Phong Ngự

Chương 242

Dưới ánh sáng năm màu của vầng trăng, dường như toàn bộ Tử Nguyệt thành toát lên một cảm giác yên tĩnh lạ thường. Mặc dù có tiếng động ồn ào từ phía đằng xa vọng về, lại giống như ở cách xa vạn dặm.

Phong Nhược không nhanh cũng không chậm bước theo sát phía sau Chu Vũ, vừa vặn kém nửa bước chân.

Đối với gã Chu Vũ này Phong Nhược có xu hướng đối xử không thân cũng không lạ. Qua mấy lần tiếp xúc trước đây, dường như lần nào Chu Vũ cũng mang lại cho hắn cảm giác đề phòng nặng nề, tương tự thế qua biểu lộ của Chu Vũ đối với hắn cũng không có chút ý thân thiện nào.

Cho nên trong hoàn cảnh hiện tại lại khiến cho Phong Nhược thoáng có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối Chu Vũ cũng không nói một câu, gã chỉ trầm lặng đi trước dẫn đường, đương nhiên Phong Nhược cũng sẽ không vô cớ phá vỡ đi sự im lặng đến khó chịu này.

Mãi cho đến lúc hai người tới một chỗ an toàn bên dưới tòa nhà, Chu Vũ mới quay đầu thản nhiên nói: "Vu Duệ sư thúc là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, cũng là người trực tiếp phụ trách mấy Thú Ma Doanh của chúng ta, đồng thời cũng chịu trách nhiệm điều phối các loại vật tư. Nếu tạo được quan hệ tốt với lão, ắt hẳn sẽ không phải chịu quá nhiều thiệt thòi đâu!"

Nói xong những lời này, Chu Vũ lập tức đi thẳng một mạch vào trong, còn những lời gã vừa nói lại khiến cho Phong Nhược có hơi ngạc nhiên.

Phong Nhược theo Chu Vũ đi vào một tòa nhà được bày trí cực kỳ đơn giản, nhưng lại biểu lộ ra một khí thế hùng vĩ, hắn nhanh chóng được gặp vị Vu Duệ kia.

Người này có khuôn mặt rất bình thường, nhìn qua ước chừng ngoài ba mươi tuổi, trên người tùy tiện khoác lên một chiếc áo dài màu xanh, thật không ngờ áo dài này lại không có bất kỳ tác dụng phòng ngự nào cả. Tuy nhiên Phong Nhược lại biết rõ các cao thủ Kim Đan hậu kỳ như lão, ai cũng có chiến giáp cực kỳ lợi hại, một khi xuất hiện tình huống khác thường lúc đó mới hiện ra.

"Bái kiến Vu sư thúc !"

Vừa nhìn thấy Vu Duệ, Chu Vũ cùng Phong Nhược vội vàng lên tiếng thi lễ.

"Ha ha...! Thì ra là Chu Vũ sư điệt, ừm... không tệ, vài chục năm qua không thấy, thực lực của ngươi đã tăng lên không ít. Chẳng trách Vạn sư huynh lại để cho ngươi tổ chức và thành lập Thú Ma Doanh..." Vu Duệ dường như đã biết Chu Vũ từ trước rồi, nên lão mang vẻ mặt vui vẻ cười nói. Tuy nhiên, ngay sau đó ánh mắt của lão quét sang Phong Nhược.

"Ồ... chẳng lẽ ngươi là đệ tử bình thường mới gia nhập vào bản tông à? Không ngờ lại mang theo hai thanh kiếm ở sau lưng. Nếu như không phải là để khoe mẽ, chắc chắn phải có tuyệt kỹ nào đó".

Vu Duệ tùy tiện nói ra một câu, nhưng lại trực tiếp mang bí mật của Phong Nhược khui ra non nửa. Tuy vậy lão hiển nhiên đối với Phong Nhược không có quá nhiều hứng thú, nên tiếp tục quay sang Chu Vũ trầm giọng nói: "Chu sư điệt, e rằng lúc các ngươi vào thành cũng phát hiện ra ít nhiều rồi. Gần đây đại quân yêu ma có vẻ bắt đầu rục rịch. Vừa mới rồi, bản thân ta nhận được cấp báo, một mỏ Ngũ Hành Thạch của bản tông cách đây ngoài ba ngàn dặm đột nhiên bị một số lượng lớn yêu ma công kích. Cho nên, ta hi vọng các ngươi lập tức đến đó cứu viện".

