Phong Ngự

Chương 243

Đường núi gần như dựng đứng, nếu nói một cách chính xác, thì hoàn toàn không có đường đi lối lại.

Đưa mắt nhìn quanh đều là đá núi kỳ quái lởm chởm, bụi gai rải rác, ngoài núi đá san sát ra thì chẳng còn thứ gì khác.

Nửa canh giờ trước, Thú Ma Doanh của đám người Phong Nhược đã hợp lại với một Thú Ma Doanh khác có tám mươi người, rốt cuộc họ cùng nhau xuất phát từ Tử Nguyệt Thành, rồi chạy như điên tới mỏ quặng Ngũ Hành thạch đang bị tấn công ở ngoài ba nghìn dặm.

Khoảng cách ba nghìn dặm đối với những người tu đạo bọn hắn, cũng không được tính là quá xa. Nếu như là dùng phi hành tọa kỵ, hoặc ngự kiếm phi hành thì không cần tới một canh giờ đã có thể chạy tới nơi.

Nhưng vấn đề là nơi đây thuộc Ngũ Hành Giới, đặc biệt là dưới tình huống đại quân yêu ma đang rục rịch hành động, phi hành ở trên không trung như thế không khác gì đi tìm cái chết. Bởi vì nếu làm như thế, sẽ kinh động đến những con ma điểu khủng bố đang bay trên trời cao.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là sử dụng linh thú dưới mặt đất để tiến lên. Nếu như không có linh thú dưới mặt đất, vậy thì... thật xin lỗi, cũng chỉ có thể dùng hai cái chân mà chạy thôi.

Hành động cùng một chỗ với Thú Ma Doanh của bọn người Phong Nhược, là một Thú Ma Doanh cấp hai. Trong Thú Ma Doanh này thậm chí có đến hai cao thủ Kim Đan sơ kỳ, số còn lại toàn bộ cũng đều là những nhân vật đã bán mạng tại Ngũ Hành Giới vài chục năm, gan góc sống sót qua hàng trăm trận chiến.

Cho nên ngay từ đầu, Chu Vũ cùng với tất cả mọi người, kể cả tám kẻ phiền phức kia đều ngoan ngoãn lựa chọn tuân theo, không một ai dám phản kháng.

Lúc này, ở phía trước mở đường chính là Thú Ma Doanh chữ Hoàng số mười, theo ngay sát phía sau là Thú Ma Doanh của Chu Vũ. Nhưng thật đen đủi, tiểu đội Thú Ma của Phong Nhược và Lý Dịch phải đảm nhiệm chức năng bọc hậu.

Bởi vì hầu hết quân số trong Thú Ma Doanh của bọn người Phong Nhược không có tọa kỵ dưới mặt đất, cho nên muốn vượt qua hơn ba ngàn dặm, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất đến tám chín canh giờ.

Dưới hoàn cảnh này, cho dù là hai cao thủ Kim Đan sơ kỳ cũng không có bất kỳ biện pháp nào để giải quyết. Bởi vì bọn họ không chỉ tới cứu viện, mà còn phải cố thủ ở chỗ mỏ Ngũ Hành thạch nọ, cho nên phải tận lực tìm mọi cách có thể để không làm kinh động tới đám yêu ma. Bằng không cho dù bọn họ có thể tạm thời chạy trốn, nhưng cũng sẽ làm lộ ra vị trí của mỏ Ngũ Hành thạch kia. Đến lúc đó, nói không chừng bọn họ sẽ phải đối mặt với đại quân yêu ma lớn hơn nhiều.

So sánh với bốn tiểu đội khác, tiểu đội Thú Ma của Phong Nhược chắc chắn là thoải mái nhất. Bởi vì ngoại trừ tên đệ tử Kiếm Tâm Viện Ngô Liêm xúi quẩy kia ra, toàn bộ chín người còn lại đều có tọa kỵ dưới mặt đất, chính là Cuồng Long kềnh càng hoặc là Bạo Hổ cấp sáu cực lớn.

Chỉ có điều cái gọi là danh hiệu người chỉ huy tiểu đội của Phong Nhược căn bản chỉ là hữu danh vô thực. Ngoại trừ tên Ngô Liêm đáng thương kia, hắn cũng chỉ có thể chỉ huy được chính bản thân mình mà thôi. Về phần tám kẻ phiền phức kia, trước mắt hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp gì để thu thập bọn họ.

