng lên trận pháp phông trương như thế này không khác gì một cái đích cho đám thi quỷ xông tới, có lẽ nên đào một cái hố trên mặt đất rồi trốn đi thì hơn!”

Nhìn thấy đám người Chu Vũ sắp lao ra Phong Nhược vội vàng nói, thật ra khi hắn mới bước chân đến đây nhìn thấy Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp liền thấy có chỗ không ổn, cũng không biết do đám người Chu Vũ quá tự tin vào thực lực của mình hay là không có kinh nghiệm mà lại ngang nhiên bố trí trận pháp lộ liễu như vậy!

“Đào một cái lỗ? Trốn đi?”

Chu Vũ bỗng nhiên xoay đầu lại cười mà không cười nhìn Phong Nhược, bốn người còn lại cũng mang vẻ mặt cổ quái nhìn sang.

“Ngươi không thấy cách đó rất giống một con chuột sao? Đào một cái lỗ trốn đi? Ha ha! Đây là chuyện nực cười nhất mà ta từng được nghe đấy, được rồi, nếu ngươi sợ hãi thì cứ ở đó mà đào lỗ đi!”

Vừa dứt lời năm người Chu Vũ liền xoay người lao ra khỏi trận pháp, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng kiếm khí gào thét!

“Ai!”

Phong Nhược há hốc mồm nhưng rồi liền lắc đầu cười khổ, mấy người này thật sự rất cao ngạo mà! Thực lực mạnh mẽ thì sao chứ? Ban ngày chạy vật mặt ra lại còn phải chiến đấu, buổi tối không được nghỉ ngơi thì làm sao duy trì lâu dài được?

“Được rồi! Các ngươi cứ việc kiêu căng đi, không liền quan gì đến ta cả! Ngân Giáp, đi ra đào động!”

Nhếch miệng cười mỉa mai Phong Nhược liền thả Ngân Giáp Thiên Thù ra, nếu như chỗ này có cao thủ như Mộ Phi Tuyết thì hắn cũng yên tâm ngủ một giấc nhưng ở cùng một chỗ với mấy tên cuồng vọng tự cao tự đại này thì thật sự rất lo lắng!

Trận chiến bên ngoài vô cùng kịch liệt, Ngân Giáp đào động rất nhanh trong nháy mắt đã đào sâu xuống được gần mười trượng, nhưng như thế vẫn chưa làm Phong Nhược hoàn toàn yên tâm, bởi vì dựa theo những gì bọn người Chu Vũ nói thì bên phía Cửu Thần Cung dường như rất quen thuộc U Minh Lâm này cho nên mới có thể dẫn thi quỷ công kích đệ tử Trấn Thiên Tông, chứ nếu không thì bọn hắn cũng không dưng bị một con thi quỷ cấp tám công kích giữa đêm như thế này!

“Ngân Giáp cứ đào tiếp đi, đào ngang ra một trăm trượng nữa! Làm xong ra sẽ thưởng cho ngươi một viên Ngũ hành thạch hạ phẩm!”

Lệnh cho Ngân Giáp một lần nữa lúc này Phong Nhược mới lại gần mép pháp trận nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy kiếm quang đang bay lượn khắp nơi như sét đánh giữa bầu trời đêm, uy thế kinh người!

“Chà chà! Không trách mấy người này lại có thể tự tin như vậy! Thực lực mạnh thế kia cơ mà!”

Phong Nhược nhịn không được cảm thán nói, dựa theo thực lực của mấy người Chu Vũ thì có lẽ ngay cả gặp thi quỷ cấp chín cũng không có vấn đề gì!

Nhưng rất nhanh có rất nhiều âm thanh từ bốn phương tám hướng vang lên, nghe những tiếng động này chỉ sợ ít nhất cũng có mấy vạn thi quỷ đang kéo về phía này!

“Nguy to! Bọn người Chu Vũ rơi vào bẫy của người khác rồi!”

Phong Nhược vừa nghĩ đến đây thì đã thấy năm người Chu Vũ mang vẻ mặt tức tối lo lắng lùi trở về!

“Phong Nhược! Còn đứng ngây ra đó làm gì, chúng ta bị bao vây rồi, mau ra đây phá vây thôi!”

“Phá vây? Ha ha! Mấy vị sư huynh, tốt hơn hết là đào động đi! Mời!”

Phong Nhược cười ha ha rồi không thèm để ý tới gương mặt tái nhợt của bọn Chu Vũ nữa mà dẫn theo Ngân Giáp bước về phía động ngầm mới đào xong!

Bình Luận (0)
Comment