"Cứu viện...?" Chu Vũ và Phong Nhược vừa nghe thấy đã sững sờ. Nói đùa gì vậy...! Lúc này bên ngoài hai tòa thành trì đâu đâu cũng dễ thấy cả một đại đội của đại quân yêu ma. Bắt bọn hắn vượt qua hơn ba ngàn dặm đi cứu viện, chẳng phải là đưa bọn hắn vào chỗ chết hay sao?

"Vu sư thúc, là thế này... tuy chúng ta vừa mới tới nơi, nhưng vẫn còn tám người chưa kịp tới đây tập hợp" Chu Vũ tuy cao ngạo, nhưng cũng biết đây là một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.

"Vội cái gì chứ! Ngươi cho rằng Thú Ma Doanh là đồ vô tích sự sao? Nếu có bản lĩnh tinh nhuệ thì phải đảm đương trách nhiệm trọng đại chứ. Nếu như ngươi sợ hãi, vậy hãy lập tức giải tán Thú Ma Doanh của ngươi đi, toàn bộ cứ rút hết về Thương Ngô Giới mà sống tạm bợ cho qua ngày đoạn tháng đi".

Vu Duệ lập tức nổi giận, sau khi dữ tợn trừng mắt nhìn Chu Vũ mới tiếp tục nói: "Ngươi nghĩ Ngũ Hành Giới là nơi nào? Nơi này kể từ khi được phát hiện, mỗi ngày người tu đạo chúng ta đều chiến đấu liều mạng với lũ yêu ma kia. Muốn an nhàn à..., thì đừng có bước chân lên con đường tu tiên nữa".

Sau khi khiển trách Chu Vũ một trận, Vu Duệ lúc này mới hạ thấp giọng nói tiếp: "Lần này đi cùng với các ngươi còn có một Thú Ma Doanh cấp hai nữa. Ngoài ra nếu trong đội ngũ các ngươi bị khuyết mất tám người, ta sẽ bổ sung cho các ngươi, hãy trở về chuẩn bị đi. Sau nửa canh giờ, lập tức xuất phát...!".

Nói xong câu đó, Vu Duệ mới vung tay ném cho Chu Vũ hai cái túi càn khôn, rồi quay người rời khỏi.

Phong Nhược và Chu Vũ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không có bất kỳ lựa chọn nào nữa. Đúng như Vu Duệ đã nói, muốn an nhàn thì đừng lựa chọn con đường này. Tài nguyên tu tiên tại Ngũ hành giới vô cùng phong phú, nếu như một người tu đạo lựa chọn không tới Ngũ hành giới thì e rằng muốn tăng cảnh giới lên cơ bản là chuyện không có khả năng.

"Đi nào ! Tình hình chưa hẳn sẽ quá mức bi đát, không phải vẫn còn có một đội Thú Ma Doanh cấp hai sao?" Phong Nhược cười cười rồi phá vỡ im lặng. Đối với cái gọi là Thú Ma Doanh cấp hai kia, ngược lại hắn có chút hiểu biết, cấp độ dường như là tiêu chí đánh giá thực lực, chẳng hạn như Thú Ma Doanh mà Chu Vũ tổ chức chỉ có thể coi là cấp thấp nhất, giới hạn nhiều nhất cũng chỉ có 50 người, hơn nữa mức đãi ngộ được hưởng cũng rất kém. Còn với Thú Ma Doanh cấp hai, giới hạn số lượng người nhiều nhất sẽ tăng lên, thực lực tổng thể cũng mạnh mẽ hơn, đương nhiên mức độ đãi ngộ cũng sẽ cực kỳ hậu hĩnh.

Vì thời gian quá cấp bách nên sau khi Chu Vũ và Phong Nhược quay trở về, lập tức công bố nhiệm vụ dễ đi khó về này ra. Quả nhiên, không nằm ngoài dự liệu của Phong Nhược, hầu hết mọi người đều biến đổi sắc mặt, sau đó bắt đầu la hét ầm ĩ.

"Tất cả im miệng cho ta ! Lập tức chuẩn bị sẵn sàng, nửa canh giờ nữa sẽ xuất phát. Ai dám cả gan dị nghị, quy vào tội ra trận đào ngũ để xét xử ngay".