Dọc đường gấp rút tiến về phía trước, có lẽ do vận khí tốt nên hai đội quân Thú Ma Doanh của nhóm người Phong Nhược chỉ gặp phải một lần tập kích với quy mô nhỏ. Mà ở đằng trước, dưới sự dẫn dắt của hai cao thủ Kim Đan sơ kỳ, lần nào cũng chỉ trong vài nhịp thở là đã giải quyết xong trận chiến. Chính vì vậy ở phía sau do đám người Phong Nhược bọc hậu hoàn toàn không phải chiến đấu lần nào cả.

Nhưng vận khí tốt như thế cũng không thể kéo dài mãi. Ngay lúc mọi người bước vào thung lũng nhỏ tương đối bằng phẳng, hết sức đột ngột, cả đám chạm trán với một toán chừng ba trăm con Thiết Dực Ma Điểu cấp bảy.

Chỉ trong chớp mắt, những con Thiết Dực Ma Điểu này vốn đã giương đôi cánh rộng tới hơn hai mươi trượng ra, vừa cất tiếng hót quái dị đủ sức truyền ra ngoài mấy trăm dặm, vừa nhanh như tia chớp nhằm vào mọi người từ trên đầu đánh xuống.

Phải biết rằng thân thể Thiết Dực Ma Điểu cấp bảy cực kỳ lớn, mấy trăm con tụ lại cùng một chỗ tạo thành một đám mây đen khiến cho người ta phải kinh hồn táng đảm.

Đặc biệt tốc độ công kích của chúng thật sự quá mau lẹ, giống như vô số cơn cuồng phong đang xoáy thẳng vào. Nếu như không cẩn thận, chỉ sợ sẽ bị những đám cuồng phong này cuốn đi mất.

"Toàn bộ tiến lên, đừng có đứng im tại chỗ, cứ vừa đánh vừa chạy, cẩn thận với đòn công kích của chúng!".

Lúc này, một cao thủ Kim Đan sơ kỳ ở phía trước cao giọng quát lên. Nhưng tiếng nói của lão vừa mới dứt, đám Thiết Dực Ma Điểu cấp bảy đã giống như hung thần ác sát lao xuống tới tận nơi công kích, với tốc độ này có thể nói là khủng bố.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đội ngũ đều bị đám mây đen đó hoàn toàn bao phủ. Cho dù vận dụng kiếm khí công kích thì hiệu quả thu được chẳng đáng là bao, bởi vì thân thể của đám ma điểu lông đen nhánh này cực kỳ lớn, e rằng ít nhất phải nặng tới mấy ngàn cân. Hơn nữa với tốc độ lao xuống khủng bố như thế, có thể tưởng tượng ra nó tạo thành lực công kích mạnh đến mức nào.

Mới chỉ qua một lần va chạm, tiếng kêu rên thảm thiết đã liên tục vang lên. Toàn bộ đội ngũ giống như một con rắn dài bị trận công kích đó cắt thành năm bảy khúc. Kiếm khí của vô số người bị lực lượng khổng lồ kia đánh bay thẳng ra ngoài, rồi sau đó bản thân lập tức bị đôi cánh cực lớn của Thiết Dực Ma Điểu quét ngang một cái, nếu như không chết ắt cũng bịtrọng thương.

Lúc này đây, có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa hai Thú Ma Doanh. Đội ngũ của Thú Ma Doanh cấp hai ở phía trước chỉ thoáng rối loạn một chút, hơn nữa còn có hai cao thủ Kim Đan sơ kỳ tọa trấn, nên tổn thất do đợt công kích này gây ra cũng không quá nghiêm trọng. Tất cả những con Thiết Dực Ma Điểu vừa đánh xuống, đều nhanh chóng bị tiêu diệt.

Nhưng Thú Ma Doanh do Chu Vũ dẫn đầu ở phía sau bị hỗn loạn tùm lum. Chí ít có hơn hai mươi người bị lực công kích kinh khủng của Thiết Dực Ma Điểu đánh bay ra ngoài, chưa rõ sống chết thế nào. Nếu không phải Thú Ma Doanh ở đằng trước nhanh chóng quay trở lại cứu viện, chỉ sợ số người chết và bị thương sẽ không chỉ như vậy...!

Hai tiểu đội Thú Ma của Phong Nhược và Lý Dịch nằm ở sau cùng của đội ngũ nên bị công kích ít nhất, nhưng vẫn có thể được tận mắt chứng kiến lực lượng tấn công khủng bố khó chống lại nổi đó. Kể cả Phong Nhược cũng không thể bình tĩnh được, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Không ai có thể ngờ, Thiết Dực Ma Điểu cấp bảy lại đáng sợ như thế, chỉ có đám tám người Điêu Mộc Nhai kia thần sắc có vẻ vẫn như thường.

"Lui lại, mau rút lui !"

Lý Dịch gần như đã sợ tới mức choáng váng, cuống quít ra mệnh lệnh. Chín tên thủ hạ của hắn không ngờ lại thi hành đúng theo mệnh lệnh đó, lập tức bọn họ buông kiếm hướng về phía sau lui về. Ngay cả gã Ngô Liêm, thủ hạ của Phong Nhược cũng quay đầu bỏ chạy theo.

"Lý Dịch, Ngô Liêm ! Các ngươi quay lại đây".

Phong Nhược thầm mắng chửi một tiếng rồi vội vàng quát to. Nhưng chưa cần nói tới Lý Dịch, ngay cả kẻ dưới quyền chỉ đạo của hắn là Ngô Liêm cũng hoàn toàn phớt lờ.

"Ha ha... tiểu lão đại họ Phong kia! Tranh thủ thời gian mà trốn đi, nếu như ngươi còn không muốn chết sớm".

Lúc này Điêu Mộc Nhai bỗng nhiên tỏ vẻ sung sướng khi người khác gặp họa mà cười hắc hắc rồi nói: "Đương nhiên, vẫn còn có một con đường dành cho ngươi. Chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan ngươi có thể sống lâu mấy ngày, thế nào?"

"Hừ... bớt nói nhảm cho ta nhờ, các ngươi trước tiên hãy giữ lại được cái mạng nhỏ của mình rồi mới nói".

Hừ lạnh một tiếng, Phong Nhược lập tức thúc dục Ngân Giáp Thiên Thù tiến về phía trước. Lúc này, sau khi đã trải qua một vòng công kích, đám Thiết Dực Ma Điểu đã bay trở lại không trung, số lượng cũng chỉ còn lại hơn hai trăm con, hắn nhất định phải thừa cơ hội này đuổi kịp đội ngũ phía trước mới được. Về phần tám kẻ phiền phức nọ, trước mắt hắn còn chưa khống chế được, cho nên dứt khoát không thèm làm chuyện lãng phí sức lực.

Nhưng đúng vào lúc này, một loạt tiếng kêu thảm thiết thê lương từ phía sau truyền đến. Không cần quay đầu nhìn lại, Phong Nhược cũng biết rõ đó là tiểu đội của Lý Dịch. Bọn họ tự cho rằng có thể ngự kiếm phi hành bỏ chạy ra xa, nhưng lại không hề biết rằng, thực lực của loài Thiết Dực Ma Điểu cấp bảy tương đương với người tu đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Tốc độ bay trong thời gian ngắn của chúng so với bọn họ ngự kiếm đương nhiên là nhanh hơn, nhất là trên không trung gần như hoàn toàn vượt trội.

Muốn chạy trốn? Thật sự không có khả năng !

Phương pháp duy nhất chính là trước tiên tìm biện pháp né tránh đòn công kích mãnh liệt kia, sau đó mới thừa dịp tình hình những con Thiết Dực Ma Điểu này đang hạ xuống mà tiến hành công kích.

Về phần phòng thủ tại chỗ lại càng không thể thực hiện được. Bởi vì trừ phi có lực phòng ngự cực kỳ vững chắc ra, bằng không hoàn toàn không thể chống cự được đòn công kích đó.

Đến lúc Phong Nhược đuổi kịp bọn người Chu Vũ, lại phát hiện ra bọn học cũng đã chật vật tới mức không thể chịu nổi. Hơn nữa, Thú Ma Doanh có cả thảy năm mươi người vậy mà hiện tại chỉ còn lại có hơn ba mươi người, đó là đã tính cả tám kẻ phiền phức kia cùng với những người bị trọng thương rồi đấy.

Tuy vậy, lúc này mọi người cũng không có thời gian để mà than thở, đành phải vừa cảnh giác quan sát những con Thiết Dực Ma Điểu trên bầu trời, vừa tăng tốc tiến về phía trước.