Sau khi Chu Vũ lớn tiếng quát to, cuối cùng cũng làm cho đám đông chấn động mà bình tĩnh trở lại, kế đó mới mang chiến giáp Thú Ma ra phân phát cho mọi người. Loại chiến giáp Thú Ma này toàn thân ngăm đen, dính liền một khối, cũng không biết đã dùng loại tài liệu nào để chế tạo ra. Tuy nhiên khi mọi người mặc vào lại trông cực kỳ uy phong, giống như chiến thần bóng đêm vậy.

Phong Nhược thử nghiệm một chút lại kinh ngạc phát hiện ra năng lực phòng ngự của chiến giáp Thú Ma này, quả thực còn vượt lên trên cả bộ trang phục Sạn Tuyết trên người hắn vốn được chế tạo đặc biệt. Hơn nữa, bởi vì mặt ngoài chiến giáp Thú Ma có hình dạng kiên cố, nên lúc ngăn chặn công kích sẽ càng thêm hiệu quả.

Mà điều khiến người ta động tâm nhất chính là chiến giáp Thú Ma hoàn toàn có thể mặc vào theo ý muốn, toàn bộ quá trình chỉ cần trong chớp mắt đã hoàn thành.

Sau khi sở hữu được chiến giáp Thú Ma có tính năng phòng ngự cực mạnh, trong lòng mọi người rốt cục cũng có thêm chút ít dũng khí.

Lúc này Chu Vũ lại nhắc đến việc bổ sung thành viên, tuy nhiên điều khiến cho gã và Phong Nhược có chút bất ngờ chính là trong bốn thủ hạ của Phong Nhược, đã có tới ba người lựa chọn gia nhập vào ba tiểu đội khác. Người duy nhất còn lại, cũng là người có thực lực yếu nhất. Chính vì thế có thể nói tám người sắp được bổ sung từ bên ngoài vào, đều sẽ lập tức gia nhập vào tiểu đội của Phong Nhược.

Đối với việc này Phong Nhược trái lại cũng không quá mức để ý. Nhưng hắn vừa nghĩ tới đây, chợt nghe thấy ở phía dưới vang lên một tiếng hét lớn.

"Bọn người nhu nhược Thú Ma Doanh chữ Hoàng số bảy mươi tám, lăn xuống đây đón tiếp nào".

Nghe thấy thế không chỉ bọn người Chu Vũ, ngay cả Phong Nhược đều bốc lên một ngọn lửa giận ở trong lòng, bởi vì Thú Ma Doanh chữ Hoàng số bảy mươi tám đúng là bọn hắn mà.

Không cần phân phó cả đám Phong Nhược lập tức gấp rút xông ra ngoài, muốn xem thử kẻ đến rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám nói năng càn rỡ như thế?

Nhưng khi bọn người Phong Nhược lao xuống tới chân lầu, nguyên một đám lập tức chết đứng lặng người, đồng thời ngọn lửa giận lúc trước cũng nhanh chóng biến mất không thấy tăm tích.

Bởi vì trước mặt bọn họ, không nhiều cũng không ít, vừa vặn có tám người đang đứng.

Kẻ cầm đầu tám người này chính là một gã nam tử cao xấp xỉ bằng hai người bình thường, gã chỉ cần đứng im một chỗ tức thì giống như một ngọn núi cao chắn trước mặt người khác, đè ép mọi người tới mức hoảng loạn tâm thần.

Mà càng thêm biến thái hơn nữa chính là bên ngoài da mặt của đại hán này không ngờ lại mờ ảo hiện lên ánh sáng màu vàng kim. Có thể khẳng định, không những người này có dị biến bẩm sinh, mà còn tu luyện một công pháp cấp cao nào đó, khiến cho lực lượng phòng ngự trở nên kinh người.

Sau lưng gã đeo một một thanh kiếm khổng lồ, thanh kiếm này có chiều dài chừng hai trượng, bản rộng thậm chí còn đạt tới ba thước. Hai bên lưỡi kiếm lờ mờ tỏa ra ánh sáng lạnh giá, chỉ cần nhìn vào lập tức sẽ có một cảm giác áp bức khác thường.

Kiếm khí khủng bố như vậy, bọn người Phong Nhược mới lần đầu tiên được nhìn thấy. Ước lượng sơ qua, chỉ sợ ít nhất cũng phải nặng hơn ngàn cân. Một thanh kiếm như thế, khẳng định vô phương thi triển Ngự Kiếm Thuật một cách linh động và mau lẹ được, thậm chí ngay cả dùng để ngự kiếm phi hành cũng không được, nhưng không một ai dám xem thường gã nam tử cao to và thanh kiếm khổng lồ sau lưng gã.