Cũng may Thiết Dực Ma Điểu muốn thực hiện thêm một đợt công kích nữa cũng không đơn giản như vậy, ít nhất cũng cần phải bay lên độ cao hơn hai ngàn trượng, rồi mới tăng tốc độ lao xuống mặt đất.

"Mọi người cẩn thận! Lại có một đợt công kích nữa đấy".

Cùng với lời nhắc nhở của vị cao thủ Kim Đan sơ kỳ ở phía trước, trên bầu trời lại vang lên từng đợt tiếng rít chói tai. Sau đó chỉ thấy trên trăm cái chấm đen nhỏ xíu đang nhanh chóng phình to ra, mãnh liệt lao xuống mặt đất.

Vừa rồi Phong Nhược ở phía sau nên không bị ảnh hưởng. Nhưng lúc này hắn lại bị một con Thiết Dực Ma Điểu nhắm thẳng vào, có cảm giác giống y như bị một khối đá lớn mấy ngàn cân từ trên đầu nện xuống vậy.

Không hề lưỡng lự, trước tiên Phong Nhược lập tức phong ấn Ngân Giáp Thiên Thù. Phòng ngự của nó tuy rất kiên cố, nhưng chỉ sợ vẫn không chịu nổi một đòn khủng bố như thế này.

Ngay sau đó Phong Nhược bấm pháp quyết, cấp tốc phóng xuất ra Bạch Ngọc Cốt Thuẫn. Lập tức, cái thuẫn nhỏ chín mặt nhanh chóng mở rộng ra ngang bằng với một cái bồn gỗ, quay tròn xung quanh thân thể của hắn với tốc độ chóng mặt.

Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sóng khí khổng lồ từ trên đỉnh đầu ầm ầm đổ xuống. Chỉ cần mỗi luồng khí này, mặt đất đã bị công kích đến mức cát bay đá chạy.

Không dám sơ suất, Đạp Vân Chiến Ngoa dưới chân Phong Nhược đột nhiên phát động, nghiêng người cấp tốc nhảy sang bên cạnh vài chục trượng. Gần như cùng một lúc, một đôi móng vuốt khổng lồ đã ầm ầm nện xuống vị trí hắn vừa mới đứng. Tuy rằng thanh thế kinh người, thế nhưng thân thể khổng lồ của Thiết Dực Ma Điểu không tránh khỏi bị chững lại trong thoáng chốc.

"Đột Kiếm Quyết !”

Không chút chần chừ, Mị Ảnh kiếm sau lưng Phong Nhược lập tức xuất ra như điện, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công vào phía sau lưng của Thiết Dực Ma Điểu.

Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương vang lên, phía sau lưng Thiết Dực Ma Điểu đã bị phá vỡ ra thành một lỗ thủng rộng cỡ khoảng nửa trượng.

Cùng lúc Phong Nhược đánh chết con Thiết Dực Ma Điểu này, toàn bộ những người còn may mắn sống sót cũng lần lượt thể hiện ra thần thông. Bởi vì đã có kinh nghiệm lúc trước, nên hiện tại ngoại trừ mấy người bị trọng thương nên không thể né tránh ra, hầu hết mọi người trước tiên là né tránh, sau đó nhân cơ hội lũ chim chững lại trong thoáng chốc triển khai công kích, trọn vẹn giết chết hơn hai mươi con.

Tuy nhiên trong số đó có hơn mười con là do nhóm tám người Điêu Mộc Nhai đánh chết rồi. Đặc biệt là gã Cuồng Long, hoàn toàn không thèm né tránh, chỉ bằng vào lực lượng của thân thể đã có thể ngạnh kháng công kích, sau đó vung cự kiếm lên mà cực kỳ nhanh gọn chấm dứt trận chiến.

Về phần Thú Ma Doanh ở phía trước, một lần nữa tiêu diệt gần năm sáu mươi con Thiết Dực Ma Điểu, mà gần như không có tổn thất nào.

Đến lúc này, trên bầu trời Thiết Dực Ma Điểu cũng chỉ còn lại có hơn một trăm con. Sau một lúc lượn quanh gào rít, cuối cùng chúng cũng không dám tiếp tục công kích nữa mà mang theo tiếng kêu quái dị không ngớt, biến mất vào trong màn đêm.

Bình Luận (0)
Comment