Bởi vì dù cho gã đại hán này không am hiểu công kích từ xa đi nữa, nhưng bằng vào sức lực hung bạo của bản thân, cộng thêm thanh kiếm khổng lồ có thể nói là khủng bố kia, muốn công kích xuyên qua xuyên lại trong đại quân yêu ma mười mấy lần cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Hơn nữa tu vi của gã đại hán cũng đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên chỉ sợ ngoại trừ công kích dựa vào sức lực hung bạo ra, gã vẫn còn có cách thức công kích khác nữa.

Ngoại trừ gã đại hán đó, trái lại trong bảy người còn lại cũng không có ai quá mức làm cho người khác phải chú ý. Nhưng tất cả đều không khác nhau lắm, vì tu vi của bọn họ đều đạt Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu như có thể nói có điểm gì khác biệt, đó chính là trong sắc mặt bọn họ biểu hiển hiện ra vẻ coi thường hết sức công khai.

"Các ngươi cũng có thể coi là Thú Ma Doanh sao? Ha ha... quả thực lão tử chết vì cười đi mất..."

Sau khi thoáng đánh giá qua bọn người Phong Nhược, người đầu tiên mở miệng lại không phải là gã khổng lồ có vẻ khủng bố kia, mà là một gã trung niên quắt queo có ánh mắt âm độc và lạnh lẽo.

"Trong số các ngươi ai là lão đại? Tự bước ra giới thiệu một chút đi, lão tử tuy rằng không thích rác rưởi, nhưng ai bảo lão tử không may mắn thế này, lại bị phân đến Thú Ma Doanh như đồ bỏ của các ngươi, thôi đành phải cam chịu sự bất công của số mệnh vậy".

Lời nói ngạo mạn đến mức đó lập tức khiến cho mọi người nổi giận. Tuy nhiên cuối cùng Chu Vũ vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng tiến lên phía trước nói: "Kiếm Tâm Viện Trấn Thiên Tông Chu Vũ, ta là người chỉ huy. Báo tên của các ngươi ra đi. Còn nữa, khi đã tiến vào Thú Ma Doanh này cũng đừng có giở thủ đoạn này nọ, nếu như ai không tuân theo mệnh lệnh tức khắc bản thân ta sẽ không nương tay đâu".

"Ha ha ha..." Gã trung niên âm độc lạnh lùng lại giống như không thể nhịn nổi mà phải cười to lên một trận, sau đó mới híp mắt nói: "Ngươi đừng có giả bộ đại gia trước mặt lão tử, có biết thân phận chính xác của tám người chúng ta không? Chúng ta thuộc về Thú Ma Doanh cấp hai, đáng tiếc những người khác vận khí quá kém đều bị chết sạch cả rồi. Nếu không phải như vậy, đâu đến phiên tiểu tử nhà ngươi khoa tay múa chân với bản nhân chứ?"

Giọng nói thay đổi, gã trung niên nhìn thấy sắc mặt Chu Vũ đang cực kỳ khó coi, bỗng nhiên cười hắc hắc quái dị lên tiếng: "Hắc hắc...! Chỉ đùa một chút mà thôi, chúng ta cam đoan sẽ nghe lời. Các vị... hãy lần lượt xưng tên ra đi. Lão tử là Điêu Mộc Nhai, hiện tại thuộc nhóm tán tu, mong rằng các vị sư huynh xuất thân danh môn đại phái chiếu cố nhiều hơn..."

Điêu Mộc Nhai nói xong tiếp đến gã khổng lồ há cái miệng rộng ngoác ra, cười quái dị nói: "Các tiểu hài tử, tên ta là gì dường như đã quên mất tiêu rồi. Tuy nhiên, các ngươi có thể gọi ta là Cuồng Long".

Tiếp theo sau, sáu người còn lại cũng lần lượt báo tên ra. Tuy vậy, cũng giống như Điêu Mộc Nhai, bọn hắn hoặc là thuộc về một vài môn phái nhỏ, hoặc là tán tu mà thôi.

Cuối cùng không ngoài dự kiến, tám kẻ phiền phức này đều bị nhét vào tiểu đội Thú Ma của Phong Nhược.

Bình Luận (0)
Comment